Thánh Đường

chương 305: đôi giày giấy mộc mạc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lữ Nhạc Thiên híp mắt, hắn từng gặp không ít tinh anh ngạo khí lăng vân của các môn phái, nhưng có loại thiên phú này còn có thể chơi trò xỏ lá, thật sự là ít càng thêm ít.

“Vương Mãnh à, ngươi tới tu chân học viện cũng có một thời gian ngắn rồi, chắc hẳn vô cùng rõ ràng sinh tồn ở nơi này cũng không dễ dàng, ta nghe nói thánh đường cùng Vạn Ma Giáo đã muốn đấu đến thời khắc mấu chốt, hơn nữa ngươi còn muốn thành lập trận doanh.”

Vương Mãnh trong lòng cả kinh, lúc Sơn Lâm bảo hắn tới nơi này, Vương Mãnh trong lòng là có chút tâm thần bất định, với tình huống trước mắt của hắn không có khả năng khiến cho nhân vật lớn như Lữ Nhạc Thiên chú ý. Thánh đường cùng Vạn Ma Giáo tranh đấu, tại tu chân học viện cũng đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi, huống chi còn thuộc về những môn phái cấp thấp, trừ phi là do thân phận ở không gian đấu chiến bị hoài nghi rồi.

“Viện trưởng đại nhân, ngài có gì chỉ giáo?” Vương Mãnh quả thực không biết Lữ Nhạc Thiên muốn làm cái gì, hắn rất muốn dùng thần thức thăm dò một chút, nhưng mà cũng không dám, Lữ Nhạc Thiên trước mắt thâm bất khả trắc sâu như vực sâu vậy, chơi mờ ám rất dễ tự đem đá đập chân mình.

“Ngươi biết gần đây trong không gian chiến đấu xuất hiện một cao thủ nặc danh không?”

Vương Mãnh trong lòng cả kinh, nhưng mặt không đổi sắc, “Biết rõ.”

“Ha ha, ta cần người này chiến đấu cho ta, nếu không cũng khiêu chiến một chút cường giả có phân lượng.”

Lữ Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói.

Vương Mãnh không biết đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì, không gian chiến đấu, tinh hoàn đều là đến từ trận pháp khổng lồ của Tinh Minh, Lữ Nhạc Thiên lại là người có quyền lợi, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như đã chắc chắn mình là chân nhân, nhưng vừa rồi không có nói rõ.

Không do dự, Vương Mãnh trong lòng đã có tính toán.

“Viện trưởng đại nhân, nếu ta mà là chân nhân, chỉ sợ cũng không quá nguyện ý làm như vậy, khiêu chiến cường giả hội sẽ có áp lực rất lớn, như lần trước công khai cả học viện, lại càng gây thù hằn vô số, đây cũng không phải là cử chỉ sáng suốt gì.”

Vương Mãnh vẻ mặt cũng tươi cười, dường như đang nói chuyện không có liên quan tới mình vậy.

Sau khi bị phơi bày ra ngoài lần trước, Vương Mãnh cũng không khỏi tạm dừng chiến đấu ở không gian chiến đấu. Cho dù muốn chiến, cũng chuẩn bị dùng thân phận chân thật của mình để đền bù tỷ số thắng, vốn chỉ là muốn không có chút lo lắng mà mượn cơ hội rèn luyện pháp thuật. Nhưng tới một bước này, đã không phải là chuyện tốt nhi gì rồi, tu chân học viện ngọa hổ tàng long, nhảy như vậy, mặc dù có hiệu quả oanh động, nhưng cái khó là làm cho người ta đố kỵ, ngay cả Vương Mãnh cũng cảm thấy loại chiến đấu này của mình quá lấy lòng mọi người.

“Cho nên, ta mới tìm ngươi tới thương lượng một chút, ta cần người này đứng ra làm chuyện này cho ta.”

“A, ý của viện trường đại nhân là?”

“Ta sẽ an bài một ít cao thủ, mỗi một trận chiến đều mở ra cho toàn bộ học viện quan sát, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để cho vạn chúng chú muc.”

“Đây chỉ sợ cũng là cơ hội tốt để toi mạng, viện trưởng đại nhân, trong học viện cao thủ nhiều như mây, cần gì phải tìm hắn chứ, cái gì Long Vương, Nữ Hoàng, Thiên Vương, đều là cao thủ còn gì.” Vương Mãnh cười khổ.

“Bọn hắn cùng người này đứng ở đó có hiệu quả khác nhau.” Lữ Nhạc Thiên vẫn là cười tủm tỉm dùng khẩu khí buôn bán để thương lượng.

“Có thể cự tuyệt sao?” Vương Mãnh hỏi.

“Ngươi cảm thấy thế nào.” Lữ Nhạc Thiên chậm rãi nói.

“Viện trưởng đại nhân, nếu là thương lượng, có phải là có thể cho chút ngon ngọt, như vậy cho dù vì viện trưởng đại nhân mà hy sinh, dầu gì cũng là cam tâm tình nguyện mà, ngài là đại nhân vật nha.”

Vương Mãnh nói ra, kỳ thật lúc Lữ Nhạc Thiên tìm tới hắn, hắn cũng đã không có đường lui rồi, vô luận đối phương rốt cuộc muốn làm gì, hắn đều phải xông xuống.

Vương Mãnh từ trước đến nay khá dễ tiếp nhận vận mệnh, đã tới cục diện bây giờ là không thể cự tuyệt, vậy buông tay mà làm thôi.

“Ha ha, tiểu tử, ngươi không tệ, dám đặt điều kiện với ta, nói đi. nhưng không nên quá phận.” Lữ Nhạc Thiên tất nhiên hi vọng đối phương cam tâm tình nguyện làm chuyện này, nếu không không cần phiền toái như vậy, nhưng hắn ghét nhất là người tham lam quá độ.

“Viện trưởng đại nhân, đệ tử gần đây nghèo rớt mùng tơi, trong học viện chi tiêu thật sự quá lớn, công pháp đều luyện không dậy nổi rồi, nơi này ngài có mấy loại giống như thẻ miễn phí gì gì đó không...?” Vương Mãnh thận trọng nói.

Lữ Nhạc Thiên sửng sốt nửa ngày, thật không nghĩ Vương Mãnh lại đưa ra cái yêu cầu như vậy, thật sự là quá... mộc mạc đi.

“Khục khục, cái này không có vấn đề, ta đưa cho ngươi tinh hoàn đã mở ra đặc quyền, nhưng là, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thắng lợi mới có thể tiếp tục, một khi thất bại, sẽ là hai bàn tay trắng!”

“Hắc hắc, viện trưởng đại nhân, hợp tác vui vẻ.”

Lữ Nhạc Thiên tinh hoàn mở ra, một đạo quang mang bắn vào bên trong tinh hoàn của Vương Mãnh.

Đợi Vương Mãnh rời đi, Sơn Lâm mới đi đến.

“Đại nhân, người xem kẻ này như thế nào?” Sơn Lâm cung kính nói.

“Ta hiện trong tay có ba tờ minh bài, hắn rất có thể trở thành một lá bài tẩy của ta, sai, hẳn là vương bài!”

Sơn Lâm chú ý tới, viện trưởng đại nhân rất vui vẻ, cao hứng từ tận trong lòng, cái này khác với những nụ cười hình thức khác.

Nhưng là Sơn Lâm không nghĩ tới viện trưởng đại nhân lại đánh giá Vương Mãnh cao như vậy.

“Ngươi đi ra ngoài đi, chú ý nhiều một chút.”

“Tuân lệnh đại nhân.”

Lữ Nhạc Thiên đứng chắp tay, trong mắt hào quang bắn ra bốn phía, nhìn như rất bình thường, nhưng thật ra lại không bình thường nhất.

Không có một người nào, không có một đệ tử nào, có thể cùng một cái Đại viên mãn cường giả chuyện trò vui vẻ, không bị ảnh hưởng chút nào.

Có lẽ, tiểu tử này thật có thể trở thành vương bài của hắn.

Trên đường trở về, Vương Mãnh biểu lộ rất ngưng trọng, hắn cũng không lo lắng Ngũ Hành thể chất bị người phát hiện, đối với Tinh Minh mà nói, có lẽ còn là chuyện tốt, chiếu theo phương thức của bọn hắn, tình huống giống như của Vương Mãnh tuyệt đối trong phạm vi thu hút.

Vương Mãnh lo lắng chính là thần cách, bất kỳ một {Tu Chân giả} nào, nhất là những tồn tại cường đại kia, thần cách đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là chí bảo không thể ngăn cản được.

Không phải vạn bất đắc dĩ, không thể sử dụng lực lượng thần cách, mang ngọc có tội.

Nhưng mà vừa rồi cùng Lữ Nhạc Thiên nói chuyện với nhau một phen, hắn dường như phát hiện cái gì, nhưng lại không thể xác định.

Thần cách tồn tại, cho dù là đến đại viên mãn như Lữ Nhạc Thiên thì cũng không cách nào giải thích, hắn có thể cảm giác được Vương Mãnh không giống bình thường, chỉ là một loại cảm giác. Chỉ cần Vương Mãnh không thể hiện như lúc đối phó với Cuồng Kiếm Phái, coi như là cao thủ cấp bậc đại viên mãn cũng không thể phát hiện trên người hắn mang dị bảo.

Tuy rằng không biết mục đích của viện trưởng là gì, nhưng trước mắt mà nói đối với chính mình vẫn có lợi. Vương Mãnh đi vào hỏa môn, hắn muốn từ nơi này được thêm một phần công pháp.

Muốn tiến vào hỏa môn một lần nữa, là cần phải trả giá một ngàn thượng phẩm linh thạch, một đạo hỏa môn, tinh hoàn loáng lên, trận pháp nối tiếp. Vương Mãnh vẫn có chút lo lắng, vạn nhất lão gia hỏa này lừa dối hắn, vậy cũng không quá tốt, trong túi hắn cũng không có nhiều linh thạch như vậy.

Lúc ánh sáng của trận pháp tiếp xúc với tinh hoàn, tinh hoàn quang mang hiện lên một tia ánh sáng màu lam, lực cản trên người Vương Mãnh biến mất, thông thuận tiến vào hỏa môn.

Xem ra viện trưởng thật là không có nói dối, đối với Vương Mãnh không thể nghi ngờ đây là một tin mừng.

Dạo qua ngũ hành môn một vòng, cũng hao tốn mất một ngày của Vương Mãnh, nhận được công pháp mới rồi, Ngũ Hành thể chất bắt đầu vận hành Ngũ Hành, có lợi sẽ có tệ, đột phá khó, nhưng trước mắt mà xem, mỗi lần đột phá có thể lập tức có thể bạo tiến. Đạt được một bộ công pháp mới, mới là cơ bản để tiến giai, có kinh nghiệm hai lần Ngũ Hành tiến giai, Vương Mãnh cũng có không ít thể ngộ, vừa đi vừa cân nhắc, đã có một chút cảm giác.

Mấy ngày kế tiếp, Vương Mãnh thời gian chủ yếu đều dùng để quen thuộc quá trình tiến giai Ngũ Hành pháp thuật, tận mọi khả năng để thông hiểu đạo lý năm loại công pháp ngũ hành, hình thành Ngũ Hành giai đoạn thứ ba.

Đương nhiên thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phía, đạt được lợi ích của viện trưởng thì phải làm việc.

Chân nhân phát ra khiêu chiến bên trong không gian chiến đấu, đối thủ là viện trưởng đại nhân chọn trước, lần đầu tiên chính là đánh bại Qua Mãng, mục tiêu lần này là Long Vương trận doanh Chân Vũ.

Chân Vũ, Long Vương trận doanh cao thủ, cấp bậc trong khoảng từ ba mươi tầng đến bốn mươi tầng có thể tiến vào top , là thể tu mạnh mẽ.

Nhìn thấy đối thủ này, Vương Mãnh ngược lại thở dài một hơi, người này tuy rằng rất mạnh, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể đấu, nếu “Lữ lão yêu” kiếm cho hắn đối thủ mạnh mẽ một chút, hắn đã có thể khóc không ra nước mắt.

Vương Mãnh chỉ để ý khởi xướng khiêu chiến, mà người tiếp nhận khiêu chiến, trên cơ bản không có lựa chọn.

“Chân nhân” khiêu chiến lại lần nữa làm cho tu chân học viện một hồi dậy sóng, tin tức lan truyền nhanh chóng, sau khi chiến thắng nữ hoàng trận doanh Qua Mãng, chân nhân “Tu dưỡng” một thời gian ngắn, đối thủ mới là Chân Vũ.

Chân Vũ cùng một cấp bậc với Qua Mãng, nhưng lại là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, Qua Mãng là kiếm tu, tuy rằng hung mãnh, nhưng kiếm tu hung mãnh cùng lực tu hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, mà Chân Vũ tuyệt đối là lực tu coi trọng công kích bá đạo.

Mà chuyện này đối với một lực tu tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được, Chân Vũ đã muốn phát ra tuyên ngôn chiến đấu bóp nát chân nhân.

Tam đại trận doanh ai cao ai thấp, một mực khó phân cao thấp, nếu là Chân Vũ có thể thắng được, tự nhiên có thể làm lớn mạnh thanh thế của Long Vương trận doanh.

Chân Vũ không muốn lảng tránh, cũng không thể lảng tránh, đồng thời Chân Vũ cũng tuôn ra lời thề muốn dùng nguyên lực cùng cấp với chân nhân để chiến đấu.

Dù sao Qua Mãng đã tạo ra quy củ, nếu hắn dùng tầng nguyên lực thắng một tiểu tử mới hai mươi tầng nguyên lực, nói thật ra dùng địa vị của hắn còn chưa đủ dọa người, huống chi đây là đối mặt học viện công khai đấu pháp, không phải một hồi đơn thuần thắng bại. Nó quan hệ đến vinh dự cá nhân hắn, đồng thời cũng quan hệ đến uy danh của Long Vương trận doanh.

Từ khi Chân Vũ nhận lời khiêu chiến, trận đấu sẽ diễn ra bảy ngày sau đó.

Vương Mãnh đúng là rất bận việc tu hành ngũ hành, còn phải trù bị thành lập trận doanh, danh tự đã nghĩ kỹ rồi, đến từ thánh đường, chính là thánh đường, cho nên trận doanh danh tự cũng là thánh đường.

Vương Mãnh, Mã Điềm Nhi, Phạm Hồng ba người tới bách chiến các, Phạm Hồng đúng là mặt mày hồng hào, “Thành lập trận doanh chủ yếu phải có ba điều kiện, thứ nhất là giao nạp ra một số lượng linh thạch nhất định, bình thường là năm nghìn khối thượng phẩm linh thạch, thứ hai là hoàn thành một nhiệm vụ, thứ ba là thành viên phải có trên mười người.”

Năm nghìn khối linh thạch, mọi người gom góp một chút cũng đủ, Vương Mãnh bên này còn thừa lại một ít, tăng thêm chủ lực Phạm Hồng toàn lực ủng hộ, tuy rằng hơi khó khăn một chút, nhưng cũng đủ, về phần hai cái khác, chính là có thể từ từ cũng được, từng bước từng bước giải quyết.

Lại nhìn thấy khuôn mặt như cương thi của chấp sự bách chiến các rồi, đến tu chân học viện cũng có một thời gian, nhưng khuôn mặt như cương thi của chấp sự bách chiến các thì nhìn thế nào cũng không thể đáng yêu nổi.

“Chúng ta là đến làm thủ tục sáng tạo trận doanh mới.” Phạm Hồng nói ra.

Bách chiến các chấp sự nhàn nhạt liếc mắt nhìn ba người, “Một vạn thượng phẩm linh thạch.”

Ba người sững sờ, Phạm Hồng thì nóng nảy, “Không phải năm nghìn ư, tăng giá thì khi nào, có lầm hay không!”

Chấp sự bách chiến các vẫn bình tĩnh nói, “Các ngươi có muốn lập không, nếu không xin cứ tự nhiên.”

Cũng không cò kè mặc cả cũng không giải thích, vẻ mặt kia cũng không chút thay đổi, trong chớp mắt muốn rời đi rồi.

Phạm Hồng cũng thấy khó khăn, hơn năm ngàn, hắn còn có thể chịu đựng được, nhưng mà một vạn thì đúng là hơi quá đáng.

Truyện Chữ Hay