Thánh Đường

chương 315: đường đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây cũng không phải là vấn đề của kỹ xảo.

Vương Mãnh nhớ tới Hỏa Diễm Toàn Thư, vì thứ pháp khí này mà hắn đã tốn rất nhiều thời gian, cũng muốn nhìn xem nó có uy lực gì. Triệu hồi ra Hỏa Diễm Toàn Thư, Hỏa Diễm Toàn Thư lơ lửng trước người, Vương Mãnh tay phải đột nhiên ấn ở phía trên, tâm thần cũng đưa một tia ý thức dũng mãnh tiến vào.

“Sát…”

Bỗng nhiên Hỏa Diễm Toàn Thư hào quang đại phát, thiên địa vang lên một tiếng nổ lớn, những cây hỏa thứ đang định công kích Vương Mãnh cũng ngừng lại, trên không trung đám dị thú sửng sốt một chút, đột nhiên quay đầu chạy thục mạng.

Nhưng mà cũng không kịp rồi, tiếng rít vang lên kịch liệt, lực lượng mạnh mẽ như một cơn lốc khiến cho sắc mặt Vương Mãnh phải biến đổi. Hỏa Diễm Toàn Thư hào quang đại phát, ngọn lửa hướng bốn phương tám hướng nổ tung.

Ngao ~~~~

Một hỏa long cực lớn từ bên trong Hỏa Diễm Toàn Thư xoay tròn mà xuất hiện, làm cho tất cả những gì bên trong phạm vi công kích của nó biến thành cát bụi, dị thú đuổi theo hắn tốc độ chạy trốn rất là nhanh nhưng thân thể vẫn bị Hỏa Long quét trúng một nửa, lập tức hóa thành tro bụi, chỉ còn lại có một nửa bay thẳng lên không trung.

Hỏa Diễm Long Bá Thiên!

Vương Mãnh ngơ ngác nhìn mảnh đất trống chung quanh, hắn cũng bị uy lực của pháp khí này mà ngẩn ngơ.

Từ khi kế thừa thần cách, hắn một mực đắm chìm trong thần cách ảnh hưởng đối với cảnh giới cùng kỹ thuật vô hạn truy cầu, nhưng mà trên con đường tu chân, pháp khí trọng yếu bực nào chứ. Mạc Sơn cùng Vọng Thiên một người một kiếm tung hoành thiên hạ, cái kia là bởi vì bọn hắn đã tới cảnh giới đó rồi, Vương Mãnh cũng không phải là bán thần.

Pháp khí là một loại thủ đoạn làm cho uy lực của {Tu Chân giả} được phóng tới vô hạn, đến bán thần, đương nhiên hóa mục nát thành thần kỳ, kỳ thật thần cách chính là pháp khí lớn nhất của bọn họ rồi, mà bây giờ Vương Mãnh cần có nhiều pháp khí phụ trợ.

Vương Mãnh vuốt ve Hỏa Diễm Toàn Thư đang ảm đạm đi, cái này là đồ tốt, chỉ là cảm giác được sau khi phóng ra ngọn lửa pháp thuật khoa trương như vậy lần thứ nhất, lực lượng đã tiêu tán không ít, chỉ sợ phải cần một khoảng thời gian nữa mới khôi phục lại được.

“Tiểu hỏa nhi, nhà của ngươi chỉ có một quyển như vậy thôi sao, còn có... nữa không, mười bản tám bản đều chê ít à.”

Tiểu hỏa nhi mờ mịt nhìn xem Vương Mãnh, gãi ngọn lửa trên đỉnh đầu mình, “Chỉ có cuốn này, một mực tựu chìm ở bên dưới.”

Vương Mãnh chỉ là thuận miệng mà nói, hắn cũng biết thế này là vận khí hắn có quá lớn rồi, không thể quá nhiều, bằng không thì biến thành đen đủi rồi.

“Ha ha, tiểu hỏa nhi, cùng ta rời đi, chỗ chúng ta có rất nhiều bằng hữu, ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ.”

Thu Hỏa Diễm Toàn Thư lại, Vương Mãnh mang theo tiểu hỏa nhi mập mạp hướng phía truyền tống trận đi đến, Vương Mãnh kế hoạch là đem Ngũ Hành đại pháp giai đoạn thứ ba mau chóng tu thành, trụ cột là được rồi, cũng không thể luôn đình chỉ tại loại cảnh giới này. Mấu chốt nhất chính là, thánh đường hiện tại gặp phải rất nhiều khiêu chiến, gặp lại người như Tề Phi Vũ thì không nhất định có vận khí tốt như vậy.

...

Lúc hắn đi tới mục tiêu thì, Vương Mãnh trợn tròn mắt, tiểu hỏa nhi mò mò ngọn lửa trên đỉnh đầu vẻ mặt mờ mịt.

Một tiếng hét thảm xông thẳng lên trời.

Quả nhiên hưng phấn không đủ ba phút, truyền tống trận bị hủy.

Hộc máu!

Truyền tống trận là cách duy nhất để trở về, bình thường truyền tống trận do tu chân học viện mở đều là tương đối an toàn, nhưng mà...

Vương Mãnh khinh thường quá.

Vương Mãnh đặt mông ngồi chồm hổm ở chỗ này, hắn cũng không muốn ở cái địa phương không có muội tử này ngốc cả đời.

Vương Mãnh vội vàng mở ra tinh hoàn,... Trận pháp không nhúc nhích được, tinh hoàn uy lực cũng khó có thể bao trùm xa như vậy.

Hiện tại chỉ có chờ người của tu chân học viện tới, nhưng hắn dường như.. không có nói cho bất luận kẻ nào là chính mình đang ở tại đây, hơn nữa nghe nói loại địa phương giống như Hỏa Thần tiểu thiên giới này trên cơ bản không có người sẽ đến, mười năm tám năm tới một lần?

Vương Mãnh nhìn qua tiểu hỏa nhi, kêu lên một tiếng bi thương.

“Tiểu hỏa nhi còn có truyền tống trận nào khác không?”

Tiểu hỏa nhi lục lọi ngọn lửa, lục lọi ba cái, ánh mắt sáng lên, “Hình như có địa phương như vậy, nhưng không ở kề bên này, ngươi xem có phải đúng không.”

Tiểu hỏa nhi mập mạp khẽ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình, tung tóe ra hỏa hoa, xuất hiện một cái hình ảnh, là một truyền tống trận phi thường khổng lồ.

“Nơi này ở đâu?”

Chỉ cần là truyền tống trận nhất định là do {Tu Chân giả} thành lập, nhưng cũng không phải truyền tống trận nào cũng có thể loạn truyền, cái truyền tống trận này bên trên có tiêu chí của Tinh Minh, vậy thì không có vấn đề.

Tiểu hỏa nhi chỉ chỉ về phương xa, suy nghĩ tìm từ thế nào để diễn tả một chút, chuyện này là vấn đề khó khăn thế nào chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đều nhăn nhúm lại một chỗ, tỏ vẻ từ ngữ rất thiếu thốn.

Vương Mãnh đem tiểu hỏa nhi từ trên bờ vai để xuống, “Ngươi dẫn đường.” Nói xong bay lên trời.

Nhưng mà lần này hắn cũng không dám kiêu ngạo như vừa nãy nữa rồi, Hỏa Thần tiểu thiên giới dị thú đều rất phiền toái, hơn nữa động một chút lại cả đàn cả lũ, Vương Mãnh cũng không muốn lâm vào vây hãm.

Tiểu hỏa nhi phi thường ưa thích cảm giác phi hành trên không trung, hưng phấn chỉ một phương hướng.

Vương Mãnh mình là một dân mù đường, căn bản không phân biệt rõ phương hướng, dù sao tiểu hỏa nhi chỉ tới chỗ nào thì hắn bay tới chỗ đấy thôi.

Cũng không biết bay rồi bao lâu, Vương Mãnh hiện tại nguyên lực nhưng là phi thường cường hoành, vậy mà cũng mệt mỏi thở hồng hộc.

Nhưng mà bóng dáng truyền tống trận đều không có gặp một cái.

“Khụ khụ, tiểu hỏa nhi, ngươi xác định là phương hướng này sao?” Vương Mãnh không thể không nghiêm túc đàm luận với tiểu hỏa nhi một chút.

Tiểu hỏa nhi ngơ ngác sờ lên ba dúm lông trên đỉnh đầu, dùng ánh mắt vô tội nhìn qua Vương Mãnh, “Là hướng kia!”

Vương Mãnh ngơ ngác nhìn qua tiểu hỏa nhi, sau đó lôi kéo tiểu hỏa nhi xoay người, “Ở đâu?”

Tiểu hỏa nhi phi thường quyết đoán chỉ vào phía trước...

Vương chân nhân hóa đá rồi, trời ạ, cái này là chuyện gì chứ, gặp phải một người mù đường còn hơn cả mình!

Tiểu hỏa nhi, vĩnh viễn đều chỉ tới phía trước của mình.

Vương Mãnh chỉ có thể dừng lại, lúc ý thức của hắn trao đổi với hỏa hải ý thức, đã từng hiện ra toàn bộ địa đồ Hỏa thần tiểu thiên giới một lần. Vương Mãnh dựa vào trí nhớ trên mặt đất vẽ lên sơ đồ phác thảo mơ hồ, rồi kéo tiểu hỏa nhi tới..

“Tiểu hỏa nhi, nơi này là chúng ta, chính là nơi ở của ngươi lúc trước, chúng ta hướng phía trước bay hơn nửa ngày rồi, trên đường trải qua ba hỏa hải, cho nên ước chừng hẳn là tại đây, địa phương ngươi nói ở nơi nào?”

Vương Mãnh tuy rằng là dân mù đường, nhưng tốt xấu gì cũng nhận ra địa đồ, dùng nhánh cây chỉ cho tiểu hỏa nhi đường đi một cách nguyên thủy nhất.

Tiểu hỏa nhi chỉ chỉ vào địa phương ở bên trái “Ở chỗ này.”

Vương Mãnh vỗ đầu một cái, may mắn, nếu đi vòng vèo hắn muốn hộc máu rồi.

“Đi thôi, không lâu nữa chúng ta sẽ được về nhà.”

Vương Mãnh kéo tiểu hỏa nhi tiếp tục ra đi.

Vương chân nhân đang trên đường trở về nhà, đám người Hà Túy đã muốn cùng ma luyện trận doanh chiến đấu mấy trận, cũng có thắng bại.

Chỉ cần người tại tu chân trong học viện, ngược lại không đến mức có nguy hiểm tánh mạng, đối phương khiêu chiến không có gì hơn là một ít chính thức khiêu chiến, hoặc là bên trong không gian chiến đấu làm giảm xuống tỷ lệ thắng của đám người Mã Điềm Nhi mà thôi.

Đây là đối với người bình thường thì rất có áp lực, nhưng mà lại khinh thường tính dẻo dai của đệ tử thánh đường.

Mã Điềm Nhi tao ngộ hai lần khiêu chiến rồi, kết quả toàn thắng, Phục Hợp đan kia dùng tốt phi thường. Mã Điềm Nhi chẳng những thanh trừ hỏa độc, công lực còn có tinh tiến, nàng đã muốn nhanh đến ba mươi tầng nguyên lực.

Lý Thiên Nhất sáu thắng hai thua, cũng là tỷ lệ thắng dẫn đầu, Ninh Chí Viễn kỳ thật hơi thiệt thòi một chút, hắn nguyên lực ba mươi ba tầng rồi, đối mặt nhưng lại là cao thủ ba mươi bảy, tám tầng của ma luyện trận doanh, liên tiếp bị đánh bại hai trận, làm cho Ninh Chí Viễn bị áp lực rất lớn.

Hắn là muốn trốn tránh khiêu chiến, nhưng vấn đề là ngươi đi đến chỗ nào đều có thành viên của ma luyện trận doanh khiêu khích vũ nhục, đôi khi, thật sự không có biện pháp, không chiến đấu là không được.

Chỉ có điều ma luyện trận doanh cũng không nghĩ tới, Mã Điềm Nhi cùng Lý Thiên Nhất lại mạnh mẽ như vậy, chỉ là ma luyện trận doanh nhiều người, luân phiên mà đến, gánh vác trên người một người, căn bản là không coi vào đâu rồi, thánh đường trận doanh chỉ có vài người như vậy thôi.

Tưởng Tình Tình thật không có thu được khiêu chiến, đại khái là biết rõ lai lịch của nàng, cũng biết nàng cùng thánh đường trận doanh quan hệ tương đối ít, ma luyện trận doanh làm việc cũng có rất có mưu tính.

Ma luyện trận doanh vốn có ý tứ là trực tiếp gây áp lực mà áp đảo Thánh Đường trận doạnh, cúi đầu nhận thua, ngoan ngoãn đưa trước “Phí bảo hộ”, nhưng trước mắt cái này hiệu quả cũng không đạt được toàn bộ.

Thánh đường dám chống lại nha.

Tưởng Tình Tình không có nhàn rỗi, bắt đầu giống đệ tử ma luyện trận doanh khởi xướng khiêu chiến, đây mới là cùng tiến thối.

Chỉ là tuy vậy đối với chỉnh thể đại cục cũng không có trợ giúp quá lớn, hai phe cánh thế lực đối lập cũng không cân đối.

Mà Vương Mãnh... Hắn lại bị tiểu hỏa nhi lừa bịp rồi, lần này không phải phương hướng, là khoảng cách, tiểu hỏa nhi nói khoảng cách chừng nửa ngày, nhưng quỷ mới biết phải đi bao nhiêu ngày mới có thể tới, nhưng cũng phải đi mà thôi. Vương Mãnh cũng chỉ còn cách phải đi tiếp.

Trên đường đi Vương Mãnh cùng tiểu hỏa nhi nói chuyện không ngừng, tiến thêm một bước hiểu rõ cách dùng của Hỏa Diễm Toàn Thư, chỉ có thể nói so sánh với người đã chế tác ra Hỏa Diễm Toàn Thư, chính mình tự nhận là luyện khí chi pháp thật sự là ếch ngồi đáy giếng.

Lão Mạc cũng không phải vạn năng, kinh sợ địa vị bán thần, cho nên những người cùi bắp tự nhiên phải cho rằng đó là một núi cao ngẩng lên không thấy đỉnh, cho rằng vô luận cái gì Mạc Sơn cũng đều mạnh nhất, kỳ thật đây là một loại ảo giác. Mạc Sơn mạnh chỉ là kiếm của hắn, cùng với pháp tắc chi lực mà hắn giải thích được, nhưng bán thần cũng không phải thần, kỳ thật cách thần còn kém xa lắm, chỉ có điều có được thần cách Vương Mãnh làm chuyện gì cũng đều làm chơi ăn thật mà thôi.

Nếu bàn về luyện khí luyện đan, Mạc Sơn cũng tuyệt đối là cùi bắp, hắn cho Vương Mãnh chính là một cơ hội hoàn toàn mới.

Vương Mãnh gần như si mê nghiên cứu lên hỏa diễm toàn thư, không riêng gì bản thân Hỏa Diễm Toàn Thư uy lực, lại càng là sự hiện hữu của nó.

Hỏa Diễm Toàn Thư mỗi lần sử dụng phải tiêu hao tâm thần cùng nguyên lực bản thể, tâm thần tiêu hao khá lớn, pháp khí bình thường đều dựa vào linh thạch chèo chống, càng là pháp khí cường đại đối với linh thạch tiêu hao càng mạnh. Nhưng Hỏa Diễm Toàn Thư này hiển nhiên không cần linh thạch, chính nó có thể khôi phục. Dựa theo tu chân học viện phân cấp pháp khí thành: Binh cấp, Tướng cấp, Vương cấp, Hoàng cấp, thì Hỏa Diễm Toàn Thư này là Hoàng cấp pháp khí.

Tiểu hỏa nhi nếu so với Vương Mãnh thì còn hưng phấn hơn, hai người như vậy nghỉ ngơi một chút, ngừng ngừng bay, rồi lại bay tiếp, hơn mười ngày mới tìm được truyền tống trận.

Truyền tống trận này có quy mô rất lớn, thoạt nhìn hoang phế cũng có một thời gian rồi, nhưng trận pháp bảo tồn vẫn là rất nguyên vẹn, Vương Mãnh đem thiên tôi hỏa linh thạch thả đi vào, trận pháp bắt đầu hoạt động.

“Ha ha, vận khí không tệ, tiểu hỏa nhi xem ra chúng ta có thể rời khỏi cái này địa phương quỷ quái này rồi.”

Hỏa Thần tiểu thiên giới thực không tính là nơi tốt, hoàn cảnh thật sự quá ác liệt, đối với người Ngũ Hành chủ hỏa có thể là thiên đường, nhưng Vương Mãnh lại có Ngũ Hành thể chất, cũng không phải chỉ một Ngũ Hành hỏa thể. Hơn nữa mấu chốt là tại đây thức ăn rất kém, đến cảnh giới hiện tại của Vương Mãnh, mấy tháng không ăn cũng không có vấn đề gì lớn. Vương chân nhân cũng không có vấn đề gì nữa cả, đã từng được Mạc Sơn ảnh hưởng, thất tình lục dục thiếu chút nữa đều vứt rồi. Nhưng là Dương Dĩnh đã làm cho Vương Mãnh tỉnh lại. Hắn không phải là bán thần, mà là một người đang còn sống sờ sờ, nếu mà không có thất tình lục dục, sống cũng chỉ như một cái xác khô không hồn, Vương Mãnh truy cầu lực lượng, nhưng càng truy cầu sống tốt hơn.

Trận pháp quang mang càng ngày càng thịnh, tuy rằng không biết truyền tống tới nơi nào, nhưng Vương Mãnh cũng mặc kệ,

Tiểu hỏa nhi hưng phấn gãi ba dúm ngọn lửa trên đỉnh đầu, mừng rỡ vô cùng, tiền đồ cùng nguy hiểm nó cũng không quan tâm, đây là loại khát vọng không mục đích của một sinh mạng mới ra đời, nó bị lây bởi Vương Mãnh.

Truyện Chữ Hay