Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

chương 144: thanh hà rời đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không khí lễ hội bao trùm không gian Việt Tông, tiếng cười đùa vui vẻ bởi các trò chơi kỳ lạ thu hút sự hiếu kỳ của những đệ tử nhỏ tuổi như: kéo co, ném còn, xích đu lớn, đẩy gậy, đấu vật, nhảy bao bố, bịt mắt đánh trống... Nhưng hẳn nhiên quy tắc là người chơi không được dùng linh lực.

Khải Đức với Bạch Lan cũng hoà chung với không khí mới mẻ, Khải Đức tham gia đủ các loại trò hầu như đều thắng về phương diện sức lực nhưng về phần phán đoán kết hợp thì hắn lại là khuôn mặt ê chề.

Bạch Lan thì lại đối nghịch với hắn nhưng có lẽ nàng thích nhất chơi trò xích đu hơn bởi vì có thể chơi hai người, cảm giác khi đối mặt với Khải Đức trên khoảng không có gì đó rất đặc biệt.

An Nhiên vốn dĩ hôm nay cũng cùng nhị vị sư thẩm chơi đùa nhưng cả ba người hôm nay phải theo trưởng bối đi tế mộ, vốn có chút ỉu xìu nhưng biết được là mộ phụ thân sư phụ, và về nơi nhà cũ của sư phụ nên cũng khiến nàng hiếu kỳ.

Gióng đứng trên băng kiếm của Thanh Hà, An Nhiên đứng trên pháp khí kim tiền của Kim Thiềm, nhị nữ Kim Bình tự thân phi hành khi linh lực cạn kiệt lại đả tọa bên cạnh Kim Thiềm, nói đến thì pháp bảo của Kim Thiềm là một đồng kim tiên, vũ khí của nàng cũng là một xâu kim tiền dài rất đặc thù.

Không mất quá nhiều thời gian nhưng cũng phải tới đêm muộn, Gióng mới về tới nhà cũ, ngôi nhà vẫn một vẻ đơn sơ như lúc rời đi nhưng chẳng hề có dấu vết thời gian vì có lẽ người trong gia trang cũng hay qua lại dọn dẹp sạch sẽ.

Tam nữ hài hứng thú tìm hiểu căn nhà rồi nhanh chóng ngáp ngắn ngáp dài, tuy đã bước đạo lộ quy luật tự nhiên dần bị phai mờ nhưng bản năng con người vẫn còn và đôi khi người ta giữ nó.

Vì nhà không có quá nhiều phòng nên Kim Thiềm cùng tam nữ hài ngủ ở dãy nhà của Xuân Mai trước đây, Gióng ngủ với mẫu thân, mấy ngày này Gióng hay quanh quẩn bên người, Kim Thiềm cũng hiểu điều này nên cũng không như mọi khi tìm Gióng mà bầu bạn.

Không khí Trúc gia trang vẫn như trước, vẫn là một vẻ êm đềm yên ả, những rặng trúc đọng sương sớm đung đưa, Gióng luyện bài quyền sáng như trước màu sắc tam loại linh lực hoán đổi nhịp nhàng, sau đó không lâu mọi người cũng trở dậy dọn dẹp nhà cửa đôi chút.

Thanh Hà lau dọn hương án, khẽ đưa tay vuốt ve nửa đoạn huyết đao trầm tư, Kim Thiềm dọn ra một mâm cơm đạm bạc, An Nhiên luôn miệng hỏi Thanh Hà chuyện lúc trước của Gióng, đặc biệt chuyện nhị nữ Trúc Linh, Tử Vân khiến nàng hiếu kỳ không thôi.

Gióng theo Mẫu thân đi thăm hỏi mấy gia đình xung quanh, những người trong trang biết hai người trở lại đều vui vẻ tiếp đón, riêng việc qua lại cũng mất nguyên một buổi sáng, Gióng lại bị một phen ôm nựng và thử nghiệm đủ các bầu nhiệt huyết đủ mọi lứa tuổi trong gia trang.

Đầu chiều thì đi ra mộ huyệt sâu phía sau Trúc gia, ngôi mộ đã mọc lấm tấm cỏ xanh, lá trúc khô vương đầy khắp nơi, mọi người quyét dọn để bầy mâm cỗ, giới thiệu mấy thành viên mới của gia đình, tam nữ đệ tử kính cẩn phục lậy một hồi.

Đêm vắng lặng, tiếng gió xôn xao vờn quanh những rặng trúc xanh, Gióng ngồi trong lòng mẫu thân, ngắm cảnh tượng thân thuộc xung quanh.

- Mẫu thân, mai người rời đi sao??

Gióng cất giọng nhỏ hỏi, mấy ngày này tuy luôn bên cạnh nhưng nghĩ đến sắp phải rời xa trong lòng có chút nghẹn lòng.

- uhm! Sáng mai mẫu thân sẽ đi, Minh Minh ở lại nhớ chăm chỉ tu luyện đấy, khi mẫu thân trở lại mà biết được con lười biếng thì ta đánh đòn đó.

Thanh Hà khẽ thơm nhẹ mái tóc non tở của nhi tử, dặn dò có đôi chút đùa giỡn nhưng khoé mắt có đôi chút ướt nhoè.

- Minh Minh Sẽ không lười biếng đâu, lúc gặp lại có lẽ ta đã trở thành cường giả một phương rồi ah, mẫu thân sẽ bất ngờ cho xem.

Tuy nhi tử tuổi còn nhỏ nhưng nàng lại tin tưởng vào điều đó, những thời gian qua nó luôn mang đến cho nàng những bất ngờ, chỉ tiếc rằng nàng không tận mắt thấy được và không thể là bến đỗ để nó về nghỉ ngơi những lúc mỏi mệt.

- Hừ... có là cường giả hay không thì nếu làm việc xấu ta vẫn đánh đòn con.

- hì hì.. Minh Minh tin lão gia tử có mặt sẽ không cho phép người đánh đâu...

- xì..hắn thì ta cũng đánh, ai bảo đi lâu như vậy không chịu trở về.

- Mẫu thân rất cuồng bạo ah.

Mẫu tử đùa giỡn vui vẻ nhưng trong lòng chỉ là đang giấu nỗi niềm mà thôi, Gióng ngẫm nghĩ hỏi:

- Mẫu thân, người thật sự không muốn Minh Minh để mấy người đi theo phụ giúp sao?? Ma vực nghe đồn rất nguy hiểm ah.

- Không cần đâu, đi nhiều người quá sẽ gây chú y, ta không muốn hưng sư động chúng như vậy, một người sẽ dễ dàng hoà lẫn hơn, tuy có nguy hiểm nhưng lần này chỉ đi tìm người chứ không phải chém giết nên thêm nhiều người càng dễ vướng rắc rối không cần thiết.

Thanh Hà nghe vậy trầm ngâm trả lời, tuy ý là vậy nhưng Việt Tông mới thành lập và nguy hiểm tiềm ẩn rất lớn, nếu để người đi theo mình thì nhân sự bên cạnh nhi tử sẽ bớt đi, với nàng sự an toàn cua nhi tử còn quan trọng hơn bản thân nàng rất nhiều.

Gióng thấy mẫu thân kiên quyết vậy cũng không muốn ép nài vì vấn đề này cũng đã nói qua rồi, mọi người cũng đồng ý nhưng mẫu thân lại phủ quyết nhiều lần.

- Mẫu thân trong giới chỉ lần trước, Minh Minh đã để một số linh thạch để người dùng trên đường, và vài thứ linh tinh nữa.

- Ân, mẫu thân biết rồi! Ta ru con ngủ nhé!

- vâng.

Thanh Hà cười, để Gióng gối đầu lên đùi mình, một tay nàng cầm chiếc quạt nan quạt nhẹ, tay kia khẽ vuôn ve mái tóc nhi tử, miệng khẽ cất những lời du dương.

Tiếng lá cây xào xạc như khúc nhạc đệm giữa đêm làm nền cho tiếng hát của nàng, màn đêm dần buông trong thinh lặng như muốn dành không gian yên ả cho mẫu tử trước khi rời xa.

Thanh Hà dậy từ sớm khẽ kéo chiếc mền đắp cho nhi tử, đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán nhỏ, nàng nhìn hồi lâu như muốn ghi nhớ khuôn mặt trẻ thơ ấy.

- Minh Minh, mẫu thân xin lỗi con, mẫu thân nhất định sẽ trở lại.

Nàng khẽ thì thầm, lau đi dòng lệ trên má rồi dứt khoát vén màn bước ra ngoài, đưa tay kéo lấy bộ bạch y mặc lên người rời đi.

Gióng mở mắt hờ nhìn theo hình dáng người gần khuất xa lẩm bẩm:

- Mẫu thân, Minh Minh đợi người trở về, nếu không ta sẽ lật tung cả Ma Vực đưa người trở về. Nếu người có mệnh hệ gì ta cho cả Ma Vực theo bồi tháng người thì đã sao??

Dứt lời từ trong thân hình nhỏ bé toát lên sự kiên định, sát khí nồng đậm khiến mọi thứ trong căn phòng nhỏ lay động, Kim Thiềm cảm nhận được điều này khiến nội tâm nàng rung động không thôi, lần đầu tiên nàng thấy công tử như vậy.

Thanh Hà một mạch phi hành rời đi, mệt thì lại nghỉ ngơi điều tức rồi tiếp tục, phi hành mất ba tháng trời thì nàng mới tới một trấn nhỏ ven biển trực thuộc Cổ thành Thanh Khâu.

Nàng đứng nhìn biển rộng bao la trước mặt hồi lâu, biển cả mênh mông khiến nàng khiến mình trở nên thật nhỏ bé, cái cảm giác này lần đó cũng khiến nàng rung động nhưng khác nhau là khi ấy nàng có phu quân bên cạnh còn hiện tại chỉ có một mình nàng.

Khẽ quay lại nhìn về hướng Lam Nhiên, nơi có cốt nhục nhỏ nhoi của mình, dòng lệ như những đường chỉ kéo dài trên khuôn mặt mỹ lệ, khẽ thì thào ngậm ngùi:

- Minh Minh... Mẫu thân đi đây.

Dứt lời nàng triệu ra một pháp khí phi hành xuống mặt biển, nàng bước lên, pháp khí rẽ nước mà đi, gió biển lồng lộng khiến tà áo nàng lay động, mái tóc bạc trắng tung bay, đâu đó có những giọt lệ long lanh được ánh nắng chiếu qua như những giọt ngọc châu.

Gióng đứng trên sân chủ sơn thu mọi thứ xung quanh vào tầm mắt, mấy ngày nay Gióng trở nên trầm tư hơn rất nhiều, mọi người hiểu rằng Thanh Hà đã rời đi nên để Gióng một mình.

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát thiếu vắng hơn,Gióng nhìn phương xa lẩm bẩm:

- Mẫu thân, người đã đi rồi sao??

Dứt lời Gióng hướng nơi xa hành đại lễ dập đầu rồi mới đứng dậy, thân hình nhỏ bé hiện lên vẻ cô đơn lạc lõng.

Kim Thiềm từ trong đại điện tiến lại, khẽ khoác cho Gióng chiếc áo mỏng nói:

- Công tử, trời vẫn còn lạnh người nên giữ gìn, phu nhân nhất định sẽ trở về, công tử đừng lo lắng.

- Nàng nói đúng, người nhất định sẽ trở lại, ta sẽ giữ lời với người, thù của người năm xưa nhất định ta sẽ thấy người trả.

Gióng gật đầu nói, Gióng nhớ câu chuyện ngày trước người từng kể, có kẻ gọi là Hải Thần biển tây lâu nay vốn là nỗi canh cánh trong lòng người.

Kim Thiềm yên lặng đứng cạnh bên, nàng không biết thù mà công tử nhắc đến là gì nhưng nàng không để tâm chuyện đó, chỉ cần công tử muốn dù là bất cứ ai nàng sẽ hủy diệt kẻ đó.

Biển khởi bao la đầy biến động từ thời tiết cho đến thủy quái, Thanh Hà khoanh chân ngồi điều tức trên pháp khí, nằm ngay sát bên nàng là một con vua biển lớn đã tận hơi.

Nàng không nhớ đã là ngày thứ bao nhiêu và con vua biển này là con thứ mấy nàng giết nhưng linh thạch dự trữ trong giới chỉ của nàng cũng đã cạn kiệt.

Nàng đưa thần thức vào chiếc Hắc sắc giới chỉ mà nhi tử đưa cho mình, đôi mắt nàng tròn xoe vì trong giới chỉ đó là cả một căn phòng chất linh thạch, chúng được xếp chất chồng lên nhau và phân biệt từ hạ, trung, thượng thậm chí nàng thấy có những viên linh thạch toả ra linh lực cường đại hẳn nhiên đó lại là linh thạch cực phẩm.

- Minh Minh, không phải con vét cả Việt tông đưa ta đấy chứ?? Hãy là đi vay nặng lãi ở đâu cho ta??

Thanh Hà cười khổ, số linh thạch này không nhỏ so với một Việt tong mới thành lập không lâu, nàng biết Thiên Việt thương hội nhưng để có số lượng linh thạch này không dễ.

- ách xì...

Gióng hắt hơi mấy cái liền trong sảnh nghị sự trên chủ sơn, phía dưới là đám người Đường chủ và phó Đường chủ các Đường.

- Ách xì... Lý Thông ngươi vừa nghĩ xấu cho ta phải không??

- Không có...không có ah công tử.

Lý Thông xua tay nói, hắn làm sao nghĩ xấu cho công tử được, tuy công tử gần như vét cạn túi của hắn nhưng hắn hiểu đó là điều nên làm dù công tử không mở lời hắn vẫn sẽ đưa cho phu nhân như vậy, chỉ có điều là từ đại phú hào rớt xuống khiến hắn tâm trạng mất cân bằng ah.

- Hừ... Được rồi! Linh thạch đó kiếm sau lại đầy, không cho đi sao kiếm về.

- Vâng công tử,

- Sắp đến ngày tuyển trạch đệ tử tiếp theo, uhm... lần này nhường bọn tông một chút, con giun xéo lắm cũng quằn ah.

- Rõ, tông chủ.

Mọi người đứng dậy chắp tay nhận mệnh, tuyển trạch tân đệ tử hàng năm lại tới, khúc mắc giữa mất tông môn với Việt Tông còn đó, không biết lần này có gì dị biến không.

Thiên khung mây đen kéo về, sấm chớp như những đường kẻ ngoằn nghèo, Thanh Hà vuốt ve hắc giới chỉ trong tay lẩm bẩm:

- Bão lớn như vậy?? xem chừng ta không thể ở trên mặt biển được nữa.

Nàng lấy mấy viên linh thạch bỏ vào trong pháp khí phi hành toan điều khiển nó tiến xuống lòng đại dương thì chợt thần thức của nàng phát hiện sự xuất hiện lạ.

- Đó là.... Hải tặc...

Phía xa một chiến thuyền đang dập dềnh trên những con sóng lớn, chiến thuyền hình một con cự kình đang cười, phía trên cột buồm lớn là lá cờ đen có hình đầu lâu mang bộ râu trắng cong dài và xương chéo.

Dường như người trên chiến tuyền đó cũng đã nhận ra sự tồn tại nàng, dàn pháo được kéo hướng về phía nàng, tiếp sau những tiếng nổ lớn từng trái đạn pháo mang theo theo linh lực đầy màu sắc phá không tìm tới.

Nàng khẽ phất tay, nước biển bắn tung lên hoá thành những mũi băng tiễn, những băng tiễn này đâm thẳng vào đạn pháo biến chúng thành những quả cầu băng rơi xuống biển.

Một bóng người từ chiếc thuyền đằng không bay tới, cánh tay mang theo hoả diễm nồng đậm, tay hoá quyền hét lớn:

- Hoả Quyền...

Mắt nhìn hoả quyền bỏng cháy giữa trời đen, Thanh Hà không chậm trễ linh lực trong thân cuộn trào, cơn sóng lớn kề bênh hoá thành một đại Băng Long hướng hoả quyền mà đón.

Băng hoả đan xen tạo thành một vụ nổ lớn trên không khiến hai người bị đẩy lùi về sau, cơn bão đổ ập xuống như ngăn cách cuộc chiến vừa mới bắt đầu này, những chiếc vòi rồng lớn xuất hiện khiến mặt biển sôi trào.

Thanh Hà và pháp khí như một chiếc lá nhỏ lênh đênh trên mặt biển, chiếc thuyền quay đầu trở lại nhanh chóng biến mất khỏi tâm bão:

- Đội trưởng, người không sao chưa??

Một gã thủy thủ đưa tay đỡ người thanh niên mặc quần ngắn đầu đội chiếc mũ rộng vành hỏi:

- hahaha...Không sao, đối phương tu vi không tệ, lại một mình giữa biển khỏi hơn nữa cái pháp khí nhìn rất có tiền, đáng tiếc...

Thanh niên cười nói, nhìn về phía người vừa giao tranh với mình có chút tiếc nuối, nhưng đành lắc đầu bão lớn như vậy với tu vi này khó mà qua nổi, dù qua được thì bên kia là ma vực đấy.

Truyện Chữ Hay