Thành Lập Cộng Hòa Năm 1400

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vèo!!! Vèo!!! ...Bùm!!! Bùm!!!... Tiếng pháo nổ vang lên, đạn pháo rơi trên tường thành hoặc rơi vào trong thành, nổ tung tỏa ra một đám khói mù màu vàng. Đám lính vệ sở đang canh giữ trên tường thành vội vàng gõ vang cảnh báo, đánh thức cả thành Ung châu khỏi giấc ngủ dài.

Sau đó, trước mắt của đám lính này là một con ác quỷ mặt xanh nanh vàng, đang nhe răng múa vuốt lao về phía hắn. Tên lính sợ hãi rút đao chém chết con quỷ... Tên lính đối diện bị đồng bạn chém ngang người, nhưng trong mắt hắn, hắn bị một con cọp lông vàng ngoạm vào...

Các chiến sỹ rút đao chém giết lẫn nhau, tiếng hô, tiếng khóc, tiếng gào vang lên khắp nơi trên tường thành. Cả tường thành trở thành một địa ngục, đâu đâu cũng thấy những bóng áo đỏ chém giết, tựa như một trận nội chiến vậy...

Trong mắt của các lính vệ sở, có khi họ thấy mình đang ở giữa địa ngục, bị muôn vàn loài ma quỷ vây quanh, có khi lại là ở trên tường thành, bên cạnh là lính Mông Cổ đánh trở lại... Đồng bạn của họ đều biến thành ma quỷ, ác thú, lính Mông cổ, sơn tặc... Vì mạng sống, bọn họ liều mạng chém giết...

Sau khi đã bắn ra quả đạn pháo độc xong, lính Liên Việt bắt đầu xông lên, áp sát tường thành. Những chiếc dây móc được tung lên tường thành, lính đặc nhiệm thoăn thoắt trèo lên. Lúc này, hơi độc bắt đầu tác dụng đến hệ thần kinh của lính vệ sở, bọn họ ôm cổ ho khan, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lăn lộn trên mặt đất, làm gì còn sức chống cự nữa. Lính Đặc nhiệm leo lên tường thành rồi thì chia làm đội, đội thanh lý tường thành, tất cả lính vệ sở đều bị bọn họ lạnh lùng đá rơi xuống dưới chân thành, không một chút tiếc thương. đội khác thì chạy xuống mở cổng thành, tiếp đón đám thủy quân lục chiến và đội tử thần vào thành. Đám tử thần nhanh chóng ôm đạn pháo, súng cối leo lên, lắp đặt trên tường thành, rồi lại chạy xuống, rút đao sẵn sàng chiến đấu.

Phong Linh trèo vào trong lầu, bắt đầu điều chỉnh thử khẩu Cheytac- của hắn, rồi lầu bầu “Khói mù mịt thế này thì nhìn thấy gì mà bắn”

Trên tường thành, pháo cối đã được lắp ghép xong, từng quả đạn cối được thả vào trong nòng súng rồi bay ra, vẽ một đường vòng cung rồi rơi xuống, nổ tung. Những ngôi nhà bị đánh sập, đồ đạc và cả con người bị sức ép thổi tung lên trời

-----------

- Đại nhân, đại nhân, quân Nam tấn công rồi, cửa Bắc vừa dấy lên báo động, có cả tiếng hỏa pháo nổ nữa. – Lý Hoằng vội vàng chạy vào bẩm báo với Chu Năng

- Hảo a! Quân Nam đã đến chịu chết rồi, chư tướng mau theo ta giết địch. – Chu Năng cười lớn, vớ thanh đại đao dẫn đầu các tướng nhà Minh ra khỏi phủ.

Nơi cổng thành phía Bắc, lửa cháy ngút trời, khói vàng tỏa mù mịt. Chu Năng quay sang hỏi Lý Hoằng

- Khói vàng kia là chuyện gì?

- Mạt tướng không biết, có lẽ là phép che mắt của quân Nam

- Trò trẻ con ấy mà, mau điều doanh biên quân đại đao yểm trợ cho binh lính vệ sở bảo vệ tường thành. – Chu Năng cười nói

- Mạt tướng lĩnh mệnh

Quân Minh vừa lao vào vùng khói vàng thì đột nhiên bị choáng váng, chóng mặt, hoa mắt, cổ khô... tuy không nguy hiểm nhiều như đám lính phòng thủ tường thành, nhưng cũng xuất hiện chút rối loạn, vài tên ôm miệng nôn khan, mất đi sức chiến đấu

Viu!!!.... Viu!!!.... Ầm!!! ... Ầm!!! – Tiếng đạn pháo xé rách không gian rồi những tiếng nổ vang lên, không khí bị xé rách, khói lửa bốc lên, đất cát bay lên... Đám lính nhà Minh như rơi vào trong địa ngục.

Vèo!!!... Vèo!!!... lại là đạn pháo, nhưng lần này không có tiếng nổ, mà là mù mịt khói vàng. Quân Minh bắt đầu rơi vào ảo giác cuối cùng của bọn chúng.

--------------

Lý Trung Trực phất tay, ngoại trừ tên đội viên đội đặc nhiệm tiếp tục ở lại bắn pháo cối vào các mục tiêu của quân Minh và lính thủy quân lục chiến bảo vệ bọn họ, còn lại hơn lính Liên Việt bắt đầu yểm trợ lẫn nhau tiến lên. Tất cả các căn nhà, góc hẻm hay ngõ khuất trên đường đi đều được các chiến sỹ Liên Việt tặng hoặc quả lựu đạn. Trên đường đi, các chiến sỹ cầm súng trường Liên Việt – t thì di chuyển dzích dzắc, tiêu diệt tất cả các mục tiêu còn sống trước mặt mình, còn các tay thiện xạ dùng súng Liên Việt -t có kính ngắm thì phụ trách cảnh giới. Tiếng súng nổ vang lên giòn giã, vô số binh lính nhà Minh ngã gục trong vũng máu, trong ảo giác của chính mình.Khói độc dần dần tan mất, quân Minh lúc này tổn thất vô cùng lớn, chẳng biết có bao nhiêu quân dân Đại Minh đã chết cháy trong biển lửa hoặc chết ngạt bởi khói hơi độc. Ở đâu cũng thấy lửa cháy hừng hực, ở đâu cũng thấy tiếng nổ, tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm vào nhau...

------------

Chu Năng gào lên với các tướng

- Quân Nam ở đâu? Quân ta đâu?

- Tổng binh đại nhân, trong thành hỗn loạn, đâu đâu cũng thấy tiếng nổ, tiếng hô chém giết, không rõ kẻ địch có bao nhiêu, chúng ta rút lui đi – một viên tiểu tướng hô lớn

- Hạ lệnh bản soái, toàn quân rút lui về kho lương thảo.

Quân Minh nghe tiếng chiêng thu binh thì chạy cuống cuồng, vứt cả cờ xí, vũ khí, khôi giáp.

Lúc tờ mờ sáng, đây đó trong thành vẫn còn vang lên tiếng nổ. Trong sân kho lương và bên ngoài, lính Đại Minh đứng ngồi la liệt. Ngoại trừ doanh quân Minh giữ kho là tương đối lành lặn, còn lại người nào người nấy mặt mày nhem nhuốc, quần áo nhếch nhác, khói đen ám sạm lại trên gương mặt họ

Bên trong phòng thủ quỹ, Chu Năng ngồi trên ghế thái sư gương mặt sa sầm, các tướng đứng xung quanh cũng cúi gằm mặt.

- Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra? – Chu Năng gầm lên

- Bẩm đại nhân, mạt tướng canh phòng cổng Tây, thấy tiếng nổ ở cửa Bắc cùng với khói mù mịt, mạt tướng vội vàng dẫn quân cứu viện, đi được nửa đường thì gặp binh lính vệ sở của đô úy Chương Bưu tấn công, quân của mạt tướng hô gọi thế nào cũng không ăn thua, bọn họ cứ lăn xả vào giao chiến, rồi đang lúc giao chiến thì lăn ra chết. Sau đó mạt tướng liền dẫn quân lui về cửa Tây, trên đường đi liên tục bị hỏa pháo tập kích, quân lính chết vô số, rồi được lệnh rút lui của đại nhân, mạt tướng liền dẫn quân về đây tập hợp

- Mạt tướng cũng gặp chuyện như vậy

- Mạt tướng cũng thế

Các tướng nhao nhao lên nói, Chu Năng tức giận, mặt xám lại, đập bàn quát lớn

- Chẳng nhẽ quân ta làm phản sao? Không ai gặp quân địch à?

- Bẩm đại soái, doanh của mạt tướng gặp quân địch, bọn chúng dùng hỏa khí rất mạnh, mặc quần áo màu đen, đeo mặt nạ khô lâu

- Mặt nạ khô lâu?... – Chu Năng lâm vào trầm tư

Đúng lúc đó, một binh lính từ bên ngoài đẩy cửa lao vào

- Đại soái, có Từ đạo trưởng cầu kiến!

- Mời đạo trưởng vào

Một lão già tầm - tuổi bước vào, mặt chuột mắt lươn, râu cá trê, mồm cá ngão, xấu xí vô cùng, nhưng đầu lại đội đạo quan, lưng đeo trường kiếm, thân khoác đạo bào, trông cũng ra dáng danh môn chính phái. Chu Năng thấy lão già liền đừng lên chào

- Từ đạo trưởng, cơn gió nào thổi ngài đến đây vậy

Lão họ Từ không khách khí, trợn mắt phừng phừng quát

- Đại soái, đêm qua khuyển tử đi đến thành Bắc, nửa đêm nghe tiếng pháo nổ, đến giờ vẫn chưa thấy về, hẳn là lành ít dữ nhiều. Bần đạo xin phép được dẫn đệ tử xuất chiến, bắt tướng địch về lóc thịt trả thù cho con.

- Từ đạo trưởng, việc này... – Chu Năng trong bụng như mở cờ, nhưng lại giả vờ rụt rè, rồi đập bàn quát lớn - Tốt, vậy xin mời Từ đạo trưởng dẫn đệ tử làm tiên phong, bổn tướng quân sẽ đốc thúc binh sỹ đi theo tiếp viện

- Bần đạo cáo lui – họ Từ chắp tay chào một cái, rồi đi ra ngoài

Chu Năng lập tức đập bàn đứng dậy

- Lý Hoằng!

- Có mạt tướng! – Lý Hoằng lập tức bước lên lĩnh mệnh

- Lệnh cho ngươi mang doanh biên quân đại đao đi trước mở đường, gặp giặc không được tham chiến, cứ để cho chư vị cao thủ ra tay trước

- Mạt tướng lĩnh mệnh!

- Tôn Hạo!

- Có mạt tướng!

- Lệnh cho ngươi dẫn theo doanh biên quân hỏa thương, biên quân trường thương yểm hộ cho Lý tướng quân

- Tuân lệnh!

- Chư tướng tập hợp binh mã, theo ta ra ngoài giết địch

----------

Lão họ Từ dẫn đầu đệ tử tiến lên, một đám đạo sỹ đầu đội khăn âm dương, tay vung vẩy trường kiếm chạy theo phía sau họ Từ, tiến về phía quân Liên Việt. Lão họ Từ cũng có chút tài, dùng khinh công nhảy lên nóc nhà, rồi cứ nhảy từ nhà này sang nhà khác, tiến về phía cửa Bắc. Đột nhiên, một tiếng súng nổ vang lên, họ Từ khựng người, sờ tay lên ngực. Máu tuôn ra qua kẽ tay hắn, đỏ lòm lòm. Cuối cùng, họ Từ lộn cổ từ trên mái nhà xuống, đã chết không thể chết lại. Thế là xong đời một cao thủ.

Hận Thần cười cười, thu lại khẩu súng ngắm, lẩm bẩm

- Cao thủ, khinh công, tất cả đã qua rồi, bây giờ là thời đại của súng đạn.

Sau đó hắn lại nằm xuống, chuẩn bị ngắm bắn mục tiêu khác.

Thấy họ Từ bị chết, quân Minh tỏ ra hỗn loạn. Các xạ thủ bắn tỉa của quân Liên Việt bắt đầu nổ súng, bắn chết vô số cao thủ võ lâm. Lúc này, đám cao thủ chả màng gì nghĩa khí giang hồ hay tiền tài công danh, thi nhau chạy thoát thân.

-----------

- Dàn trận, dàn trận!!!

Tôn Hạo quát lớn. doanh biên quân cầm hỏa thương cùng đám biên quân dùng trường thương lập tức đứng xen kẽ với nhau, phía sau bọn chúng là hai doanh biên quân sử dụng đao ngắn và khiên mây. Từ phía xa, quân Liên Việt bắt đầu nổ súng. Cứ mỗi phát súng là lại có lính biên quân gục xuống. Quân Minh cũng bắt đầu dùng hỏa thương bắn trả. Chỉ có vài lính Tử thần xấu số bị trúng đạn, xác xuất thật sự là quá thấp.

- Đao thuẫn thủ xông lên, trường thương thủ theo sau, hỏa thương thủ yểm trợ!!! – Tôn Hạo ra lệnh, hắn biết nếu cứ đánh xa thế này quân Minh chắc chắn chết sạch trước khi kẻ địch hết đạn

Quân Minh ào lên ồ ạt, vung đao, vung thương hét lớn. Các chiến sỹ của đội Liên Việt vừa bắn vừa lui, lâu lâu lại ném ra một đợt lựu đạn. Đội tử thần rút đao, cứ người làm một đội, khi quân Minh đến gần thì lao lên, dùng xác thân máu thịt cản lại bước tiến của kẻ thù.

Quân Liên Việt vừa đánh, vừa rút về phía cửa thành phía Bắc. Tại đây, đội của Trực và đội của Huỳnh Đức Bình gặp nhau, Bình gật đầu với Trực nói: “Xong rồi, chờ xem pháo hoa thôi”. Nói rồi đưa tay nhìn đồng hồ

ẦM!!! Một tiếng nổ lớn vang lên, một cột khói đen kịt bốc lên mù mịt... Các tướng Minh trợn tròn mắt, chết lặng. Xong rồi, lương thảo, xong hết rồi.

Thì ra, trong lúc quân Minh bị mê hoặc, Xích Tử, Huỳnh Đức Bình, Trần Nhân Tú cùng hơn lính đặc nhiệm đã đóng giả quân Minh, trà trộn vào kho lương. Đang lúc hoảng loạn, quân Minh làm sao để ý bọn họ có phải là người của mình hay không. Đám Xích Tử lợi dụng cơ hội khuân vác thương binh, đã đem gần kg thuốc nổ đặt vào kho lương, đặt lại quả boom hẹn giờ rồi rút lui. Khi bọn họ gặp được đội của Trực ở cửa Bắc, cũng là lúc quả boom hẹn giờ phát nổ, thổi bay kho lương của quân Minh lên trời...

Chu Năng tức giận, điên cuồng hét lên

- Đuổi theo, đuổi theo cho ta. Phải bắt sống đám giặc này!!!

Nói rồi vung đại đao chém chết một lính Tử Thần, thúc ngựa lao vụt đi. Mấy chục viên tiểu tướng, cùng với mấy ngàn kỵ binh lao theo, tất cả lính tử thần cản đường đều bị đạp thành thịt vụn

------------

Trên tường thành, Phong Linh ngáp dài một cái, lại chúi mắt vào ống ngắm. Đột nhiên, mắt hắn sáng lên, cả người chấn động, dồn toàn lực vào khẩu súng. Có cá lớn, Phong Linh thầm nghĩ. Phía xa xa, một lá cờ nền đỏ, ở giữa có chữ hán thêu kim tuyến. Hai bên lá cờ đó là lá cờ có hình rồng bay múa. Một viên lão tướng dần dần xuất hiện trong kính ngắm, người mặc quang minh khải giáp, đầu đội mũ cánh phượng, tay cầm trường đao chém giết quân Liên Việt. Phong Linh lập tức bóp cò, viên đạn đánh xuyên qua khải giáp, đánh nổ tung trái tim già cả của Chu Năng. Tổng binh nhà Minh, Thái tử thái phó, Thành quốc công, Chinh Di đại tướng quân Chu Năng, tử trận...

Cái chết của Chu Năng làm quân Minh rối loạn, đám tướng lĩnh Hồ Toàn, Chu Bân, Thừa Uy... vội vàng thúc ngựa bỏ chạy. Chỉ có mấy trăm lính cận vệ trung thành của Chu Năng là cưỡi ngựa xông lên, quyết trả thù cho chủ. Nhưng khi đám này vừa chui vào cổng thành, quả lựu đạn được ném xuống, kích nổ cả loạt lựu đạn được gắn bên trong, cả cổng thành sập xuống, đè chết đám kỵ binh này. Phong Linh tiện tay ném ra mấy quả lựu đạn, phá hủy nốt khẩu pháo cối trên thành, rồi bám dây nhảy xuống, cùng những chiến sỹ Liên Việt sống sót rút lui.

Trận chiến Ung Châu, quân Liên Việt xuất binh , chết trận hơn người. Đội quân Tử Thần lần này làm nhiệm vụ cản lại phía sau, toàn bộ tử trận. Đội đặc nhiệm chết người, bị thương người. Thủy quân lục chiến chết trận người, bị thương gần . Quân Minh chết trận vạn, đa phần là bị khói độc giết chết. Dân thường thiệt hại gần vạn, bị thương và mất tích vô số. Cả Ung Châu chìm trong cảnh tang tóc.

Khi đội đột kích rút chạy đến gần biển, chiến thuyền của hội Liên Việt đã chờ sẵn, đón họ lên thuyền trở về Hội An. Đến lúc này, chiến dịch Ung Châu có thể nói đã thành công tốt đẹp.

Truyện Chữ Hay