Thương Quan Tiểu Mai cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Hạ Nhĩ Trúc làm mơ dầm lại ngon như vậy.
Hắn làm mơ dầm cho nàng cũng rất đơn giản , nhưng muốn làm ra mơ dầm ngon , thì phải đặt trong bình, bịt kín, để trong hầm, bên trong phải có nhiệt độ ổn định.
Nàng từng thấy qua hắn lấy sáp bịt kín bình sứ, phát hiện không có gì khác thường.
Thế cái món hàng kia đâu?
Nàng tìm đông tìm tây, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy.
“ Xong chưa” Hạ Nhĩ Trúc ở bên cạnh nàng, nhẹ hỏi
Nghiêm túc mà nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thật sự rất khả ái.
Không tìm được đồ, Thượng Quan Tiểu Mai chu cái miệng nhỏ nhắn
“ Hừ” Nàng khẽ rên rỉ, không cam lòng đi ra khỏi hầm
Vừa lúc rời khỏi hầm, thì đã gần đến trưa.
Vốn Hạ Nhĩ Trúc định đưa nàng đến quán ăn, nhưng vừa mới bước ra, một tiểu cô nương xinh xắn, tay cầm vài hộp thức ăn, nhanh nhẹn bước tới trước mặt hắn:
- Hạ thiếu gia, ngọ an – Cô nương đó tên là Mịch Ngưng, là tiểu tỳ chuyên chông coi hầm.
Nói đến Mịch Ngưng, lớn lên xinh đẹp, so với Thượng Quan Tiểu Mai không phân cao thấp.
Nhưng ở trong mắt Hạ Nhĩ Trúc, không một nữ nhân nào có thể so được với Thượng Quan Tiểu Mai, có thể làm hắn nhớ thương như thế.
Cho nên dù Mịch Ngưng lớn lên có đẹp ngiêng nước nghiêng thành thế nào, hắn đối với nàng vẫn không có tình cảm nào khác.
“ Tỷ tỷ từ xưa đến nay đều được Hạ công tử chiếu cố, lại nghe được Mai cô nương hiếm khi đến đây, nên đặc biệt lấy mơ dầm làm thành điểm tâm, muốn cho vị nếm thử” Mịch Ngưng nói xong, xấu hổ, không dám nhìn thẳng Hạ Nhĩ Trúc.
“ Thật vậy sao?” Vừa nghe đến việc lấy mơ dầm làm điểm tâm, Thượng Quan Tiểu Mai trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng.
Nàng rất thích ăn điểm tâm có nhân làm từ mơ. Nhiều mấy cũng ăn được.
“ Ngươi giúp ta nói với tỷ tỷ ngươi một tiếng cảm ơn” Lần đầu tiên, Hạ Nhĩ Trúc không có cự tuyệt ý tốt của Mịch Ngưng, kéo tay Tiểu Mai vào sảnh bên trong vườn.
Mịch Ngưng đi sau bọn họ, dĩ nhiên không thể không chú ý tới hình ảnh tay trong tay của hai người.
Tim nàng có chút nhói đau, thế nhưng cảm thấy có chút khiếp sợ
Tuy rằng nàng biết Hà thiếu gia đối với Mai cô nương rất tốt, đi đâu cũng nhường nàng , nhưng nàng chưa bao giờ thấy bọn họ thân mật như thế.
Mịch Ngưng cảm thấy có chút không thoải mái. Nàng cắn môi, trong lòng không khỏi ghen tỵ với Thượng Quan Tiểu Mai. ( _ _||)
Thì ra đây chính là Mai cô nương trong lời đồn.
Mịch Ngưng sau khi thấy bọn họ ngồi xuống, liền bắt đầu gắp thức ăn cho người.
Mở hộp thức ăn ra, hương thơm ngát của mơ dầm nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Thượng Quan Tiểu Mai nhìn thấy điểm tâm trong hộp, không khỏi nở nụ cười sung sướng.
Vừa thấy được hai mắt nàng sáng lên, Hạ Nhĩ Trúc liền lấy ít điểm tâm cho nàng.
Động tác thân mật như thế, càng làm cho Mịch Ngưng chua sót không nói lên lời.
Nếu Mai cô nương không tồn tại, phải chăng Hạ thiếu gia sẽ chú ý tới nàng? Mịch Ngưng trong lòng khờ dại nghĩ, đồng thời, lòng đố kị với Tiểu Mai càng lúc càng sâu, nét mặt của nàng, cũng càng lúc càng thâm trầm. (thế mà cũng nghĩ ra được =.=)
Song Thượng Quan Tiểu Mai vốn không câu nệ tiểu tiết, hoàn toàn không biết Mịch Ngưng ghét nàng.
“Cô nương, tỷ tỷ ngươi làm điểm tâm thật là ngon.” Thượng Quan Tiểu Mai cười híp đôi mắt, nhìn về phía Mịch Ngưng vui vẻ nói “Ngồi nha! Chúng ta cùng nhau dùng.”
Mịch Ngưng lấy lại tinh thần, theo bản năng lắc đầu một cái
“ Đừng ngại, ngồi cùng nhau nha?” Nàng nhiệt tình vẫy vẫy tay gọi Mịch Ngưng.
“ Vậy thì ăn cùng nhau đi” Hạ Nhĩ Trúc nhìn Mịch Ngưng, nhẹ giọng nói.
Hai má Mịch Ngưng càng thêm ửng hồng, cuối cùng không thay đổi được, lựa chọn ngồi bên cạnh Hạ Nhĩ Trúc (ta cũng mún ngồi cùng nữa a)
Vốn người ăn chung không có gì là kì lạ, nhưng cứ một lúc, Mịch Ngưng lại gắp thức ăn cho Hạ Nhĩ Trúc, đặt vào trong đĩa của hắn.
“ Hạ thiếu gia, đây là sở trường của tỷ tỷ- bánh thịt nhân mơ, người nhất định phải thưởng thức” Mịch ngưng tươi cười nói, sau đó lấy ra một bình rượu, rót cho Hạ Nhĩ Trúc một chén “Còn đây là quả mơ đã được ủ thành rượu, cũng là tay nghề của tỷ tỷ”
Hạ Nhĩ Trúc nói tiếng tạ ơn, chấp nhận sự đối đãi chu đáo của Mịch Ngưng
Toàn bộ cảnh này đều lọt vào trong mắt của Thượng Quan Tiểu Mai, lại nhìn thấy Mịch Ngưng hữu ý vô tình để đôi tay mềm mại của nàng ta , khoát lên cánh tay hắn, nàng khó có thể nuốt trôi được buồn bực trong lòng. (ố ô, ghen ồi che miệng cười gian)
Buồn bực, làm cho Tiểu Mai thấy vô cùng không thoải mái.
Tại sao đột nhiên nàng lại cảm thấy mất hứng, Thượng Quan Tiểu Mai căn cắn môi, đưa mắt nhìn về phía Hạ Nhĩ Trúc cùng Mịch Ngưng.
Nhìn Mịch Ngưng chăm sóc hắn như vậy, nàng phát hiện nàng càng lúc càng buồn bực, càng lúc càng trầm, tựa như một tảng đá lớn, đè ép khiến nàng thấy khó thở.
Chẳng biết tại sao, nàng thấy loại cảm giác này thật là tệ.
Hơn nữa… Đáng ghét, hắn còn tặng cho Mịch Ngưng nụ cười thật đẹp
Là như thế nào?
Hắn đối với những cô nương khác đều như vậy sao? Đều miễn phí tặng các nàng một nụ cười như vậy.
Khó chịu, đồng thời, nàng cầm lên một miếng điểm tâm
Chỉ là nàng không đặt vào đĩa của hắn, mà trực tiếp đút vào miệng
“ Cái này ăn thật ngon đó” Thượng Quan Tiểu Mai cứng rắn, trực tiếp đem miếng điểm tâm nhét vào miệng Hạ Nhĩ Trúc
Hừ! Tốt nhất là ngươi nghẹn chết đi! Tiểu Mai nghĩ mà oán hận
Hạ Nhĩ Trúc vẫn không giận, tiếp nhận ý tốt của Thượng Quan Tiểu Mai
Đang lúc Tiểu Mai nhét điểm tâm vào miệng hắn, đột nhiên hắn há miệng ngậm ngón tay của nàng, ở trước mặt Mịch Ngưng, mút đầu ngón tay như bạch ngọc ấy của nàng.
Thượng Quan Tiểu Mai không nghĩ tới hắn sẽ dùng chiêu này, nhất thời đỏ mặt vội rút tay về.
Nhưng không còn kịp rồi, toàn bộ cảnh này đều lọt vào mắt của Mịch Ngưng
Hành động mập mờ đó, đã lọt toàn bộ vào mắt của người bên cạnh, không che dấu được quan hệ của hai người.
Thượng Quan Tiểu Mai rút tay về, phần trên đã dính đầy nước miếng của hắn, nàng tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, rồi lại không tiện phát tác.
Mịch Ngưng nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, tâm, thật là bi thương.
“ Mai cô nương cùng Hà thiếu gia xin chậm dùng, Mịch Ngưng nhớ tới còn có việc, phải về để giúp đỡ tỷ tỷ” Nói xong, nàng liền dời ghế đi
Thương Quan Tiểu Mai chăm chú nhìn vào bóng Mịch Ngưng dời đi, đột nhiên trong lòng dấy lên loại cảm giác quái dị…
Nàng lắc lắc đầu, ép chính mình không được nghĩ lung tung
Việc hiện tại nên làm, là tìm ra nơi hắn cất giấu nhóm hàng mới phải.
Thượng Quan Tiểu Mai chưa bao giờ từ bỏ ý định, ngày ngày như cá với nước vui vẻ đi sau Hạ Nhĩ Trúc, mục đích chính là vì vụ đánh cuộc kia.
Nói giỡn, cái này đánh cuộc là liên quan đến tương lai của cả hai nha!
Nàng không nghĩ sẽ đoạt người yêu của muội muội, vì vậy nàng phải cố gắng tìm ra nơi hắn cất giấu nhóm hàng kia, cho đến khi hắn phải đem món hàng kia lấy ra, nếu không nàng sẽ giống như Quỷ Hồn đi theo hắn, cho dù là chân trời góc biển, nàng cũng không chối từ, bởi vì nàng không thể để bản thân mình thua hắn.
Đến tối nay, Hạ Nhĩ Trúc lại đi vào nơi mà các tài tử phong lưu đều yêu thích, lưu luyến không muốn về- thanh lâu (=.=)
Thượng Quan Tiểu Mai trợn mắt, nhìn chằm chằm gian phòng trong thanh lâu này – Nguyệt Ngâm Phường
Nguyệt Ngâm phường này cũng không nhỏ, là Phượng Thiên thành đệ nhất thanh lâu, bất kể là nói chuyện làm ăn buôn bán hoặc là Phong lưu nhã sĩ, cũng đều thiên vị Hoa nương Nguyệt Ngâm phường
Thượng Quan tiểu Mai chưa từng tới nơi này, nhìn Hoa nương của Nguyệt Ngâm phường đang chào hỏi khách, sắc mặt nàng gần như đã tái đi một nửa
Hạ Nhĩ Trúc quay đầu liếc nàng một cái, phát hiện bước chân nàng dừng ở cửa, chậm chạp không dám bước vào
“Ta có thể phái người đưa nàng hồi phủ trước.” Hán nén cười, nhưng trong mắt lại lộ rõ ý cười
“Không cần” Thượng Quan Tiểu Mai cắn răng, hít sâu một hơi
Nàng không muốn bị bất kì ai xem thường
Huống chi nàng là thiên kim Thượng Quan phủ, mọi người đều biết thiên kim Thượng Quan phủ làm việc độc đáo, đến thanh lâu, cũng chẳng có gì là không được.
Hơn nữa các cô nương ở Nguyệt Ngâm Phương ăn mặc hở hang, cũng chẳng có cái j cả.
Bởi vì những thứ các cô nương kia có, nàng cũng có. Nàng còn ngượng ngùng cái gì đây. Thượng Quan Tiểu Mai tự an ủi mình, sau đó tiến lên níu lấy tay áo Hà Nhĩ Trúc, quyết định hắn đi hướng Đông, nàng cũng đi hướng đông, hắn đi tây, nàng cũng sẽ đi tây
Thấy vẻ mặt cố gắng nhịn xuống của nàng, hắn cũng không nói gì, cứ như vậy mang theo nàng, tiến vào Nguyệt Ngâm phường
Thượng Quan Tiểu Mai lần đầu đến thanh lâu, coi như là được mở rộng tầm mắt
Nguyệt Ngâm phường không giống hoa phố thanh lâu, cũng không phải khách bình thường muốn mua vui là có thể vào, phải là những khách nhân có tài lực, mới có thể vào trong này tìm các cô nương.
“Thì ra bình thường ngươi hay tới chỗ này” Nàng vẻ mặt chán ghét, trừng mắt nhìn hắn
“Có lúc tới nơi này nói chuyện làm ăn” Hắn cười khẽ, không thèm để ý trong mắt nàng lộ ra tia chán ghét
“ Lý do?” Nàng hừ một tiếng, tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn quay đi hướng khác.
Hắn cùng nàng được hoa nương đưa tới một gian sương phòng, bên trong đã sớm có một cô nương ngồi ở trong cùng, trước mặt đặt một chiếc đàn tranh, nhưng trong sương phòng không có bất kì kẻ nào khác.
“ Này” Nàng cảm thấy kỳ lạ, cau mày nhìn hắn.
Đợi hoa nương đi xuống, hắn mới nhẹ giọng nói: “Nơi này dù sao cũng là thanh lâu, nàng lại lấy thân nữ nhi tiến vào, khó tránh bị nghi ngờ,cho nên trong khoảng thời gian ta cùng bọn họ bàn việc làm ăn, nàng hãy ngoan ngoãn đợi ở chỗ này.”
“Cái gì” Nàng khó tin nhìn hắn” Ngươi muốn để ta lại chỗ này”
“Chỉ một lúc thôi” Hắn mang nàng ngồi đặt lên trên ghế, lấy điểm tâm cho nàng” Ta đã mời cô nương nổi danh nhất của Nguyệt Ngâm Phường đến giúp nàng đánh đàn giải khuây”
“ Ngươi…” Nàng muốn đứng lên, nhưng hai vai lại bị hai tay của hắn đè xuống
“ Nàng ngoan ngoãn, ta sẽ cố gắng xong mọi việc trong canh giờ” Hắn nâng lên cằm nàng, trộm ăn đậu hũ của giai nhân.
Nàng còn chưa kịp trả lời, hắn liền bước chân dài, đi ra khỏi phòng.
Nàng muốn đi theo, nhưng lại bị mấy cô nương kéo vào bên trong phòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi.
“Cô nương, đừng e ngại” Các cô nương của Nguyệt Ngâm Phường đều đẹp như tiên nữ, còn có cái miệng nhỏ nhắn với một giọng nói ngọt chết người ”Mặc dù chúng ta đều là nữ nhân, nhưng Tiểu Thiến bảo đảm tuyệt đối cũng có thể hầu hạ cô nương.”
“ Cũng….” Thượng Quan Tiểu Mai muốn mở miệng thì lại bị các nàng tay lôi kéo, lại trở về chỗ trên ghế ngồi.
Mà vốn cô nương ngồi ở trước đàn tranh, cũng bắt đầu gảy khúc nhi
Nàng không có cách nào, chỉ có thể thở phì phò tức giận, nhìn các nàng tận tâm tận lực đưa điểm tâm cho nàng , nếu không chính là vì nàng rót đầy rượu.
Trên tay cầm ly rượu làm bằng ngọc , Thượng Quan Tiểu Mai đem tòan bộ rượu trong chén ngọc đổ vào bụng.
“Oa! Cô nương uống thật giỏi” Tiểu Thiến lại rót đầy ly rượu của nàng
“ Khó được nhìn thấy cô nương dũng cảm đến vậy,một chút cũng không làm ra vẻ” Tiểu Thiến một bên vỗ tay, cười tươi nhìn nàng.
“Cô nương, để cho Tiểu Linh giúp cô ăn điểm tâm” Vừa nói, đồng thời, Tiểu Linh đem một miếng điểm tâm đút vào trong miệng nàng.
Hừ!
Thượng Quan Tiểu Mai tuy rằng bất mãn, nhưng nếu tức giận với những cô nương vô tội này thì thật là không tốt, đành phải há miệng, đem điểm tâm lấy hàm răng cắn nát, làm như cắn tên Hạ Nhĩ Trúc hỗn đản kia, dám bỏ rơi nàng!
Cũng không biết hắn ở những phòng khác, có phải hay không cũng có cô nương như vậy chủ động dính thượng hắn, chủ động để cho hắn ăn đậu hủ. . . . . .
Đáng giận, đáng giận! Nàng oán hận mắng ở trong lòng
Rượu quá lần
Thượng Quan Tiểu Vân oán hận Hạ Nhĩ trúc bỏ rơi nàng, lại tưởng tượng hình ảnh hắn cùng những cô gái khác gần gũi, tóc mai chạm vào vành tai, khiến cho nàng bốc hỏa trong lòng.
Không tới nửa khắc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng, giống như quả táo đỏ chín mọng
“ Khốn khiếp” Nàng cắn răng mắng, đưa tay để cái ly đặt mạnh xuống bàn
“Ai nha! Nàng uống say!” Tiểu Thiến nháy mắt mấy cái, phát hiện bầu rượu ngay một giọt rượu cũng không còn
“Vậy chúng ta nhanh đi thông báo đi” Tiểu Linh đề nghị
Chúng tỷ muội gật đầu, chuẩn bị đi thông báo cho Hạ Nhĩ Trúc, thì vừa mới xoay người, đã thấy Hạ Nhĩ Trúc ở sau lưng các nàng
“Hạ thiếu gia…”
“Các nàng xuống trước đi” Hắn phất tay áo, bảo toàn bộ các nàng dời đi .
Các nàng cúi người, toàn bộ rời đi, đóng cửa phòng lại
“Uống…uố…ng” Thượng Quan Tiểu Mai ợ một cái, hai mắt say đắm nhìn hắn.
Hắn đi tới bên cạnh nàng, nhìn nàng cầm bầu rượu rót vào trong chén
“Di…d.i..” Nàng cau mày, phát hiện cả bình rượu cũng không còn, nàng khua lên má đào, tức giận ném bầu rượu sang một bên.
“ Rượu…rượu” Nàng tức giận lẩm bẩm, tìm kiếm lung tung trên bàn.
“ Nàng say rồi” Hắn thở dài, không nghĩ vừa mới dời đi một lúc, nàng đã biến thành tiểu ma men.
“Ngô…..” Nàng đưa mắt nhìn về phía hắn, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, tựa như một trái quả tươi, đang dụ hắn hái.
Cuối cùng, lý trí không chiến thắn được dục vọng, hắn chiếm thượng phong đem môi mỏng in lên môi của nàng.
“Ư…ư…”Môi của nàng đột nhiên bị làn môi ấm áp hắn đặt lên, dán chặt.
Lưỡi của hắn ở môi nàng miêu tả , nếm rượu lộ dính trên môi kia.
Nàng uống đến đầu thất điên bát đảo,vì đôi môi hắn quá mềm mại ấm áp, làm nàng không nhịn được lộ ra cái lưỡi, nhẹ nhàng quấn quít với đầu lưỡi của hắn.
Nàng cảm giác được đầu lưỡi nóng bỏng của hắn, lửa nóng đã khiêu khích đôi môi nàng.
“Ngô…..ư…..” Nàng theo bản năng phát ra tiếng rên, đầu lưỡi ẩm ướt mà nóng bỏng, nhưng không làm nàng chán ghét, ngược lại còn khiến toàn thân nàng đều bốc hỏa
Ngay lập tức, lưỡi của hắn không ngừng khua khoáy trong miệng nàng, đùa giỡn, khiêu khích với đầu lưỡi của nàng, hắn thừa dịp lúc lưỡi hắn đang chiếm lấy lưỡi của nàng thì bàn tay nhẹ nhàng dời về phía eo nàng.
Chưa dứt, nàng dời môi của hắn, ánh mắt đầy ắp hơi nóng, nhiệt tình nhìn hắn
“Tại sao…….Ta nóng quá?” Nàng nhẹ giọng hỏi, bởi vì uống rượu, gương mặt nàng càng lúc càng đỏ.
“Nàng say” Hắn khẽ cười một tiếng, không nghĩ tới nàng sẽ uống thả cửa như vậy, đem tất cả chỗ rượu đó uống vào bụng.
Bộ dáng ngốc nghếch này, khiến hắn yêu thương không dứt.
“Người ta mới không có say” Hai tay nàng níu lấy cổ áo hắn, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.
“Nàng rõ ràng là say” Hắn thở dài, bàn tay nghịch ngợm khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của nàng.
“Hừ..hừ” Nàng ở bên tai hắn tức giận “Vì cái gì mà toàn bộ nam nhân đều thích đến thanh lâu chứ?”
Nàng mặc dù uống say , nhưng vẫn còn rất để ý chuyện này
“Đến thanh lâu chỉ vì bàn chuyện làm ăn, gặp dịp thì chơi thôi” Dĩ nhiên, hắn giữ mình rất trong sạch, nếu không phải vì đối phó với những vị khách làng chơi kia, hắn chẳng bao giờ có hứng thú đến thanh lâu tìm thú vui
Tim của hắn, đã sớm bị nàng chiếm mất, còn thời gian đâu mà đi tìm những nữ nhân khác.
“Chẳng lẽ ta như vậy còn không hơn được những cô nương kia sao?” Nàng tức giận, lầm bầm hỏi hắn
Hắn còn chưa kịp trả lời, nàng đã đứng lên, bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo của hắn, thuận đường kéo xuống
“Bảo bối, nàng muốn làm cái gì?” Hắn mị con mắt, phát hiện động tác của nàng có chút chủ động
“Ta cũng sẽ hầu hạ ngươi như vậy nha” Đừng tưởng rằng nàng uống say thì cái gì cũng không biết. Các cô nương thanh lâu làm được những gì, nàng cũng có thể học.
Giống như lúc này
Nàng đẩy hắn dựa vào mép bàn, đem thân thể xinh đẹp của mình dán lên người hắn, bàn tay nhỏ bé cởi lớp áo của hắn ra, lộ ra lồng ngực cùng bắp thịt rắn chắc.
“Nàng muốn hầu hạ ta?” Nếu nói không mừng rỡ là gạt người, mắt hắn chợt lóe lên tia kinh ngạc
Nàng không mở miệng trả lời nữa, mà là muốn lấy hành động để bày tỏ.
Nàng cúi đầu, ngậm lấy đậu đỏ màu trà trước ngực hắn, đưa ra đầu lưỡi đầy đặn, nhẹ nhàng qua lại trêu chọc.
Nàng vô cùng khả ái , thế nhưng giống như cá nhỏ mút lấy viên đậu đỏ trước ngực hắn
Mà hắn, lại chỉ vì động tác nhỏ của nàng, bụng dưới bùng lên hơi lửa, đáy mắt dấy lên tia xuân sắc
Hắn thích nàng như vậy
Không một chút phòng bị, càng không cố ý né tránh khoảng cách đối với hắn.
Chỉ khi hai người tiếp xúc thân mật với nhau, hắn mới cảm nhận được, thật ra thì trong lòng của nàng cũng có sự tồn tại của hắn.
Mà nay, lần đầu tiên nàng ở trước mặt hắn nhiệt tình như thế
Đêm , còn rất dài đây.