Đoạn đường tấn công của quân Minh thật sự là một đoạn đường không bằng phẳng. Đang đi bình thường, đột nhiên không thấy chân phải hay chân trái đâu, xin chúc mừng, ngươi hoặc là đã gẫy cổ chân, hoặc là đã bị chông tre chọc thủng chân rồi. Không thấy cả hai chân đâu, vậy thì hẳn là ngươi đã rơi xuống hầm chông, nếu không chết thì phải nói số ngươi siêu cấp may mắn rồi đó. Hoặc là dẫm vào tấm ván và cái bàn chông đập vào mặt, hoặc là dẫm vào cái dây và một cái thân cây cắm đầy gai nhọn đập ngang ra... Quân Minh cứ thế lò dò, lò dò tiến lên, để lại cả ngàn lính Minh nằm la liệt đầy đất, hoặc chết hoặc thương, thậm chí có nhiều tên còn đạp lên xác đồng đội mà tiến lên, không cần biết bọn chúng còn sống hay chết. Suốt mấy ngày liền, dưới lửa đạn của quân Liên Việt, quân Minh mới đem toàn bộ các loại bẫy vô hiệu hóa... Sau đó lại mấy ngày giả vờ công kích nhằm đánh lạc hướng, mê hoặc quân Việt, đêm nay Trương Phụ và Mộc Thạnh mới quyết định dạ tập thành Đa Bang...
Quân Minh vừa đến gần hào nước, chuẩn bị vượt hào thì ...
ĐOÀNG!!! ĐOÀNG!!!... Ánh lửa chớp lên, tiếng súng nổ vang, mấy trăm quân Minh trúng đạn, gục ngã xuống hào. Nhiều tên định nhảy xuống hào nước để tránh đạn, lập tức bị chông nhọn chọc thủng ruột, thủng chân, kêu la ỏm tỏi.
Đám Mộc Thạnh, Trương Phụ thấy dạ tập không thành lập tức chuyển thành cường công, quân Minh lập tức đem thang mây ném ra làm cầu, ào ào vượt qua hào nước. Quân Việt từ trong chiến hào và trên mặt tường thành ào ào nổ súng. Quân Minh liên tục trúng đạn, ngã nhào xuống hào nước. Nhưng vẫn có vô số quân Minh dựa vào đêm tối vượt qua được hào nước, vung đao kiếm ào ào lao lên, nhảy vào chiến hào. Đội cảm tử bắt đầu dùng lưỡi lê cùng quân địch giao chiến. Nếu để ý, có thể thấy có những vị trí mà cứ một chiến sỹ ngã xuống lại có một người khác lao lên lấp vào.
Long bắn gục mấy chục tên lính Minh, đang chuẩn bị rút lê sáp lá cà thì thấy đội trưởng ngã xuống, xung quanh không có ai, Long nhớ tới lời dặn của tổng tư lệnh trước khi đội cảm tử ra trận, lập tức lao lên, lấp ngay vào vị trí đó. Long nhìn xung quanh, thấy chiến hào đã bị quân Minh bao phủ, lập tức cầm vào một cái móc, kéo mạnh. Các chiến sỹ cảm tử quân ở các vị trí khác cũng làm như vậy. Từ trong các căn hầm bí mật, một loạt thùng dầu thô bị tháo nút, dầu ồ ồ chảy vào chiến lũy và chiến hào. Làm xong việc này, Long cầm súng lao lên, hát lớn quân ca: “Bao chiến sỹ... anh hùng...”. Mấy tên lính Đại minh mặt mày dữ tợn, bao vây lấy hắn, dùng chiến đao chém gục người dũng sỹ... Long gục xuống, trong ánh mắt trừng trừng, hắn nhìn thấy vụ mùa vàng óng, con hắn đùa giỡn đưa cây lúa vàng lên cắn, vợ hắn cười tươi gạt những hạt mồ hôi trên gương mặt đỏ bừng, âu yếm nhìn con. Hắn nhìn thấy mẹ hắn ăn cơm trắng với thịt, miệng cười móm mém. Hắn thấy cha hắn bắc chõng tre ngồi ngoài cửa, ngắm trăng, uống rượu miệng ngâm nga mấy câu tha. Hắn thấy một cái bia cao sừng sững, trên đỉnh bia có một con rồng đỏ uốn lượn, bên dưới có dòng chữ: “BIA LIỆT SỸ”, tên hắn được khắc ở đó, mẹ hắn, cha hắn, con hắn, vợ hắn... đang đứng trước bia, cười trong nước mắt... vợ hắn bế đứa con lên, chỉ vào tên hắn mà nói “Đó, cha con đó, cha con là anh hùng đó...” Thế rồi... một màn đen ập đến, Long cảm thấy mệt, rất, rất mệt, hắn nhắm mắt lại, đôi môi khô rát khẽ nở nụ cười...
Quân Minh nhanh chóng tiêu diệt các chiến sỹ trong chiến hào, sau đó ào ào đem hang mây dựng sát chân thành, ào ào lao lên như kiến cỏ. Quân Liên Việt ngoan cường chống cự, nhưng quân Minh hung hãn không sợ chết cứ ào lên, xác giặc chất cao gần sát chân thành. Quân Minh cũng dùng súng đạn thu được của các chiến sỹ cảm tử mà bắn lên, gây sát thương cho quân Việt. Lúc này, Mạnh mới hạ lệnh
- Ném lựu đạn!!!
Các chiến sỹ Liên Việt hoan hô ầm ĩ, mở thùng lấy lựu đạn ào ào ném xuống. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, sau đó cả chiến hào của đội cảm tử lẫn hào nước bừng lên một ngọn lửa lớn, đem toàn bộ quân Minh nuốt gọn. Ngọn lửa bốc cao đến -m, làm mấy chiến sỹ hội Liên Việt bị dọa ngã ngồi trên mặt đất. Trương Phụ, Mộc Thạnh nhìn dòng sông lửa, nhìn đám lính Minh lăn lộn trong lửa, mặt tái đi. Mộc Thạnh ngã ngồi trên mặt đất, miệng thì thào “Xong rồi... xong rồi...”
Tích... tích... Điện đàm vang lên tiếng báo hiệu, mạnh lập tức ấn vào phím nghe
“Alo, alo, đây là phó tư lệnh Huỳnh Văn Nam, cánh quân phía Bắc. Chúng tôi đã đến phía sau quân Minh. Đang chờ lệnh. Over!!!”
“Alo, alo, đây là chỉ huy trưởng quân cận vệ Phong Linh, cánh quân phía Tây. Chúng tôi đã đến cánh trái của quân Minh. Đang chờ lệnh. Over!!!”
“Alo, alo, đây là chỉ huy trưởng quân đoàn Lê Dương, Nguyễn Đức Nhân, cánh quân phía Đông. Chúng tôi đã đến cánh phải quân Minh. Đang chờ lệnh. Over!!!”
“Đây là bộ tư lệnh. Tất cả các quân nghe rõ. Nhắc lại. Tất cả các quân nghe rõ. Đợi pháo kết thúc, lập tức tấn công. Nhắc lại. Đợi pháo kết thúc, lập tức tấn công. Over!!!”
“Cánh quân phía Bắc nghe rõ. Over!!!”
“Cánh quân phía Tây nghe rõ. Over!!!”
“Cánh quân phía Đông nghe rõ. Over!!!”
Mạnh tắt điện thoại đi, lập tức chạy lên thành lầu, lệnh cho binh sỹ treo lên một lá cờ màu vàng, nổi bật trong trời đêm. Lý Trung Trực lúc này đang đợi ở trận địa pháo binh, thấy cờ bay phấp phới lập tức hạ lệnh:
- Pháo kích. Nhanh, lập tức pháo kích!!!
UỲNH!!! UỲNH!!! UỲNH!!!... – khẩu đại bác mm gầm lên, trời rung đất lở. Doanh trại của quân Minh trở thành một đống đổ nát, đồ quân nhu, lương thảo... bị bắn tung tóe. Đồng thời, trên mặt thành, đại pháo các loại cũng thi nhau gầm thét. Từng đợt sóng xung kích, từng đám mây hình nấm, từng đợt sáng chói mắt, từng cột lửa bốc lên... Quân Minh bị đại pháo bắn cho quay cuồng, ôm đầu chạy trốn.
Đại pháo cuồng oanh suốt ’, quân Minh chết vô số, hai doanh trại của Mộc Thạnh và Trương Phụ hoàn toàn bị bắn phá tan tành...
Đại pháo vừa dừng lại, Mạnh lập tức dẫn quân theo các đường hầm bí mật ào ra, đuổi theo truy kích quân Minh. Quân Liên Việt từ mặt ào lên, đem quân Minh vây quanh. Quân Minh hoảng hốt, tướng không chỉ huy được quân, quân không gặp được tướng, đầu đuôi không ứng cứu được cho nhau, sợ hãi không biết phải làm sao. Trương Phụ, Mộc Thạnh, Liễu Thăng... mấy tướng hội họp lại cùng nhau, không biết làm sao. Lúc này, chỉ huy sứ trọng kỵ binh là Trương Lương cầm đao chạy lại nói
- Đô đốc đại nhân, quân Nam tấn công mặt, mạt tướng xin lĩnh quân cản hậu, mong chư tướng mau chóng phá vây, nhanh chóng rút lui, bảo tồn binh mã...
Các tướng liên tục hô “Hảo, hảo!!!” rồi thúc ngựa, lấy trọng bộ binh làm tiên phong, dẫn đầu chư tướng cùng tàn quân hướng về phía Bắc phá vây.
Trương Lương quay lại tập hợp quân trọng bộ binh, hô lớn
- Chư quân, quân Nam mặt vây quanh, đô đốc lệnh cho bản tướng đem trọng bộ binh ở lại cản hậu, ai sợ hãi thì cởi giáp chạy đi
Đám kiêu binh trọng bộ chửi vang
- Hỗn đản nào mềm trứng mới chạy!
- Lão tử đếch sợ! Giết mạng là huề, giết mạng là lời rồi!
- Không đem quân Nam giết chạy tè ra quần, lão tử là con rùa...
Trương Lương gật đầu cười, nói
- Tốt lắm, ngự trận trọng bộ binh dựng tường thuẫn, phá trận trọng bộ binh thủ hai cánh, cùng ta cản hậu
- Sát!!! Sát!!! Sát!!!
---------
Mạnh hợp quân cùng Nguyễn Đức Nhân, ào ào truy sát quân Minh. Nhưng đột nhiên, đại quân sững lại, không tiến được. Mạnh và Nhân vội thúc ngựa lên thì thấy trên bãi cát, mấy ngàn lính Minh triều mặc trọng giáp đang bày trận cản bước quân Liên Việt. Mặt trước là mấy ngàn lính Minh dùng khiên vuông lớn đè lên nhau, tạo thành một bức tường vuông. Hai bên là mấy ngàn lính cầm trường kích. Quân Liên Việt tiến lên đều bị đám này cản lại.
- Pháo cối, pháo cối đâu, hướng vào trung tâm nã pháo cho ta – Mạnh gào lên
Lập tức, mấy khẩu pháo cối được kê lên, hướng thẳng vào đám giáp nặng. Mạnh phi ngựa tiến lên, nói lớn
- Quân Minh kia hãy nghe đây, các người là quân xâm lược, đem quân qua giày xéo nước ta. Chúng ta dùng quân nhân nghĩa thắng kẻ bạo tàn, lấy chí nhân để thay cường bạo, dùng ít địch nhiều, đem quân của các ngươi đánh bại. Nhưng ông trời có đức hiếu sinh, các người cũng có cha mẹ, anh em, nay chỉ cần đầu hàng, chúng ta sẽ đem các người thả về Minh triều, tuyệt không giết hại. Nếu còn ngoan cố, giết không tha!!!
- GIẾT KHÔNG THA!!! GIẾT KHÔNG THA!!! – quân Liên Việt reo hò cổ vũ
- Hừ!!! Đến đây đi. Đầu của lão tử ở đây, đến mà lấy. Lão tử mà kêu một câu tuyệt không phải là hảo hán – Trương Lương vung đao quát lớn.
Mạnh thở dài, giơ tay định hạ lệnh nã pháo thì một kỵ sỹ tiến đến
- Tư lệnh, trọng kỵ binh xin xuất chiến.
- Cái này... không cần thiết... – Mạnh chần chừ
- Đây là vinh dự của trọng kỵ binh, xin tư lệnh đồng ý
Mịa, thằng nào đem trọng kỵ binh huấn luyện thành kỵ sỹ của châu âu rồi, cả tinh thần kỵ sỹ cũng học được mười mươi. Dưới sự nài nỉ của chỉ huy trọng kỵ binh, Mạnh đành gật đầu đồng ý. Thôi thì việc truy kích quân Minh đành giao cho lão Nam và Phong Linh vậy
Quân Liên Việt lập tức tránh sang bên, tạo thành địa hình quang đãng cho trọng kỵ binh bày trận. kỵ sỹ thúc ngựa, dùng ánh mắt hưng phấn và khát máu trói chặt quân Minh. Các kỵ sỹ rút trường thương, giục ngựa chậm rãi tiến lên, rồi bắt đầu gia tốc lao thẳng đến tường khiên của quân Minh.
- Trọng bộ binh! Ngự Trận! – Trương lương quát lên
- NGỰ TRẬN!!! – Đám trọng bộ binh hô lớn, – tên ghì vai giữ lấy một bức tường khiên
RẦM RẬP!!! RẦM RẬP!!! Mặt đất rung nhè nhẹ theo bước tiến của trọng kỵ binh... ẦM! Hai bức tường sắt thép va chạm vào nhau. Mấy trăm trọng bộ binh bị ép bẹp dí, đồng thời mấy trăm trọng bộ binh đằng sau bị ép bay, nằm trên đất phun máu không đứng dậy được. Phe liên Việt cũng có mấy chục trọng kỵ binh bị ép chết, có mấy người văng vào trong trận địch, không đợi đứng lên đã bị phá trận trọng bộ binh đâm chết... Nhưng lúc này, tường khiên đã bị húc đổ, quân Liên Việt theo sau trọng kỵ binh bắt đầu ào vào trận, cùng quân Minh chém giết...
Đến gần sáng, trọng bộ binh quân Minh bị giết sạch, không một ai đầu hàng. Trọng kỵ binh liên việt còn lại chiến sỹ. Bộ binh Liên Việt càng thê thảm, gần chiến sỹ nằm lại đầu cầu phao này.
Sách lịch sử về sau có ghi
“Tháng năm (tức tháng năm Ất Dậu) quân Minh mượn cớ đưa Trần Thiêm Bình về nước, bất ngờ đánh chiếm Ải Pha Lũy, tướng giữ ải là Phạm Nguyên Khôi và Chu Bỉnh Trung tử trận
....
Đêm tháng năm , quân Minh dạ tập thành Đa Bang. chiến sỹ cảm tử dùng tính mạng của mình cản chân quân địch, lại đem dầu đổ tràn chiến hào và hào nước. Quân Minh ào ạt đánh thành, xác chất cao ngang tường, (quân ta) dùng lựu đạn châm ngòi, đem (giặc) đốt chết, khiến (giặc) hoảng loạn, bỏ chạy.
....
Trận Đa Bang, quân Liên Việt dùng binh ngàn, quân địch dùng binh ngàn. Sau trận chiến, Liên Việt tổn thất ngàn chiến sỹ, quân Minh tổn thất ngàn, ngàn bị bắt, chạy thoát hơn trăm ngàn, về đóng ở ải Pha Lũy, cố thủ đợi viện”