Thanh Liên Phượng Dẫn

chương 52: nạp phi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đại tỷ, bên ngoài ồn quá. . . . . ."

Ta nằm trên giường, lăn qua kéo chăn trùm lên đầu. Từ sau hôm mất mặt đó, ta chỉ mỗi ngày trốn trong phòng, rất lười ra khỏi cửa. Ai hỏi đến thì ta đều nhờ đại tỷ nói ta không có ở đây, nhờ thế mà cũng tránh được nhiều phiền hà. Nhưng sáng sớm hôm nay, ta đang mơ mơ màng màng ngủ đến thiên hôn địa ám thì bên ngoài lại vang lên từng đợt huyên náo, khiến ta không thể nằm tiếp được nữa.

"Sao mà vẫn ngủ thế?" Đại tỷ vừa nói xong vừa kéo chăn của ta ra : "Hôm nay Nhị Lang thần tới tìm Nhị tỷ của muội, không hiểu sao Hao Thiên Khuyển rất không thích tam tỷ phu của muội, đang làm ầm ĩ ngoài kia, muội còn không mau dậy mà xem kịch hay sao?"

Hắc, Lai Tiễn là hồ ly, Hao Thiên Khuyển đương nhiên là không vừa mắt với hắn rồi. Ta hưng phấn nhảy xuống giường, bừa bãi xỏ chân vào giày, Hao Thiên Khuyển đại chiến hồ ly tinh, trò hay như vậy sao ta bỏ qua được ?

"Hao Thiên! Buông ra!"

Ta vừa ra đến cửa đã thấy Nhị Lang Thần mặt đen lại, một tay đang cố lôi cái đuôi của Hao Thiên Khuyển. Hao Thiên Khuyển này cũng hiếm khi không nghe lời Nhị Lang Thần như thế, mồm ngậm chặt áo khoác của Lai Tiễn. A, đúng rồi, Lai Tiễn sau khi hòa thuận với Tam tỷ hơn thì liền không hóa thành chân thân hồ ly nữa, khụ khụ, sau lưng thì không biết thế nào nhưng trước mặt người khác thì chưa từng thấy hắn biến lại chân thân.

Lai Tiễn lắc mạnh áo khoác, nhưng rốt cuộc cũng không khiến Hao Thiên Khuyển nhả ra được, không thể làm gì khác hơn là uy hiếp, đe dọa : "Ngươi mà cứ cắn nữa thì ta mang ngươi đi hầm đó"

Hao Thiên dù gì cũng là chó cưng của Nhị Lang Thần, nói như thế hiển nhiên là phạm vào kiêng kỵ. Nhị Lang Thần vốn đang kéo đuôi của Hao Thiên Khuyển lại, thì lại thuận đà thả ra, còn vỗ vỗ mấy cọng lông chó còn dính lại trên tay : " Cho dù Hao Thiên là chó, nhưng vẫn là tiên, không giống người khác, nhìn thì là tiên, nhưng thật ra lại là yêu."

Lai Tiễn vừa nghe thấy vậy đang định phát tác thì lại bị tam tỷ lôi ra sau lưng. Tam tỷ đứng hiên ngang đưa tay chọc thẳng vào con mắt trên trán Nhị Lang Thần, không thèm lưu tình nói : "Dù sao hắn vẫn là người của ta, Nhị Lang Thần nên rõ ràng điều này chứ đừng có nói loạn tiên yêu cái gì, không đúng mực chút nào!"

Tam tỷ ăn nói hào hùng, bảo vệ lẽ phải nhưng lại hoàn toàn không ý thức được mình đã phạm sai lầm, chứa chấp yêu loại trên thiên đình, thật là tội lớn… tội lớn… Ta chăm chú nhìn Nhị Lang Thần che thiên nhãn, bộ dáng kia chỉ còn thiếu nước lăn lộn trên đất, chỉ mới đấu với tam tỷ một chiêu mà đã rơi vào thế hạ phong, cũng thật mất thể diện.

Dĩ nhiên nếu chỉ có vậy rồi kết thúc mọi chuyện thì đây đã không phải là một hồi kịch hay. Đang lúc hai bên giằng co thì thấy nhị tỷ lắc lắc mông, vô cùng lo lắng vọt ra từ phòng bếp, vội vàng ném một mâm mứt thanh liên vào lòng ta, rồi chống nạnh chỉ tay vào tam tỷ : “Ngươi được đấy tiểu tam! Vậy ngươi nói xem, ngươi trách Nhị Lang động tới hồ ly của ngươi nhưng sao ngươi lại dám động thủ với người của ta ?”

Ta khe khẽ cắn một miếng mứt thanh liên, đang tận hưởng hương thơm của nó thì đã bị đại tỷ đoạt mất. “Ăn nữa thì người mập ú ra ai còn dám rước muội”

Ta im lặng không nói gì, chỉ chăm chú liếm sạch vụn mứt còn dính lại trên tay, rồi tiếp tục theo dõi cuộc chiến. Vừa rồi đến chỗ nào rồi nhỉ? A, đúng rồi, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, nhị tỷ chọc ngón tay lên tran tam tỷ: “Sao ngưoi dám đụng đến người của ta?”

Tục ngữ nói không sai vạn vật đều có tương sinh tương khắc. Cho nên dù tam tỷ có hùng hổ thế nào thì người có thể khắc nàng trên cõi đời này ngoài đại tỷ thì cũng chỉ có nhị tỷ.

Tam tỷ chép miệng lầm bầm : “Rõ ràng cái tên ba mắt này khi dễ Uyên Mặc trước !”

Tam tỷ gọi Lai Tiễn là Uyên Mặc, cứ như thể đây vốn là tên của Lai Tiễn. Nhắc tới cũng thấy kì dị, bình thường tam tỷ vẫn hành hạ Lai Tiễn nhưng đến thời khắc mấu chốt thì vẫn thẹn thùng dịu dàng gọi một tiếng Tiễn Lang.

Nhị Lang Thần lại rất cơ trí, thấy trợ thủ liền lập tức hả hê : “Ta khi dễ hắn lúc nào ? Tam tiểu thư lại thoải mái nuôi nhốt yêu loại trên thiên đình thì có phải là quá coi thường tiên giới rồi không ?”

Tam tỷ trừng mắt định phản bác thì lại thấy nhị tỷ bỗng nhiên gõ lên trán Nhị Lang Thần yêu kiều, gian trá nói : “Muội muội ta thích nuôi cái gì thì nuôi, ai mượn chàng quản ?”

. . . . . .

Tình hình càng ngày càng loạn, ta len lén nhón một miếng mứt thanh liên trên mâm trong tay đại tỷ vội vã nhét vào miệng, không nhịn được thầm than một tiếng, tình hình này quá phức tạp rồi …

"Phượng Dẫn, ta bắt đầu thấy không hiểu gì nữa rồi. . . . . ."

Ta không đáp, đại tỷ lại lắc đầu, dao một một chút nhưng vẫn không quên đoạt lại nửa miếng mứt trong miệng ta, tiếp tục vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn ta chằm chằm : “Phượng Dẫn a Phượng Dẫn, muội xem cả nhị tỷ và tam tỷ muội này đều đã có nơi có chốn, sao muội vẫn thanh nhàn vậy.”

Ta vừa nhai mứt sen xanh vừa ngọng nghịu đáp lại : “Đại tỷ luôn nói ta vậy trong khi chính mình còn chưa gả đi”.

Trong bốn chị em chúng ta, đại tỷ là người có nhiều người thích nhất nhưng đại tỷ lại không nhìn trúng ai trong đó. Ta híp mắt lắc đầu, đại tỷ đây là đang ghen tị, trắng trợn ghen tị.

"Cốp!"

Ta vừa mới lắc đầu một nửa thì đầu đã bị gõ đến nở hoa. Trong lòng ta thầm than, xem đi, thẹn quá hóa giận đúng không ? Ta lảo đảo đi đến xích đu nằm xuống, vuốt mạnh đầu, liếc mắt nhìn ba người cách đó không xa đang đấu loạn một đống thật phiền toái.

"Ơ,các người đều đang ở đây, đỡ mất công ta chạy đi tìm!"

Ta và đại tỷ quay đầu nhìn sang thì thầy Nguyệt Lão một thân y phục đỏ, tóc bạc, mặt hồng hào, hùng hùng hổ hổ vọt thẳng tới trước mặt ta. Ta còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã chen vào ngồi cạnh, tay còn nhón lấy mứt sen xanh.

Lúc này đại tỷ lại thực ân cần, thấy Nguyệt Lão ăn xong rồi vẫn không quên đưa thêm cho hắn hai miếng nữa. Ha ha, trên thiên đình này a, chỉ cần là cô nương chưa xuất giá thì ai dám đắc tội nguyệt lão đây ?

“Sao Nguyệt Lão rảnh rỗi mà đến thăm chúng ta vậy ?” Đại tỷ mỉm cười hiếm hoi, đôi mắt to tròn nhìn Nguyệt Lão.

Nguyệt Lão cố gắng nuốt miếng mứt trong miệng xuống, vuốt râu, rồi tiện tay lôi từ trong ngực ra một tấm thiệp hồng : “Còn không phải là vì hoàng gia lại có chuyện vui sao ? Trong các hoàng tử chỉ có tiểu hoàng tử là chưa nạp phi, mấy ngày trước Ngọc Đế đặc biệt nhờ tay tìm giúp một mối hôn nhân tốt có ngày sinh tháng đẻ xứng với hoàng tử, bảy ngày sau sẽ tổ chức đám cưới”.

Ta há miệng, nhưng nửa ngày cũng không nói ra được một chữ. Thời này muốn làm hoàng tử cũng thật không dễ dàng, ngay cả hôn nhân cũng không thể tự do. Nghĩ đi nghĩ lại trong đầu ta không hiểu sao lại xuất hiện một bóng lưng tiêu hồn, bốn phía sương mù lượn lờ… Ưm, suy nghĩ cứ lan xa lan xa

"Lão già, ngươi nói cái gì ? Vân Liên . . . . ."

Lai Tiễn nghe vậy thì rút khỏi chiến sự, túm lấy cổ áo Nguyệt Lão, trên mặt vẫn còn vẻ khiếp sợ. Sáu người, mươi hai con mắt ở đấy đều nhìn hắn khó hiểu. Lai Tiễn cau mày, có chút co quắp buông lỏng tay, đoán chừng là vừa nhớ ra nơi này có người ngày, là một yêu tinh, sự can thiệp của hắn là không đúng lúc …

Không hiểu sao, nhưng khi nghe hai chữ “Vân Liên” ta lại cảm thấy tim mình đập dữ dội, không khỏi rung động, giống như lần ở trước ở Dao Trì. Ta kéo tay áo Lai Tiễn, cau mày hỏi : “Vân Liên là ai ?”

"Phượng Dẫn ngươi. . . . . ." Lai Tiễn có vẻ muốn nói lại thôi, nhìn ta có chút do dự nhưng rồi cũng dời mắt đi: "Vân Liên chính là con trai Ngọc đế. . . . . ."

"A, thì ra là hắn."

Vân Liên, tên rất dễ nghe. Ta chợt nhớ tới người kia một thân áo xanh, tay buộc một sợi dây buộc tóc. Chỉ có điều… ta tiếc hận chép miệng, cho đến bây giờ ta vẫn chưa nhìn thấy rõ diện mạo của hắn, cho nên lại càng tò mò.

"Sao? Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Lai Tiễn có chút khẩn trương quan sát ta.

Ta tùy ý lắc đầu, đoạt lấy thiệp trong tay Nguyệt Lão : “Hay quá hay quá, lúc đó lại được ăn Bàn Đào đấy”.

"Phượng nha đầu ngươi cứ nghĩ Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương có nhiều như khoai sao?" Nguyệt Lão chào nhị tỷ, tam tỷ và Nhị Lang Thần đứng cách đó không xa, lại thuận tay nhón thêm một miếng mứt sen xanh nữa mới từ từ chắp tay : "Lão thân còn phải đi những nơi khác đưa thiệp, xin cáo từ các vị."

Nguyệt lão cứ như vậy phủi mông bỏ đi.

Ta nhàm chán nhìn lướt qua thiệp hồng, lại nhìn mấy người kia tiếp tục đấu đá, đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế có chút không thú vị. Quả nhiên tính tình ta như vậy, ở trong phòng nghẹn lâu sẽ bị bệnh.

Ta thừa lúc mọi người không để ý, lặng lẽ bay qua đầu tường, chậm rãi bay trên không trung. Thỉnh thoảng bên cạnh lại có người lướt qua, ta lại cảm thấy trong lòng có chút phiền não. Cảm giác này xuất hiện từ khi nào ? Ta trầm ngâm suy nghĩ, hình như là từ sau khi nhận được thiệp hồng lúc nãy.

Ta càng nghĩ càng phiền não, bất tri bất giác lại đi đến một cung điện xa lạ. Ta ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trên cung điện, Liên Cung, ừ, suy nghĩ thêm một chút liền có thể đoán ra chủ nhân cung điện này là ai.

Đang định xoay người đi, thì có tiếng bước chân sột soạt truyền đến. Ta có tật giật mình… ừm, mặc dù không hiểu tại sao mình có tật giật mình … Tóm lại, ta liền hoa hoa lệ lệ nhảy lên bờ tưởng, cần thận ngồi trên đó, hăng hái dồi dào nhìn nhóm người đang đứng bên tường.

"Dao Thanh, đừng tưởng rằng Ngọc Đế chọn ngươi thì ngươi có thể gả cho Vân Liên, ngươi không xứng với chàng!"

"Đúng thế, ngươi làm sao so được với chúng ta?"

"Hơn nữa, bảy ngày sau ngươi đã phải gả cho Vân Liên rồi nhưng đến bây giờ ngay cả một sợi tóc của chàng ngươi còn chưa thấy, ngươi cho là chàng sẽ thích ngươi sao ? Nằm mơ giữa ban ngày!"

"Dao Thanh, ta cho ngươi biết, nếu hắn thật lòng thích ngươi, chúng ta không còn gì để nói, nhưng nếu ngươi cho rằng chỉ cần nhờ vào bát tự mà có thể làm vợ hắn thì chúng ta nhất định sẽ không để ngươi được như ý"

Truyện Chữ Hay