Tâm ngân thuật càn quét bên trong tâm hải của Vương Mãnh,... Vương Mãnh cảm thấy môn pháp thuật này như là một cái chuổi quét qua quét lại vậy, căn bản không thể chân chánh tìm kiếm được lực lượng bản nguyên của hắn.
Hơn nữa một khi tiến vào vị trí hạch tâm của tâm hải, thì đó là vị trí của thần cách, tâm ngân thuật liền vô dụng, bay bổng xẹt qua.
Mà tâm ngân thuật nói Thánh Tượng hình thành phải ở hạch tâm trong tâm hải.
Liên tục thử mấy mươi lần, toàn là thất bại, Vương Mãnh rất có kiên nhẫn, hắn có thể vì tiến vào Thánh Đường, tự giam mình ở một cái huyệt động đánh hơn một vạn quyền để tập luyện Bồi Nguyên Công, có thể cùng thần cách giao thủ tới mấy vạn lần, sẽ không sợ thử qua vài lần nữa.
Có khi Vương Mãnh nghĩ, nếu thần cách ở trong tay Lý Thiên Nhất, hoặc là Minh Nhân, sẽ có cảnh tượng gì?
Hắn sẽ không buông tha cho.
Ít nhất Khí Hồn đã có chút manh mối, nói không chừng Thánh Tượng cũng có khả năng, đối với việc có thể trùng kích đến tiểu viên mãn hay không, Vương Mãnh không có nắm chắc, nhưng củng cố trụ cột cũng là tốt.
Trải qua một phen náo loạn của Trịnh Đại Thế, quả thực mọi người tu luyện nhiều hơn cảm giác gấp gáp, kỳ thật cho dù Trịnh Đại Thế không làm như vậy, cũng không có người lười biếng. Chỉ là mỗi người đều có tiết tấu của chính mình, như Minh Nhân, hắn có phương thức của mình, người khác quấy nhiễu không được.
Một tháng chớp mắt đảo qua, Trịnh Đại hộ pháp rốt cục có cơ hội đem tất cả mọi người triệu tập lại lần nữa.
Không cần hỏi thăm, trong một tháng này, tình huống của tất cả mọi người đều trong giám thị, trên cơ bản đều có tiến bộ không ít, đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Tại thời điểm này đều có người không thích ứng, có lẽ tại môn phái của mình là rất ưu tú, cũng biểu hiện rất tốt, nhưng ở trong quá trình tu luyện luôn luôn có người sẽ bị đào thải.
Trịnh Đại Thế lạnh lùng đảo qua mọi người, “Số hai mươi chín, bốn mươi bảy, năm mươi mốt, bảy mươi chín, tám mươi bốn, ra khỏi hàng!”
Khi nói tới số bảy mươi chín, Minh Nhân cùng Mã Điềm Nhi thân thể rõ ràng chấn động.
“Năm người các ngươi hoàn toàn chính là phế vật, lãng phí tài nguyên quý giá, đào thải. Hiện tại lập tức cút khỏi nơi này đi thôi!”
Trịnh Đại Thế quát, đồng thời cũng hung hăng đảo mắt qua những người khác, hắn muốn lập uy, mặc kệ tương lai những người này thế nào, hiện tại phải gieo xuống uy vọng.
Trưởng lão Hóa long điện ở một bên chờ, chuyện này không do hắn làm chủ.
Vương Mãnh cũng không có ngoài ý muốn, một tháng này tuy rằng hắn siêng năng tu luyện, nhưng mà không có hề tiến triển gì. Ngũ Hành chi thể thuỷ chung cũng không có đột phá, mệnh ngân vẫn tại tầng , mà Khí Hồn vẫn là cái quang điểm, thậm chí làm cho Vương Mãnh hoài nghi nó có phải là khí hồn hay không nữa. Hay là những thứ gì khác, mà Thánh Tượng... một chút tác dụng cũng không, hắn hao hết đầu óc nhưng ba vị lão đại trong tâm hải vẫn không suy chuyển chút nào.
Bị loại bỏ cũng là nên vậy, chỉ là Vương Mãnh có chút áy náy, dù sao cũng lãng phí nhiều tài nguyên người ta như vậy.
“Trịnh hộ pháp, có thể lưu lại số bảy mươi chín không, ta đảm bảo, hắn sẽ cho các ngươi kinh hỉ lớn nhất!”
Số đột nhiên đứng ra nói ra.
Trịnh Đại Thế đang phát triển uy thế của mình, hắn rất thích xem dáng vẻ những thiên tài này nghiêm cẩn cung kính, nhưng mà lại có người khiêu khích hắn!
Lần này không phải Số , Số căn bản là không có đi ra ... Số !
Là người có tiềm chất tốt nhất lần này.
Trịnh Đại Thế trong lòng giận lên, “Ngươi là đang nghi vấn ta sao!”
Minh Nhân khẽ lắc đầu, “Hắn có được tiềm lực còn tốt hơn ta...”
Trịnh Đại Thế không kiên nhẫn khoát khoát tay, “Cái này không phải do ngươi phán đoán, mà là do ta, hộ pháp Cực Đạo Minh, điều ngươi cần làm là tu luyện cho tốt.”
Thấy Minh Nhân cùng Mã Điềm Nhi muốn đi ra, Vương Mãnh khoát khoát tay, ý bảo hai người không cần lo cho hắn.
Những người bị sút đi lần này có không ít người quen ở bên trong, nhưng ngoại trừ Minh Nhân lại không người nào đứng ra tranh thủ cho những người khác.
Trịnh Đại Thế hừ lạnh một tiếng, “Các ngươi phải nhớ kỹ, tại Cực Đạo Minh, pháp tắc đầu tiên chính là phục tùng, nhưng mà ngươi có thể tạm biệt bọn họ, rồi theo chân mọi người rời đi thôi!”
Vương Mãnh truyền âm cho Minh Nhân cùng Mã Điềm Nhi để bọn họ không cần phải cãi, đây là vấn đề thể chất, cho dù sống ở chỗ này cũng không có nhiều tác dụng lắm. Hơn nữa hắn đã học được phương pháp tìm kiếm Khí Hồn cùng Thánh Tượng, những thứ khác thì nghe theo mệnh trời, đến khi hắn có thể nắm chắc được cơ hội.
Đám người Vương Mãnh được trưởng lão Hoá Long Điện đưa tới một truyền tống trận, “Lên đi, sẽ có người mang các ngươi về đến địa phương cũ.”
Năm người tuy rằngmang theo mặt nạ, nhưng chỉ sợ ngoại trừ Vương Mãnh, bốn người khác tâm tình đều không được tốt lắm, bất quá đổi lại góc độ, tuy rằng bị loại bỏ, nhưng cuối cùng cũng là có thu hoạch.
Năm người đứng ở trên truyền tống trận, trận pháp khởi động, Vương Mãnh chợt thấy trong ánh mắt trưởng lão Hoá Long Điện có một tia... thương cảm.
Trận pháp này có vấn đề!
Ý niệm chỉ lập tức xuất hiện trong đầu, nhưng đã không còn kịp rồi.
Đợi tới thời điểm năm người xuất hiện ý thức, lại phát hiện đã đến một không gian bị bịt kín, rất nóng, chung quanh... tất cả đều là hài cốt.
“... Đây là địa phương nào?”
“Tại sao lại nóng như vậy???”
“Tại đây lô đan, đám người điên cuồng này muốn luyện chúng ta thành đan dược!!!”
Mọi người lập tức sợ hoảng lên, mọi người lập tức bối rối nhào tới, thông qua cái lồng giống như bát thủy tinh này, có thể nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài đỉnh, một trung niên nhân đang cười tủm tỉm nhìn qua bọn hắn.
“Không cần phải vùng vẫy, đây là Thiên Hỏa đỉnh, là mệnh khí của lão phu, các ngươi lãng phí nhiều tài nguyên của Cực Đạo Minh như vậy chẳng lẽ muốn rời đi suông sao.”
Trung niên nhân nhìn qua năm người với ánh mắt giống như là xem một đống dược liệu vậy.
“Ha ha, thể chất cũng không tệ nha, ơ, còn có một Ngũ Hành thể, đám tài liệu này rất tốt!”
Trung niên nhân rất vui vẻ, thời gian ngắn ăn được nhiều đan dược cùng linh dịch như vậy, tuy là không có tăng lên rõ ràng, nhưng dược hiệu nhất định là lắng đọng rồi, lúc này luyện cùng một chỗ, tuyệt đối có thể luyện thành Hoạt Nhân Đan tốt nhất.
Vương Mãnh trong lòng cũng là cả kinh, hắn đã nghĩ đối phương sẽ không buông tha cho bọn hắn như vậy?
Nhưng mà cũng không thể nào nghĩ tới thủ đoạn của Cực Đạo Minh lại ngoan độc như thế!
Nguyên một đám xé toang mặt nạ, điên cuồng đánh đan đỉnh, “Thả ta đi ra ngoài, ta đệ tử của Pháp Hoa Môn, các ngươi làm như vậy sẽ bị trời phạt, tông chủ sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Trung niên nhân nhẹ nhàng gõ lên đan đỉnh, “Đừng vùng vẫy, trong mắt người ngoài, các ngươi chỉ là vượt qua ải thất bại mà chết, cái này rất bình thường nha, có thể sử dụng thân thể không trọn vẹn của các ngươi mà cống hiến một chút cho Cực Đạo Minh là phúc khí của các ngươi, kiếp sau gặp lại nhé.”(tái kiến nhé =)))
“Chúng ta không thể cứ như vậy được, giết đi ra ngoài!”
Ngoại trừ Vương Mãnh, bốn người khác đều cùng thi triển thần thông, bên trong cũng có một người có nguyên lực tầng bốn mươi rồi, mãnh liệt trùng kích lên đan đỉnh, nhưng mà đan đỉnh không chút sứt mẻ.
“Một đám tiểu tử ngốc, đây là mệnh khí của ta, nhận mệnh đi, coi như là đến tiểu viên mãn một khi tiến vào Thiên Hỏa Đỉnh của ta cũng phải ngoan ngoãn để cho ta luyện thành đan dược, phương pháp luyện đan củaThông Thiên đan thần giáo chúng ta là đệ nhất thiên hạ.”
Trung niên nhân rất nhàn nhã, dùng người sống chế thuốc cần phải chú ý rất nhiều, nhất là tài liệu tốt như vậy.
Vương Mãnh không nói một lời, nhìn đối phương, hắn lại thêm kiến thức, hiện tại nhân loại cũng không tốt hơn yêu tộc là mấy, cho dù Tinh Minh thật sự bị yêu tộc khống chế, Cực Đạo Minh cũng không tốt đẹp hơn gì.
Bốn người khác vẫn còn đang điên cuồng công kích, sức cùng lực kiệt, nhưng mà cũng chưa tới tiểu viên mãn, pháp thuật bình thường mà công kích ở chỗ này hoàn toàn là không đủ dùng, xem bộ dạng của trung niên nhân kia, cũng là cao thủ tiểu viên mãn a.
Trong khoảng thời gian tu hành này, Vương Mãnh đối với mệnh khí cũng hiểu rõ có tương đối, kiểu công kích này hoàn toàn vô dụng.
Trung niên nhân căn bản không quan tâm động tĩnh bên trong, bốn người ở bên trong có thể nói là đem hết toàn lực, nhưng Thiên Hỏa Đỉnh không chút sứt mẻ..