Tam Mao cũng bắt đầu uể oải, phù phù một tiếng liền ngã xuống đất, ngọn lửa trên đỉnh đầu dần có dấu hiệu bị dập tắt.
Đôi mắt to tội nghiệp của Tam Mao nhìn qua Vương Mãnh, "Chủ nhân. . . Ta muốn ngủ. . ."
Vương Mãnh liền kéo Tam Mao qua, thần thức bảo vệ Tam Mao, "Tam Mao, lại đây cùng ngồi một chỗ với ta, ngươi còn nhớ cái phương pháp mà ta dạy ngươi tu luyện không!"
Vương Mãnh cắn răng, lúc này hắn thật sự muốn nghỉ ngơi.
Hắn không thể chết ở chỗ này!
Thần thức tản ra, hào quang Thiên Hỏa đỉnh bắn ra bốn phía, màu vàng kim lại lần nữa tăng lên, biến thành màu ngọc bích, sinh mệnh lực dồi dào, dù là đứng bên cạnh lô đỉnh đi nữa thì cũng có thể cảm nhận được sinh mệnh lực bắn ra bốn phía.
Tu sĩ trung niên ngây dại, . . . Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ có thể luyện ra vạn thọ đan? ? ?
Nếu không phải bản thân là Mệnh Khí, thì hắn muốn nghĩ là mình có lẽ bị ảo giác rồi.
"Không được, không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, phải ổn định dược tính!"
Tu sĩ trung niên quyết định mở ra Túi càn khôn thật nhanh, từng đống dược liệu từ từ đi ra, tay có chút run, lúc này hào quang ngọc bích dần suy yếu, tựa hồ muốn quay trở lại màu vàng kim.
Thần thức Vương Mãnh chỉ còn một đám, đồng thời bảo vệ hắn và Tam Mao thì muốn tiêu hao sạch rồi, đạo thần thức thứ hai vừa biến mất, thiếu chút nữa là lấy mệnh nhỏ của hai chủ tớ rồi.
Tam Mao nằm trong ngực Vương Mãnh, thân thể bắt đầu khô quắt.
Vương Mãnh không thể không chú ý đến, thân thể hắn cũng đã già nua đi, thời gian vô tình, sinh mệnh lực dần dần trôi đi.
Thiên Hỏa đỉnh chẳng những toàn thân xanh biếc(phỉ thuý), tại cửa sổ còn phát ra quang mang ngũ sắc, Ngự Tử Ma gần như điên cuồng. Hắn vốn tưởng rằng mấy cái tài liệu này bất quá chỉ là tốt mà thôi, ai nghĩ đến ngũ hành thể này lại đem tới cho hắn một cái bất ngờ như vậy, một tiểu gia hoả chưa đến tầng vậy mà có thể tu luyện ra ngũ hành lực thuần khiết hơn cả Tiểu Viên Mãn nữa.
"Tiểu tử nhất định phải chịu đựng. Ngàn vạn lần phải chịu đựng, ngươi là hy vọng của ta a...!"
Ngự Tử Ma mở túi càn khôn ra, Ngũ Hành Vạn Thọ Đan không thể nghi ngờ là đan dược luyện chế khó khăn nhất, Ngự Tử Ma căn bản không dám nghĩ đến, thế nhưng lại rớt ngay trước mặt mình!
Vương Mãnh có thể cảm giác được Tâm Hải cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn, có thể là do thân thể của mình không chịu nổi, Thần Cách mỗi lần muốn phát động lực lượng lại bị Thiên Địa Tỏa Linh Trận gắt gao ngăn chặn, chỉ có thể dựa vào một điểm thẩm thấu kia bảo trì hai người không bị ảo giác ăn mòn mà thôi.
Ngay lúc này bên trên Hư Không đỉnh đột nhiên có một đống đồ vật rơi xuống, hắn liền đem Tam Mao trở về lồng ngực. Mắt thấy thứ gì dính dính, cũng không biết đó là cái gì, nhưng một lượng lớn mùi thơm đặc biệt lập tức tràn đầy toàn bộ Thiên Hỏa đỉnh.
Bên trong Mệnh Khí này có chứa Càn Khôn, có thể dung nạp được thể tích tương đối lớn, cho dù nhiều hơn mấy chục người nữa cũng không thành vấn đề.
Những thứ giống bột nhão này đều chảy vào trong miệng Vương Mãnh cùng Tam Mao, phản ứng đầu tiên của Vương Mãnh là muốn nhả ra. Thế nhưng cái thứ này vừa vào mồm lại tan ra, thân thể hắn như sáp nhập vào dòng nước ấm, Tam Mao đang hấp hối liền có cảm giác như đang được người ta cho ăn no. Tựa như hồi quang phản chiếu hai người lập tức thanh tỉnh lại.
Đương nhiên không phải là hồi quang phản chiếu thật sự rồi, . Có thể ăn bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, cái miệng rộng mở ra phàm cái gì rơi xuống dù mềm hay cứng cũng đều ăn tuốt.
Vương Mãnh lập tức nhận ra mấy cái thứ rơi rớt xuống kia đều là linh dược hiếm thấy.
Lúc này ở bên ngoài hoả đỉnh, Ngự Tử Ma điên cuồng, thì thào tự nói, "Hỏa Hoa Linh Thảo khỏa, Hồi Xuân Lộ Thủy tích(giọt), La Đồ Địa Linh Thạch mười lăm khối. . . Ha ha ha, Lão Tử thật là một thiên tài, tìm hoài chẳng thấy tự nhiên lại chui tới cửa, lão tử mà luyện thành Ngũ Hành Vạn Thọ Đan, sư huynh, ngươi sẽ vì lúc trước đuổi đi ta trả giá thật đắt đấy!"
Ngự Tử Ma cuồng tiếu, hắn một mực chuẩn bị cùng Cực Đạo Minh liên thủ, chính là vì luyện chế Ngũ Hành Vạn Thọ Đan không có khả năng luyện được này, nếu chỉ dựa vào thiên tài địa bảo, thì hoàn toàn là không có hy vọng, cho nên hắn bắt đầu nghiên cứu Hoạt Nhân Đan, lại bị chưởng môn sư huynh trục xuất ra ngoài, dựa vào cái gì?
Tu vi của hắn không quá mạnh mẽ, bất quá luận về luyện đan, ai có thể so với hắn!
Chỉ cần ăn Ngũ Hành Vạn Thọ Đan, chẳng những có thể kéo dài trăm năm tuổi thọ, tu vi cũng sẽ đề cao a!
Chẳng qua hắn muốn chuẩn bị dần dần để vượt ải Tiểu Viên Mãn, phối hợp cùng với thuộc tính ngũ hành, nhưng ai ngờ thần lại chiếu cố người có chuẩn bị như thế, đưa đến hắn một tên tiểu tử kì diệu thế này.
Những linh dược này đều là nguyên liệu luyện chế Ngũ Hành Vạn Thọ Đan, thân là một gã đan tu, lại có Cực Đạo Minh ủng hộ, hàng tồn kho của Ngự Tử Ma hắn tương đối là phong phú a, hào quang màu ngọc bích của Thiên Hỏa đỉnh ban đầu hơi yếu nhưng giờ lại bắt đầu sáng mạnh lên, Ngự Tử Ma thì càng là hưng phấn rồi, dốc sức liều mạng đưa thêm dược liệu vào bên trong.
Thiên tài địa bảo, nếu không có, thì có thể tìm, đối với Tu Chân giả mà nói, chỉ cần có thời gian thì cái gì cũng đều đạt được, nếu có thể luyện chế ra một khoả Ngũ Hành Vạn Thọ Đan, thì còn có cái gì may mắn hơn nữa đây! Mấu chốt là, lần này Thiên Hỏa đỉnh của hắn luyện chế đan dược phẩm chất cũng tăng lên, về sau luyện chế đan dược khẳng định lại càng dễ, xác xuất thành công rất cao.
Ngự Tử Ma càng cười càng vui vẻ, nghĩ đến tiểu tử bên trong chắc cũng hóa thành tro rồi, bất quá cũng không cần, Thiên Hỏa đỉnh đã ngưng tụ yêu lực rồi, hiện tại hắn chỉ cần liên tục rót tiên thảo có ngũ hành cân đối vào đỉnh , Ngũ Hành Vạn Thọ Đan tất nhiên là thành.
Đan hoả của Ngự Tử Ma đã đến cấp mười, đan hoả màu tím rót vào, hoả lực Mệnh Khí càng tràn đầy thêm.
Bên trong Thiên Hỏa đỉnh, một mảnh ánh sáng đỏ đột nhiên xuất hiện, đây là đan hỏa, Vương Mãnh đã từng luyện chế một vài đan dược nên tất nhiên là không thèm để ý tới rồi, hắn chỉ biết là, ăn những vật này, có thể làm cho ngũ hành tiếp tục vận chuyển.
Tam Mao bên cạnh cũng thế, nhắm mắt điên cuồng ăn, chỉ cần có thể được ăn, nó sẽ rất thoải mái, hơn nữa sẽ càng ngày càng hoạt bát!(thể loại gì nữa đây @@~)
Vương Mãnh không biết cái thằng cờ hó vây khốn bọn họ đang tính làm cái gì đây, . . . Chẳng lẽ bỗng dưng có lương tâm?
Hiển nhiên loại chuyện tốt này là không thể có, mười phần là bổ sung dược lực, nhưng cũng là đại thủ bút a.
Tiêu chuẩn luyện đan của Thông Thiên Đan thần giáo, tại Tinh Minh bài danh cũng là Top đấy, mà Ngự Tử Ma lại là kỳ tài ngút trời, tu ra Mệnh Khí Thiên Hỏa đỉnh , về sau càng chăm chú tại luyện đan, mục đích cuối cùng của hắn là luyện thành tiên đan, một viên thành tiên đó a, vì có Thiên Hoả Đỉnh nên mục tiêu duy nhất của hắn là luyện thành tiên đan, vì thế không từ thủ đoạn, bắt đầu chuyển hướng dùng tu sĩ luyện đan, cuối cùng bị phát hiện, trục xuất ra Thông Thiên Đan thần giáo.
Ngự Tử Ma biết rõ, đây là ghen ghét trắng trợn. Ghen ghét hắn có được Mệnh Khí, một ngày nào đó hắn sẽ bằng vào Mệnh Khí mà có thành tựu, trong năm xuất ra tiên đan đầu tiên!
Mệnh Khí chính là thiên địa pháp tắc ban cho tu sĩ, nhưng tăng lên cũng vô cùng khó khăn. Thiên Hỏa đỉnh dùng luyện chế đan dược hiếm thấy chủ yếu là để tăng phẩm chất của đỉnh, luyện thứ bình thường thì vô dụng, cần luyện chế ra đan dược cực phẩm, mới có thể tăng phẩm chất đỉnh thêm, đan dược càng cực phẩm thì càng tốt, hơn nữa đến trình độ nhất định, Thiên Hỏa đỉnh cũng sẽ tiến hóa, cái này gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Có thể nghĩ là Ngự Tử Ma đang rất hưng phấn. Đạt được Ngũ Hành Vạn Thọ Đan, Mệnh Khí cũng liền tăng lên, quả thực là chỉ nằm mộng mới thấy được a.
Thế nhưng hào quang của Thiên Hỏa đỉnh lại bắt đầu yếu đi, Ngự Tử Ma cả kinh. Đạo lý làm việc tốt thường là khó khăn, hắn cũng biết công việc không có thuận lợi như vậy, Ngũ Hành Vạn Thọ Đan coi như là đan dược nghịch thiên , sao có thể đơn giản mà luyện chế ra được, nhưng hắn là Ngự Tử Ma. Vì luyện chế đan dược này mà sống, hắn cũng đã hoàn toàn làm xong mọi sự chuẩn bị!
Lấy hết dược liệu năm mươi năm ấp ủ, một chút cũng không keo kiệt thuận tay cho vào, túi càn khôn liền trống rỗng. Ngự Tử Ma chuyển động giới chỉ, cái không gian giới chỉ này hắn cũng tốn không ít công phu cất giấu.
Tuyệt đối không thể buông tha cơ hội lần này!
Không gian vừa mở ra, hương thơm linh khí nồng đậm xông thẳng vào mũi, nếu mà so với Hoá Long Trì thì tất nhiên là tốt hơn rồi.
Sở dĩ Ngự Tử Ma bị đuổi giết không thể không trốn đi, là vì lúc phản bội sư môn đem bảo khố Thông Thiên Đan thần giáo cướp sạch , mặc dù bị phát hiện nhưng thu hoạch cũng là vô cùng phong phú.
Bằng không thì hắn cũng không trốn ở cái không gian ngũ hành hành hoang mạc đến cả chim cũng không thèm ỉa này.
Từng đợt rồi lại từng đợt nguyên lực mãnh liệt rót vào Thiên Hỏa đỉnh, Ngự Tử Ma cũng có chút đau lòng, nhưng không thể không nói Ngự Tử Ma có thể làm được đại sự a, thời điểm nên xuất thủ thì xuất thủ, hơn nữa xuất thủ cũng rất độc.
Thiên Hỏa đỉnh lơ lửng bên cạnh, một nguyên lực bao phủ Mệnh Khí, hắn muốn dùng nguyên lực ân cần săn sóc Thiên Hỏa đỉnh, đề cao xác xuất thành công.
Loại công pháp này cũng chỉ có Thông Thiên Đan thần giáo mới có, cảnh giới cao nhất là nhân đỉnh hợp nhất, tiểu chuẩn luyện đan của Ngự Tử Ma xác thực , mặc dù vẫn chưa tới nhân đỉnh hợp nhất, nhưng lại có thể dùng nguyên lực bổ túc Thiên Hỏa đỉnh.
Hào quang của Thiên Hỏa đỉnh lại lần nữa khôi phục.
Bên trong Thiên Hỏa đỉnh lúc này, đôi mắt của Tam Mao nhìn lên trên đỉnh có chút chờ mong, chờ đợi mấy cái bánh ngọt từ trên trời rơi xuống.
Vương Mãnh nhắm mắt điều tức, hắn cũng là ăn lung tung, nhưng ngũ hành thể muốn...nhất đúng là linh dược ngũ hành, chỉ đơn thuần là Hóa Long Đan cùng linh dịch đối với người bình thường coi như là cũng được, nhưng đối với Vương Mãnh thì chừng đó cơ bản là không đủ.
Thế nhưng lần này đúng là được đại khai nhãn giới, bên trong là ngờ vực nhưng Vương Mãnh cũng là sợ hãi thán phục, đi theo Chu Phong hắn cũng hiểu rõ qua một ít, nhưng mà so sánh với những thấy này, quả thực gặp dân chơi thứ thiệt a, một số trong đó hình như là Long tiên dịch, đây chính là linh dược trong truyền thuyết a, ngũ hành chi thủy cực hạn, Vương Mãnh. . . Cũng có chút ngượng ngùng rồi.
Bụp bụp. . .
Không để cho Tam Mao thất vọng, lại có một đống rớt xuống, từ khi ly khai hoả hải đi theo Vương Mãnh, tiểu Tam Mao đáng thương chưa từng được ăn no qua, cả ngày hầu như là nhịn đói, giờ nhìn mình đứng giữa thiên tài địa bảo, Tam Mao kích động muốn khóc, miệng không ngững mở rộng ra, nhét vào một cái thật mạnh, Tam Mao tà ma bất xâm, mấy cái đồ ăn trước mặt, cái gì cũng đều là mây bay.
Tam Mao ăn rất vui vẻ, rốt cục đi theo chủ nhân cũng tới ngày tốt lành rồi.
Dáng ăn của Vương Mãnh cũng không tốt hơn Tam Mao bao nhiêu, hắn cũng không mạnh như Tam Mao, dù sao linh thạch Vương Mãnh cũng không gặm được, Tam Mao cũng mặc kệ, nhai được liền nhai, nhai không được liền trực tiếp nuốt, dù sao không thể lãng phí.(ma đói a…)
Nói ba lời cũng dài dòng, Tam Mao mà lãng phí đồ ăn thì sau này trực tiếp chuyển thành Nhị Mao đi a!
Ngũ hành nguyên lực không ngững lấp đầy Mệnh Hải, Vương Mãnh cảm thấy ngũ hành thể tấn cấp rất khó, cũng may lúc trước không có vội vàng tấn cấp, có thể bảo trì trình độ nguyên lực rèn luyện nhiều pháp thuật, thế nhưng đến thời điểm tu hành thì phát hiện vấn đề nhiều hơn rồi, mà bây giờ Vương Mãnh cũng đã tìm được chỗ căn nguyên, choáng nha, ngũ hành thể chính là không đáy, chẳng những cần ngũ hành đại bổ, còn muốn so với người bình thường ăn nhiều hơn.( chủ tớ đều phá gia chi tử hết -_- )
Hơn nữa nhìn bộ dạng như vậy, về sau chỉ biết là cần thêm nhiều nữa....
Cơ hội thế này không dễ có a..., ngũ hành của Vương Mãnh điên cuồng vận chuyển, một chu thiên nối tiếp một chu thiên, Vương Mãnh cũng biết tình huống của mình, hoặc là chính mình đem những linh dược này nuốt hết, phá đỉnh mà ra, hoặc là liền là bị người ta luyện thành tiên đan.
Thiên Hỏa đỉnh là một không gian kín, nguyên lực không cách nào tán ra bên ngoài, đều ở trong đỉnh, như thế cũng đồng thời trợ giúp Vương Mãnh tạo thành một không gian dồi dào nguyên lực chưa từng có.
Trong không gian tràn đầy ngũ hành nguyên khí.