Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu)

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tống Trí Văn thậm chí không nói cho Giang Sam cụ thể địa chỉ bây giờ y đang ở đã đi mất, bất quá Giang Sam luôn có biện pháp biết chỗ ở của y.

Cậu vốn định trực tiếp gọi điện thoại hỏi Tống Trí Văn, nhưng nghĩ lại, thế là gọi điện thoại cho Thải Thải.

Thải Thải biết được cậu muốn đi tìm Tống Trí Văn, lúc này nói: “Không sai. ông chủ Tống gương mặt già nua kia rất ít khi buông mặt mũi tìm đến, cậu phải đến tìm hắn mới được. Chờ hắn tới tìm cậu, thức ăn cũng nguội lâu rồi.”

Gần đây Thải Thải tựa hồ đối với Tống Trí Văn châm chọc rất nhiều, khả năng hai người có mâu thuẫn, gây náo loạn một chút nhưng không muốn tổn hại đến hình tượng, khiến Thải Thải đối với Tống Trí Văn không còn duy trì sùng bái như vậy nữa.

Hội nghị kỳ thực chỉ mở hai ngày, muốn lưu khách nhân chơi mấy ngày. Mà nói chung ở đây chơi cũng không gì vui, cho nên có mấy người ngày thứ hai muốn đi, còn có một vài người hai ngày nữa lại đi.

Tuy rằng hội nghị này có bao người bên ngoài công ty đến phụ, cậu vẫn là muốn tổng phụ trách, lại nói đến đây cũng là những người danh tiếng, ông chủ cho cậu phụ trách, đó là để ý đến cậu.

Cho nên Giang Sam rất bận, muốn chu toàn không phải là chuyện dễ dàng.

Cậu mười một giờ đêm mới thoáng buông lỏng, sau đó tắm rửa sạch sẽ, mặc áo sơ mi quần tây, đến nơi ở của Tống Trí Văn.

Phòng của Tống Trí Văn ở một nơi trên sườn núi, địa thế so với làng du lịch cao hơn một chút, thấp thoáng sau tán cây, không nhìn kỹ, từ khu biệt thự làng du lịch thực khó có thể nhìn thấy nó.

Mà Giang Sam đến nơi này của Tống Trí Văn lại quay đầu nhìn làng du lịch, có thể hoàn toàn nhìn rõ ràng nó được bao phủ trong đèn đuốc sáng trưng.

Bởi vậy có thể thấy được, Tống Trí Văn ở trong phòng hẳn là có thể nhìn thấy tình cảnh của làng du lịch.

Nếu có cái kính viễn vọng, dưới tình huống ở đây không khí tốt, rất dễ dàng đem người cũng nhìn rõ ràng.

Giang Sam không biết Tống Trí Văn là thấy được hay là đoán ra, nếu không làm sao y biết chuyện mình bỏ thuốc Lưu Dịch Tư.

Kỳ thực cũng không phải bỏ thuốc, chỉ là cho hắn uống trà lạnh nên đau bụng mà thôi.

Giang Sam đứng ở cửa biệt thự, vẫn không nhấn chuông cửa, liền có một cái người hầu đi qua sân tới trước mặt, hắn đối Giang Sam hỏi: “Ngài là Giang tiên sinh sao?”

Giang Sam cười gật đầu: “Ừm. Đúng thế.”

Đối phương liền mở cửa, Giang Sam khách khí nói cám ơn, vốn là lão người hầu biết vâng lời cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu vài lần, còn thấp giọng nói: “Tiên sinh từ chạng vạng bắt đầu liền hỏi ta cậu có tới không? Thế nào hiện tại mới đến, ta đều muốn ngủ. Gần đây tiên sinh cũng ngủ sớm.”

Giang Sam tướng mạo và khí chất đều được người ta yêu thích, vị người hầu này mới cằn nhằn hai câu.

Giang Sam ở cửa hành lang dưới ánh đèn nhìn đồng hồ một chút, đã mười hai giờ.

Giang Sam xin lỗi nói: “Bận bịu đến bây giờ mới có thời gian đến thăm, thực sự là làm phiền ngài.”

“Không sao, không phiền phức, tiên sinh ở thư phòng trên lầu, ta mang ngài lên.”

Tiểu biệt thự này từ bên ngoài thoạt nhìn cũng không lớn, tiến vào sau lại có một động thiên khác, từ thang lầu bên cạnh nhà ăn đi lên, Giang Sam liếc một cái, trên lầu có ít nhất sáu, bảy gian phòng.

Người hầu gõ cửa, nói: “Tiên sinh, Giang tiên sinh đến.”

Cánh cửa lập tức mở ra, Tống Trí Văn đứng ở trong, đối người hầu nói: “Ông đi xuống đi.”

Người hầu liền đi.

Giang Sam đứng ở cửa chưa tiến vào, nói: “Tống tiên sinh, thật làm phiền, để cho ngài chờ lâu. Ngày mai có vài khách nhân sẽ rời khỏi, đêm nay sự tình đặc biệt nhiều.”

Tống Trí Văn tựa hồ là có thở dài, y từ trong thư phòng đi ra, kéo cửa, sau đó túm tay Giang Sam, Giang Sam ngẩn ra, không có tránh thoát, theo y lôi kéo hướng sang một bên .

Giang Sam đã sớm chuẩn bị, trong lòng lại có một loại cảm giác không khỏe.

Cái cảm giác này khá là kỳ quái, ước chừng là mấy năm qua, làm cho cậu đối Tống Trí Văn đã không còn cảm giác muốn gì là cứ nằm rạp như vậy, cậu không thích ứng được cái hình thức ở bên nhau chỉ vì lên giường.

Cũng như Thải Thải cũng biết trêu chọc Tống Trí Văn.

Tống Trí Văn quả thật là đem Giang Sam kéo đến phòng ngủ của y bên trong, đây là một phòng ngủ được bố trí theo phong cách cổ điển Tây Âu, gian phòng rất lớn.

Hơn nữa trong phòng vốn mở đèn.

Giang Sam nghĩ thầm Tống Trí Văn thật sự đợi mình rất lâu. Không khỏi mềm lòng.

Cửa phòng đóng lại, Tống Trí Văn hơi cúi đầu nhìn mắt Giang Sam, ánh mắt Giang Sam đã mềm mại đi, thời gian làm cho cậu hoàn toàn trưởng thành, ánh mắt cũng vậy.

Tống Trí Văn giơ tay lên sờ sờ mặt của cậu, bây giờ đã không còn là khi hai mươi tuổi mong đợi non nớt như trẻ con nữa.

Y vừa ở trong lòng cảm thán thời gian trôi qua mau, vừa nói: “Bây giờ không tiện?”

Giang Sam không nhúc nhích, chỉ là nhìn y, sau đó nói: “Ngày mai chuyện quá nhiều, e sợ không tiện.”

Tống Trí Văn nở nụ cười, ngón tay từ cằm của cậu rút về, đi tới ghế salông gần cửa sổ ngồi xuống, đó là một tấm ghế sô pha hai người, Giang Sam tại do dự một chút cũng đi tới.

Tống Trí Văn nói: “Cậu đi tắm đi, cũng không còn sớm, đi ngủ sớm một chút.”

Y ngước đầu nhìn Giang Sam, Giang Sam đưa tay vì y đem kính mắt lấy xuống để ở một bên bàn trà, ở trên ghế sa lon ngồi xuống sau đó liền đỡ bờ vai của y hôn lên.

Tống Trí Văn tựa hồ là hơi nhíu mày lại, sau đó liền nâng đầu của cậu đáp lại nụ hôn này.

Tống Trí Văn ở trên người Giang Sam nghe thấy được hương vị cỏ xanh ngày xuân, mang theo cảm giác thanh tân mát mẻ cùng mùi vị ngọt ngào.

Giang Sam rất chủ động, đầu lưỡi Tống Trí Văn bị cậu đảo quanh, ôn nhu quấn vào khiến dục vọng dần dần bay lên, Tống Trí Văn đã đem tay từ phần lưng Giang Sam tìm thấy trên eo cậu, sau đó tìm thấy phía trước thắt lưng của cậu tháo ra.

Giang Sam chỉ là hôn y, khẽ cắn đầu lưỡi y, cắn bờ môi y, đổi lại phương hướng không ngừng hôn, Tống Trí Văn vốn là chưa hề nghĩ tới nhất định phải làm, lúc này cũng là tên đã lắp vào cung không phát không được.

Y muốn vươn mình lên đem Giang Sam đè xuống, mà Giang Sam khí lực cũng không nhỏ, y bị Giang Sam ấn lại không cho động.

(Gì đây??? Phản công sao??? orz! =]])

Giang Sam vừa hôn anh, tay đã kéo ra dây lưng áo ngủ, tay dọc theo bụng dưới căng mịn bóng loáng của anh hướng lên trên mò mẫm, tìm thấy g ngực của anh thì xoa nắn.

Tay Tống Trí Văn thì lại kéo ra dây lưng Giang Sam, bàn tay cách quần lót của cậu xoa bóp lên phân thân cậu, Giang Sam là phái trẻ tuổi cấm dục, lúc này bị Tống Trí Văn khơi màu, gảy nó mấy lần liền lập tức cương cứng đứng lên, tay Tống Trí Văn thăm dò vào quần lót ve vuốt bên trong.

Giang Sam lúc này hô hấp đã ồ ồ, mở ra chân ngồi ở trên đùi Tống Trí Văn, vùi đầu từ cằm Tống Trí Văn hôn đến lỗ tai của y, Tống Trí Văn cũng bị cậu dụ dỗ đến không sai biệt lắm, cầm lấy tay Giang Sam, làm cho cậu đi mò cái thứ đã thô to của mình, Giang Sam vừa cắn lỗ tai của anh, vừa rũ mắt thấy phân thân của anh từ trong bụi cỏ nhô ra vừa thô vừa cứng, tay thì vuốt ve từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, chỉ là nhìn cậu vuốt, y đã miệng khô lưỡi khô, tim muốn nhảy ra khoang ngực.

Tay Tống Trí Văn đã bao vây lấy cái mông của cậu không ngừng xoa nắn, liền muốn mò vào huyệt khẩu trong quần, Giang Sam quần bị kéo đến đùi đã bị kẹp lại , Tống Trí Văn không thể không đem Giang Sam ôm đồng thời đè xuống ghế sô pha lớn, sau đó thân thủ đem quần của cậu kéo xuống, quần lót cũng kéo theo, Giang Sam thuận thế đem quần mình đá rơi xuống .

Tay Tống Trí Văn dọc theo bờ mông tìm thấy huyệt khẩu, nơi đó vừa mềm mại vừa ấm nóng, hơn nữa còn có một điểm ẩm ướt, Tống Trí Văn rõ ràng ngẩn ra, sau đó cắn một cái trên môi Giang Sam: “Chính cậu làm qua?”

Giang Sam không hề trả lời, giơ tay lên ôm lấy đầu Tống Trí văn, cùng anh trằn trọc hôn môi.

Tống Trí Văn phát hiện Giang Sam rất yêu thích hôn môi, trước đây cũng vậy, mỗi lần đều phải cùng y hôn đến không dứt, bất quá Tống Trí Văn hiện tại cũng yêu thích như vậy, cho nên không cảm thấy phiền.

Ngón tay Tống Trí Văn ở bên trong tìm thấy dịch bôi trơn, mặc dù đã làm trơn, mà bên trong vẫn vô cùng chặt khít, Tống Trí Văn cảm thấy được bên trong nội bích của cậu cơ hồ siết chặt ngón tay y tới bất động, y chậm rãi cắm rút một lúc, liền bỏ thêm một ngón tay vào, Giang Sam bởi vì động tác của y mà hô hấp càng ngày càng nặng, dưới thân cũng di chuyển muốn làm phiền y, điều này làm cho Tống Trí Văn cũng đầy người nhiệt huyết cùng lửa dục, khuếch trương một lúc, y liền đẩy ra chân Giang Sam, làm cho cậu đem một chân khoát lên ghế sô pha, một chân vòng qua hông của mình, từ từ tiến vào, Giang Sam cắn môi dưới có chút khó chịu.

Tống Trí Văn không nghĩ tới đã mở rộng qua vẫn chặt như thế, không thể không tiến vào một chút lui ra một chút, chậm rãi đi vào.

Chờ cuối cùng cũng coi như đi vào hơn một nửa, y liền cúi đầu hôn môi Giang Sam, Giang Sam dựa vào một tay vịn ghế sô pha, một tay ôm lấy eo của anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Giang Sam tuy rằng đau, nhưng là vừa cảm thấy rất thỏa mãn cùng sảng khoái, một tay tìm thấy mông Tống Trí Văn, ách thanh thấp giọng nói: “Anh tất cả vào đi, như vậy không trên không dưới.”

Tống Trí Văn ôm lấy hông của cậu mạnh mẽ đỉnh tiến vào, phân thân cứ thế ma sát lấy tuyến tiền liệt của Giang Sam, Giang Sam ngước đầu “A” một tiếng hét to, cậu nhanh chóng liền cắn vào răng.

Tống Trí Văn bắt đầu vừa hôn cậu vừa tàn nhẫn ra vào, Giang Sam bị hắn xỏ xuyên đỉnh làm cho thế giới đều phải tan rã, bắt đầu còn có thể nhẫn nhịn, sau đó cơ hồ hoàn toàn khắc chế không nổi kêu: “A… A a… Tống tiên sinh…” Trong thanh âm vừa thống khổ vừa mang theo khoái ý, như là hoàn toàn không có cách nào chịu đựng, âm thanh theo tiếng xác thịt đụng chạm vang lên trôi dạt từ từ ở trong phòng.

Ghế sô pha dù sao cũng là ghế sô pha, bị hai người làm đến nỗi thậm chí di động vị trí trên đất, Tống Trí Văn đột nhiên liền vẫn giữ tư thế đang xỏ xuyên Giang Sam đem cậu bế lên, Giang Sam sợ đến kêu to một tiếng, ôm chặt lấy Tống Trí Văn.

Không nghĩ tới Tống Trí Văn khí lực trước sau lớn như vậy, đem cậu ôm vào trên giường, sau đó đại thao đại làm, Giang Sam trong một mảnh mê loạn bắn ra, Tống Trí Văn còn động tiếp, như vậy khiến Giang Sam có chút không khỏe, đau đớn, thế nhưng đau đớn ở ngoài lại rất có khoái cảm.

Tống Trí Văn từ bên trong rút ra, lấy tay tuốt bắn, rất nhiều bạch trọc chảy ở thân dưới Giang Sam cùng trên đùi.

Giang Sam nằm ở trên giường, ngực lên xuống, đến nửa ngày đều không bình tĩnh nổi, Tống Trí Văn chậm một lúc mới đem áo ngủ trên người mình hoàn toàn cởi ra, liền tháo ra nút buộc cởi bỏ áo sơ mi của Giang Sam, đến gần từ hầu kết của cậu hôn đến ngực, tay thì lại vuốt bắp đùi trong của cậu cùng phân thân đã bán mềm mại rũ xuống.

Truyện Chữ Hay