"Vân Liên, Vân Liên."
Thiếu nữ vừa lớn tiếng gọi vừa nâng làn váy chạy tới phía Vân Liên và Thanh Hủ. Ai ngờ một giây bất cẩn, giầy thêu dẫm lên mép váy bị vấp một cái. Vân Liên nghe tiếng chỉ hé nửa con mắt nhìn qua rồi lại nhắm mắt lại, chỉ có Thôi Thanh Hủ ôm cánh tay, cười hì hì nhìn bộ dáng tức cười của Mộng Vân Ảnh, chỉ còn thiếu nước bật cười lớn.
"Ngươi!" Vốn Mộng Vân Ảnh thấy bộ dáng không thèm quan tâm của Vân Liên, trong lòng uất ức, định ngã trên mặt đất không đứng lên, nhưng rồi lại thấy một đứa bé trai xa lạ khác đang nhìn nàng cười thì vội vàng bò dậy, hung tợn nhìn chằm chằm hai đứa con trai kia. Mộng Vân Ảnh nàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có bộ dạng xuất chúng, chỉ cần nhíu mày một cái là có cả tá con trai vây quanh lấy lòng, nhưng hôm nay hai người này không thương hương tiếc ngọc còn chưa tính, lại còn bỏ đá xuống giếng, bảo sao nàng không tức giận đây.
Mộng Vân Ảnh nâng váy, bước từng bước dài đến trước mặt Thôi Thanh Hủ, không khách khí chỉ vào mũi hắn hỏi “Người là ai ?”
Thôi Thanh Hủ đang định trả lời, nhưng chợt nhớ đến mình vẫn đang mặc áo bào thái tử trên người liền ưỡn ngực, vung vạt áo, ra dáng quý phái. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra khí chất bất phàm của hắn nhất định không phải người thường. Nhưng mặc dù Mộng Vân Ảnh xuất thân từ nhà giàu có, rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu thư nhà giàu, tuổi lại nhỏ, tự nhiên không nhận ra, chỉ nhăn mũi thúc giục : “Nói mau, điếc à ?”
Vừa rồi mới chỉ có người không sợ thái tử, bây giờ đã lại xuất hiện thêm người thứ ba rồi, cảm giác ưu việt bẩm sinh của Thôi Thanh Hủ bỗng chốc bị nghiền nát trong nháy mắt. Hắn cúi gằm đầu, nhíu lông mày, nhưng cũng không cam chịu được đành giãy giụa vớt vát : “Không nhìn ra sao ? Ta là thái tử đương triều ! Thái tử đấy, có hiểu không ?”
Khi Mộng Vân Ảnh mới nghe đến từ thái tử thì Thanh Hủ thấy rõ trong mắt nàng ánh lên một tia khiếp sợ, nhưng sau một khắc liền hóa thành tia cười nhạo : “Thái tử thì sao ?” Mộng Vân Ảnh quay đầu nhìn Vân Liên vẫn đang chuyên tâm tĩnh tọa, rồi lại hướng về Thanh Hủ cười một tiếng : “Vân Liên cũng không sợ ngươi thì ta sao phải sợ ngươi ? Ngươi tới muộn, trên núi Huyền Hư này ngươi cùng lắm cũng chỉ là một sư đệ”.
Sư đệ, Sư đệ, Thôi Thanh Hủ rất không hài lòng kêu lên một tiếng, ở chân núi Huyền Hư hắn là người dưới một người trên vạn người, nhưng sao lên trên núi, hắn lại thành dưới vạn người rồi đây ? Càng nghĩ càng uất ức, Thôi Thanh Hủ nhướng lông mày, lấy cùi chỏ thúc thúc Vân Liên, nhỏ giọng hỏi “Trên núi này ta là người tới muộn nhất à ?”
Hai người ở kia cãi vã thì dù Vân Liên có kiên nhẫn hơn nữa cũng không thể tĩnh tâm ngồi thiền nổi. Đôi mắt phượng đang khép chặt đột nhiên chậm rãi mở ra, cũng không trả lời vấn đề của Thôi Thanh Hủ mà hướng về phía thiếu nữ mặc xiêm y vàng nhạt nói : “Mộng Vân Ảnh, ngươi đến đây làm gì ?”
Mộng Vân Ảnh vốn thấy Vân Liên nhìn nàng, lòng tràn đầy mừng rỡ, nhưng đến khi nghe xong câu hỏi đầy xa lánh của Vân Liên, trái tim như tan nát, sắc mặt cũng khó coi hơn : “Ta thích đi đâu là chuyện của ta, sư tổ chưa bao giờ quy định đệ tử khác không được lên đỉnh Thanh Liên này cả”.
Mộng Vân Ảnh còn chưa dứt lời, cũng không chờ Vân Liên lên tiếng, Thôi Thanh Hủ đã hưng phấn chen vào : “A ! Ngươi nói cái gì ? Sư tổ ? Ha ha, ta không phải sư đệ, Phượng Dẫn là sư phụ ta, vậy ngươi chính là sư điệt của ta rồi ! Ha … ha … ha…” Thôi Thanh Hủ còn chưa dứt lời thì đã cảm nhận được hai luồng ánh mắt sắc lạnh hướng hắn bắn qua, hắn không thể làm gì hơn là đành ấm ức ngậm miệng, không còn lấy nửa điểm phong phạm thái tử.
Vân Liên chuyển tầm mắt, nhìn Mộng Vân Ảnh nói : “Đúng thế, Vân Ảnh sư điệt xin tự nhiên” Nói xong liền làm bộ muốn đứng dậy rời đi.
"Ngươi!" Mộng Vân ảnh cứng họng, nhưng nhất thời cũng không tìm được lời để cãi lại, không thể làm gì khác hơn là hừ lạnh một tiếng, đem hộp đựng thức ăn mang theo trên tay nặng nề đặt xuống đất: "Uổng ta tốt bụng còn làm thức ăn cho ngươi, hừ, không cảm kích cũng không cần."
Mộng Vân Ảnh nói xong liền giả bộ xoay người chờ Vân Liên giữ lại, ai ngờ chờ cả ngày cũng chỉ chờ được một câu “Sư điệt vất vả rồi, sư điệt đi thong thả”, cũng không thèm nghe hết câu “sư thúc không tiễn” đã tức giận chạy xuống chân núi. Bỏ mặc Thôi Thanh Hủ đứng đo hô to gọi nhỏ.
"Sư điệt! Còn có ta ! Sao ngươi không từ biệt ta!"
Chờ cả ngày thì đến cả bóng dáng vàng nhạt cũng đã mất hút, chỉ còn vang lại giọng nữ non nớt trong trẻo giữa đỉnh Thanh Liên : “Đi chết đi !Hừ!”
"Ai, rất bất kính a, thực sự rất bất kính! Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh!" Thôi Thanh Hủ vừa lẩm bẩm trong miệng vừa chậm rãi mở hộp thức ăn, bày ra hai bàn điểm tâm tinh xảo được trưng bày chỉnh tề. Thanh Hủ nhón tay bốc một khối bỏ vào miệng khen “Ngon”, lại giống như nịnh hót mang hộp thức ăn dâng lên cho Vân Liên. Ai ngờ Vân Liên chỉ liếc qua liền phất tay áo quay về phòng.
"Ai, hai thầy trò này, đều là quái nhân. Không , phải là trên núi Huyền Hư này đều là quái nhân mới đúng."
Thôi Thanh Hủ nói thầm trong miệng, lại thuận tiện nhét thêm vài khối bánh ngọt nữa vào miệng mới tùy ý lau miệng, thu thập qua loa hộp đựng thức ăn, đứng dậy thong thả đi về phía phòng của hắn và Vân Liên.
Không biết Vân Liên đã thay áo xanh trên người khi nào, lúc này hắn chỉ mặc một thân áo tơ trắng, ngồi trên giường cẩn thận lau chùi đàn cổ. Thôi Thanh Hủ từ nhỏ lớn lên trong cung, cầm kỳ thư họa tuy không tinh thông nhưng tối thiểu cũng không thua con cháu nhà bình dân. Thanh Hủ ngồi bên cạnh Vân Liên, nghiên cứu tỉ mỉ đàn cổ nhưng cũng không nhìn ra đến tột cùng được làm ra bởi vị đại gia nào. Theo đạo lý đàn cổ có chất lượng tốt như vậy, mặc dù không có bất kỳ hình dạng trang trí nào, nhưng chất gỗ nhẵn nhụi, tiếng đàn du dương thanh thúy, thì chắc hẳn sẽ không phải là một cây đàn cổ bình thường mà phải do một danh sư nào đó chế tạo ra. Nếu vậy ắt hắn vị danh sư đó phải lưu lại một ấn ký nào đó. Điều này khiến Thôi Thanh Hủ cứ thắc mắc không thôi.
“Đàn này là ở đâu ra vậy ?” Đôi tay của Thanh Hủ nhẹ nhàng mơn trớn đàn cổ, ngẩng đầu nhìn Vân Liên
Vân Liên lẳng lặng lau chùi, rồi chợt mở miệng nói: "Sư phụ cho"
"Sư phụ?" Thanh hủ nghiêng đầu, lẩm nhẩm một tiếng, chợt cười to đứng lên: "Không ngờ sư phụ còn có thể chế cầm. Hôm khác ta cũng muốn hỏi xin sư phụ một cây đàn tốt mới được, dù không đánh được thì cũng đủ cho làm dáng một chút, khiến các tiểu thư trong cung mê ta chết đi sống lại cũng đủ”.
Ta bình tĩnh đứng ở cửa ra vào, kinh ngạc đến há miệng lắng nghe hai người trong phòng nói chuyện. Nếu không biết thì lại tưởng trong nhà có thanh niên hơn hai mươi tuổi mất. Nhưng hai thằng nhóc trong nhà cũng mới chỉ mười hai mười ba tuổi thôi ! Thối hồ ly coi như xong, Vân Liên ngoan ngoãn của ta cũng bị hắn phá hỏng mất thôi.
Đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu thối hồ ly, ta đẩy cửa đen mặt nói : “Có đàn cũng không cho ngươi”.
Hai đứa nhóc hiển nhiên không ngờ ta sẽ xuất hiện đột ngột như vậy. Vân Liên mặc dù hơi kinh ngạc nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Thanh Hủ lại một bộ con nhà giàu cà lơ phất phơ , không lộ ra nửa phần kinh hoảng, cười híp mắt hướng ta phất phất tay : “sư phụ, đến phòng đồ nhi là có chuyện gì phân phó sao ?”
Ta nhìn Thôi Thanh Hủ chợt có chút hoảng hốt. Đã sớm nghe Tam tỷ nói qua, làm Hoàng đế ở phàm trần là không dễ dàng, nhất là cuộc chiến giữa các hoàng tử thường rất kịch liệt, người có thể chiến thắng phần lớn đều không phải người thường. Ta lặng lẽ quan sát Thôi Thanh Hủ một lượt, lần đầu sinh ra hoài nghi đối với lời nói của Tam tỷ. Nhưng nghĩ lại, trong phút chốc bỗng thấy, Tam tỷ quả nhiên không lừa ta, Thôi Thanh Hủ này xác thực không phải người thường.
Hơn nữa còn là một người “rất không bình thường”
Ta mặc dù cũng không phải là một đại tiên từ bi, nhưng nếu đã nhận một phần ân huệ thì sẽ báo đáp lại gấp nghìn lần, lúc còn ở trên trời cũng nổi danh có thù tất báo, mười người đắc tội với ta thì đến chín sẽ không có kết quả tốt. Về phần một người còn lại làm sao mà có thể may mắn thoát khỏi thì cũng đừng hỏi bởi là do ta đấu không lại hắn. Cũng giống như lần này cái vị đẩy ta xuống phàm trần lịch thiên kiếp kia ta đấu cũng không lại nên chỉ đành nhịn.
Nhưng lần này cũng không giống thế, dù gì ta cũng đã sống ngàn năm, nếu không đấu lại tiểu hồ ly này thì làm sao còn thể diện quay lại thiên đình đây ?
"Hừ, Vân Liên, ăn cơm."
Ta cố ý bỏ qua Thanh Hủ, hướng Vân Liên vẫy tay. Vân Liên khéo léo chạy tới giúp ta một tay chia thức ăn. Một bàn thức ăn ngon, sắc hương hấp dẫn, so với thức ăn của Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không kém bao nhiêu chứ đừng nói gì đến Hoàng Đế phàm trần. Thôi Thanh Hủ không chút nào để ý đến thái độ lạnh nhạt của ta, bộ dạng ứa nước miếng thèm thuồng, cầm đũa gắp thức ăn. Lúc này hắn như mới chợt nhớ ra là từ khi lên núi Huyền Hư đến giờ, ngoại trừ Mộng Vân Ảnh cho hắn mâm điểm tâm kia, đây là bữa cơm nghiêm chỉnh đầu tiên, bụng hắn sôi lên, cảm giác đói đến mềm người.
Ta không khách khí đánh vào tay Thanh Hủ, mặt cố ý không chút thay đổi, lạnh lùng nói : ”Vi sư còn chưa động đũa, ngay cả sư huynh ngươi cũng chưa hạ đũa, sao có thể đến phiên ngươi ?”
Khó có lúc Thôi Thanh Hủ không ngụy biện, xem chừng là đói đến váng đầu rồi, hắn chớp đôi mắt hoa đào trong suốt nhìn ta, bày ra bộ dáng thiếu niên đáng yêu. Bổn tiên đã bị lừa gạt một lần, làm sao có thể vấp ngã thêm một lần nữa đây. Chỉ cầm đôi đũa đùa giỡn trong tay cũng không thèm gắp thức ăn.
Thôi Thanh Hủ nóng nảy, một bàn cao lương mỹ vị như vậy bày ra trước mặt lại không được ăn thì làm sao có thể bình tĩnh được đây ? Nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là cố nặn ra hai giọt nước mắt, bộ dáng đẫm lệ, thật đúng là khiến lòng bổn tiên run lên.
Trong mắt hắn hiện ra tia máu vằn vện, hiển nhiên là do dùng sức quá độ. Bổn tiên lại có lòng từ bi cũng chẳng thèm làm khó hắn, gắp một miếng tay gấu béo ngậy để vào bát Vân Liên.
Lần này Thôi Thanh Hủ vội vàng đổi phương hướng, cặp mắt sáng lên nhìn về phía Vân Liên, cuối cùng Vân Liên dưới đôi mắt sáng quắc của Thanh Hủ, bất đắc dĩ gắp tay gấu lên cắn một miếng.