Sau một hồi chiến đấu, tất cả đám lính lệ trong thị trấn đều nằm lăn lộn dưới đất. Bởi vì bọn hắn đều là người Việt Nam máu đỏ da vàng, nên Tú và Bình cũng không nặng tay, nếu không, tên sát thủ toàn lực ra tay, đám này chắc chắn không ai sống được. Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, Tú nhanh như cắt tóm lấy tên quan mập mạp, rồi quay về phía người còn lại quát
- Đi mau!!!
Bình đi trước mở đường, Stephen và Diễn viên phụ đi giữa, Tú xách cổ tên quan mập đi sau đoạn hậu, cứ thế hướng về phía cửa thành mà chạy đi. Mấy tên lính canh cổng thị trấn định cản đám người lại, nhưng bị Bình hạ gục hết.
ngày sau...
Vứt tên mập nằm cười ngây ngô, nước dãi nước miếng chảy đầy miệng, Bình quay lại nói với những người còn lại:
- Tình huống thật là có chút không hay. Tư lệnh đưa cho chúng ta tình báo có chút sai lệch, nhà Hồ đã dời đô về Tây Đô, Hồ Nguyên Trừng có khả năng cũng đang ở Tây Đô. Hơn nữa bởi vì tên này – lườm stephen, tên kia thì chui vào góc vẽ vòng tròn, miệng lẩm bẩm “Ta chỉ muốn giúp thôi mà! Ta chỉ muốn giúp thôi mà!” – chúng ta hiện tại không thể công khai đến Tây Đô, ta đề nghị chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm bí mật đến Tây đô, theo dõi Hồ Nguyên Trừng, nhóm cắm chốt ở đây, cứ tiếng lần phát sóng điện đàm, tìm cách liên lạc với hội Liên Việt đến tiếp ứng, thông báo tình huống ở đây
- Đồng ý – Tú nói
- Đồng ý – diễn viên phụ đồng thanh
- Đồng ý – cái kẻ đang vẽ vòng tròn giơ tay biểu quyết rồi lại tiếp tục cầm que chọc con kiến
- Okie. Vậy tú, cậu cùng tôi đi Tây Đô, Stephen và người còn lại ở lại đây.
- Tôi cũng muốn đi Tây Đô – Stephen giơ tay nói, nhưng bị người lườm tịt ngóm – okie, okie tôi ở lại
Sáng hôm sau, Bình và Tú thay đổi trang phục rồi lên đường. Bình lúc này mặc áo phông rằn ri, quần bò, chân đi giày thể thao, còn Tú mặc một bộ đồ đen bó sắt người, đi giày vải, nhìn như Ninja (nó là Ninja thật mà).
Hai người cứ men theo rừng ven đường Quốc Lộ, lâu lâu gặp chỗ vắng người, Bình lại túm lấy một người, thôi miên hỏi đường, rồi lại biến mất trong rừng thẳm.
ngày sau, hai người đã đến được thành Tây Đô, kinh đô mới của nước Đại Ngu, nơi mục tiêu có khả năng đang ở. Từ bề ngoài, có thể thấy thành được xây từ những khối đá khổng lồ, bên ngoài là một hệ thống hào nước có chiều rộng trung bình m. Trên tường thành, cờ xí phất phới, lính tráng cầm giáo hoặc súng thần cơ qua lại tuần tra. Ngoài ra cứ cách khoảng -m lại đặt một khẩu thần cơ đại pháo
- Bình, làm sao lẻn vào bây giờ? – Tú hỏi- Đợi đến tối thì lẻn vào
- Đồng ý, việc dò hỏi thông tin giao cho cậu, việc đề phòng giao cho tớ.
-----------
Màn đêm dần phủ tấm màn đen như nhung lên mặt đất. Bên trong thành Tây Đô đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên ngoài vẫn đen kịt. Được màn đêm yểm trợ, hai bóng đen nhanh chóng áp sát tường thành, nhẹ nhàng nhảy xuống hào nước, dùng một cái ống sậy dài để thở, nhanh chóng đi bộ dưới mặt nước vượt qua m hào. Dưới chân tường thành, một bóng đen nhanh chóng bám vào tường thành, leo lên như thằn lằn. Nếu zoom cận cảnh, có thể thấy người này tay đeo móng vuốt, chân đạp lưỡi dao, lòng bàn tay lại có vô số những lưỡi gai mỏng li ti có tác dụng như giác hút, giúp hắn trèo lên được những mặt phẳng thẳng đứng. Người này lên đến trên thành thì liền núp vào một góc khuất, đợi đến khi đám lính canh gác đi qua thì thả dây thừng xuống, kéo người còn lại lên. Hai người thoắt ẩn thoắt hiện tránh qua đám lính canh, men tường hạ xuống một góc khuất trong thành
- Bây giờ đi hướng nào? – Tú hỏi Bình
- Đến cái căn nhà nào lớn nhất thì vào bắt người hỏi thông tin
Hai người, dưới sự yểm trợ của màn đêm, cuối cùng cũng lọt vào được một căn nhà khá uy nghi bề thế. Đang lúc định bắt người tra khảo, hai người phát hiện ông chủ nhà đang “hoạt động” hăng say cùng người tiểu thiếp. Sợ kinh động mọi người, hai tên đành ngồi canh ngoài cửa, đợi khi lão này hoặc ngủ say, hoặc đi ra thì ra tay. Trong lúc chờ đợi, Bình và Tú nói chuyện với nhau
- Nghe nói cậu là Ninja hả - Bình thì thầm hỏi – phái nào thế
- Hệ phái Koga – Tú đáp
- À, thế sao cậu lại thành ninja vậy
- Chuyện dài lắm. Hồi tôi còn bé, gần nhà tôi có một võ đường dạy karate. Bởi vì yêu thích học võ, mà bố mẹ tôi không đồng ý, tôi liền lén đến xem. Một lần, tôi đang luyện theo thì bị sư phụ Imagawa bắt gặp, vậy là người nhận tôi làm đệ tử. Tôi theo ông học cách sử dụng các loại vũ khí, từ lạnh đến nóng, học các phép ninjutsu, các kỹ thuật ninja. Đến năm trước, sư phụ tôi mất, ông mới đem danh vị trung nhẫn của ông truyền lại cho tôi, tôi mới biết tôi là Ninja. Còn cậu thì sao? Tôi ngửi thấy mùi máu đậm đặc từ người cậu
- Tôi là một sát thủ. Cậu biết tổ chức Nhện Đen chứ?
- Không biết – Tú thành thật lắc đầu
- Nhện Đen là một tổ chức sát thủ của Liên Bang ĐD, do tổng thống chế Ngọc Minh thành lập, với mục đích là tiêu diệt các đối thủ của Liên Bang. Bàn tay của tôi – Bình chìa bàn tay có hình săm con gõ kiến đỏ rực – là tên hiệu mà sư phụ tôi để lại. Ông ấy là sát thủ giỏi nhất Nhện Đen, đã từng dùng cây cung ghép vào tận Diên An, thực hiện nhiệm vụ tuyệt mật “Sát Miêu”, rồi thành công trở ra...
Hai người còn nói chuyện một lúc nửa, nhưng lúc này, tên nhà giàu đã xong việc, đang chuẩn bị trở về “Nộp thuế” cho vợ cả. Nhưng hắn vừa đóng cửa phòng thì đã bị một bàn tay sắt bịt mồm lại, kéo ra ngoài
-------------
Mấy ngày này, Trừng có một cảm giác là lạ. Hắn có cảm giác bị người khác theo dõi, nhưng dù hắn có cho Lạc Điểu tìm kiếm khắp phạm vi m xung quanh, cũng không tìm được thích khách hay gián điệp.
Trừng không biết rằng, cách hắn , km, trong hang Nàng nằm trên núi An Tôn, có hai tên siu nhơn đang dùng ống nhòm độ phân giải cao theo dõi mọi hành vi của hắn, ghi chép lại tuyến đường, thói quen hoạt động của Trừng, những trạm gác ngầm, vị trí ẩn núp của những người trong đội quân Lạc Điểu..., tỉ mỉ, cẩn thận và kỹ càng vô cùng
------------
Trên con đường cát trắng gần bờ biển, một người trên thân mặc bộ quân phục xanh lá mạ đang chắp tay sau lưng, vẻ mặt thẫn thờ nhìn ra ngoài biển khơi. Ánh hoàng hôn xa xa đang từ từ biến mất vào lòng biển, với những áng mây trôi nhẹ nhàng trong gió. Anh ngước lên bầu trời, thở dài rồi phiền não tự giễu bản thân.
- Tuy là mình không thể tin được, nhưng sau những ngày này mình cũng phải chấp nhận nó...
Dũng lắc đầu mà nhớ đến những ngày qua: những ngày khổ luyện, dù chỉ trong thời gian rất ngắn, những ngày cùng mọi người nói chuyện, hoà đồng mà vui vẻ, những cảnh tượng nơi chiến trường, ác liệt đầy nhiệt huyết và cả những đồng bào đã ngã xuống, những người dân vô tội đầy bi thảm mà đau thương. Nội tâm Dũng đang cảm thấy rất đau xót, tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh như vậy nhưng tâm hồn Dũng rất trong sáng, với tính cách của một người lính tiêu biểu.
- Chậc, nghĩ nhiều làm gì nữa đây...mình đến đây để nghĩ cách tán cô ấy kia mà...
Điều này tất nhiên Dũng biết, nhưng khi nhìn mặt biển lại bắt đầu nghĩ vẩn vơ mà mông lung. Dũng ra đây không phải để nghĩ đến những chuyện vừa qua, mà là nghĩ đến hình ảnh người con gái kia khóc thương cho số phận đứa em trai khi bị chính bố nó giết chết. Từ lúc nhìn thấy cô gái đó, trái tim Dũng bắt đầu loạn nhịp và Dũng bất chợt nhận ra "Cảm giác này...phải rồi...mình lại yêu nữa rồi". Dũng cảm thấy mình nên làm gì đó, nhưng bản thân lại quá nhút nhát mà không dám hành động. Có lẽ Dũng không đủ dũng khí để đối mặt hoặc là do sự ám ảnh về những lần thất tình trước...
Dũng là một cậu thanh niên trẻ, tuổi, ngày / hôm đó cũng là sinh nhật Dũng. Nhân lúc ngày sinh nhật, Dũng quyết định theo giấy mời của của Thaimanh bước lên con tàu Quang Trung. Nào ngờ Mạnh liều lĩnh muốn đâm vào tàu Khựa, Dũng tuy cũng sợ hãi nhưng nghĩ về cuộc đời sau lần thất tình, Dũng cuối cùng cũng ở lại để rồi được "xuyên vịt" đến nơi đây.
Và giờ Dũng lại một lần nữa rơi vào bể tình. Người con gái đó có mái tóc dài ngang vai với khuôn mặt trái xoan, mĩ quan đủ tiêu chuẩn, trong đôi mắt ẩn chứa một hình bóng thuần khiết của một thiếu nữ. Thân hình mảnh mai, dáng vẻ hơi tiểu tuỵ nhưng điều đó lại càng tăng thêm thương cảm cho người khác. Lúc mới gặp, Dũng chỉ thấy một cô gái đầu tóc bù xù, trên mặt đen đúa, nhem nhuốc, quần áo thùng thình. Đến hôm sau gặp lại, Dũng mới bị sét đánh cho tan xác. Thì ra hôm qua là nàng ngụy trang để tránh khỏi độc thủ của bọn hải tặc. Nghĩ đến đây Dũng lại càng căm giận đám cầm thú kia. Mà nói cho cùng, cô ấy đã đẹp hơn những người bên cạnh rồi. Dũng đã cố lấy hết can đảm đi hỏi thăm và biết được cố ấy tên Đinh Minh Thu, cái tên khá đẹp với con người cô ấy, đó là điều Dũng nghĩ.
- Nhưng hiện giờ thì làm thế nào trời? Mình cứ nghĩ được chút, đến khoảng vài phút sau lại nghĩ linh tinh mà quên luôn rồi. Chậc, thôi tốt nhất quay lại công việc, lúc nào...tâm sự sau vậy...
Tiếng còi tập hợp vang lên ồn ã. Dũng gãi gãi đầu, ngửa mặt lên trời thở dài lần cuối rồi xoay người cất bước về trụ sở. Mạnh đã yêu cầu mọi người chuẩn bị để di chuyển khỏi đảo Liên Việt, tiến về phía tổ quốc thân thương
--------------
Không đầy ngày sau, chiến hạm Quang Trung đã xuất hiện trên vùng biển tổ quốc. Nếu không có gì bất ngờ, sau tiếng nữa, chiến hạm sẽ xuất hiện ở vùng cửa sông Hồng, và hội xuyên vịt sẽ được gặp một nhân vật nổi danh trong lịch sử - Tướng quốc Hồ Nguyên Trừng nhà hồ, tác giả thần cơ đại pháo và súng thần cơ
Bỗng nhiên, một thủy thủ xông vào phòng chỉ huy, nói
- Báo cáo tư lệnh, thuyền trưởng, phát hiện tín hiệu bộ đàm
Mạnh nhíu mày. Tại sao mới ở đây đã có tín hiệu, không phải dặn họ đi Thăng long sao. Chẳng lẽ có chuyện gì?
“Alooo, đội hành động đặc biệt gọi tàu Quang Trung. Đội hành động đặc biệt gọi tàu Quang Trung”
“Aloo, Mạnh đây. Có chuyện gì thế?”
“Ôi, may quá, cuối cùng các cậu cũng đã đến. Ở đây chán vãi cả ra. Chả có gì chơi. Muỗi thì nhiều. Không cẩn thận lại có cả đỉa với vắt nữa. Người thì kém văn minh. Chả nói chuyện gì hết á. Chán thấy mụ nội luôn” – tiếng cằn nhằn của Stephen vọng ra trong điện đàm, làm cả tổ tham mưu lẫn tổ tình báo sắc mặt xanh đen vì tức giận...
Có nén cơn điên, Mạnh bình tĩnh hỏi
“Có chuyện gì báo cáo không?”
“Để tôi phàn nàn hết đã... giật cái gì... Ưm...” Có tiếng Stephen vang lên, và âm thanh nghe như bị bịt mồm... Mọi người thở phào nhẹ nhõm, kẻ phá rối đã bị vô hiệu hóa
“Báo cáo, kế hoạch có thay đổi. Hồ Nguyên Trừng không ở Thăng long mà ở Tây Đô. Anh Bình và anh Tú đã bí mật đến Tây Đô, dặn chúng tôi ở đây tiếp ứng tàu Quang Trung”
“tốt lắm. Các cậu lên ca nô về tàu Quang Trung đi. À, tên Stephen nếu được thì tặng cho dân bản xứ”
“Báo cáo, dân bản xứ không dám nhận. Tốn tiền nuôi không thu lợi được gì”
Haizzz!!!