Thí luyện của các tông môn bước sang ngày thứ hai, mọi người hầu như đều ở trong trại của tông môn mình đả tọa mà chờ đợi, vì mấy ngày đối với người tu luyện cũng chỉ làm một đốm nhỏ trong một quá trình tu luyện đằng đẵng.
Ở bển ngoài lúc này chỉ có vài đệ tử thay nhau canh gác cho có lệ thôi chứ có đông cường giả như vậy yêu thú cũng không giám ngó ngàng gì tới chỗ này.
Vương Doãn đả tọa cuối cùng cũng khẽ thở phào một hơi dài mà mở mắt ra.
Viên Hoè thấy vậy thu tay lại tiến tới hỏi han tình hình:
- Vương huynh sao rồi??
Hắn có chút lo lắng cho tình trạng của gã, hai người lúc này đang đều cùng chung một con thuyền, đến cuối cùng Vương Doãn mà thêm phần yếu nhược mình thì hắn khó mà cãng đãng cho nổi.
Vương Doãn gật đầu trả lời nhẹ nhõm:
- Hai yêu thú còn lại càng trở nên yếu nhược xem ra không trụ được nữa, may ta kịp thời giải trừ khế ước không thì sợ rằng dưỡng thương mười ngày nửa tháng chưa chắc đã có thể trả đủ.
- Tốt vậy là tốt rồi!
Viên Hoè gật đầu cũng vơi bớt gánh nặng trong lòng:
- Chúng ta nên làm gì đây cho phải?? Yêu thú đã thất bại vậy thì mấy tên đệ tử đó hẳn sẽ tiết lộ ra chúng ta??
Vương Doãn đứng dậy đi đi lại trong trướng suy ngẫm:
- Dù chúng không khai ra chúng ta thì một chút suy nghĩ cũng đoán được là chúng ta làm, lúc đó có chối thì với tính cách mấy người này chắc chắn không dễ dàng bỏ qua, Viên huynh chi bằng chúng ta rời đi trước khi chuyện vỡ lở.
- Nhưng như vậy chẳng phải tự nhận mình làm chuyện này sao? Một quyền hôm trước ta khó mà nuốt xuôi được.
- Dù đi hay không thì cuối cùng có chối cũng khó mà thay đổi, lực lượng họ ra sao huynh cũng đã rõ ràng, nước xa không cứu được lửa gần ta với huynh tuy là đà chủ nhưng đây vẫn không phải địa bàn của mình, ai biết có chuyện gì sẽ sảy ra?? Ta nói đến đây rồi huynh cũng hiểu.
Vương Doãn dừng bước nói, hắn tính toán qua hành động của mấy người Việt Tông nhận ra tính bao che không nhỏ, những người này thêm phần ngông cuồng chẳng hề e ngại người khác, hắn đã quyết đi mặc cho Viên Hoè có theo hay không? Hắn không sợ Viên Hoè đổ lỗi cho hắn vì hắn cũng chưa có xung đột rõ ràng mà dù vậy thì đã sao? Chỉ cần đứng trên sân nhà thì ờ đấy ta làm thì ngươi làm gì được ta??
Viên Hoè nghe vậy thì lâm vào trầm tư, một quyền hôm trước vẫn để lại trong hắn ám kình chưa dứt, thêm nữa độc của nữ nhân đó hắn tưởng như đã hoá giải nhưng vẫn như thể kiến bò dưới da, nếu nói ai rõ thực lực người Việt Tông nhất lúc này chính là hắn rồi.
- Tốt ta đi cùng với huynh, cục tức này một ngày nào đó ta sẽ hoàn lại cho chúng gấp mười.
Nói rồi hai người nhìn nhau gật đầu cùng sáng vai bước ra ngoài.
Từng luồng thần thức bao quanh lấy hai người khi vừa bước chân ra khỏi cửa, sở dĩ như vậy vì dùng thần thức xâm nhập vào trướng người khác thì có chút không tôn trọng, nhưng ở bên ngoài thì lại khác.
Từng bóng người bước ra hướng tới hai người, mấy người Thạch Sanh cũng xuất hiện đồng thời, Vương Doãn thấy vậy cũng không tỏ ra quá bất ngờ, hắn chắp tay với những người khác cất lời:
- Chư vị đạo hữu, vốn định ở lại cho đến khi kết thúc thí luyện, nhưng tại hạ chợt nhớ ra có chút việc của tông môn cần xử lý gấp, ta đành trở về bây giờ xin hẹn tái ngộ với chư vị lần khác vậy.
- Hai ta cùng nhau mà đến, đường xa chân mỏi cũng cần có người đồng hành, thôi thì ta cũng cáo biệt mọi người tại đây.
Viên Hoè chắp tay khẽ làm lễ với xung quanh một lượt ra vẻ đôi chút áy náy.
- Nếu nhị vị tiền bối còn có việc quấn thân, đâu ai nỡ níu lại?? Nhị vị tiền bối lên đường cẩn thận, hẹn ngày tái ngộ.
Mấy lão đầu tứ tông bước lên chắp tay vì vốn là người chủ trì thí luyện nên cũng cần nói đôi lời có lệ.
- Hẹn ngày tái ngộ.
- Jẹn ngày tái ngộ
..
...
...
Từng người, từng người chắp tay cáo biệt, hai người hoà nhã hồi đáp từng người rồi nói đôi lời khách khí, hứa hẹn gặp lại sau đó đằng không phiêu dật mà đi.
Đám đông khẽ chắp tay chào hỏi nhau rồi cũng lục tục kéo về như chuyện chưa từng bắt đầu, Thạch Sanh nhìn theo hướng hai người rời đi cười nhẹ vì điều này hắn cũng đã tường.
- Thạch huynh, cứ để cho chúng dễ dàng rời đi như vậy sao? Tuy công tử và các đệ tử hẳn không có vấn đề gì nhưng...
Ngồi trong trướng bồng Tiểu Thanh băn khoăn cất lời, tuy mọi việc đã ở trong dự liệu của công tử, nhưng nếu không phải như vậy thì Việt Tông lúc này đã ăn thiệt thòi.
Thạch Sanh giơ tay ra hiệu nàng dừng lại.
- Thạch huynh...
Thạch Sanh:
- Mọi việc làm đều phải trả giá của nó, Tiểu Thanh ngươi đủ tự tin có thể xử lý hai người này không?
Tiểu Thanh mắt loé hung quang gật đầu:
- Nếu như bình thường thì chỉ có thể được một, nhưng trên người chúng đang có ám thương, một mình ta cũng đủ sức cho mặt chúng nở hoa.
- Vậy thì tốt, nếu ra tay thì ít nhất đợi chúng ra khỏi phạm vi Lam Nhiên và phải trước khi thí luyện kết thúc, đừng để lại một dấu vết gì, uhm dùng bản thể mà làm.
- Thạch gia để ta đi cùng Thanh tỷ, dẫu sao hai người vẫn tiện hơn.
Kim Thiềm mở lời cũng muốn đi theo Tiểu Thanh.
Thạch Sanh nhìn nàng lắc đầu:
- không được, chúng ta phải ở lại đây thậm chí cho người khác biết chúng ta vẫn luôn ở đây, nếu việc giết hai người đó gây ra báo động thì xung đột giữa chúng ta và họ sẽ khiến chúng ta vào diện nghi vấn, người có thể đi được lúc này chỉ có Tiểu Thanh mà thôi.
Nhị nữ gật đầu hiểu ý, Tiểu Thanh đứng dậy nói:
- Thạch huynh yên tâm.
Dứt lời từ sau lưng nàng bước ra một thân ảnh y đúc, hai người nhìn nhau khẽ cười, Tiểu Thanh hoá thành một tiểu thanh xà kín đáo rời đi.
- Thạch gia, nếu nói vậy việc Lý gia rời đi có thể gây ảnh hưởng gì không??
Kim Thiềm ngẫm nghĩ mà hỏi.
- Không vấn đề, Đại ca khi đi quang minh chính đại người người biết, hơn nữa việc hai ngươi Vương Doãn rời đi ngoài dự liệu của mọi người, và đại ca tuy cường đại hơn so với khác người nhưng chưa đủ tầm liên quan.
Thạch Sanh cười nói, hắn không muốn lấy mạng hai người nhưng Tiểu Thanh đã ra tay thì khác, hắn cũng không quá để tâm chuyện này, có những điều trước khi làm phải nghĩ đến hậu quả nếu ngươi muốn lấy mạng người khác thì sẽ nhận sự trả giá xứng đáng, đừng trách người khác quá tuyệt tình khi chính mình gây ra chuyện thị phi.
Kim Thiềm ngẫm nghĩ gật đầu rồi cùng Tiểu Thanh rời khỏi trướng trung tâm để trở lại nơi của mình dưới sự tiễn đưa của Thạch Sanh.
Thạch Sanh khẽ đứng trước cửa cảm nhận từng luồng thần thức hướng về, mắt hơi hướng phương xa thấy tiểu thanh xà đang ngoái nhìn lại, khẽ gật đầu mà trở vào trong.
Lam Nhiên Thành vẫn tấp nập người lại qua không vì sự vắng mặt của thành chủ mà có một chút ảnh hưởng, Lý Thông xoa xoa bụng lớn bước đi ngất ngưởng trên phố dài,khẽ lách mình vào một con hẻm nhỏ thân hoá thành một con bọ hung bay lượn.
- Đi đâu rồi???
Một thiếu nữ bình dị tay cắp chiếc giỏ chứa đầy rau quả đứng trong hẻm ngó nghiêng ngi hoặc không thôi, phía đối diện thêm người nữa xuất hiện nhìn nàng lắc đầu tỏ ý cũng không rõ ràng.
Nàng ngẫm nghĩ giây lát ném chiếc giỏ trong tay vào góc tường, thân thể hơi biến ảo rồi thất tung như chưa từng xuất hiện ở đây, hẻm nhỏ chỉ còn lại những trái hoa quả lăn dưới nền đất và những con gió lùa khiến những chiếc lá khô lay động.
Bọ hung vàng tung cánh bay lượn trên nền trời như thể một con thú nhỏ bình thường, qua những dãy phố dài đầy màu sắc sặc sỡ, khẽ đậu trước thềm cửa sổ nơi lầu cao rồi mới hoá nhân hình, hơi ngoái đầu ra cửa nhìn quanh rồi khép cửa lại.
Lý Thông đưa tay chỉnh lại vạt áo rồi hơi trầm ngâm, hắn quay trở lại Lam Nhiên mất gần ba ngày nhưng vừa tiến nhập thành thì đã bị người theo đuôi, những người này tu vi không tệ thủ pháp dịch dung khiến hắn khá khinh ngạc.
- Rốt cuộc là người của thế lực nào?? Ta không xuất hiện quá nhiều vậy tư thù hẳn sẽ không phải, có ý định nhắm vào Việt Tông sao? Chán sống rồi!
Vừa đi vừa lẩm bẩm khẽ cười lạnh, bước chân ra khỏi phòng rồi khép cửa lại, nhẹ nhàng từng bước xuống cầu thang đã phủ bụi mà không hề để lại cả một dấu chân.
" cốc" " cốc" "cốc"
Dừng chân trước một cửa phòng đóng kín, hắn gõ ba tiếng chờ đợi.
- ai đó??
Thanh âm nghi hoặc nhẹ vang ra từ bên trong.
- Tiểu Lan là đại bá, ta có chuyện cần bàn.
Lý Thông cất lời, cấm chế Thiên Việt mới rồi tự tay hắn gia cố lại, nên ra vô vô ra với hắn quá đơn giản mà ít người biết được, nhưng đây lại là phòng cháu dâu nên vẫn nên ý tứ một chút.
" cạch" " cạch"...
Cánh cửa một hồi lâu được mở ra, Tiểu Lan một thân hắc y trùm đầu kín kẽ xuất hiện thấy đúng là Lý Thông mới chỉn chu hành lễ:
- Đại bá, mời người vào.
Nàng đưa tay ra dấu mời đợi Lý Thông bước vào mới nhẹ nhàng khép cửa lại, ngồi đối diện bên bàn trà, nàng mới bỏ mũ trùm xuống để lộ khuôn mặt có chiếc mặt nạ khắc hoạ đẹp mắt.
- Đại bá, người mới rời đi không lâu mà giờ đã trở lại, không biết có chuyện gì mà nhanh như vậy người đã đích thân trở lại?? Không lẽ thí luyện có chuyện gì bất thường sảy ra hay là công tư có điều gì cần sai xử??
Nàng nghi hoặc cất lời vì mới đây thôi nàng vừa gặp mọi người tới đưa tài nguyên thu thập từ Vạn Tượng Các, theo Thông tin nàng nhận được thì thí luyện giờ cũng chỉ diễn ra được nửa thời gian mà thôi.
Lý Thông gật đầu nói:
- Thí luyện quả là cũng có chút xung đột, người ta muốn ám hại đệ tử Việt Tông ở trong đó, nhưng Khải Đức và công tử dẫn đội vào thí luyện hẳn sẽ không vấn đề, lần này ta tới là truyền đạt nhiệm vụ mới mà công tử giao phó.
- Vâng, đại bá nói đi, Tiểu Lan nhất định sẽ cố gắng để hoàn thành tốt.
Tiểu Lan nghe vậy thầm thở phào, tuy có chút lo lắng cho Khải Đức nhưng nghĩ tới đây chỉ là thí luyện dành cho đệ tử cấp thấp thì hẳn không quá nguy hiểm đi, nhưng việc công tử có thể tiến vào trong thì lại làm lòng nàng gợn sóng, công tử tu vi đã có lần làm báo động Lam Nhiên vậy mà tiến vào được thí luyện vậy chẳng phải tuổi tác phù hợp sao??
Nàng có dự cảm việc của tiểu thư có cơ hội rồi, nghe tới đây là việc công tử giao phó khiến nàng trở nên chăm chú gạt đi những suy nghĩ khác ở trong đầu.
" cạch" " cạch"
Lý Thông lấy từ trong giới chỉ ra tấm lệnh bài của Y Tiên đặt xuống mặt bàn trước mặt Tiểu Lan nói:
- Đây chính là việc lần này.
- Đây là...
Tiểu Lan cầm lấy lệnh bài lên soi xét, tấm lệnh bài hai mặt có khắc chữ, nếu nàng không lầm thì dường như đây là lệnh bài thân phận của một ai đó.
- Dược Tiên?? Đại bá lệnh bài này là chuyện gì??
Lý Thông thuật lại toàn bộ sự việc và những điều công tử dặn dò lại cho Tiểu Lan, không giữ phần nào dấu diếm vì nàng vốn không phải là người xa lạ, thậm chí Niệm Trì sớm muộn cũng khó thoát khỏi tay của công tử.
Tiểu Lan nghe toàn bộ câu chuyện ánh mắt dần trở nên loé sáng, Đan sư giữ vai trò không hề nhỏ đối với giới tu chân tu sĩ.
Dược Các này nếu nàng không lầm trước kia từng là một đại thế lực, nhưng vài trăm năm nay có phần lụi bại vì không tìm thấy hào quang khi xưa, bởi họ không thể luyện ra các đan dược cấp cao.
Vừa hay lại là phù hợp với sự phát triển của Thiên Việt lúc này, đan dược cao cấp giá cao nhưng tiêu thụ ít mà lại khó bảo hộ, đan dược cấp thấp nhiều người dùng được nên có thể mang lại tài phú bất ngờ, việc phát triển phân đà ở Thanh Khâu và bàn bạc với Dược Các này nàng tự nhủ phải hoàn thành thật tốt mới được.
- Đại bá, đây đúng là nắng hạn gặp mưa rào ah, vị đại tiểu thư Dược Các này mang đến cho chúng ta cơ hội lớn, nhờ người chuyển cáo lại với công tử con sẽ làm tốt chuyện này, còn việc công tử có ý định lập một Đan Đường thì cũng là biện pháp hay tính đường dài, vậy con nghĩ dược liệu thu được từ Vạn Tượng sẽ giữ một phần lại bên cạnh đó ta sẽ cho người thu thập các loại đan phương trên thị trường.
- Tốt, ta biết Tiểu Lan sẽ có ý hay mà, con cứ hợp ý mà làm nếu cần hỗ trợ gì thì cho người báo lại với ta.
Lý Thông gật đầu hài lòng, từ khi có nàng gia nhập Thiên Việt việc của hắn cũng bớt dần, đây là điều tốt đối với hắn. Thừa Chí tuy cũng là kẻ gian manh có đầu óc nhưng tiếp xúc kinh thương không nhiều, chỉ có thể phụ tá còn được chứ để làm người chủ trì đại cục vẫn còn thiếu nhiều.
- Dạ...
Tiểu Lan nhu thuận đáp lời, cẩn thận cất lệnh bài quan trọng này vào trong giới chỉ của mình, rồi châm cho Lý Thông tách trà nóng mới.
- À còn chuyện này nữa, khi ta vừa trở lại Lam Nhiên thì đã có người theo dõi sát sao, đây là những kẻ có nghề, con làm việc nên cẩn thận một chút tốt nhất ít hiện thân thì tốt, nếu không có việc gì quá cần thiết thì sai Thừa Chí đi làm, với lại con cũng nên dành thời gian để mà tu luyện làm tăng tiến tu vi của mình.
Trầm ngâm đôi chút Lý Thông dặn dò, việc thế lực bí mật này chưa rõ chúng có mục đích gì nhưng phải cẩn thận vẫn hơn, tránh ảnh hưởng kế hoạch của mình.
- Dạ con hiểu, con sẽ chú ý nhiều hơn về vấn đề này.
Việc Lý Thông bị người khác theo dõi khiến nàng có chút suy ngẫm, tự nhủ về sau cần thận nhiều hơn vì sự an toàn của tiểu thư phụ thuộc vào những việc nàng làm lúc này, nàng không được phép để sảy sai sót.
- Tốt, con nhớ cẩn thận là được, ta cũng cần phải trở lại Nguyên Thọ xem mọi chuyện ở đó ra sao, con nghỉ ngơi đi không cần tiễn ta.
Lý Thông nói rồi thủng thẳng đứng dậy.
- Vâng, đại bá đi đường cẩn thận.
Tiểu Lan đứng dậy cung kính hành lễ, đợi Lý Thông đi rồi mới ngồi xuống đội lại mũ trùm trầm ngâm suy tính, một thân hắc y khiến như nàng chìm sâu vào trong bóng tối.
Lý Thông thân hoá bản thể ngất ngưởng, đập cánh bay trong gió chiều tà hướng về Nguyên Thọ một đường trên không trung.
Trà Lâu Thanh Viên trên lầu hai một bóng lưng mỹ nhân đang ngắm nhìn đường phố tấp nập, mái tóc huyền tung bay như đùa giỡn với những cơn gió, tà áo dập dềnh để lộ những đường cong mềm mại mỹ diệu.
- Lâu chủ, Tiểu Mỹ vô năng không thể theo được dấu chân hắn.
- Lâu chủ, ta cũng thất trách.
Hai thiếu nữ theo dấu Lý Thông xuất hiện bên cạnh nàng, cả hai đều quỳ một chân xuống nhận tội.
Mỹ nhân đưa tay ra hiệu hai nàng đứng dậy, từng ngón tay thon dài mịn màng cổ tay trắng ngà nhỏ nhắn mang mùi hương nhẹ dịu, thanh âm nhẹ nhàng như tiếng suối reo:
- Chuyện này các ngươi không có gì đáng trách, đối phương là Bán Thần đỉnh phong hơn nữa lại là người tinh ý, hắn để các ngươi đi theo thuần tuý chỉ là đùa giỡn mà thôi!
- Lâu chủ giờ chúng ta nên làm gì??
Tiểu Mỹ đứng bên cạnh dò hỏi.
Mỹ nhân trầm tư tay vuốt ve những cánh hoa nhỏ nơi hiên hồi lâu mới cất lời:
- Cho người chú ý tới Việt Tông một chút là được, đi đi...
- Vâng.
Nhị nữ nhận mệnh rời đi như chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Mỹ Nhân đứng lặng nhìn dòng người lẩm bẩm:
- Việt Tông thật khiến người khác tò mò đấy, càng khó thì lúc tìm ra lại càng khiến người khác hứng thú.
" cạnh" " cạch"
Nàng dứt lời chân đạp nhẹ lên lan can, bước chân nhẹ nhàng bay trên từng mái nhà như thể đang tản bộ một cách phiêu dật.
Người đi đường vẫn vui vẻ cười đùa chào hỏi qua lại, nhưng dường như chẳng phát hiện ra nàng tồn tại, nàng ở đó hay không ở đó? nàng tồn tại hay chẳng tồn tại?? Nàng là ai?
- ngoáp...
Thanh xà cuốn mình trên một cành cây nhỏ đầy lá, mắt nhìn về hai người đang khoanh chân trong một hang đá rộng, nàng ngước nhìn trời đêm đang dần buông màn.
Nàng không thích cảm giác chờ đợi nhiều lắm nhưng nhớ lại lời Thạch Sanh nói, khẽ nhẩm tính thấy vẫn còn trong Lam Nhiên mới đành dặn lòng.
Thời gian dần trôi qua, mỗi người đều chìm vào những vòng suy nghĩ của mình, người thì suy kẻ lại tính, ai đang chạy trốn ai lần mò kiếm tìm, người đi đòi nợ kẻ chưa trả giá
...
_
__
" Anh đã hẹn em một ngày có tuyết rơi!!
Phố vùng biên phủ trắng một màu
Em vẫn lạnh sau bao mùa buốt giá
Cánh chim trời chẳng trốn nổi màn dông..."
- -- Mẫu Sơn Đỉnh // ---
Tháng nữa là tết rồi nhỉ?? Chuyện là lúc này không phải vất để kiếm tiền, mà cái cực hình chính là phải đi đòi nợ ah...