Đang lúc này, một thanh âm hùng hậu truyền đến.
“Các ngươi đang làm gì vậy” Người đến chính là Phất Lan Đức, còn phía sau hắn là Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực
Nhìn thấy Phất Lan Đức, Hoắc Lân tự động thu tay lại, một bên Đường Tam lại ngạc nhiên nhìn Phất Lan Đức.
Đến lại gần Hoắc Lân, Phất Lan Đức âm thầm nghĩ:" Tiểu tử này thật không đơn giản!"
Còn Triệu Vô Cực thì một bộ khó khăn bộ dạng, nhìn hắn tựa hồ như hắn bại do bất cẩn.
hất Lan Đức đi tới trước mặt bảy tên đệ tử, dừng lại cước bộ. Âm thanh khan khan mang vài phần từ tính vang lên
“Năm nay rất tốt, chúng ta lại có thêm năm tên tiểu quái vật. Ta, Sử lai khắc học viện viện trường – Phất Lan Đức, đại biểu học viện chào mừng các người đến. Sau đó, các ngươi mỗi người một trăm kim tệ đóng cho Lý sư phụ phụ trách tài vụ. Mộc Bạch.”
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ” Gia nhập Sử Lai Khắc “. Tưởng thưởng: tích phân, số lần rút thưởng ”
“Viện Trường.” Đái Mộc Bạch từ phía xa tiến đến, hắn tựa hồ rất tôn kính, thậm chí mang theo vài phần sùng bái.
Phất Lan Đức nói “lại có thêm bốn học đệ, học muội, ngươi mang học viện quy củ nói cho bọn họ. Sau đó các ngươi tự trở về nghỉ ngơi, làm cho trạng thái của mình khôi phục lại tốt nhất trình độ. Buổi dạy đầu tiên tại buổi tối sẽ bắt đầu. Áo Tư Tạp, người cùng Ninh Dung Dung ngoại lệ, hai người các ngươi đi theo ta.”
Sắc mặt Áo Tư Tạp đột nhiên trùng xuống, có vẻ không cam lòng đi tới trước mặt Phất Lan Đức hành lễ. Nhưng khi thấy Ninh Dung Dung đi tới bên người hắn, sắc mặt mới trở nên tốt lên một chút. Ninh Dung Dung lại có vẻ vẻ mặt không tha nhìn Hoắc Lân.
Phất Lan Đức phất tay nói “Những người khác có thể đi nghỉ ngơi. Nhớ kỷ, trước lúc trời tối, làm cho chính mình đạt tới trạng thái tốt nhất, đừng trách ta không có cảnh tỉnh các ngươi. Phương pháp dạy của học viện khác với các nơi khác, các ngươi thậm chí có thể gặp nguy hiểm.”
Mọi người đều rời đi, chỉ có Đường Tam ở lại, tựa hồ là xem xem phương pháp giáo dục của Phất Lan Đức đối với hai người Ninh Dung Dung cùng Áo Tư Tạp.
Về phần Hoắc Lân, hắn hơi mỉm cười đối với Ninh Dung Dung, sau đó cũng rời đi cùng Tiểu Vũ. Người trước hồn nhiên không biết, nụ cười của hắn để Ninh Dung Dung ngẩn ngơ thật lâu, đến khi Phất Lan Đức đánh thức nàng mới tỉnh hồn.
Sau khi rời đi, Hoắc Lân cùng Tiểu Vũ hai người ngươi nông ta nông một lúc thì cũng tách ra, từng người trở về kí túc xá của mình.
Hoắc Lân trở lại kí túc xá, cũng không có thấy Chu Trúc Thanh, một mình lại nhàm chán, bèn đi vòng quanh học viện.
Sử Lai Khắc học viện tuy nhỏ, nhưng cốt ở địa thế tốt, ba mặt bao bởi rừng cây, phía nam có một hồ lớn, Hoắc Lân chính đang đi về hướng đó
Đợi hắn đi đến hồ, lại có một thân ảnh đã đến trước, đang ngẩn ngơ ngồi xổm soi xuống mặt hồ, chính là Đái Mộc Bạch
“Đái Mộc Bạch” Giọng nói bình thản của Hoắc Lân vang lên. Đái Mộc Bạch lập tức quay đầu lại, nhìn thấy người tới là Hoắc Lân, hắn không lí do sợ hãi vì thực lực của Hoắc Lân dư sức đánh bại Triệu Vô cực. Phải biết Đái Mộc Bạch hắn cũng là cấp Hồn Tôn, vậy mà lại không cảm giác được khí tức của Hoắc Lân dù cho hắn hiện cấp. Nếu Hoắc Lân là kẻ thù của hắn, không biết đã chết đến bao nhiêu lần. Nghĩ đến đây sau lưng Đái Mộc Bạch ướt đẫm
Hắn phức tạp nhìn Hoắc Lân
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Không có gì. Ta chỉ là nhàm chán, đi loanh quanh học viện mà thôi,sẵn tiện cảnh cáo ngươi một cái.” Hoắc Lân tự nhiên nằm vào phiến đá không xa đó, ngửa mặt nhìn trời nói.
Hai ngươi không nói gì.
Một lúc sau, thanh âm của Đái Mộc Bạch vang lên
“Hoắc Lân”
“Hử?”
“Hãy đánh với ta một trận đi”
“Được” Hoắc Lân cũng không hỏi lí do liền đáp ứng,huống hồ hắn cũng muốn dạy cho hắn bài học.
Cả hai tìm tới một bãi đất trống “Ra tay đi” Hoắc Lân mạn bất kinh tâm nói, hắn kể cả vũ hồn cũng lười mở ra
Đái Mộc Bạch cũng không vì thế mà tức giận, hắn nhưng là tận mắt chứng kiến Hoắc Lân kinh khủng, sức mạnh của hắn không phải dùng bề ngoài đánh giá.
“Vậy ta không khách khí. Bạch Hổ phụ thể” Đái Mộc Bạch gầm lên
Một tầng quang mang màu trắng nhạt chợt từ trên người hắn mãnh liệt bộc phát ra, hai tay Đái Mộc Bạch đồng thời hướng hai bên mở rộng, ngực nhô cao, cốt cách toàn thân truyền ra từng âm thanh “ba ba”, cơ thể chợt bành trướng, mang quần áo trên người căng ra. Mỗi một khối cơ thể dưới y phục cũng trở nên cực kỳ rõ ràng, ngay cả không khí bên người hắn tựa hồ cũng đã trở nên hỗn loạn.
Tóc vàng đầy đầu trong nháy mắt liền biến thành đen trắng giao thoa, màu trắng chiếm đại bộ phận, lượng ít tóc đen ở trong đó nhưng lại hết sức rõ ràng. Trên trán hiện ra bốn đạo hoa văn nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa lúc hợp thành một cái chữ Vương.
Hai tay của hắn biến hóa lớn nhất, so với trước tăng lên những hai lần, bộ lông màu trắng bao trùm trên cả bàn tay, trong lúc mười ngón tay rung động, lợi trảo như dao găm bén nhọn không ngừng từ trong bàn tay lộ ra rồi thu hồi. Mỗi một căn lợi trảo đó đều như là lưỡi đao, chiều dài chừng tám tấc. Lóe ra hàn quang lạnh lẽo.
Thân trên của Đái Mộc Bạch chậm rãi nằm xuống phía trước, hai tròng mắt bốn đồng tử đều biến thành màu lam thâm, làm cho người ta có cảm giác như là một cỗ máy giết chóc.
Dưới chân hắn, ba đạo quang hoàn liên tiếp lóe sáng mọc lên, lặng yên bay lên, hai vàng một tím, trong lúc hồn hoàn lưu chuyển, hồn lực mênh mông hình thành từng đợt sóng áp lực phi tới đập vào mặt.
Song đồng của hắn phản chiếu Hoắc Lân thân ảnh.
Đại chiến lập tức bắt đầu. Không hẵn đại chiến mà là trò chơi mèo vờn chuột bắt đầu.
“Đái Mộc Bạch, vũ hồn Tà Mâu Bạch Hổ, cấp Chiến Hồn Tôn. Xin chỉ giáo.” Trong bá khí mạnh mẽ, Đái Mộc Bạch báo ra vũ hồn và cấp bậc của bản thân, đây là đại biểu cho ý tứ chính thức khiêu chiến.
Thấy thế,Hoắc Lân liền âm trầm giơ hai tay lên phòng thủ, một bộ vũ hồn đều không thèm mở ý tứ nói:" Hoắc Lân cấp hồn tôn!"
Đái Mộc Bạch động rồi, hắn sau khi vũ hồn phụ thể, phảng phất hoàn toàn biến thành một người khác, tóc bạc vừa mới bay lên là lúc, thân thể tràn ngập lực lượng bộc phát của hắn đã đi tới trước mặt Hoắc Lân.
Lợi trảo trên hai tay mười ngón đồng thời bắn ra, chụp vào thân thể của Hoắc Lân
Nhẹ nhàng nghiêng thân thể, Hoắc Lân dễ dàng tránh thoát Mộc Bạch nhất trảo,sau đó không khách khí tung quyền vào phần bụng của hắn làm hắn thống khổ bưng bụng lúc.
" Ặc...a" Mộc Bạch ôm bụng quỳ hai chân xuống đất, nhìn lại Hoắc Lân phẫn nộ vận dụng kỹ năng.
Thứ ba hồn hoàn cũng chính là ngàn năm hồn hoàn của Đái Mộc Bạch sáng lên, hắn cả thân thể lại lần thứ hai lột xác
Lúc này, Đái Mộc Bạch xuất hiện tại trước mặt Hoắc Lân lại thay đổi bộ dáng, vốn bởi gian Vũ hồn Bạch Hổ phụ thể mà thân thể trở nên hùng tráng lại bành trướng, cơ bắp trên người nổi lên một cách khoa trương, quần áo trên thân hoàn toàn bị phá nát, lộ ra cơ bắp cường tráng kinh khủng, quỷ dị nhất chính là, trên da của hắn cũng xuất hiện từng vệt từng vệt vằn ngang màu đen, nếu như mà có thêm bộ lông, quả thực cùng với da hổ không có gì khác nhau.
Một đôi hổ chưởng lại lớn thêm một vòng, những lưỡi kiếm sắc bén ở phía trên bắn ra đều biến thành màu bạc, kỳ lạ nhất chính là, trên dưới toàn thân hắn đều bao phủ trong một tầng kim quang mãnh liệt, phảng phất bản thân như được mạ bằng vàng. Hai tròng mắt màu đỏ huyết lộ ra quang mang màu máu, toàn thân đều mang theo cái loại khí phách của thú trung vương giả.
“Bạch Hổ Kim Cương Biến: Chống đỡ lực đối với dị thường trạng thái cùng với lực công kích, phòng ngự lực, lực lượng, đồng thời gia tăng gấp đôi.
Thời gian duy trì: Nửa canh giờ “
Thấy Đái Mộc Bạch sử dụng thiên niên hồn kỹ,Hoắc Lân cũng không hề có chút nào sử dụng hồn kỹ mà là đạm mạc nhìn Mộc Bạch như đang nói, ngươi còn non lắm,muốn đánh với ta? Đợi triệu năm sau đi.
Hai người lập tức xông lên, dùng thân thể để chiến đấu. Quyền chạm quyền, cước chạm cước, không ai nhường nhau. Thế nhưng,cường tráng thể phách đã đem Mộc Bạch chấn bay ra ngoài, đụng vào thân cây bất tỉnh.
Hoắc Lân thấy hắn bay ngược đi, tiến đến liền nhìn thấy Đái Mộc Bạch đã ngất đi, kinh thường bĩu môi nói:" Không tệ nhưng không biết khai phá võ hồn cũng xem như phế vật!"
Nhìn xung quanh không người, Hoắc Lân đành phải vác Đái Mộc Bạch lên vai, đi trở về.
Trên đường trở về, Đái Mộc Bạch tỉnh lại. Hắn thấy Hoắc Lân như thế vác mình lên vai, vẻ mặt hắc tuyến
“Được rồi, thả ta xuống đi”
Hoắc Lân thả hắn xuống “Nếu ngươi đã tỉnh rồi thì ta đi đây” Hắn quay đầu đi.
“Hoắc Lân” Hơi do dự một chút, Đái Mộc Bạch nhìn Hoắc Lân bóng lưng gọi lại hắn.
Người sau dừng bước, Đái Mộc Bạch nói tiếp “Chu Trúc Thanh,... Hãy đối tốt với cô ấy”
Hoắc Lân bước chân hơi khựng lại “Không cần ngươi nhắc hở,ta cũng tìm mọi cách mang cho nàng hạnh phúc” Một câu nói nhẹ nhàng thốt ra từ miệng hắn, sau đó cũng không dừng lại mà đi luôn một mạch.
Trong lòng lại suy nghĩ:" Có giác ngộ,ít ra không như mấy tên tự cho là quý tộc ở Tinh La Đế Quốc!Thôi,liền tha cho ngươi"
.......