Thanh Hành Đăng

chương 10: câu chuyện thứ mười: mây khói

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: B

Tác giả có lời muốn nói: Hơi hơi ~~~ GL ~~~ (B: GL = Girls Love. Đồng tính nữ á)

Nửa năm.

Himeki Kyoko bị đưa vào trung tâm cai nghiện đã nửa năm.

Một mình Inoue Ayano vẫn dọn vệ sinh hai lần một tháng.

Đồ đạc trong phòng của Himeki Kyoko luôn phủ một lớp bụi bặm bẩn thỉu, Ayano vẫn kiên nhẫn dọn dẹp, đem đồ đạc của cô ấy lau chùi sạch sẽ. Đồng thời cũng luôn có cảm giác như Himeki sẽ đẩy cửa ra bất cứ lúc nào, xuất hiện trước mặt mình.

Cô thậm chí còn thuộc thứ tự những cuốn sách bày trên giá của Himeki.

Trong căn phòng trống trải, giọng than thở như bị phóng đại lên gấp mấy lần.

Hai người đã từng là những người bạn thuê chung nhà, cuối cùng chỉ còn lại một mình Ayano ở lại.

Cô luôn kiên định trả lời những câu hỏi của người khác.

“Kyoko sẽ trở lại.” Cô nói.

Mặc dù bên ngoài tỏ vẻ kiên định, nhưng bên trong có bao nhiêu yếu mềm, chỉ một mình cô biết.

Cô tới trung tâm cai nghiện thăm Himeki.

Cách một tấm kính lạnh như băng, thấy cô ấy yếu ớt nở nụ cười.

Cô gái đã từng có dung mạo đẹp như đoá hoa ấy, giờ đây bị chia cách ngồi phía sau tấm kính nhìn mình, vóc dáng gầy như que củi, xương gò má nhô lên thật cao, dưới hốc mắt lõm sâu là một đôi mắt thật to, ánh mắt trống rỗng.

Ayano nhìn cô ấy, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Cô giơ một bàn tay lên áp vào tấm kính. Himeki chần chừ giây lát, sau đó cũng nâng tay lên làm động tác giống như vậy.

Hai bàn tay cách một tầng cứng rắn lạnh lẽo, khẽ chạm vào nhau.

“Chờ ngày cậu được ra, bao lâu mình cũng chờ.” Ayano nói qua micro.

Nhưng Hideki lại nhẹ nhàng lắc đầu, khoé môi mỉm cười phảng phất chút tuyệt vọng.

“Mình bị hắn ta huỷ hoại.” Cô ấy nói.

Ayano không biến “Hắn” trong miệng cô ấy là ai. Ngoại trừ Himeki, không một ai biết.

Ayano vẫn nhớ những buổi đêm ấy.

Trong bóng tối điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay của Himeki ánh lên màu đỏ cam.

Các cô nằng chung trên một chiếc giường, Himeki hút xong điếu thuốc liền rúc đầu thật sâu vào gáy Ayano.

Mùi thuốc lá hoà lẫn với mùi hương thiếu nữ, tràn ngập trong không khí lạnh như băng.

Mấy giọt nước mắt ấm áp rơi xuống cổ Ayano, ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Kyoko, tại sao lại khóc?”

Himeki chỉ lắc đầu, vòng tay ôm chặt lấy Ayano.

Cánh tay sáng bóng của thiếu nữ dần dần trở nên đỏ hồng.

Đỏ hồng một cách không bình thường.

Những buổi đêm như vậy diễn ra rất nhiều lần.

Dưới ánh trăng và ánh sao, tất cả mọi ký ức cũng không chân thực đến như vậy, ánh sáng hỗn độn.

Cho đến khi chuyện Himeki hút thuốc phiện bị phát hiện, Ayano mới chân chính hiểu được ý nghĩa của những buổi đêm kia.

Chỉ là, tất cả mọi thứ đã muộn rồi.

“Tại sao cậu lại biết hút thứ này?” Ngày Himeki bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi, Ayano ôm chặt lấy cô ấy từ phía sau, không muốn cho cô ấy đi.

“Mình bị hắn huỷ hoại…” Vẻ mặt Himeki mơ màng, ánh mắt không có tiêu cự.

“Hắn ta là ai?” Nhất định chính kẻ đó là người đã xúi giục Himeki hút thuốc phiện.

“Mình sẽ không nói đâu.” Himeki đột nhiên cười, nụ cười có chút điên cuồng.

Bốp!

Một cái tát vang dội rơi xuống mặt của Himeki.

Khuôn mặt trắng nõn của Himeki hiện lên năm ngón tay đỏ hồng, nụ cười của cô ấy biến mất, mở to mắt nhìn Ayano, đôi môi gắt gao mím chặt.Khi lần thứ hai Ayano đi thăm Himeki, cô ấy đã mập lên nhiều, khí sắc cũng rất tốt.

Chắc là sẽ rất nhanh được ra ngoài.

Chẳng qua khuôn mặt cô ấy vẫn tuyệt vọng như vậy.

Dường như cô ấy rất khó khăn để thoát ra khỏi bóng tối của việc hút thuốc phiện.

“Ayano, cậu sẽ tha thứ cho mình sao?”

“Tất nhiên, mình sẽ cùng cậu chiến đấu.”

“Thế nhưng có lẽ chính mình cũng không thể tự tha thứ cho bản thân…” Himeki vô lực lắc đầu.

Khi cô ấy ra khỏi trạm cai nghiện là mùa đông.

Trận tuyết vừa rơi xuống bắt đầu tan ra, thế giới trắng xoá bị ánh mặt trời chiếu chói mắt.

Giống như cả thế giới cũng đang thay chiếc áo mới, một thế giới mới rực rỡ.

Himeki mặc một bộ đồ bông màu trắng thật dày, từ xa nhìn vào trông giống như một con búp bê tuyết xinh đẹp.

Ayano vui sướng chạy tới ôm chặt lấy cô ấy, Himeki dè dặt đáp lại, dường như vẫn chưa dám tin là thật.

“Kyoko, chúng ta về nhà thôi.”

Ayano chôn chặt khuôn mặt vào bờ vai của Himeki, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Sau khi về nhà ăn một bữa cơm, bữa cơm do Ayano tự mình nấu.

“Lại có canh Miso nóng hầm hập để uống rồi.” Himeki chôn mặt vào hít hà hơi nước, giọng nói mơ hồ mang chút thoả mãn.

Ayano nghe những lời này, một giọt nước mắt rơi vào chén canh, tạo thành một vòng tròn đậm màu.

Trở lại thì tốt rồi, Ayano cảm thấy thật thoả mãn.

Ăn cơm xong, Himeki giúp Ayano dọp dẹp bát đũa, trên cổ tay mảnh khảnh của cô ấy có mấy vết cắt, dường như đã xuất hiện từ rất lâu.

“Thời điểm vừa mới cai nghiện, quá khó chịu.” Himeki hời hợi nói.

Nhìn dáng vẻ Ayano lại như sắp khóc, Himeki cười cười, dùng kiểu đùa ngày xưa, bóp bóp gương mặt cô.

“Đại tiểu thư à, cậu ngàn vạn lần đừng có khóc nữa… Chúng ta sẽ trở về cuộc sống như trước đây, thật tốt nha.”

Ayano đưa Himeki cùng đi nhuộm tóc, mua quần áo, biến cô ấy trở về dáng vẻ xinh đẹp như xưa. Họ cùng đi tới cửa hàng yêu thích nhất của hai người, rồi đi xem bộ phim hài mới ra…

Buổi tối các cô cùng trùm thảm ngồi trên sàn nhà, vừa xem đĩa, vừa nói chuyện phiếm, uống thêm chút rượu, ăn thêm chút thức ăn Himeki tự mình làm.

Có khi cứ như vậy gà gật nằm luôn xuống sàn nhà ngủ quên, màn hình tivi nhấp nháy như những bông tuyết trắng, chai rượu lăn lóc trên đất, một trong hai người mở mắt tỉnh dậy sớm hơn, đứng dậy khi sắc trời vừa tờ mờ sáng.

Tỉnh dậy cùng với thành phố đang ngủ yên.

Chỉ như vậy, cứ cho rằng mình đã trở về cuộc sống trước kia.

Cho rằng mình đã hạnh phúc.

Ayano cũng không hề hỏi lại những chuyện mà Himeki không muốn trả lời.

Dĩ nhiên bao gồm cả câu nói kia.

“Hắn đã huỷ hoại mình.”

Hắn là ai.

Cuộc sống vui vẻ như vậy chỉ được mấy ngày.

Một ngày khi Ayano trở về nhà liền ngửi được mùi thuốc lá.

Thoang thoảng thôi, vì đã được che giấu cẩn thận.

Nhưng vẫn không thoát khỏi khứu giác của Ayano.

Bởi vì cái mùi thuốc lá này giống y như trong những giấc mơ đã hành hạ cô suốt bao nhiêu lâu nay, cô vô cùng quen thuộc với nó, cũng vô cùng nhạy cảm.

Himeki ngồi trên sàn nhà xem tivi, đó là một vở hài kịch rất nhàm chán, thế nhưng cô ấy ngồi im không nhúc nhích, dường như đang theo dõi rất chăm chú.

“Kyoko…” Ayano dè dặt bước lại gần.

“Đừng nói gì cả.” Himeki quay lại, khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt.

Cô ôm lấy cô ấy, lắng nghe nhịp tim đập, mệt mỏi mà không cam lòng.

“Hôm nay mình đã gặp lại hắn.” Himeki nói.

Không hề muốn phải đưa cô ấy vào trại cai nghiện một lần nữa.

Ayano bắt đầu theo sát Himeki một tấc cũng không rời, theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy, cô ấy đi đến bất cứ nơi nào, những lời cô ấy đã nói.

Lúc cơn nghiện ma tuý phát tác, Himeki giống như một con dã thú hung ác điên cuồng.

Ayano không biết rằng cơ thể một người phụ nữ lại có thể chứa đựng một sức mạnh to lớn đến như vậy.

Mỗi lần giãy giụa đến kiệt sức, hai người đều đầm đìa mồ hôi nằm trên đất.

Vào thời điểm đó, Himeki sẽ đột nhiên cười phá lên.

Ánh mắt cô ấy nhướng cao, vô định nhìn về một phía. Sau đó thở thật sâu. Rồi bình tĩnh lại, bộ dạng hơi điên cuồng, ánh mắt mê mang.

Giống như là vừa hút ma tuý vậy.

“Kyoko! Cậu đang nhìn cái gì?”

Mới đầu Ayano còn không để ý, nhưng dần dần cô đã phát hiện ra cái quy luật này.

Giống như một người vô hình nào đó đang giúp Himeki hút thuốc phiện.

Một cái tát vang dội đánh vào mặt Himeki.

Cô ấy hơi sửng sốt, dường như không thể nhận ra Ayano.

“Cô là ai?” Cô ấy nói.

Ánh sáng hạnh phúc trong mắt cô ấy loé lên, cô ấy đã bị chìm đắm rất sâu.

“À, ra là Ayano… Cậu có muốn thử một chút không, cảm giác rất tuyệt, ừm?”

“Mình thà để cậu chết đi còn hơn.”

Ayano vừa khóc vừa xông ra ngoài.

Tận cùng của bất lực, giống như một tấm màn che đậy bầu trời đen đặc, rút đi hết tất cả năng lượng của cô.

Cô vô cùng tình nguyện để Himeki chết đi.

Có tiếp tục sống nữa cũng không thể hạnh phúc, cuộc sống vui sướng kia đã tan biến giống như làn khói xanh mờ ảo.

Mà một ngày nọ Himeki đã thực sự chết đi.

Cô ấy dùng dao cắt bị thương khắp cơ thể mình, dường như không còn cảm nhận được đau đớn.

Có lẽ cô ấy đang mượn sự đau đớn để cưỡng bách bản thân thanh tỉnh, tạm thời thoát khỏi cơn nghiện ma tuý.

Trên sàn nhà có mấy chữ được viết bằng máu.

“Ayano, cám ơn cậu.”

Ngay cả mấy chữ này cũng bị máu tươi chảy đầy đất che phủ mất một phần, nhìn không rõ ràng lắm.

Đó là một buổi sáng sớm đầy sương mù.

Ayano xách một túi đồ đầy ắp đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Trong túi đều là đồ mà khi còn sống Himeki thích ăn nhất.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô lại quay ngược trở lại, mua một gói thuốc lá cùng một cái bật lửa. Cũng là loại mà Himeki thích nhất.

Ayano ngồi ở ven đường, lóng ngóng châm lửa đốt thuốc, học theo dáng vẻ của Himeki hít một hơi.

“Khụ khụ, khụ khụ…”

Chỉ hút một hơi nhưng lại bị sặc, ho chảy cả nước mắt.

Khi sương mù dần tan, từ phía con đường bên kia truyền tới tiếng bước chân lộp bộp, tựa hồ như đang có người bước về phía Ayano.

Lúc này, Ayano dập tắt điếu thuốc.

Vì vậy, tiếng bước chân kia liền đi lướt qua người cô.

Ayano hai mắt ngấn lệ mơ màng ngẩng đầu lên nhìn sang.

Không có một bóng người.

Phía bên kia sương mù, vẫn chỉ là sương mù.

Truyền thuyết:

Lưới khói:

Một loại yêu quái hoặc ma quỷ nương nhờ vào khói, có thể biến thành các loại hình dáng khác nhau, thường xuyên xuất hiện ở bếp của nhà nông, hoặc đống lửa ở các nơi. Nó ở bên cạnh người nghiện ma tuý cả ngày lẫn đêm, vì tất cả những người sử dụng ma tuý đều có khói bao quanh, những người đó sẽ càng ngày càng gầy gò, có muốn ngừng lại cũng không được, sẽ bị hành hạ đến thoi thóp, cho đến tận khi sinh mạng kết thúc.

Truyện Chữ Hay