Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

chương 167: thời đại mới sẽ bắt đầu!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vòng tròn yêu thú vẫn chưa rời đi dù mọi chuyện cũng đã kết thúc, chúng rẽ ra thành một con đường khác, cả đám yên lặng không một tiếng động nhỏ.

" cộc " " cộc" " cộc"

Tiếng gậy gỗ chống trên nền đất vang lên, nó càng ngày càng trở nên gần hơn, một bà lão tóc bạc dài xuất hiện nhưng lại không thấy dấu hiệu của sự già nua ốm yếu.

Bà từng bước tiến tới phía Tiểu Thanh, bước chân nhẹ nhàng phiêu dật, người đối người bốn mắt nhìn nhau bà cất lời:

- Tiểu Xà Vương, việc ngươi muốn làm ta cũng đã giúp ngươi hoàn thành, hai mạng người này ta không hỏi lý do, vì yêu thú và nhân loại vốn đó là chuyện bình thường, nhưng dẫu sao đây cũng chính là địa bàn của ta, phải chăng cũng Xà Vương nên cho ta một câu trả lời??

Tiểu Thanh luân chuyển viên Nguyên Anh trong lòng bàn tay mình, từng ngón chuyển động nhịp nhàng nàng cười nhẹ:

- Tiểu Xà Vương??? Tuy tu vi của ngươi cao hơn ta một chút thật, nhưng ngươi lại không có tư cách gọi ta như vậy đâu.

Dứt lời Xà Nhãn lay động khiến ánh mắt bà lão như bị hút vào một dòng thời gian đằng đẵng, thân hình bà lão khẽ run rẩy trên khuôn mặt xuất hiện từng giọt mồ hôi nặng trĩu.

Bà như là một vị khán giả, được chứng kiến những chuỗi sự kiện oanh động.

Quá trình khai thiên tích địa, sâm lâm xuất hiện từ khí còn nhỏ bé đến lúc bao la hùng vĩ, vạn vật sinh sôi nảy nở mà khai chi tán diệp, trên một đại thụ che trời hai tiểu xà quấn quýt bên nhau, phía trên nền trời một hắc ưng dương cánh giữa đại ngàn.

Thần Long Thần Điểu giữa tầng không, chiến Đại Kình diệt Mộc Yêu, Thuỷ Thần dậy sóng Sơn Thần dời núi, Thánh Nhân múa gậy dời thành quách, Nam tử tay không chiến Đại Xà nhất tiễn hạ thần ưng, Thần Nhân nhảy múa giữa vạn địch phá không mà đi, đó là đã qua bao nhiêu tuế nguyệt? Bao nhiều thời kỳ?

Mọi thứ như chính bà được đối diện với tất cả, màu của khói lửa tiếng gào khóc của nhân gian, từng nụ cười hân hoan của bao nhiêu kiếp người bao, từ khói bụi trần tục hay tiên cảnh tươi đẹp.

Chân không còn vững nữa mà từng bước lùi về sau vái dài:

- Xà Vương, là tiểu yêu ta vô tri nhưng cảnh giới của người hiện tại là sao?

Tiểu Thanh gật đầu:

- Đó là một câu chuyện dài mà ta hiện tại lại không tiện kể ngươi nghe, nhưng ta có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng.

- Nguyện nghe Xà Vương dạy bảo.

Bà lão chắp tay cung kính như thiếu nữ hồi xuân.

- Yêu Tổ xuống chỉ thị, Yêu Thần đã xuất thế, Yêu Vương theo hầu.

Bà lão nghi hoặc:

- Điều này là thật sự sao??

Tiểu Thanh chắp tay sau lưng gió lạnh khiến tà áo nàng tung bay.

- Dị tượng thiên địa khi trước ngươi hẳn cũng đã thấy?? Không những ta và các Yêu Vương khác, sẽ nhanh thôi Yêu Thánh cũng sẽ xuất hiện.

- Dị tượng thiên địa??

Bà lão trở nên trầm ngâm, phải chăng chính là hư ảnh Thần Long Và Thần Điểu làm oanh động tu chân giới vài năm trước kia?? Khi ấy vạn thú hướng thiên khung triều bái huyết mạch như sôi sục, đó chính là thời điểm Yêu Thần xuất thế sao??

Yêu Vương đã lâu không xuất hiện ở Đông vực này, mà giờ không chỉ một và Những Thánh Thú cũng sẽ hiện thế? Những tồn tại tưởng chừng như chỉ tồn tại trong truyền thuyết cổ xưa.

- Xà Vương, có hay chăng tiểu yêu có thể được diện kiến họ??

- Bây giờ chưa phù hợp, ngươi hãy chuẩn bị đi một thời đại mới sẽ bắt đầu, yêu thú chúng ta sẽ một phần của thời đại này.

- Rõ, Yêu Vương, tiểu yêu sẽ chờ đợi.

- Tốt, ta đi đây.

- Cung tiễn Xà Vương.

....

...

...

Tiểu Thanh dứt lời hoá thành một làn khói xanh mà biến mất, Bà lão và chúng thú cúi người tiến đưa một hồi mới dừng lại.

Bà lão tay nắm quải trượng nhìn theo hình bóng biến mất nơi phương xa, khẽ phất tay cho chúng thú rời đi phân phó:

- Các ngươi trở về đi, ta có việc phải đi một thời gian, rất lâu sau sẽ trở lại.

Nói rồi thân ảnh cũng lay động biến mất trong màn đêm.

Yêu thú vâng lệnh mà trở lại sâm lâm, thung lũng nhỏ chỉ còn lại một đống lửa đã tàn lụi cùng một bộ sương đang bị độc hủ chảy dịch nhớt.

Vạn Tượng Các thường ngày như những ngôi nhà cổ ẩn dưới tán cây, nhưng hôm nay bỗng trở nên náo nhiệt khác biệt, thiên khung là một màu u ám sấm chớp vang động dữ dội.

Bởi vì hôm nay là ngày đại các chủ sau nhiều năm vắng bóng đã trở lại, không những thế còn độ kiếp bước vào cảnh giới Luyện Hư cường đại.

Bá Khanh thân hoá bản thể, một Đại Tượng với bộ lông dài màu lửa cặp ngà nhọn cong vút, tứ chi dậm chặt xuống đất đứng dưới thiên kiếp đang sôi trào, đầu ngẩng cao kêu dài mỗi khi một đợt thiên kiếp hắn chống chọi thành công như thách thức.

Vạn Tượng chồm dậy kêu lớn mà hoà hợp như một dàn đồng ca làm động cả núi đồi.

Trời quang mây tạnh sấm chớp như tan biến, Bá Khanh khẽ lắc người khiến cho bụi đất trên thân rơi rụng, đôi tai như hai chiếc quạt lớn thổi bay đi tàn tích.

Khẽ hoá lại nhân hình, hai tay vuốt thẳng lại vạt áo của mình, hắn khec nắm chặt đôi bàn tay cảm nhận lực lượng mới này lẩm bẩm:

- Ta mong chờ gặp lại ngươi một lần nữa, một chưởng khi xưa ta nhất định sẽ trả lại.

Từng bóng người đằng không mà tới vây quanh Bá Khanh cười hớn hở:

- đại ca..tốt

- đại ca..

- đại ca..

- đại ca... Thành công phải phát quà ah hihi..

Bá Khanh yêu thương nhìn những tiểu đệ tiểu muội của mình có chút cảm khái, vốn đã ngỡ sớm phải từ biệt mà đi, nhưng công tử đã kéo hắn lại trước khi một bước chân đã bước qua cánh cửa hoàng tuyền.

- Mấy tiểu quái này, các ngươi cũng tập trung mà tu luyện đi thôi, ta không muốn vì các ngươi mà phải mất mặt trước Tượng Vương đâu.

- hắc hắc... Chuyện đó để mai hãy tính giờ chúng ta phải ăn mừng cái đã.

- Tốt, phải mở đại tiệc ah.

- Hừ...được, tất cả nghe đây nghe đây hôm nay tất cả nghỉ việc để ăn mừng.

Bá Khanh hừ nhẹ phất tay với toàn trường lớn tiếng thông báo với chúng thú.

Cả Vạn Tượng Các như rung chuyển, tiếng bước chân dồn dập hào hứng trở lại, Bá Khanh mỉm cười bá vai huynh đệ đi về Tượng Các, rất lâu rồi huynh đệ mới có dịp hàn huyên phải ăn uống thật no say mới được.

..

...

Bờ biển Nam vực, sóng biển mang theo trong mình sắc đen vỗ mạnh lên rặng đá ngầm tung bọt trắng xoá.

- Hắc tỷ tỷ, tỷ lại nhớ nhà rồi sao??

Tiểu xán ngồi ôm chân bên cạnh, thấy Hắc tỷ mắt phượng ướt nhoè thì thủ thỉ.

Hắc Nữ Nhân khẽ lau dòng lệ vuốt ve mái tóc thơ dịu giọng:

- Tỷ không cơ, chỉ là gió biển khiến mắt tỷ có chút xót.

- Vâng hi hi...

Tiểu Xán cười lúc lắc đầu thích thú, mỗi khi được Hắc tỷ xoa đầu như vậy khiến lòng nàng rất vui.

Nhưng không gian như bị phá hỏng bởi âm thanh nổ lớn, phía xóm làng cột lửa lớn mang theo khói đen làm sáng cả vùng trời.

- Chuyện gì vậy tỷ tỷ??

- Đi chúng ta trở về.

Hắc nữ nhân nét mặt hiện ra tia lo lắng, dắt tay Tiểu Xán vội vàng bước trở về, dấu chân trần in sâu xuống bờ cát.

...

...

Một căn phòng trang hoàng rộng lẫy, chiếc giường lớn rung động:

- Không, không được... Muội không sao chứ? Yên tâm ta sẽ bảo vệ muội.

Tấm rèm che được vén mở bởi một bàn tay gai góc, khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện nhưng trên đó là những đường gân xanh chằng chịt ghê rợn.

Vầng trán ướt đẫm mồ hôi, khoác vội chiếc áo khoác lên người, hắn tiến tới bàn ngồi xuống rót một chén nước đỏ như máu khẽ làm hơi thở dài.

Giấc mộng này trước đây hắn thường hay gặp,nhưng dường như gần đây còn thường xuyên hơn, khuôn hình mờ ảo không quá rõ ràng lại khiến tâm can hắn rối bời.

" cạch" " cạch"

- Hồng Tuyết, chàng lại gặp ác mộng ah??

Một bóng dáng yểu điệu ma mi mở cánh cửa bước vào, ngọt ngào cất giọng hỏi han.

- Bạch Vũ, nàng lại đây với ta một chút.

Nam tử tay vỗ đùi cất lời.

Bạch Vũ gật đầu tiến lại ngồi lên đùi lớn, khẽ vòng tay áp đầu nam tự vào bộ ngực đẫy đà của mình thủ thỉ:

- Hồng Tuyết, chúng ta đã thành thân từ lâu, Bạch Vũ là người của chàng nếu chàng không ngủ được thì hãy cứ việc hưởng dụng ta.

Nam tử đặt nụ hôn nhẹ lên sườn đồi trơn nhẵn rồi khẽ lắc đầu:

- Bạch Vũ, thiệt thòi cho nàng như công pháp tu luyện của ta chưa thành, Ma Vực này lại lấy thực lực làm chủ, hiện tại ta xin lỗi nàng.

Bạch Vũ không nói chỉ yên lặng kề bên, đôi khi nam nhân chỉ cần như vậy không cần nói gì cả, chỉ để thời gian dần trôi.

Ánh đèn mập mờ, vải lụa tung bay.

..

...

...

" cộp" " cộp" " cộp"

Đường bậc thang quanh co chìm trong màu đen tĩnh mịch, tiếng bước chân đều đặn lạc lõng.

" két" " két"...

Thạch môn lớn dính đầy lớp băng lạnh, Hắc y nam tử bước vào một mật thất băng giá, giữa mật thất là một chiếc giường băng, nơi đó một thiếu nữ thanh y nằm yên lặng.

Khẽ tiến lại gần mặc kệ hơi lạnh vương nép áo, Hắc Y Nhân quỳ gối bên giường, đặt tay mình lên đôi bàn tay buốt lạnh của nàng mà thủ thỉ:

- Bích Dao, ta trở lại rồi hôm nay ta... Ma vực này dường như không có thứ ta tìm kiếm, nhưng ngoài đại dương kia còn mấy vực khác nữa, có lẽ ta có thể tìm thấy được thứ có thể giúp được nàng.

Hắn không rõ mình đã tới đây bao Lâu, từ ngày đó ngày mà một vòng xoáy thời không xuất hiện trong Quỷ Tông, hắn đã đánh cuộc vào lựa chọn này.

Gục đầu xuống thành giường lạnh lẽo, hắn không muốn để nàng cô đơn một mình ở nơi này, hơi lạnh khiến y phục trở nên trắng xoá nhưng hắn không thấy cảm thấy lạnh vì hắn có nàng.

..

...

Những ngôi sao như toả sáng hơn khi nhìn từ trên cao, và khi đứng ở một nơi cao mọi thứ cũng vậy trở nên khác lạ hơn so với bình thường.

" rắc" " rắc" " crop" " crop"...

- Đại Thánh, ngươi có thể dừng ăn nữa được không?? Quang cảnh đẹp như vậy bị ngươi phá hỏng hết rồi!

- Thanh Hà nàng lại nhớ nhà rồi sao?? Vậy có muốn trở về không?

- Ta nhớ tỷ tỷ nhưng có thể trở về được sao?? Đại Thánh có muốn trở lại không??

- Ta còn một trận chiến chưa kết thúc, ta cần tìm một câu trả lời sao bọn họ lại có thể làm thế với ta??

- Đại Thánh sẽ đưa ta cùng đi chứ?? Hay chỉ muốn mang theo Bạch Cốt??

- Mỗi nàng một bên không phải vừa hay sao??

- tham lam...

" crop" " crop"..

Thanh âm gặm nhấm quen thuộc lại vang oeen, mặc kệ bàn tay nhỏ nhắn đánh nhẹ vào bờ vai, ngắm cảnh là một chuyện rất vô vị nếu không có gì ăn thật khó mà chịu nổi, chẳng lẽ lại ăn người??

Nghĩ tới là khiến người rạo rực một hồi, cái đuôi ngoe nguẩy loan động trên thân thể thiếu nữ, thanh âm trầm thấp đứt quãng rồi trở nên dồn dập, tiếng thở như hoà quyện với trăng đêm...

..

...

- Ngoáp...hớ haizzz...ọt... ọt...ọt...

Điệu bộ khiến những thành viên trên chiếc tàu cười nghiêng ngả, thịt cá dự trữ cũng gần hết chỉ còn chút rau củ, vốn dĩ với người tu luyện không ăn không uống chẳng là vấn đề nhưng với người này đam mê với thịt có lẽ hơi lớn.

Hắn cầm cần câu ngồi bên lan can thuyền mà chẳng được bao lâu đã ngủ say, đến khi bụng lên tiếng kháng ngị mới tỉnh dậy với khuôn mặt lờ đờ uể oải.

- Đội trưởng, sao người không xuống dưới mà bắt cá?? Sao phải ngồi câu làm gì??

- Hử???

- Người sợ nước sao??

- Đừng nói là không biết bơi nhé, mà tu sĩ không biết bơi cũng không phải vấn đề ah.

- hắc hắc..

- ha ha...

- phì phì... Câu cá là phương pháp tu tâm dưỡng tính tốt nhất ah, các ngươi không hiểu gì cả.

Hắn lắc đầu chê cười, khẽ duỗi tay duỗi chân khởi động, cả người bắn cao lên không trung, thần thức đảo xuống làn nước cười nhẹ nói:

- Hoả Quyền...

Hoả linh lực hoá thành hoả quyền lớn, hắn đấm thẳng xuống biển khiến mặt nước bắn tung toé cả lên tàu, mặt nước biển một khoảng như sôi sục mấy quái ngư ngửa bụng mà nổi lên.

Dùng thần thức nhấc bổng những quái ngư đó lên, tay hoá hoả chưởng mà nướng chín chúng, hương cá nướng bay phấp phới trong không trung, thu hồi lại vào giới chỉ một chút, hắn nhấc một đại ngư hạ xuống thuyền.

Hắn đạt Đại ngư xuống thuyền khiến cả con thuyền như muốn đung đưa, tay dao tay dĩa khẽ đưa mũi ngửi một lượt khiến cánh mũi phình to, dường như nghĩ điều gì đó hắn liếc về phía cầu thang lẩm bẩm:

- hắc hắc... Bố già ông ăn sau vậy.

Thấy thuyền viên nhìn lại, hắn ném cho họ một con bằng một phần tư con của hắn rồi vô tư mát chén.

" ngoàm" "ngoàm" x

" khò " " khò"....

" póc" " póc" " ngoàm...."

Cả con thuyền vang lên tiếng cười rộn rã,tuy đây không phải lần đầu thấy phong cách ăn uống của hắn nhưng vẫn không nhịn được cười, làm sao mà một người có thể vừa ăn vừa ngủ được như vậy chứ???

Ăn uống no say thì đêm đã buông xuống, hắn nằm vật ra sàn bụng đã phình to vừa ngủ vừa nói mớ, lúc cười lúc khóc:

" nào... Uống hết chén rượu này chúng ta sẽ là huynh đệ... Cạn..."

" sau này lớn cháu sẽ ra khởi làm hải tặc... Đồ ngốc sao cháu lại không chịu nghe lời ta... Ông già hức hức.. Hức..."

" luffy... Luffy... Cảm ơn em đã yêu quý anh"

" két" " két" " két"

Cánh cửa của khoang thuyền được đẩy ra, một thanh niên cao lớn có mái tóc xoăn vàng, một bộ râu trắng cong bước ra, hắn từng bước từng bước đi tới khẽ lấy chiếc áo choàng lên lưng phủ lên người thanh niên đang ngủ:

- Ace...

" bố già, ta sẽ khiến bố già trở thành Vua hải tặc..."

- Ace... Con trai ta, so với việc trở thành vua hải tặc thì đối với ta việc cùng các con giọng buồm ra khơi mới là điều khiến ta cảm thấy hạnh phúc nhất, con biết không biển cả là nơi con người ta tìm thấy ước mơ của mình và là nơi tìm thấy sự tự do.

Hắn nghe người con trai lầm bẩm trong giấc mơ cảm thấy mủi lòng, với đứa con này hắn vừa thương vừa tội.

Bước nhẹ tiến tới mũi tàu, cảm nhận hương gió biển trên từng thớ thịt, hắn ngỡ như những lần mình ra khơi khi còn trẻ, những trận chiến hào hùng và những ước vọng, ánh trăng rọi chiếu khiến chiếc bóng to lớn của hắn trải dài xuống sàn tàu.

..

...

" cộc" " cộc" " cộc"

- Mỹ Tuyền tiểu thư, thuyền đã chuẩn bị xong.

- Tốt, chúng ta xuất phát thôi.

Một mỹ nhân xinh đẹp mở cửa gật đầu với những thuyền viên của mình, nàng đội lên đầu chiếc mũ phớt đính lông đuôi của một loài chim nào đó, hông giắt hai khẩu súng ngắn lớn.

Bước chân qua cảng biển tấp nập, con thuyền lớn xuất hiện trước tầm mắt nàng phía trên cột buồm là lá cờ in hình trái tim đỏ.

Thuyền viên cúi chào nàng, nàng cười tươi đáp lại, nụ cười như gió xuân man mát, nàng đứng nơi mũi tàu chĩa súng hướng trời cao.

" bùm "

- xuất phát!!!

Một viên đạn được bọc bằng hoả linh lực nổ tung ở không trung, nàng cất lời ra lệnh cho mọi người.

Thuyền rẽ sóng ra khơi, gió lộng khiến mái tóc đỏ nhẹ đung đưa, nàng không nhớ đây là lần thứ mấy nàng ra khơi nhưng nàng biết kẻ thù của nàng ở ngoài đó, nhất định là như vậy, đáng ra nàng đã bắt được hắn nếu không phải Bard và cái hành trình kỳ diệu của gã đưa nàng tới đây.

Thuyền nàng vừa đi không lâu thì, một tên hải tặc ngó nghiêng ra khỏi cửa tửu lâu, tay cầm thanh đao gọt vỏ cam vứt xuống dòng biển xanh, nhìn lá cờ hình trái tim mà cười nhạt.

..

...

...

- Thái gia người nghĩ Y Tiên có thành công không??

- Thái gia sao lại lâu như vậy nhỉ??

- Thái gia..

Phương lão lẩm bẩm đi lại trước cửa phòng luyện đan của Đan hội Thanh Khâu, hôm nay Y Tiên tham gia sát hạch Đan Sư cấp bốn nhưng mãi vẫn chưa thấy đi ra khiến hắn hơi lo lắng.

" bốp" " bốp" " xbốp"

- không ở yên được ah??? Mẫu thân nhà ngươi chứ đừng làm ta cáu.

Thái gia nhìn hắn đi lại đến phát ngán, quải trượng trong đập cho túi bụi hận con mẹ nào dạy dỗ ra một thằng như vậy, lớn đầu rồi mà chút lòng tin cũng không có gấp gáp cái gì??

Phương lão ôm đầu lúc này đã nổi mấy cục u gợn sóng lẩm bẩm:

- Người chính là mẫu thân của ta ah???

- hử???

" bốp" " bốp" x, x..

" bịch" " bịch" xn

- ta dạy ngươi như thế ah tiểu quỷ??? Lớn đầu rồi sao không biết tu tâm dưỡng tính gì cả?? Đẻ ngươi ra làm quái gì?? Ta thà đẻ ra cục đất còn hơn.

Người đan hội qua lại trố mắt mà nhìn, cố nén cười khiến mặt mày trở nên dị trạng, vì lão thân này không phải dễ đùa ah.

" két" " két"..

Thanh âm cửa mở khiến khiến mọi người ngoái lại nhìn.

Y Tiên một thân đan phục đẩy cửa bước ra trên tay bưng một tráp nhỏ vẫn còn hương đan dược bay pháp phới, nàng cười tươi hành lễ:

- nãi nãi, thúc thúc, các vị đại nhân hảo.

- Tiên Tiên thế nào rồi???

Thái gia tiến lại gặng hỏi, tuy hương vị khiến mặt bà trở nên hồng hào nhẹ nhõm.

Y Tiên gật đầu:

- Y Tiên may mắn không nhục mệnh.

- tốt tốt không hổ cháu ta, mau đưa ta xem???

Y Tiên mở nắp tráp để lộ ra viên đan dược óng ánh với những hình vân đẹp mắt, hai tay dâng lên ánh mắt mong đợi.

Thái gia cầm viên đan dược nhỏ đưa về hướng ánh sáng gật gù, hai ngón tay khẽ dùng lực kiểm tra:

- Tốt đạt tiêu chuẩn, nếu con đột phá nguyên anh việc luyện chế đan dược cấp độ này càng trở nên dễ dàng.

- Dạ... Nãi nãi...

- Tạ Phong ngươi kiểm tra qua đi.

Thái gia kiểm tra một lượt hài lòng nhưng không quên dặn dò mới chuyển đan dược cho người phụ trách đan hội.

Tạ Phong xua tay nói:

- Thái gia, người đã kiểm tra qua rồi thì ta tin vào nhãn quang của người và ta đã cũng cảm nhận được, đây là huy hiệu của lệnh tiểu thư mong người nhận lấy.

Dứt lời lão lấy ra huy hiệu mình đã chuẩn bị sẵn từ trước hai tay dâng lên.

Thái gia gật đầu nhận lấy, khẽ cài lên trước ngực Y Tiên rồi bắt nàng quay vài vòng cho bà ngắm nghía một hồi mới thôi.

..

...

Hoa viên trở nên tĩnh lặng, cánh đào phai rơi trong gió nhẹ bay, tiếng đàn như tiếng lòng khắc khoải chờ mong:

" Cách biệt khung trời,

Người có thấu?

Lòng ai như thể vạn tơ vương,

Thanh xuân một thủa thân nhi nữ,

Đã trót trao người, sao có thể đổi dời."

Nếu yêu thương có thể đóng thuyền, Đừng ngần ngại rẽ sóng mà ra khơi,

Nếu như vô tình ta lỡ nhịp yêu thương,

Đừng vội khép lòng lại với nối cô đơn.

Nếu đau thương làm lòng vướng bận

Hãy mỉm cười vì đó là thuốc thử,

Nếu niềm vui vì đường xa chưa tới,

Hãy chờ đợi bởi nặng quá mà thôi!

Nếu đời là bể khổ

Chẳng ngại hoá kình ngư

Nếu yêu em là sai

Thì cho ta sai thêm nữa

Nếu tất cả chỉ là đau thương

Nhất niệm thành ma có há gì??

Có lẽ ta lại bắt đầu xàm, chư vị thông cảm, chỉ là ngày quá dài và đêm quá ít, đường quá dài mà chân đã mỏi.

Sài Gòn, ngày tháng năm

Truyện Chữ Hay