Phiên họp nội các diễn ra gay gắt, ban đầu từ vấn đề cứu viện Trần Ngỗi hay không, cuối cùng thảo luận đi đến là sẽ cho chiến hạm yểm trợ cho Trần Ngỗi rút lui, nhưng tuyệt đối không nhúng tay vào chiến tranh với nhà Hồ. Sau đó, một người tên là X đứng lên, đưa ra đề án sát nhập Đại Việt vào Đại Minh, đồng thời yêu cầm nghiêm trị kẻ sát nhân “Máu lạnh” “Diệt chủng” Nguyễn Quý, lý do là Nguyễn Quý đã giết hại binh lính nhà Minh... Mọi người trợn mắt nhìn tên này, như kiểu hắn là người từ trên trời rơi xuống. X lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, nào là nhà Minh cường đại thế này thế kia, văn hóa Hán vĩ đại thế kia thế này, mà luận điểm thối nhất của hắn là khi hắn nói “Người Việt là con cháu của người Hán, người Việt giết người Hán là bất hiếu” (...) Mấy hội viên Liên Việt ngồi xung quanh X lập tức kéo ghế lùi ra xa, sợ lây... khìn. Hoàng đế Trung Quang khẽ nhíu mày, nhìn sang Mạnh, ý hỏi tên này bị làm sao thế. Mạnh mỉm cười đứng dậy nói
- Vấn đề nhập vào Đại minh, không cần biểu quyết, hoàng đế và nội các trực tiếp phủ định. Còn bạn X, từ hôm nay, khẩu phần ăn của bạn chuyển thành đồ chay, bởi vì nhân loại tiến hóa từ động vật, bạn ăn thịt là bất hiếu đấy.
Tất cả hội cười lớn, chỉ có X là vẻ mặt sầm xuống, tay nắm chặt, miệng lẩm bẩm cái gì mà “cứ nhớ đấy, hãy đợi đấy” các loại. Mạnh quay sang Phong Linh, nói nhỏ: “Dặn bộ nội vụ để ý đến X, lúc này là thời kỳ đặc biệt, không thể để bất kỳ con sâu nào xuất hiện được”
Sau khi hội nghị kết thúc, Mạnh đến gặp hoàng đế Trùng Quang. Hai người ngồi uống rượu trong tòa thị chính Hội An, nhìn xuống đường phố tấp nập bên ngoài (Bởi vì hoàng cung đang trong thời gian xây dựng, nên tạm thời hoàng đế ngự tại tòa thị chính)
- Nhất định phải làm vậy sao, ngài Thống chế? – Hoàng đế hỏi Mạnh (Quân hàm của Mạnh lúc này đã là Trung Tướng, tước vị Tổng thống chế. Tất cả các sỹ quan quân Đại Việt đều được thăng lên một cấp)
- Đúng thế, chỉ có triệt để thống nhất, triệt để cải cách, chúng ta mới có thể chống lại quân xâm lược phương Bắc được – Mạnh chém đinh chặt sắt
- Được rồi, vậy thì cứ làm thế đi. Ta ... ôi, thôi thôi, ta sẽ toàn lực ủng hộ các ông. – Hoàng đế thở dài, trên gương mặt trẻ tuổi lộ ra vài nếp nhăn
- Cảm ơn ngài, thưa hoàng thượng.
- Mạnh này, cho ta hỏi ngài câu, không phải hoàng đế hỏi cận thần, mà là người học trò hỏi người thầy của mình (hoàng đế từng lên lớp ở học viện lục quân, mà có số buổi học lịch sử do Mạnh lên lớp) ngài thật sự muốn gì?
- Ước muốn của tôi – Mạnh cười, nâng chén rượu nhấp ngụm, nhìn xuống phố Hội An, nói – ước muốn của tôi là máu dân Việt không phải đổ trên đất Việt, là người người được ấm no, là ruộng lúa vàng ươm, thóc gạo đầy kho. Là những đàn em thơ nô đùa trong áo mới, là những người nông dân tươi cười gánh lúa về nhà, là đến tết nhà nhà có thịt cá để ăn, là ai cũng biết chữ, ai cũng được học hành, ai cũng được cơm no áo ấm, không còn ai phải cúi mặt khom lưng trước người khác... – Cơn đau đầu lại nhói lên, Mạnh lấy tay day day trán – Sau khi làm được những việc ấy, tôi muốn được dong thuyền ra biển, đi khám phá thế giới – Mạnh quay lại nhìn bóng con tàu Quang Trung khổng lồ, khẽ mỉm cười – thế giới này còn rộng lớn lắm
- Liệu có một ngày như vậy sao? – Trùng Quang hoàng đế ánh mắt mơ hồ
- Nhất định sẽ có...- Vâng, thưa thầy! – Hoàng đế gật đầu.
----------
Tháng năm , một người thanh niên xinh đẹp dẫn đầu một đoàn mấy chục người ngựa, chở theo một đám vật tư xuất hiện ở tiểu quốc Gia Rai. Đích thân Hỏa Xá và Thủy Xá tiếp đón vị sứ giả từ dưới xuôi này. Người đến tự xưng là Lâm Tú Viên, là sứ giả của đế quốc đại việt.
Vua Lửa Siu Blet nói: Ơ, cái thằng ở dưới xuôi lên, mày đến tìm chúng tao có chuyện gì thế?
Lâm Tú Viên: Thưa vua Lửa hùng mạnh, vua nước cường tráng. Hoàng đế của chúng tôi biết hai vua hùng mạnh, có vợ đẹp như hoa pơ lang, người hầu nhiều như con kiến, trâu bò nhiều trông không hết, thấy ưng bụng lắm, liền cho người mang lên tặng cho hai vị vải trắng mát mặc mùa hè, vải bông ấm mặc mùa đông, cái chum cái vại đựng thức ăn, con dao chặt cây rừng, hạt muối ăn cho đỡ nhạt miệng.
Vua nước Siu Ji nói: Ơ, cái thằng vua dưới xuôi thật tốt, biết chúng tao ăn nhạt mà cho muối. Năm trước có mấy thằng ở xuôi lên, cũng bán muối đấy. Mà cái bụng nó xấu lắm, nó bán đắt quá, dân bản không mua nổi. Nó đòi mua trâu mua bò đấy, nhưng bán trâu bò rồi dân bản lấy cái gì mà tế thần. Dân bản không chịu đâu. Nó lại đi về. Dân bản thèm muối lắm mà không có ăn đấy. Phải đốt rơm mà chấm ăn đấy.
Lâm Tú Viên: Các vua cứ yên tâm. Từ nay vua Kinh sẽ cho người mang muối lên cho dân bản ăn đỡ nhạt, dân bản cần gì vua Kinh sẽ chu cấp cho, đến khi dân bản ưng cái bụng mới thôi.
Siu Blet nói: Vua kinh tốt quá. Tối nay ta sẽ giết con trâu già chạy không nổi, giết con trâu non mới đẻ ra, giết con gà mái tơ, giết con heo béo mập, mở khui bình rượu cần nhà tao, mời sứ giả dưới xuôi cùng ở lại vui với dân bản
Siu Ji nói tiếp: Đúng rồi, còn có gái đẹp như hoa pơ lang, bắp chân trắng nõn như măng rừng, gót chân hồng như mặt trời, múa chào khách. Còn có trai tráng bản ta, bắp người khỏe mạnh, đánh cồng đánh chiêng mừng khách quý.
Nói rồi, Siu Blet đứng dậy, đi ra cửa nhà rông hét lớn
- Bớ lũ làng, bớ người già chống gậy, bớ trẻ con chập chững biết đi, bớ trai làng đang săn thú làm nương, bớ gái làng đang hái rau dệt vải, hôm nay làng ta có khách quý dưới xuôi, bụng trắng như gạo thơm mới gặt, mang muối mặn mồm, mang vải ấm thân... của vua Kinh dưới miền xuôi lên cho chúng ta, lũ làng mau giết trâu béo, giết gà tơ, giết lợn mập làm thịt đãi khách ơ. Các gái làng mặc đẹp, đến múa mừng khách ơ. Trai làng mau đào ché rượu, lấy chiêng đồng, gõ vang mừng khách ơ.
Tối đó, người Gia Rai mặc áo mới, quây quần bên đống lửa múa hát, đánh Chiêng, ăn thịt. Sứ Liên Việt được Siu Blet và Siu Ji mời ngồi ở đầu hồi nhà Rông, vị trí trang trọng nhất. Các cô gái Gia Rai xinh đẹp cứ đánh mắt về phía sứ đoàn, đặc biệt là vị sứ giả trẻ tuổi. Nhiều cô nàng rót nước cho Lâm Hạ Viên cứ cố ý rót đầy ché, làm cho nàng (vâng, sứ giả của chúng ta chính là một cô gái mới tuổi, vừa được bổ nhiệm làm bộ trưởng ngoại giao của đế quốc Đại Việt) uống ngất ngây con gà tây luôn.
Sáng muộn hôm sau, Lâm Hạ Viên mới lấy ra tấm bản đồ, nói với vua
- Vua chúng tôi muốn nhờ hai vị cho người dẫn đường, đưa quân của chúng tôi đến nơi này – Sứ giả chỉ vào bản đồ nói
- Được thôi, tao biết đường tốt lắm, con hươu con nai đi hoài thành đường, mà lại không có con cọp, con beo, để tao dẫn lính triều đình đi. – Siu Ji cười nói
- Vậy thì cảm ơn Siu Ji. Sau khi thành công rồi, triều đình sẽ cho Siu Ji thùng muối, thếp vải, con trâu
- Ờ triều đình cho nhiều thế tao ưng bụng lắm – Siu ji cười nói
- Tao cũng muốn muối, vải trâu, mà Siu Ji giành mất rồi – Siu Blet hậm hực nói
- Vậy cho trai bản xuống đi lính triều đình đi. Triều đình cần người giỏi múa võ, giỏi đánh giặc. Mỗi người đi lính triều đình, triều đình sẽ cho dân bản mỗi năm thùng muối, thếp vải, con trâu
- Nhiều thế cơ à. Để tao về hỏi bọn trai tráng, có thằng nào ưng bụng đi đánh giặc không? Bao lâu nay chỉ đánh nhau với con cọp, con beo, nào có đánh con giặc bao giờ, sợ chúng nó không biết
- Siu Blet yên tâm đi, con giặc nó yếu hơn con cọp, con beo nhiều lắm. nó chỉ khôn và nhiều hơn thôi.
- Ồ, thế à, Thế thì tao cũng yên tâm
---------------
Sứ đoàn ra về với những cái chiêng lớn lũ làng tặng, thịt xông khói, măng rừng cùng một số đặc sản khác... Hôm trước, để ngăn lại sự tấn công của các cô gái xinh đẹp đất Tây Nguyên, Lâm Hạ Viên mới nói ra mình là con gái, kết quả là bị các nàng lôi đi hái măng, dệt vải, tắm suối (Xịt máu mũi... xịt máu mũi...)
Vua lửa Siu Blet nắm tay Viên Viên, ánh mắt đầy tình cảm, nói
- Mày tốt lắm, cái bụng mày trắng như gạo thơm mới gặt, mặt mày đẹp hơn hoa rừng pơ lang, gái bản chẳng ai so được với mày. Mấy mụ vợ của tao cũng không so được. Hay mày ở lại đây đi, tao xây nhà dài đẹp nhất bản cho mày ở...
Viên Viên vội vàng từ chối, đùa sao, nhà hai tầng ở Hội An nàng còn chưa vừa ý nữa là nhà dài của người Gia Rai. Chia tay hai vị vua người Gia Rai, Viên Viên cưỡi ngựa đi ra đầu đoàn, thúc giục binh sỹ nhanh chóng trở về, trong ánh mắt lưu luyến của vua và đàn trai bản...
---------
Tháng năm , khi chiến sự ở Ninh Bình đang ác liệt, hơn vạn quân Liên Việt đang được Siu Ji cùng mấy chục tay đao Gia Rai dẫn đường, vòng vèo len lỏi qua những con đường rậm rạp đầy gai rừng, đầy thú dữ. Có sự dẫn đường của các chiến binh Gia Rai, hơn tháng sau, đoàn quân đã đến được vùng rừng rậm Thanh Hóa, tránh được tai mắt của nhà Hồ, cũng như ánh mắt của người dân tộc Mông- Dao – Thái... ở đây. Rạng sáng ngày --, quân Liên Việt bất ngờ tấn công Tây Đô. Quân nhà Hồ bị bất ngờ, lại thêm lực lượng quý tộc đã bị hội Liên Việt dụ dỗ cùng một số quý tộc trung thành với nhà Trần bất ngờ phản loạn, đến chiều --, cờ Liên Viêt tung bay trên nóc hoàng cung nhà Hồ
Cùng lúc đó, chiến hạm Victoria I, Victoria II bắt đầu ngược biển lên Ninh Bình. Chiến hạm Rebecca, chiến hạm Trưng Vương, Đinh Tiên Hoàng cùng chiến hạm Bà Triệu yểm trợ lính thủy đánh bộ, vạn lính Chiêm đổ bộ xuống Chàng Kênh, huyện Thủy Đường, quân nhà Hồ nhanh chóng bị pháo chiến hạm đánh cho tan tác, quân đổ bộ bỏ ra thương vong hơn người, cuối cùng đã chiếm được huyện Thủy Đường
Ở châu Nghệ An, Quân Liên Việt chia làm hai hướng: Hướng thứ , vạn quân Chiêm, vạn quân Việt bất ngờ tấn công Thạch Khê, đô úy Tùng tự sát, quân thủ vệ trấn Thạch Khê đa phần đầu hàng. Hướng thứ : vạn quân Chiêm, vạn quân Việt vượt rừng Pù Mát, bất ngờ tấn công phủ Thiên Trường.
Quân Liên Việt bất ngờ tấn công làm cho tất cả mọi kế hoạch của Hồ Nguyên Trừng bị quấy rối. Vô số tướng lãnh trung thành bị bắt, bị giết, chế độ cai trị của Trừng như một tòa lâu đài bắt đầu sập từ trên đỉnh. Ở một vài nơi, một số quý tộc, địa chủ chuẩn bị trả thù dân chúng, nhưng bị hội Liên Việt can thiệp, ngăn lại và đưa đi cải tạo. Một số người trở về trở nên hiền lành hơn rất nhiều, đối đãi với mọi người rất hiền hòa, làm dân chúng ngạc nhiên vô cùng. Thì ra trong quá trình tẩy não, có người đã “vô tình” lộ ra cơ chế khen thưởng và trừng phạt mới “Dân cử” tức là đôi khi có vấn đề chưa tìm ra lời giải đáp, có thể đưa ra dân chúng bầu cử, để quyết định ai được thưởng hay ai bị phạt. Hơn nữa, chương trình đem nhà xưởng đổi ruộng cũng làm hòa hoãn mâu thuẫn quý tộc, địa chủ - bình dân.
Sau tháng, Hồ Nguyên Trừng bị vây chính tại Ninh Bình, trong một doanh trại nhỏ, quân sỹ còn chưa đến vạn, ngoài biển có chiến hạm hùng hổ, trên bờ là gần vạn quân Liên Việt vây kín, Trừng vô cùng tuyệt vọng.
Trong lúc Trừng đang tuyệt vọng, Mạnh gửi lá thư hẹn gặp Trừng để nói chuyện, trên một ngọn núi cao bên trái chiến trường. Đúng giờ, Trừng cưỡi ngựa, mang theo uất ức bao lâu nay đến gặp Mạnh