Trong khu công nghiệp quốc phòng, mấy trăm chiến sỹ chia nhau phòng thủ bốn phía, súng các loại và nỏ Kiến Vằn đạn đã được lên nòng, sẵn sàng chiến đấu. Mạnh ôm cánh tay trái với vết thương đang đỏ máu, miệng cười khô khan
- Haizzz, thủy quân Chân Lạp đã đến được đây, không biết Jame với đám hải tặc giờ thế nào rồi
Phong Linh đang lau chùi khẩu súng ngắm Chec... Chec... gì gì ấy, Mạnh cũng không nhớ rõ tên của nó nữa, nghe thế liền ngẩng lên nói
- Giờ anh còn tâm trạng nghĩ đến người khác nữa á?
- Haizzz. Làm sao mà không nghĩ – Mạnh thở dài – Phong Linh, cậu sợ chết không?
- Chết tất nhiên là em sợ rồi. Ai chả sợ, anh thì sao?
- Anh chẳng sợ, từ lúc lái tàu Quang Trung lao vào tàu hải giám anh đã gạt cái chết sang một bên rồi. Không ngờ nhiều người đi theo anh đến thế. Nhưng mà anh tiếc. Anh chưa làm được gì cho dân tộc này mà đã...
- Yên tâm! Em sẽ không để anh chết trước mặt em – Phong Linh kiên định nói
ẦM!!! ẦM!!! Có tiếng nổ vang lên từ phía xa. Phong Linh chợt đứng dậy, căng thẳng nói
- Lẽ nào là quân Chiêm???
- Không thể nào, lúc rút đi anh đã bịt hết ngòi nổ rồi, tuyệt đối không phải quân Chiêm
- Vậy có lẽ nào là quân ta
- Không. Có lẽ là quân của lão Tờ Rừng!
- Sao. Anh đùa à. Tên đó mà lại đến cứu chúng ta. – Phong Linh thốt lên, rõ ràng tỏ ra không tin tưởng.
- Cứ chờ đi rồi sẽ biết. Anh cũng không chắc lắm!-----------
Trên ngọn đồi cách Hội An m, quân Đại Ngu bắt đầu dàn đội hình. Những khẩu pháo hạng trung được gắn trên bành voi hoặc được đặt trên giá bắt đầu ra oai. Những tiếng pháo nổ ầm ầm vang lên không ngớt. Quân Chiêm Thành bị pháo nổ dọa sợ, nhưng đạn pháo quân Đại Ngu chỉ có mấy phát bắn trúng vào trận địa quân Chiêm, còn lại, hoặc là bay quá xa, vọt qua đầu quân Chiêm, hoặc là bay quá gần, rơi xuống đất. Đạn đá không như đạn bằng gang, nếu đã rơi xuống đất rồi thì không có chuyện bật lên hay lăn đi, mà nằm yên ở đó.
Thấy uy lực của pháo nhà Hồ so ra kém hơn rất nhiều so với pháo trên tường thành, một mặt quân Chiêm sai người leo lên mặt thành chiếm lấy đại pháo, chuẩn bị dùng để đối phó với quân nhà Hồ, một mặt tập trung quân ngoài thành Hội An, chuẩn bị giáp chiến cùng quân Hồ.
Đáng tiếc, lúc quân Liên Việt rút lui khỏi tường thành, tất cả pháo đã bị Mạnh hạ lệnh dùng miếng gỗ đóng kín cái lỗ để đặt dây cháy chậm, vì vậy hoàn toàn bị vô hiệu hóa. Không thể lấy được pháo, quân Chiêm cũng không dây dưa trên mặt thành nữa, mà bắt đầu rút ra ngoài thành bày trận
Đại pháo của quân Đại Ngu thi nhau gào thét, nhưng kết quả chẳng được như ý. Hồ Nguyên Trừng rút gươm hạ lệnh
- Ngụy Thức, ngươi đem đội voi trận chính diện xông lên, sư đoàn Cấm vệ số , sư đoàn Thừa Thiên số đi theo yểm trợ.
- Vi thần tuân chỉ!
Mấy chục thớt voi ầm ầm lao lên, vạn bộ binh cầm gươm giáo hò reo chạy theo, khí thế như thủy triều.
- Kiều Biểu, ngươi mang kỵ binh sang cánh trái, quấy rối trận hình địch
- Vi thần tuân chỉ
- Phạm Nguyên khôi, ngươi dẫn đội súng thần cơ sang cánh phải, đợi khi quân Chiêm bị kỵ binh của ta quấy rối thì nổ súng tấn công địch
- Vi thần tuân chỉ
- Các tướng còn lại theo ta, sẵn sàng đại phá quân địch!
- Chúng thần nguyện theo phò bệ hạ! – Các tướng nhà Hồ đều quỳ xuống hô
------
RẦM!!! RẦM!!! Từ trên đỉnh đồi, mấy chục thớt voi chiến dậm những bước chân khổng lồ chạy ầm ầm, cả mặt đất cũng rung chuyển như trong cơn địa chấn. Theo sau đàn voi trận là vạn bộ binh. Ngụy Thức đầu đội mũ giáp bằng vàng, người mặc áo giáp có kính hộ tâm, khoác áo choàng đỏ, cầm đao hô lớn
- Đội Voi chiến, theo ta xông vào trận quân địch
U...U...U... Tiếng tù và vang lên dồn dập. Mấy chục thớt voi nhà Hồ dưới sự điều khiển của quản tượng ào ào lao vào chiến trường. Mấy khẩu pháo đặt trên bành voi thi nhau khai hỏa, đạn bay vù vù trên đầu quân Chiêm. Thấy đội voi chiến của nhà Hồ, Trà Kha A Nan cũng lệnh cho voi chiến của mình xông lên giao tranh. Trà Kha A Nan đội mũ đồng rộng vành, trên đỉnh mũ có một chùm tua rua màu đỏ. Trên thân hắn mặc một chiếc áo giáp tấm màu đen, để trần tay, lưng đeo cây đao cong và cái lá chắn tròn, trong tay cầm cây trường đao.
Đàn voi chiến hai bên lao vào nhau, quản tượng dùng giáo, câu liêm, trường đao bắt đầu giao chiến. Trà Kha A Nan vung trường đao, chém ngã hai quản tượng của Đại ngu, sau đó bắt đầu giục voi lao vào tàn sát bộ binh. Con voi trắng chột mắt hung hãn lao vào sư đoàn bộ binh nhà Hồ, dùng chân đạp, dùng vòi cuốn, dùng ngà quật, đánh bay vô số binh sỹ. Bên này, Ngụy Thức cũng chém ngã một quản tượng, sau đó bồi thêm đao chém chết con voi vô chủ, nhìn thấy Trà Kha A Nan dùng voi đuổi giết bộ binh thì tức giận, lập tức thúc voi lao lên đón đánh. Con voi xám của Ngụy Thức cũng là voi đầu đàn, bị cụt một ngà, đầu sứt vài vết sẹo. Hai con voi nhìn thấy nhau thì lao vào, dùng vòi quấn lấy nhau, ngà móc vào nhau, giằng co như hai con trâu đực trong lễ hội chọi trâu vậy. Ngồi trên cổ voi, Trà Kha A Nan cùng Ngụy Thức dùng trường đao chém lẫn nhau, tiếng kim khí chọi nhau vang lên ầm ĩ
sư đoàn bộ binh của nhà Hồ yểm trợ đội voi chiến bắt đầu lao vào bộ binh Chiêm, quân hai bên bắt đầu chém giết ác liệt. Quân Chiêm đã mệt mỏi sau nhiều ngày chiến đấu, lương thảo lại chậm chạp không chuyển đến, giờ đang phải đói bụng chiến đấu với quân nhà Hồ, đông hơn và có tinh thần tốt hơn. Nhưng quân Chiêm lại tinh nhuệ và thiện chiến hơn, chém gục quân Đại Ngu như chém chuối. Chiến trường vang lên tiếng kim khí chạm nhau, tiếng hô giết và tiếng kêu gào như tiếng vọng từ địa ngục Atula.
--------
Bên trong thành Hội An, quân Liên Việt cũng đang phải đối phó với mấy ngàn thủy quân Chân Lạp. Đám lính này không có thang hay xe công thành, mà chỉ có dây thừng gắn móc câu, vốn dùng để kéo thuyền địch sát lại sáp chiến. Nhưng tường vây của khu công nghiệp cũng không phải là tường thành chắc chắn, chiều cao chỉ có m, quân cố thủ cũng mệt mỏi vì chiến đấu lâu dài, nếu không phải có hỏa khí yểm trợ, có lẽ đã bị quân chân lạp tràn vào rồi.
Càng lúc càng nhiều quân Chân Lạp vây quanh tường vây, Mạnh quyết đoán hạ lệnh rút lui khỏi tường vây, tập trung lại phía quảng trường. Tranh thủ lúc quân Chân Lạp chưa vào, Mạnh sắp xếp những chiến sỹ Liên Việt còn sống sót thành một đội hình ngang hướng về phía cửa. Đội hình vừa xếp xong thì “UỲNH” Cánh cửa sắt khổng lồ bị quân Chân Lạp dùng cây gỗ húc đổ, quân lính chân lạp theo nhau tràn vào như nước lũ
- Bắn!!! – Mạnh hạ lệnh. Hàng đầu tiên nổ súng, gần trăm viên đạn và tên nỏ bay ra, bắn gục một đám quân địch.
- Bắn!!! – Hàng thứ nổ súng. Lại là một đám quân Chân Lạp nữa ngã xuống
- Hàng thứ !!! BẮN!!! – Hàng thứ bóp cò.
- Bắn tự do!!! – Mạnh thét lên, ngón tay giữ chặt cò súng khẩu M, từng loạt đạn bay ra thu gặt vô số tính mạng kẻ thù
Cạch!!! Tiếng kêu khô khốc vang lên, báo hiệu súng đã hết đạn. Ném khẩu M xuống một đất, rút ra thanh bội kiếm cùng khẩu K, Mạnh hét lớn
- Giết sạch quân thù, bảo vệ Hội An!
- Giết sạch quân thù!
- Bảo vệ Hội An!
Các chiến sỹ Liên Việt hét lớn, rút vũ khí lao lên chém giết quân Chân lạp. Những chiến sỹ dũng cảm thi nhau ngã xuống dưới lá cờ rồng đỏ, nhưng vẫn không hề sợ hãi hướng về quân giặc mà xông tới. Quân Chân Lạp nhanh chóng sợ hãi, quay đầu bỏ chạy. Tiêu cực cảm xúc theo nhau lan truyền, quân Chân Lạp một tên tiếp một tên vứt vũ khí quay đầu chạy thoát thân.
Trong ánh sáng chói loá của bầu trời, một lá cờ rồng đỏ rách rưới ám đen màu khói súng và máu tươi đã khô tung bay phất phới. Hình ảnh ấy đang dần hiện lên một cách tuyệt đẹp trước mắt những người lính Liên Việt. Bọn họ nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nước mắt tràn trề, phía trước là hình ảnh người anh hùng đồ sộ cầm lá cờ to rồng đỏ, chân đạp trên đám xác người, cả người ngập ngụa máu, thậm chí còn có mấy cái cuống mũi tên gãy hướng ra phía ngoài rỉ máu nhưng vẫn kiên cường không ngã, vẫn đứng sừng sững như bức thành đồng ngăn chặn bước chân kẻ thù. Chết mà mắt không hề nhắm lại, vẫn cứ mở trừng trừng nhìn về phía trước với khí thế quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.
-----------
Bên ngoài thành
Kỵ binh nhà Hồ đột nhiên xuất hiện, chọc thẳng vào cánh trái của quân Chiêm. Kiều Biểu mặc giáp bạc, khoác áo choàng màu bạc, cầm một cây thương bạc, oai phong như Triệu Tử Long, dẫn đầu đội kỵ binh nhà Hồ lao vào trận địa địch. Cây thương của hắn múa như bay, đâm thủng cổ họng hoặc đầu của lính Chiêm Thành. Đám kỵ binh theo sau cũng múa đao chém giặc. Quân Chiêm bắt đầu hoảng loạn.
Lúc này, từ ngọn đồi bên phải, cách quân Chiêm chưa đầy m, mấy ngàn lính sử dụng súng thần cơ dưới sự chỉ huy của Phạm Nguyên khôi xuất hiện, bắn ầm ầm vào quân Chiêm. Hồ Nguyên Trừng cũng dắt ba quân ào ào lao vào trận địa của quân Chiêm, như là giọt nước cuối cùng làm tràn ly nước đầy, quân Chiêm sợ hãi quay đầu bỏ chạy, binh bại như núi đổ
Trà Kha A Nan thấy quân mình bỏ chạy, cũng vội vàng giục voi lùi lại. Thấy vậy Ngụy Thức cũng đuổi theo không bỏ. Bỗng nhiên voi của Trà Kha A Nan đột nhiên gào lên, lảo đảo rồi ngã xuống. Trên đồi bên phải, Phạm Nguyên Khôi cầm khẩu thần cơ thương còn đang bốc khói, khóe môi vẫn còn cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Trà Kha A Nan ngã lộn một vòng trên mặt đất, lập tức bật dậy, rút hai cây đao ra, múa giết quân Hồ. Vô số lính nhà Hồ bị chém giết dưới đao của hắn. Ngụy Thức thấy thế liền nhảy xuống voi, vung đao lao vào chém tặc tướng A Nan. A nan lùi lại một bước, né người dùng cái khiên đeo sau lưng đỡ đòn, rồi vung kiếm chém giết. Được một lát thì Kiều Biểu chạy tới, cầm thương lao vào trợ chiến. tướng cùng Trà Kha A Nan chém giết mấy trăm hiệp mà vẫn không hạ được tên tướng giặc. Trà Kha A Nan càng đánh càng hăng, đao quay vèo vèo như múa.
“ĐOÀNG!!!” một tiếng nổ vang lên, trước ngực của Trà Kha A Nan thủng một lỗ, máu rỉ ra ngoài như suối phun, sinh mệnh của viên tướng Chăm cũng theo máu mà thoát ra ngoài. Cuối cùng Trà Kha A Nan đổ gục xuống trên mặt đất, mãi mãi nằm lại mảnh đất này. Trên tường thành, Phong Linh hạ xuống khẩu súng ngắm, lạnh lùng quay lưng đi.
- Bệ hạ - trinh sát tiến lên nói – quân Chiêm đã bỏ chạy hết về phía núi Thành. Các tướng xin bệ hạ hạ lệnh truy kích
- Không cần – Trừng phất tay lạnh lùng nói – lệnh cho đại quân tại chỗ chờ lệnh, các tướng cùng trẫm vào thành
- Tuân Chỉ!!!