Pháp quyền là sự cai trị của pháp luật và pháp trị là sự cai trị bằng pháp luật, nghe có vẻ giống nhau nhưng thực chất có khác biệt rất lớn. Trong khi một bên pháp luật đứng cao hơn tất cả, thì một bên pháp luật lại chỉ là công cụ của nhà cầm quyền.
Đã sang thế kỷ được năm, còn đang đứng giữa nước Pháp văn minh hiện đại, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ mình lại rơi vào một ổ pháp trị. Tình thế kham ưu, tôi một mình thân cô thế mỏng dễ dàng bị người giẫm như con kiến.
Nhưng đường đường mười thước anh hào, tôi sẽ khom lưng sao? Tất nhiên là… tuỳ tình thế.
Tôi bình tĩnh quay trở lại, khí khái nói chuyện với bà Diêu.
“Bác gái à, chỉ là tấm khăn rởm thôi mà. Khi nào bắt được Jịt Jẹ bác cứ bảo hắn làm cho chục cái dùng dần, chứ giờ bác có xốc ngược cháu lên cũng chẳng tìm thấy gì đâu.”
Bà Diêu khoanh tay mỉa mai:
“Tôi còn chưa lẩm cẩm, anh không cần dạy tôi làm gì.”
“Nhưng cháu oan quá!”
“Tôi biết chứ.” Bà đi qua vai tôi, nói nhỏ “Nếu tôi nhận định anh có tội thì mấy con cá cảnh ngoài kia đã được một bữa tay người rồi.”
Này mẹ nó là kiểu khủng bố tinh thần gì đây, cho cá ăn linh tinh không sợ chúng biến thành yêu quái à!
“Bác hai! Chỉ là một tấm khăn, bác đền cho bà Diêu trước được không?” Tôi rốt cuộc phải muối mặt cầu đến người thân, dù sao cũng là bà con, hẳn không đến nỗi thấy chết không cứu chứ.
Bác hai thở dài, đây là lần thở dài thứ hai kể từ khi tôi gặp bác.
“Nếu chỉ là tấm khăn thì không vấn đề gì.”
“Nhưng thứ bà Diêu mất là quan tài Nam Mộc Tơ Vàng Âm Trầm, ta không đền nổi.”
Tôi sửng sốt vô cùng, thứ gì có thể mất chứ cái thứ vừa kềnh càng vừa nặng nề lại còn là hàng mua một tặng một đấy thì mất thế quái nào được. Nhưng...khoan, nếu là nó mất thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi.
“Các bác đã hỏi sáu người tây đi cùng cháu chưa? Lúc cháu và Jịt Jẹ ra khỏi thang máy, họ vẫn còn ở đó cùng với quan tài.”
Chung lừa đảo bỗng nhiên chen vào:
“Tôi thấy trong video giám sát cậu đã chạy đi còn quay đầu lại. Các cậu trốn cái gì? Thấy cái gì?”
Camera quay ở góc xa trên cao, có nhiều chi tiết không rõ ràng, lão thế mà cũng để ý tới thay đổi nhỏ nhặt đấy. Tôi nhìn về phía bà Diêu, để xem bà tỏ vẻ thế nào nhưng khuôn mặt lão phật gia của bà chả có biểu cảm gì khác thường cả, hơn nữa còn hơi nhếch mày như chờ câu trả lời của tôi.
Tôi quay đầu một vòng, ai cũng đang chờ tôi đáp.
Tình huống không đúng, giống như là tôi đang biết thông tin họ không biết, này thật mẹ nó quá sai!
“Cháu hỏi trước cơ mà.” Tôi đằng hắng giọng nói to.
Chung lừa đảo gật gù cười:
“Phải nhỉ. Nhưng nghe xong đừng sốc đấy.”
Tôi lúc đấy còn nghĩ, làm gì có thứ khiến tôi kinh sợ hơn gặp cụ xác được đâu. Ấy vậy mà hoá ra có thật.
“Khi vừa nhận thấy bất thường, chúng ta đã cho người đón lõng hai hướng, một là hướng con chạy, hai là hướng lên xuống của thang máy.”
Bác hai ra hiệu, một người mang máy tính xách tay đến, bên trên mở sẵn một băng video giám sát.
Từ góc camera, tôi nhìn thấy đoàn người dẫn đầu gồm bác tôi và Chung lừa lọc, rần rần đổ cửa một buồng thang máy.
Hai cánh cửa dát vàng từ từ mở, cảnh tượng trước mắt làm tôi há hốc mồm.
Tôi đã nhìn thấy gì?
Tôi… không thấy gì.