Xíu nữa thì trời sáng, muốn mua cũng không kịp rồi.
Làm sao đây… Làm sao đây…
Có!
Tần Xán ôm hộp gỗ đến phòng bếp, tìm kiếm trong chậu đựng chén bát.
“Này không được…”
“Này cũng không được…”
“Này… Vẫn là không được!”
Tần Xán khom lưng dạo qua một vòng, rồi mới thấy cái chén đặt trên lò bếp, trên mặt vui vẻ, đi qua cầm lên.
Cái chén này có mùi rượu, ước chừng là cái chén uống rượu của lão bá, dáng dấp xấp xỉ cái chén men xanh hồ điệp bị vỡ.
“Mượn dùng một chút, xong xuôi thì trả lại.” Tần Xán nói rồi đem cái chén cất vào trong hộp, ôm ra ngoài.
“Sách sách sách……”
Tần Xán một tay cầm khối gỗ vụn, đem hai tấm ván hợp lại thành một, chính giữa còn có một lỗ thủng lớn bằng quả đấm, ánh mắt Tần Xán xuyên thấu qua lỗ thủng nhìn về phía A Đại đang yên lặng sửa lại cửa phòng, sau đó mới đặt tấm ván xuống, “A Đại, rốt cuộc ngươi luyện cái quyền gì vậy?”
A Đại cúi đầu đóng đinh, “Lúc đó hơi nóng ruột, cho nên ra quyền có chút nặng.”
“Thực sự?” Tần Xán nửa tin nửa ngờ, rồi mới lấy tay sờ sờ cằm mình, “Bất quá, quyền pháp này ngược lại khiến ta nghĩ đến một người.”
Chỉ thấy động tác A Đại đóng đinh thoáng ngừng lại, rồi mới quay đầu nói, “Nhất định là đại nhân ngươi nhớ lầm.”
“Nếu ngươi nói như thế, vậy hẳn là ta nhớ lầm.” Tần Xán cũng không kiên trì, hiển nhiên A Đại có ý muốn giấu trước mặt mình, vậy thì mình cũng không cần thiết cố ý đi điều tra.
Qua buổi trưa, A Đại đã đem cửa thư phòng sửa xong đẹp đẽ, Tần Xán kêu bốn người bọn họ tập trung trong một phòng, ngay chính giữa bày một hộp gỗ, để cho bốn người bọn họ ngồi vây quanh nó.
“Hiện tại các ngươi phải canh chừng cái hộp gỗ này, mặc kệ có tình huống gì, ít nhất cũng phải có hai người lưu lại xem.”
A Đại không có gì đáng ngờ, Tần Xán kêu làm gì thì làm cái đó, nhưng A Nhị, A Bân và A Đại thì ngược lại trưng ra vẻ mặt thống khổ, nhưng không thể cãi lời Tần Xán, thế là bốn người ngồi quanh bàn, giống như đầu gỗ nhìn chằm chằm cái hộp.
Tuy rằng cửa thư phòng đã sửa xong, nhưng Tần Xán cũng không phí sức bày thiên la địa võng thêm lần nữa, thế là chỉ có thể sửa hạ sách để bốn người bọn họ trông hộp gỗ này, bốn người tám đôi mắt, Vân Trung Nhạn còn có thể đem hộp trộm đi, vậy thì hắn thật sự giống trong truyền thuyết, tới vô ảnh đi vô tung.
Thời gian từng giờ trôi qua, mắt thấy mặt trời buông xuống, huyện nha nơi này một chút động tĩnh cũng không có.
Nhan Tam ngồi trên hành lang, cầm trong tay một khối khăn đang lau miếng bạch ngọc kia của Tần Xán, không chút để ý hỏi, “Sao Vân Trung Nhạn còn không hiện thân?”
Kỳ thật trong lòng Tần Xán có chút nôn nóng, nhưng nét mặt lại mạnh mẽ giả bộ trấn định, “Tặc không phải đều lựa đến đêm để phạm án? Chỗ nào giống các ngươi chuyên chọn ban ngày ban mặt động thủ?”
Nhan Tam theo thói sẽ cầm một thứ trong tay ném hắn, may mắn đúng lúc dừng lại, đổi một khỏa hạch đào, kết quả thời điểm quả hạch đào thứ nhất bay đi, cư nhiên bị Tần Xán né được.
Tần Xán nâng tay phủi phủi tay áo, “Cùng một trò, dùng nhiều, sẽ không có tác dụng.
Thế nhưng vừa mới dứt lời, một quả hạch đào khác đã bất thiên bất ỷ đánh vào mặt hắn, bất quá Nhan Tam phóng không dùng bao nhiêu lực, cho nên Tần Xán cũng không cảm thấy đau đớn.
() Vô tư.
Tần Xán nhặt hai quả hạch đào lên, đi đến chỗ Nhan Tam ngồi xuống, đem hai quả hạch đào đặt trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt hắn, không mở miệng nhưng Nhan Tam lại hiểu, vươn tay tới cầm hai quả hạch đào trong tay Tần Xán, cố sức bóp, hạch đào bể ra, hai người tựa như ngầm hiểu.
Tần Xán lấy thịt hạch đào ra ăn, đối với Nhan Tam nói, “Chờ sau khi việc này xong rồi, ta muốn mở học đường ở trên trấn, rồi mới đem bọn Tiểu Tửu Nhưỡng đón về, bình thường thì để bọn nhỏ ở học đường, mời thêm mấy người tiên sinh.”
Nhan Tam dừng lại động tác trong tay nhìn hắn, “Bây giờ ngươi tính kế muốn đem sơn trại chúng ta vào huyện nha bất thành, cho nên muốn nghĩ biện pháp khác sao?”
Kỳ thật ý tưởng này của Tần Xán, trước đó hắn đã nghe lão bá phòng bếp nói qua, Tiểu Tửu Nhưỡng bọn nhỏ sau này thế nào, hắn không có biện pháp làm chủ vì bọn nó, nhưng là có người dạy cho bọn nhỏ học vấn cũng chuyện không tồi.
Tần Xán nhíu mày, “Sao lại nói là tính kế chứ? Cả ngày để cho bọn chúng viết kinh Coran mà không dạy chúng nhận biết chữ, căn bản là không thể dùng gì được.”
Tần Xán nói là khi ngày trước còn ở Hắc Vân Cửu Long trại, lúc đó luôn nghe Nhan Tam để đám tiểu quỷ kia luyện tự, kết quả lại phát hiện kỳ thật hắn không biết chữ, lấy kinh Coran làm Tam Tự Kinh để cho nhóm tiểu quỷ viết, để bọn chúng dựa theo mặt chữ mà miêu tả, nhưng lại không có người dạy chúng nhận biết chữ, đám tiểu quỷ viết chữ xấu y như gà bới.
Viết như vậy dù là cả đời cũng sẽ không biết được mấy chữ, về sau vẫn là do Sầm Hi dạy bọn nhỏ niệm vài câu Tam Tự Kinh, đáng tiếc Sầm Hi…
Mà mở học đường ở trấn trên, cùng lúc có thể có người dạy bọn Tiểu Tửu Nhưỡng học chữ, về phương diện khác còn có thể cho đám hài tử sớm ngày thoát ly cái loại hành vi lấy cướp bóc làm vinh quang.
Thấy Nhan Tam nhíu mi suy nghĩ, Tần Xán biết trong lòng Nhan Tam có chút dao động, kỳ thật người trong sơn trại đối với đám hài tử này rất trân trọng, Vạn lão Nhị cũng nói qua, nhiều người trong sơn trại vào rừng làm cướp đều là bất đắc dĩ, bao gồm cả hai người bọn họ, cho nên có thể cho đám nhỏ một hoàn cảnh trưởng thành bình thường, hẳn là mọi người sẽ nguyện ý.
Ánh tà dương treo ở trời tây, mây đùn buông xuống, bị ráng chiều nhuộm thành đỏ bừng như màu máu, nóc nhà xa xa đều được đậm màu mô tả, cực kỳ giống chạng vạng ngày đó, thế nhưng không khí lại hoàn toàn bất đồng.
Tuy rằng bây giờ hai người vẫn còn cãi nhau, phần lớn thời gian đều là Nhan Tam khi dễ Tần Xán, nhưng cũng có rất nhiều thời điểm, những chuyện tranh cãi ầm ĩ này đều không quan trọng, đấu võ mồm cũng thế, nói hai cậu đã ngừng.
Có một số việc, Tần Xán còn có thể hỏi Nhan Tam, dù cho Nhan Tam chẳng giúp được gì, mà Nhan Tam đối với Tần Xán cũng không còn kháng cự như trước, dù là ‘con khỉ ngốc’, ‘cẩu quan’ vẫn như cũ không rời miệng, đánh Tần Xán vẫn như cũ đánh thực thuận tay.
Ánh chiều dừng trên người Nhan Tam, rọi hắn một thân kim quang đạm nhạt, hắn nửa tựa vào rào chắn, có vài phần biếng nhác. Tần Xán nhìn xem, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, rõ ràng khuôn mặt này chính mình rất quen thuộc rất quen thuộc, nhìn từ nhỏ đến lớn, nhưng vì cái gì cảm giác hiện tại và trước kia lại không giống nhau.
Loại khác nhau này không phải là gương mặt khác nhau, mà là đằng sau ẩn núp cái gì. Nhưng cụ thể là gì hắn cũng không nói lên được.
Tỷ như lúc trước hắn thừa nhận bộ dạng Sầm Hi tuấn tú, còn có đầy một bụng học thức, cử chỉ lại nhã nhặn, bao nhiêu tiểu thư khuê các vụng trộm chung tình. Hiện nay khuôn mặt này không đổi, vẫn là tuấn tú xinh đẹp như vậy, nhưng bởi vì tính cách Nhan Tam lại nhiều thêm vài phần khí thế sắc bén, nhưng đại khái vẫn là không đổi, thế nhưng chính mình lại có chút không dám nhìn thẳng.
Không biết có phải vì nắng chiều rơi xuống tạo một thân quang mang cho hắn hay không, mà luôn cảm thấy… hắn có chút chói mắt.
“Ngươi nhìn ta làm gì?”
Tần Xán hoàn hồn, đột nhiên toát ra một ý tưởng, “Không phải ngươi cũng không biết chữ sao, muốn không, ta đến dạy ngươi.”
Nhan Tam sửng sốt, đang muốn mở miệng thì Tần Xán đã đứng dậy kéo tay hắn đứng lên, “Nhanh lên nhanh lên, vạn nhất sau này bọn tiểu quỷ đều biết chữ, ngươi còn không nhận thức, vậy chẳng phải bị bọn họ chê cười?” thế là liền kéo hắn đi qua thư phòng.
Một mạt nắng chiều cuối cùng cũng biến mất tại nơi giao nhau giữa thiên địa, các hộ nhà đều lần lượt đốt nến, trên hành lang đèn lồng chập chờn đong đưa, lưu lại hai đạo bóng người, một trước một sau, ánh sáng nhu hòa trải đầy mặt đất mà qua.
Ở trong một phòng khác, bốn người hai mặt nhìn nhau trông giữ cái hộp, nhìn thấy bóng dáng chiếu rọi trên cửa của Tần Xán kéo tay Nhan Tam đi qua, A Bân không khỏi nhẹ giọng thở dài, “Đại nhân thật sự là cao nhân thâm tàng bất lộ……”
A Đinh một bên gật đầu phụ họa, “Bằng không sao có thể đem Tam đương gia của chúng ta đặt dưới thân?”
A Nhị nói, “Lúc trước còn nháo thành như vậy, không nghĩ tới……”
Ngay khi thanh âm hắn hạ xuống, miếng ngói trên đỉnh phòng phát ra một tiếng ‘xành xạch’.