Có lẽ hoàng đế đã có ứng cử viên cho trong lòng, vì không được chọn cho nên mới không cam lòng; Hay là vì có hoàng tử chưa đủ tuổi, hoặc do thời gian của hoàng đế không còn nhiều nữa.
Tất cả đều có thể.
Hằng Quang và Thiên Lang đều nhìn ra đế tinh sắp lặn, chắc hẳn mấy kẻ kia cũng nhìn ra được.
“Nếu tình huống phức tạp như thế, vậy thì ta có một biện pháp.” Thiên Lang nói: “Trước tiên giả chết đi.”
Tạ Thực: “…”
Lâm phi: “…”
“Không phải ngươi bị kẻ kia tính kế sắp chết sao? Cứ tương kế tựu kế mà diễn, mỗi ngày dằn vặt một trận, khiến ai cũng biết ngươi đang thoi thóp, sau đó treo một hơi tàn.” Thiên Lang nói: “Bất quá lần này phải giả rất lâu, chờ khi nào bọn chúng đấu xong, ngươi hẵng thông báo mình vẫn tốt.”
Hằng Quang gật gù: “Như vậy rất tốt, có thể khiến bọn chúng thả lỏng cảnh giác, không chú ý tới ngươi.”
“Vạn nhất Thực vẫn sống mà không chết, đối phương mất kiên nhẫn muốn chém một đao thì sao?” Lâm phi hỏi.
“Đây không phải lí do bà gọi ca ca hắn tới sao?” Thiên Lang trả lời: “Nếu y đã cứu một lần, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Hằng Quang gật đầu, gật được một nửa đã cảm thấy khó khăn: “Vậy bọn chúng định tranh ngôi vị bao lâu nữa? Ta không thể rời chùa quá lâu.”
Thân thể lão trụ trì vốn không khỏe, nếu cứ làm phiền dân trên núi mãi thì không tốt lắm.
“Sẽ không quá lâu.” Tạ Thực tỉnh táo nói: “Nếu bọn chúng đã dám ra tay với Đại hoàng huynh thì tiếp theo sẽ sử dụng sát chiêu.” Thời cơ tranh quyền đoạt vị thay đổi trong chớp mắt, kị nhất là dây dưa dài dòng.
“Bảy ngày sau là đại thọ hoàng tổ mẫu, người phụ hoàng để tâm nhất là Đại hoàng huynh, nhưng người hoàng tổ mẫu thích nhất lại là Ngũ đệ.”
Tuy hậu cung không được tham dự chính sự, nhưng là nương của hoàng đế, chỉ cần không chỉ điểm giang sơn, quan tâm ai là người kế vị cũng không sao, mà tiệc sinh nhật chính là thời cơ tốt nhất.
Trên đời này, chỉ có thái hậu mới có thể hỏi hoàng đế một câu, tuy năng lực làm việc hoàng đế trên triều không ra sao, nhưng cũng coi là người con hiếu thảo, nói không chừng hoàng đế nghe xong liền trả lời ngay.
“Vậy ngươi định làm thế nào?” Thiên Lang hỏi: “Muốn giả chết đến cùng hay muốn ‘mang bệnh’ đến?”
Thần sắc Tạ Thực lóe lóe.
Hằng Quang nói: “Ngươi muốn làm hoàng đế ư?”
Lâm phi nhìn như muốn ngất đi, nắm chặt khăn tay vò vò, không nói tiếng nào.
“Cứ xem như hoàng đế đến gặp Thái hậu để quyết định người kế vị, nhưng ông ta tuyệt đối không để tâm tới vị hoàng tử đã rời xa thế sự.” Thiên Lang nhàn nhạt nói.
Ở một góc độ khác mà nói, các vị điện hạ bây giờ đã xé lớp mặt nạ ra, bây giờ chỉ xem ai bắt được phần thưởng trong lúc loạn quyền mà thôi.
“Sinh trong cung, chỉ có quyền lực mới là chân thực nhất.” Tạ Thực nhìn thẳng vào mắt Thiên Lang: “Ai mà không muốn làm hoàng đế?”
Trong một lúc, không ai nói tiếng nào.
Sắc mặt Tạ Thực tái nhợt, nhưng đôi mắt kiên cường nhìn chằm chằm vào Thiên Lang không thể nào lay chuyển.
Thiên Lang liếc nhìn Hằng Quang một cái.
Tạ Thực hơi nhíu mày, khuôn mặt không có cảm xúc.
“Ngươi nguyện ý giúp ta không?” Tạ Thực nắm lấy tay Lâm phi, nhìn Hằng Quang: “Ca ca.”
Hằng Quang yên lặng hồi lâu.
“Số mệnh thiên tử, ta không thể can thiệp.” Hằng Quang rũ mắt xuống: “Nhân quả luân hồi không phải chuyện mà chúng ta có thể xoay chuyển, nhưng dù ở đây hay ở ngoài, ta cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ ngươi.”
“Vì chuyện này, cho nên ta mới xuống núi.”
Tạ Thực nhếch miệng: “Như vậy đủ rồi.”
Vị trí Tạ Thực trong số hoàng tử không phải đầu cũng không phải cuối, bởi vì Lâm phi không được sủng ái, cho nên càng càng xếp phía sau.
Hoàng đế vốn không yêu thích cái gì gọi là phong hoa tuyết nguyệt, lại trọng văn khinh võ, chuyện liên quan tới phụ thân Lâm phi, năm đó vì lập quá nhiều chiến công hiển hách cho nên vị tướng quân uy viễn dần bị gạt ra khỏi triều đình, dần dần ít khi giao du với bên ngoài.
Từ nhỏ đã đi theo Đại hoàng tử, ánh mắt Tạ Thực tuy linh hoạt, nhưng tuyệt đối không nổi bật, học hành cũng không tốt lắm. Ngược lại, khí chất uy viễn tướng quân rất giống ngoại tôn, Tạ Thực trộm học võ, mười tuổi đã có thể ra thao trường thao luyện cùng đại nhân.
Hằng Quang vừa đến đã thấy đệ đệ mình sống dở chết dở, còn tưởng đệ đệ trời sinh yếu ớt, kết quả vừa nhổ chú thuật ra, Tạ Thực giống nhưng cây trúc sau cơn mưa, cứng cáp hẳn lên, chừng hai ngày nữa là tỏa ra sức sống tràn trề.
Hằng Quang ngồi xếp bằng trên miếng lót nệm, Tạ Thực tiến vào nhìn thấy, nhịn không được hỏi: “Mấy thứ đó là đem theo hả?”
Hằng Quang phục hồi tinh thần trả lời: “Cho đỡ tê chân. Nhiều chức quan như vậy, sao mà nhớ hết nổi?”
Tạ Thực vung ống tay áo ngồi lên, dáng người kiên cường, tuy vẫn còn là thiếu niên, nhưng lại mang phong độ của người quân nhân.
“Vĩnh Yên hầu là bạn cũ của ngoại tổ, từ nhỏ đã thích nói chuyện với ta, dạy ta chơi cờ. Nếu ngươi gặp ông ấy, ngay cả nước cờ cơ bản cũng không biết, nhất định lộ ngay.”
Tạ Thực bày các quân cờ ra, chuẩn bị dạy Thừa Quang — trong thời gian ngắn đương nhiên không thể trở thành kỳ thủ, nhưng luyện thành lớp vỏ bên ngoài thì vẫn có thể.
Bởi vì không biết mấy điện hạ kia mời thứ yêu ma quỷ quái gì về, trải qua thương nghị, bọn họ quyết định vào ngày mừng thọ sẽ để Hằng Quang thay thế Tạ Thực, tìm hiểu thực hư.
Đây là lời giải thích tương đối tốt, kỳ thật là y đi thay đệ đệ chịu thương.
Hằng Quang không ngại, Tạ Thực có công phu quyền cước, gặp phải mấy chuyện phổ thông vẫn có thể tự mình phòng vệ, lỡ như thứ đến không phải là người, vậy thì hoàn toàn là cho không.
Tuy dáng dấp hai người trông tương tự, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có sự khác biệt, càng không cần phải nói chuyện Hằng Quang vô cùng không biết thường thức.
“Sao làm hoàng tử lại phiền phức như vậy.” Đầu Hằng Quang muốn trọc cả rồi.
Trong hoàng cung quả thật có nhiều quy củ, thấy chức quan lớn thì phải chú ý ăn nói, phải ngồi vị trí nào, uống rượu mấy phần cũng phải chú ý, nhìn thấy hoàng đế, dù thân thể sứt mẻ bao nhiêu cũng phải chú ý!
“Không được chống khuỷu tay lên bàn!” Tạ Thực cũng cảm thấy đau đầu, lúc bắt đầu thì không để ý, bây giờ mới phát hiện Hằng Quang quả thực như một dã hầu tử (khỉ) — Cả đời này Tạ Thực chưa từng gặp ai vừa có thể ăn cơm, vừa có thể nói, lại còn quay đầu ngắm chim, “Trong chùa bộ không có chim để ngắm sao? Ngồi đàng hoàng lại đi!”
“Ta chính là không có giáo dưỡng thế đấy! Còn đỡ hơn bị trói tay trói chân sống hết đời!”
Lão trụ trì thì xem Hằng Quang như cháu trai mà nuôi, mặc dù là người xuất gia, nhưng đến cùng vẫn có tình cảm người phàm, trong chùa cũng không còn ai khác, cho nên đối xử với Hằng Quang không hề câu nệ gì.
Kì thực Tạ Thực đã quen sinh tồn trong kẻ hở, mọi chuyện đều dưỡng thành tính tình cẩn thận nghiêm cẩn, chưa tiếp xúc với người tản mạn như Hằng Quang bao giờ, khi nói không tự chủ được lớn tiếng.
() ý nghĩ rời rạc, không liên quan tới nhau, thiếu tập trung.
Vì vậy không khí vắng lặng.
Hai huynh đệ nhìn nhau không nói nửa ngày, Thiên Lang nhảy vào khiến bầu không khí bớt lúng túng hẳn: “Các ngươi làm gì vậy?”
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc trừng trừng nhau, nhìn qua trông rất khôi hài.
Tạ Thực ngẩng cằm lên, Hằng Quang khẽ hừ một tiếng.
Thiên Lang buồn cười, đi tới sờ đầu Hằng Quang: “Ngươi không phải là ca ca à? Sao lại bày ra bộ dáng này thế?”
Hằng Quang cảm thấy Thiên Lang nói có đạo lý, bèn đi kéo kéo tay Tạ Thực.
Tạ Thực bất quá là vì không muốn mất mặt, giờ người ta đã để sẵn cái thang đi xuống rồi, nên chỉ tiếp tục rầm rì dạy cho Hằng Quang biết cách chơi cờ.
Không biết Thiên Lang vừa đi đâu về, uống xong chén trà liền chen chúc chỗ ngồi với Hằng Quang, Hằng Quang ngắt nửa ngày, mới chịu phân vị trí với hắn.
Hằng Quang học Tạ Thực dùng tay kẹp quân trắng màu sắc ôn nhuận, ngạc nhiên nói: “Cái này làm bằng ngọc nè!”
“Dê chi ngọc.” Tạ Thực cũng không ngẩng đầu lên: “Có gì đáng ngạc nhiên?”
“Đệ đệ, ngươi thiệt có tiền đó.” Hằng Quang tiếp tục kinh ngạc.
Tạ Thực giương mắt nhìn y: “Bộ ngươi nghèo lắm sao?”
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, một ngôi chùa nằm tuốt trên núi, đèn nhang không quá nhiều, cũng không có nhiều hòa thượng, cuộc sống sinh hoạt chắc rất kham khổ.
“Trong chùa có đất trồng rau có giếng nước, tình cờ hái được sản vật trong rừng, nhờ người khác bán lấy tiền cũng có thể tự cung tự túc.” Hằng Quang nói.
Tạ Thực buồn cười: “Mấy sản vật núi rừng có thể bán được bao nhiêu?”
Hằng Quang nói: “Thì bán lấy tiền xong, qua một thời gian, tích góp đủ tiền, chúng ta còn có thể sửa cửa chùa nữa.”
Tạ Thực hỏi: “Sửa cửa chùa thì tốn bao nhiêu tiền?”
Hằng Quang duỗi tay ra nói: “Thợ thủ công nói cửa chùa rất mắc, phải năm lạng lận.”
Tạ Thực nói: “Mau thu hồi cái dáng dấp hẹp hòi kia đi, ta cho ngươi năm trăm lạng, dư sức sửa hơn năm mươi cửa chùa.”
Hằng Quang bị Tạ Thực diễn xuất thành thổ hào làm cho hết hồn.
“Y chưa từng sờ qua nhiều bạc như vậy, chớ dọa y tè dầm.” Thiên Lang cười trêu.
Hằng Quang: “!”
Tạ Thực: “Tè dầm–”
“Đó là chuyện năm sáu tuổi! Ngươi đừng có ở đó mà nhiều chuyện!” Hằng Quang nói.
“Các ngươi quen thân lắm sao?” Tạ Thực lơ đãng hạ một quân cờ xuống: “Nhìn Thiên Lang không giống hòa thượng.”
“Mới không phải thế, hắn là một lão yêu tinh.” Hằng Quang nói.
Mặc dù thân phận yêu tinh phải cẩn thận một chút, bất quá Hằng Quang cảm thấy lúc nói chuyện với đệ đệ, không cần phải che giấu.
Với lại yêu lực Thiên Lang rất mạnh, Tạ Thực tám phần mười không thể lay chuyển nổi hắn.
Động tác Tạ Thực ngừng lại: “Yêu tinh?”
Thiên Lang không tỏ rõ ý kiến, tay bóp mặt Hằng Quang: “Cái gì mà lão yêu tinh? Có người còn có nhiều nếp nhăn hơn lão trụ trì sao?”
Hằng Quang nói: “Bên ngoài nhìn thì non đấy, thực tế thì lão–”
Thiên Lang vươn nanh cười một tiếng, ngắt mặt Hằng Quang đến mức thay đổi hình dạng.
“Trong chùa… Sao lại có yêu tinh?”
“Bị mấy hòa thượng ám hại.” Thiên Lang không để ý lắm, “Chuyện cũ năm xưa rồi.”
Tạ Thực am hiểu đoán ý nhất: “Vậy… ngươi quy theo Phật môn rồi à?”
Cho nên mới tùy ý để Hằng Quang sai khiến.
“Chuyện cười.” Thiên Lang đứng dậy, liếc mắt nhìn Tạ Thực một cái: “Tại y đang nắm nhược điểm ta mà thôi.”
Tạ Thực còn muốn truy hỏi, Thiên Lang đã nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Nhược điểm gì?” Tạ Thực hỏi Hằng Quang.
Hằng Quang xoa xoa đôi má đỏ hồng, vẻ mặt mờ mịt.