Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

chương 163: tập kích về đêm (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trời đêm sương buông rơi, sau tết không khí vẫn còn hơi se lạnh, điều này khiến trong tâm khảm không khỏi có chút nhớ về Đại Việt ngày trước, cũng vào khoảng thời gian này những cơn mưa xuân lất phất nơi những rặng tre làng.

Gióng không dùng linh lực để bảo hộ cơ thể mà cảm nhận sự buốt lạnh của những giọt sương trên bàn tay bất giác mỉm cười, nhớ lại hình ảnh người mẹ già sáng sớm tinh mơ lặng lẽ ra đồng tới khi trở về mái tóc vẫn còn đọng hơi sương.

- Công tử người đang nghĩ gì thế??

Kim Liên nhẹ khoác lên người Gióng chiếc áo choàng lông mỉm cười hỏi.

Khẽ đặt tay lên bàn tay thon mềm nơi bả vai mình, ra hiệu nàng ngồi xuống bên cạnh mình, Gióng cầm cành khô nhỏ khởi chút củi để đống lửa trại thêm cháy.

- Nàng ngồi đi, ta chỉ nhớ lại chút kỷ niệm ngày trước thôi!

Kim Liên vâng lời ngồi xuống bên cạnh, phía bên kia thấy vậy Trúc Linh cũng xán lại ngồi.

Gióng nhìn những đệ tự đang ngồi khoanh chân xung quanh ngọn lửa trại, mỗi người một suy nghĩ nhưng nhìn chung có lẽ ít qua đêm ngoài trời ở sâm lâm nên có chút không quen thuộc.

Vốn dĩ Gióng có thể để họ tiến vào trong tháp để nghỉ ngơi, nhưng lại không làm thế bởi đây là thí luyện và cũng muốn chúng dần quen với hoàn cảnh xinh hoạt này, vì hùng ưng chỉ khi trưởng thành sương gió mới có thể bay cao bay xa và trở nên mạnh mẽ.

Gióng ngồi nhớ lại các cuộc chiến của đệ tử với yêu thú trong ngày mà phân tích lý giải những gì được và những gì cần chú ý cải thiện cho từng người một.

Đám đệ tử lắng nghe một cách chăm chú, đôi mắt sáng rõ mà liên tục gật đầu, những điều tưởng chừng ngõ cụt nhưng qua lý giải bỗng chốc trở nên thật tinh tường, ánh mắt nhìn Gióng càng trở nên cuồng nhiệt hơn.

Không những chúng tiếp thu những gì được dạy bảo, mà còn hỏi thêm về những ngi vấn trong tu luyện, cảnh giới... mà bản thân chúng gặp phải hay đã từng nghe từ người khác.

Gióng từ tốn lý giải một cách dễ tiếp thu nhất cho những điều ấy, vì với những người mới bước chân vào con đường tu luyện này thì càng đơn giản càng dễ hiểu.

- Lương huynh, chúng ta ra tay chứ?? Việc này nên kết thúc càng nhanh càng tốt ah, phần thưởng thí luyện hẳn huynh cũng không muốn bỏ qua đi??

Ma Thái vén cành cây bụi nhìn người Việt Tông quây quần bên ngọn lửa ấp áp, tiếng nói chuyện vui vẻ trong khi mình phải lũi cúi rình mò thì lòng có chút không vui.

Lương Hà nhìn trời ngẫm nghĩ gật đầu:

- Tốt, ra tay sớm tránh có dị biến phát sinh.

Nói rồi hắn cởi bỏ lớp y phục tông môn của mình ra, mà thay vào đó là bộ hắc y kín mít.

- hắc hắc..

Ma Thái cười cười, cũng làm theo đâu vào đấy, toan phóng người rời đi thì bị Lương Hà kéo lại.

- Chuyện gì thế??

- Đây này, đã làm phải làm gọn gẽ.

Lương Hà đưa chiếc túi da nhỏ đung đưa trên tay nói.

Ma Thái hiểu ý gật đầu cũng lấy túi của mình ra, không quên lấy lọ thuốc bột sắc lên người.

Hai người nhìn nhau đồng loạt mở túi, đây là thú nang mà người ta hay dùng để chứa đựng yêu thú, cả hai rất tò mò muốn biết chúng là loại yêu thú nào.

" phịch"

" phịch"

Mặt đất như rung chuyển nhè nhẹ, kèm theo đó là mùi huyết sát bất chợt xuất hiện, bốn đôi mắt đỏ rực trong đêm tối nhìn chằm chằm khiến hai người giật mắt bình bắn người về phía sau.

- Mẹ khiếp là hung thú, may mà không quên bôi thuốc..

Ma Thái toát mồ hôi lạnh trước sát khí nồng đậm này.

Lương Hà không nói nhưng hắn biết độ nguy hiểm của chúng là thế nào, giới yêu thú có những sự phân chia khác biệt, có yêu thú phát triển theo chiều hướng phát sinh linh trí rồi hiển hoá nhân loại, nhưng có những con theo con đường huyết sát bản năng còn gọi là hung thú.

Hai người im lặng nhìn hai đại hung thú vờn quanh mình đưa mũi hửi hửi, những chiếc râu dài đung đưa trước mặt, chỉ còn cách nín thở mà cầu nguyện.

Không phải đợi qua lâu như bị điều gì kích thích, chúng nhanh chóng biến mất trong màn đêm không một tiếng động.

Ma Thái vỗ ngực thở phào:

- Nguy hiểm quá!

- Chúng ta đi xem bọn chúng làm thế nào??..

- được.

Ma Thái nghe vậy đáp lời, theo chân Lương Hà đạp không hướng người Việt Tông mà đi.

Được sự chỉ bảo tận tình của Gióng, đám đệ tử khoanh chân lại đả tọa nghiền ngẫm tiêu thụ những Thông tin mà mình vừa nhận được này.

Gióng mở choàng mắt khẽ cười nói:

- Điều gì đến cũng đã đến, quả là cũng có một chút đầu tư đi.

- sư huynh...

Kim Liên cũng cảm nhận được hơi thở cường đại đang đến gần mà khẽ nói,từng người giật mình trở người đứng dậy chờ đợi quyết định của Gióng.

Gióng đứng dậy phủi phủi y phục nói:

- Các ngươi tạm thời đi khỏi nơi này xa một chút, đi đi...

- Công tử.

- Công tử.

...

...

- không vấn đề gì đâu, để ta chơi đùa với bọn chúng một chút.

Gióng phất tay ngăn lại ý kiến của mọi người, rồi ra hiệu tất cả lui đi.

- Sư huynh nhớ phải cẩn thận.

Kim Liên biết là người đã có quyết định, thì nàng không thể thay đổi được gì liền dẫn mọi người rời đi theo lệnh, nhưng không quên dặn dò đôi chút.

Từng người đằng không nhanh chóng cùng nhau rời đi, đầu hơi ngoái lại nhìn thân hình nhỏ bé đứng một mình trong đêm, nhưng trong mắt không có sự lo lắng mà thay vào đó là sự tin tưởng nồng đậm.

Gióng khẽ xắn tay áo lên cao một chút, tay cầm sáo tre lặng lẽ chờ đợi.

Những chiếc lá trên đại thụ đung đưa, bãi cỏ cao ngả nghiêng bởi một vết đen ngoằn nghèo như mực tàu, nền đất phía xa nổi lên bò ngoằn nghèo quỷ dị, trong không khí xuất hiện mùi huyết tanh nồng đậm khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Gióng lặng yên mặc kệ gió khiến tà áo tung bay, sáo tre được bao phủ một lớp hoả diễm, Gióng đập mạnh tới vết đen đang tới trước mặt.

" bốp"

" ngáo"

" rầm"

" rầm"

" gừ"

" gừ"

Vệt đen bị hất mạnh va vào đại thụ phía xa, nó bật cơ thể đứng dậy luôn miệng gầm gừ, chiếc đuôi dài khẽ đung đưa ở phía sau, thân thể hơi trùng xuống vờn quanh con mồi của mình.

Thân hình nó hiện rõ trong mắt nhìn của Gióng, đó là một đầu Hắc Báo lớn trên mặt một lớp lông đen cháy xém còn in hình đòn vừa rồi, khiến mắt nó hơi nheo lại.

Gióng hơi đánh giá con vật này khẽ cười, thấy dưới đền đất lớp đất trồi lên gần sát chân mình, không một chút chậm trễ chân liến đạp nhẹ bật người phóng lên cao.

Phía dưới đất là một đầu Bách Túc Ngô Công, nó phá đất lao ra đuổi theo ngay sát chân Gióng, thấy không kịp thì rơi xuống lại đâm mình xuống nền đất.

Gióng ném mạnh sáo tre trong tay cắm xuống đất, không bao lâu ngô công xuất hiện trên cơ thể của nó đã bị bao phủ bởi lớp rễ tre cứng cáp, nó lăn lộn trên nền đất một hồi mới có thể thoát thân.

Gióng hạ người xuống đứng trên sáo tre, từ sau lưng đôi cánh bật tung ra, đôi cánh trắng viền hồng quen thuộc nhưng kích thước đã lớn hơn trước một chút.

Song thú đang gầm ghè vờn quanh bỗng khựng lại nghi hoặc, nét huyết hồng trong đôi mắt dần dần nhạt đi, thân thể run nhẹ sơn hại lùi lại hơi cúi người như muốn triều bái:

" th..ần... Thần...tiểu... Thú... Có tội..."

" thần.... ần..."

Từng dòng truyền âm đứt quãng lệch lạc xuất hiện trong đầu Gióng.

Gióng truyền âm hừ nhẹ:

" hừ... Tội đáng chết, còn không mau đi tới bảo hộ người của ta??"

" vâng... Thần..."

Song thú trở lại như bình thường, rồi nhanh chóng biến mất không dám chậm trễ phút nào.

- Lương huynh chuyện này...?

Ma Thái cùng Lương Hà nép phía xa theo dõi một cuộc chiến chóng vánh, thấy hai con hung thú lại bỏ qua người trước mặt, Ma Thái nghi hoặc hỏi.

- Có lẽ chúng đuổi theo đám người kia.

Lương Hà ngẫm nghĩ đáp lời, hắn cũng không rõ ràng là chuyện gì nhưng chỉ có thể đoán mò, hy vọng có thể đúng.

Ma Thái:

- Huynh thấy tiểu tử này tu vi ra sao??

- Trúc cơ hậu kỳ mà thôi!

Lương Hà tuy vẫn còn nghi hoặc về việc của song thú nhưng hắn tin tưởng vào cảm nhận của mình, từ những gì tiểu tử này hành động vừa rồi cũng chỉ là Trúc Cơ.

Nhìn theo song thú rời đi Gióng nhìn về phía hai người đang ẩn nấp cất lời:

- Ra đây đi chứ?? còn muốn đợi đến khi nào nữa?? Ma Thái, Lương Hà ta nói không sai chứ??

Không thấy có tiếng đáp lại, Gióng cười nhạt khẽ phất tay kim nhận như xé gió mà đi.

- Hừ..Trúc Cơ hậu kỳ tam linh căn mà thôi!

- Không biết sống chết.

Hai người đỡ kim nhận hướng tới mà xuất hiện, chân đạp phi kiếm cười lạnh hướng Gióng tiến lại,

Trước nay, đẳng cấp linh căn vốn rạch ròi, tam linh căn có thể nói chỉ là nổi trội trong tầng lớp bình thường mà thôi, nãy giờ thấy Gióng khu xử ba loại linh lực khiến hai người lòng thêm phần coi nhẹ hơn.

- Ai chưa biết sống chết còn chưa rõ, riêng việc các ngươi làm trái với luật thí luyện chuyện này nếu ta nói ra ngoài e rằng các ngươi sẽ chịu phạt không nhỏ đi.

Nhìn hai gã hắc y cố giấu thân phận này, Gióng cười nhẹ.

Lương Hà giang hai tay nhún vai:

- Luật?? Ta tự hỏi ta chưa làm gì trái luật, chỉ có ngươi tự dưng công kích người khác không lý do?? Không phải nên cho người khác câu trả lời sao??

Ma Thái:

- Người Việt Tông ai cũng vô lý như vậy cả?? Tự cho mình đúng?? Chết cười.

Hai người cười lạnh, người tiếp lời chê cười.

Gióng ra chiều suy nghĩ nói:

- Không phải chính các ngươi nói là muốn đối phó với chúng ta, theo chỉ thị của hai người Vương Doãn và Viên Hoè sao? Thậm chí đầu tư cho mấy con hung thú cấp cao?? Không lẽ ta nghe nhầm sao??

- Ngươi đừng ngậm máu phun người, bọn ta vì đuổi theo săn giết yêu thú mà tới, chính ngươi là người muốn cướp đồ của chúng ta lại còn muốn gia tay sát hại người khác.

Chỉ thằng tay vào Gióng, Lương Hà chối muốn ném quả cầu tuyết này lại.

Gióng cười nhạt:

- Tốt ah, hành động của các ngươi từ sáng tới giờ đều trong thần thức của ta, mọi lời nói ta đã tường, có câu bớt nói mới sang còn nhiều lời chỉ tỏ ra ngu muội.

- hừ.. Tất cả là do bọn ta làm thì cũng đã sao?? Chưa nói ngươi có thể thoát khỏi đây hay không, thì lời từ một phía ngươi nghĩ ai tin??

Hừ nhẹ Ma Thái tỏ vẻ không quan tâm, lời nói từ một đệ tử mấy ai tin?? Nếu so với hai người chúng từ hai tông môn khác nhau nói ra độ tin tưởng sẽ cao hơn nhiều.

- Ta không cần những người khác tin tưởng ah, Việt Tông ta tin tưởng là đã đủ rồi! Các ngươi đã sai khi nhận giao dịch này, không nghĩ đến hậu quả sẽ phải nhận được khi thất bại sao??

- Trong mắt ta hai tên đó bất quá chỉ là những tên hề nhảy nhót, còn tông môn các ngươi có hay chăng muốn ta bứng cái gốc lên??

Không nhanh không chậm cất lời, chuyện như thể chỉ cần trong môt ý niệm là có thể hoàn thành, sát khí nhàn nhạt toát ra theo từng câu nói, ngươi nếu muốn yên đừng vuốt râu rồng.

Hai người nhìn nhau mà có chút chột dạ, Việt Tông từng một mình chống lại sự liên minh của tứ tông môn và các phân Đà, sự cường đại có thể thấy rõ bằng mắt thường, hai cường giả Hoá Thần đó còn ăn thiệt thòi nếu chuyện này chọc giận họ thì không những mạng nhỏ khó giữ mà còn nhiều thứ khác cũng tàn.

- Lương huynh người này ắt phải diệt, huynh để ta.

- Tốt..

Ma Thái mắt loé sát khí chân bước lên trước hướng Lương Hà nói, Lương Hà chỉ khẽ gật đầu đồng ý.

Gióng lắc đầu:

- Không cần phải nhường nhịn nhau làm gì đâu, đây không phải là lúc chọn ra ai trong các ngươi đánh với ta, mà là ta một mình sẽ đánh với cả hai ngươi.

Nói rồi khẽ đập đôi cánh, gióng phóng người hướng tới Lương Hà, chiếc bóng của Gióng trên nền đất bỗng nhiên tách biệt hoá thành một hắc nhân theo hướng Ma Thái mà đi.

Hai người thấy vậy tuy nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn toàn lực ứng phó không dám lơ là.

- Liệt Diễm chưởng.

- Thuỷ Lưu kiếm.

Gióng tay hoá hoả chưởng mà công tới, thân hình di động trên không gian biến ảo, tàn lửa nóng rực khiến Lương Hà huy kiếm hơi lùi về sau.

Phía bên kia hắc nhân yên lặng không nói một lời, hắc côn trong tay vũ động đánh cho Ma Thái phải tối mắt tối mũi, kim nhận sắc bén xé gió liên túc khiến Ma Thái phải chật vật chống đỡ, nhưng càng đánh hắn càng oải vì hắn nhận ra thương tích hắn gây ra cho đối phương dường như không một chút tác dụng.

" cái quái gì thế này?? Mẹ khiếp "

Hắn chửi rủa trong lòng, thấy phía Lương Hà cũng chẳng khá khẩm hơn gì thì thở dài thườn thượt.

" bốp" " bốp" " bốp"

Hơi sơ ý hắn bị ăn mấy côn vào đầu khiến tóc tai bay toán loạn, hắc nhân đôi cánh đen khẽ nhếch miệng cười đâm thẳng vào hắn rồi như vỡ tan bao trùm lấy hắn vào trong, rồi theo thời gian dần dần co bóp lại.

" rầm"

Như thể một khối thiết hình người rơi từ không trung xuống, hình thành một lòng trào trên nên đất, khối thiết đen càng co rút lại lăn lộn.

Gióng nhìn Lương Hà cười nói:

- Ngươi tệ hơn so với ta nghĩ nhiều, mặc dù trên người có không ít đồ tốt.

Thấy Ma Thái đã bị đóng bao một cách nhanh chóng, sự chống cự của hắn trong khối thiết đen yếu dần, Lương Hà khuôn mặt tái đi ít nhiều.

Từ chưởng hoá trào rồi lại thành quyền đầu, hắc y trên người Lương Hà thêm từng vết rách lộ những vết thương sâu hoắm.

Gióng cười cười tung người lên cao tay phải nắm chặt quyền đầu, hoả diễm bao phủ nóng rực xuất quyền nói lớn:

- Phần Thiên Quyền...

Quyền đầu mang theo hoả diễm nóng rực, nó như thể là một mặt trời nhỏ rơi xuống trong đêm lạnh, hoá thành hoả long gào thét.

- Thủy Ngục Trường Lưu.

Lương Hà cắn chặt răng thủy linh lực cuộn trào hoá thành một quả cầu lớn bao quanh hắn lại hòng đón đỡ.

Nhưng hắn đã nhầm thủy linh lực bốc hơi như làn sương trắng, hắn bị hỏa long nuốt vào trong miệng lớn, lớp y phục cháy dần da hắn bắt đầu nứt nẻ và rỉ máu, mái tóc toảt ra mùi khét khó chịu, hắn nằm lặng trên nền cỏ úa in hình một đầu long.

Gióng hạ người từ trên không xuống khẽ đưa tay hướng Ma Thái, một dòng chảy đen hướng về Gióng rồi biến mất nơi tay, đệ lộ ra Ma Thái nằm co quắp xẹp lép.

Khẽ cảm nhận hơi thở còn xót lại, Gióng lắc đầu vung tay ném về phía hai người hai bình phục liệu đan, Gióng đã nương tay nhưng có qua được không? Còn tuỳ số mạng.

Gióng quay người hướng đám người Kim Liên rời đi, cần phải xử lý hai con thú sau đó còn phải đi xem tình hình bên Khải Đức ra sao.

Phương xa, Kim Liên cùng đám đệ tử ngây ngốc dè chừng nhìn song thú trước mặt, tay nắm chặt pháp khí đề phòng mặc dù lúc này chúng như vô hại nằm thành hai đống, nhưng áp lực mang đến lại không nhỏ.

Trúc Linh nắm chặt tay sư tỷ tò mò hỏi:

- Liên tỷ, chúng nó đang làm gì vậy? Dường như là không muốn tấn công chúng ta??

Kim Liên cũng nghi hoặc lắc đầu:

- Ta cũng không rõ lắm, nhưng nên cẩn thận thì vẫn hơn.

Thích thú đánh giá hai con thú khổng lồ này nhất là đầu Hắc Báo có tấm lông đen óng, Trúc Linh ngẫm nghĩ mắt loé sáng lấy trong giới chỉ ra một con cá ướp bước lên nói:

- Để muội thử xem..

- Đừng..

Kim Liên nắm lấy tay nàng kéo lại nhưng lại thấy Hắc Báo hướng mắt lại phía này, mũi khẽ nhăn lại râu dài đung đưa, nó bò dậy đi đi lại dò xét.

- meo... meo...

Trúc Linh mỉm cười đầy thiện cảm, giọng ngọt ngào cất lời tay cầm con cá đung đưa rồi ném về phía Hắc Báo, nhưng người khác cũng nín thở nhìn hành động của Trúc Linh mát cũng xen lẫn tò mò.

" cộp" " cộp"...

Hắc Báo nhanh nhẹn đớp lấy món quà nhỏ, rồi nhai cồm cộp thanh âm phát ra hơi ghê rợn, nhưng hành động liếm mép sau đó khiến người khác thở phào.

Trúc Linh lấy ra con cá khác tiến lại gần mong đợi, nhưng cá thì mất nhưng Hắc Báo tránh né khỏi ma trải của nàng khiến nàng có chút hụt chí.

- Ngoan ngoãn chút đi.

Thanh âm từ xa vang lại khiến Hắc Báo có chút không tình nguyện, nhưng vẫn hơi dúi đầu chạm vào tay nhỏ của nàng.

Trúc Linh cười toe thích thú vuốt ve lớp lông đen óng mượt hướng phương xa vẫy tay nói:

- Công tử..

- Công tử đã trở lại..

- Công tử..

Kim Liên cùng những đệ tử khác nghe thanh và thấy người trở lại thì cũng vui mừng cất lời chào đón.

Gióng hạ xuống đất từ trên không trung, gật đầu với mọi người rồi hướng song thú ra hiệu lại gần.

Hắc Báo nhanh nhẹn thoát khỏi bàn tay dưới sự tiếc nuối của nàng, Ngô Công cũng theo lệnh mà lò dò bò lại chờ đợi sự phán xét.

Song thú ép thân cúi đầu nằm bẹp run rẩy trước chân Gióng,

hành động này khiến đông đảo đệ tử nghi hoặc không thôi, thì ra song thú này không tấn công họ là vì công tử, đương như đó là lệnh của người.

Gióng đặt tay hai tay lên đầu chúng, mắt hơi nhắm nghiền như tìm tời thứ gì đó.

Song thú sợ hãi khi biết bàn tay ấy hướng đến nhưng sau đó lại là cảm giác hưởng thụ, bất chợt thân thể chúng run nhẹ khoé miệng trào huyết dịch.

Gióng mở mắt thu tay lại nói:

- Ta đã hoá giải khế ước của các ngươi, từ giờ các ngươi sẽ đi theo ta, thu người nhỏ lại đi.

Song thú gật đầu tỏ vẻ ưng thuận, đứng dậy thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại như hình dáng yêu thú bình phàm.

Đám đệ tử thấy vậy xúm xít lại xôn xao, mấy nữ đệ tử nhìn Hắc Báo thích thú nhưng nhớ lại hình tượng ban nãy thì cố dặn lòng muốn nựng lại.

Gióng nhìn song thú lúc này mới hài lòng đưa mắt trở lại Kim Liên dặn dò:

- Nàng ở lại chú ý các sư đệ, sư muội ta đi qua xem đội bên kia thế nào, nếu ta không trở lại thì cũng đừng lo lắng mà hãy tiến hành thí luyện bình thường là được.

- dạ, huynh đi cẩn thận.

Kim Liên nhu thuận nhận mệnh, Gióng gật đầu toan đạp không rời đi.

" Ngao" "Ngao"

Hắc Báo đột nhiên hoá lớn tiến lại nằm xuống, dường như có ý tứ mời lên nó sẽ đưa vị chủ nhân mới đi.

Gióng thấy vậy không từ chối nhảy lên lưng nó đoạn chỉ thị cho Ngô Công:

- Ngươi ở lại bảo hộ nàng và những người khác đi.

Ngô Công đôi râu ngọ nguậy nghe lời nhanh nhẹn bò lên người Kim Liên, khiến nàng khẽ rùng mình nhưng biết nó sẽ không hại mình nên không phản ứng lại.

Nhìn Ngô Công giấu mình yên vị trong ống tay áo nữ nhân, Gióng mới yên lòng đạp nhẹ chân vào mình Hắc Báo mà rời đi.

" phụt"

"phụt"

Nơi hạ trại ngoài Nguyên Thọ, Vương Doãn mở trừng mắt, khuôn mặt đỏ hồng khí tức nhộn nhạo phun ra hai ngụm tiên huyết, cả người hắn trở nên yếu nhược.

Viên Hoè nghe động liền thức tỉnh, thấy tình trạng Vương Doãn như vậy thì liền tiến tới, khoang chân phía sau lưng hắn vội truyền một chút linh lực phù trợ.

Một hồi thấy Vương Doãn đỡ hơn hắn mới thở phào hỏi han:

- Vương huynh chuyện gì? Ta thấy huynh thần trí có phần suy nhược.

Vương Doãn đưa tay lau khoé miệng, nhìn huyết dịch vương trên ống tay áo của mình sợ hãi:

- Việc tốt bất thành, khế ước chủ tớ giữa ta và hai yêu thú mà khi trước ta đưa cho mấy tên đệ tử đó đã bị người ta dùng lực hoá giải.

- Không thể nào, khế ước đã lập trừ khi chủ nhân đồng ý hoặc một trong hai phía chết đi mới có thể giải trừ ah??

Viên Hoè không tin được mà hỏi lại.

- Dù yêu thú có chết đi chăng nữa, ta có lẽ không chịu thiệt thòi gì cả nhưng đây lại làm thương tổn ta đến thần thức của ta. Người này hẳn rất cường đại muốn cho ta một giáo huấn đây mà, Không được ta phải nhanh chóng phục hồi để giải trừ khế ước với hai con yêu thú còn lại, Viên huynh hộ pháp giúp ta.

- Tốt.

Viên Hoè gật đầu lùi lại lập lớp màng ngăn cho Vương Doãn, mà trong lòng có chút lo lắng không tên.

- ha ha... Đáng đời, trộm gà không được lại mất nắm gạo là đây mà.

Thanh Xà mặc chiếc áo mỏng để lộ nét xuân xanh đang nằm thiu thiu ngủ, nàng chợt mở mắt cười có chút thích thú, muốn đối phó với ai đó thì không còn, chứ với công tử nhà nàng thì còn phải tu luyện thêm vài kiếp nữa chứ chỉ vài tên loăng quăng này chưa đủ.

Truyện Chữ Hay