Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Phi
"Như Phi?" Hiền Phi không nhịn nổi nhìn Hoàng hậu, Cát Tần và Thuần Tần nhịn nhiều năm ở hậu cung, nàng ta một người mới tiến cung nhất, nào gánh nổi phân vị Phi?
Dường như cơn ác mộng những tháng ngày năm năm trước lại trở về rồi. Hoàng hậu đón nhận ánh mắt của Hoàng đế: "Hoàng thượng, trước mắt Như Tần cũng chỉ mới vừa có hỉ mà thôi, vội vàng tấn phong có phải quá mức qua loa hay không? Vẫn nên chờ nàng ấy thuận lợi sinh hạ long tử rồi hãy tấn phong cũng không muộn."
"Hoàng hậu, từ khi nàng hạ sinh Tứ a ca, trong cung đã rất nhiều năm không có con nối dõi ra đời, trẫm đã quyết ý phải cho Tú Nguyệt Phi vị, vẻ vang cử hành lễ sắc phong cho nàng ấy. Hiền phi cũng lớn tuổi rồi, Hoàng hậu nàng phải trông nom Tứ a ca, chuyện này cứ giao cho Cát Tần và Thuần Tần đi."
"Hoàng thượng..." Hoàng hậu còn muốn mở miệng nhưng lại bị Hiền Phi ngăn lại, nàng ta cười cười: "Hoàng thượng, đứa nhỏ trong bụng Như Tần còn chưa biết là nam hay nữ, lúc trước thần thiếp mời một vị thầy thuốc già vào cung. Hiện giờ đã xác nhận đúng là thần y, hay là để ông lão ấy tiến cung, xem cho Như Tần một cái rồi Hoàng thượng lại định đoạt cũng không muộn."
"Hiền Phi nói phải đó, Hoàng thượng." Hoàng hậu nói.
"Không sao. Trẫm có ba nhi tử, mười năm trước, Tranh Tĩnh và Trang Tĩnh của trẫm đã lần lượt gả đến Mông Cổ, trong cung đã lâu không có một công chúa bên cạnh hầu hạ dưới gối. Trẫm và Tú Nguyệt càng hy vọng đó là một tiểu công chúa."
"Về phần lời của Hiền Phi, thật ra trẫm và nàng cùng nghĩ đến một việc. Trẫm còn chưa kịp nói với Hoàng hậu, mấy ngày trước Tổng đốc Trực Lệ dâng lên một tấu chương, nói nhiều ngày nay có một vị cao nhân đắc đạo vân du đi ngang qua Kinh thành. Trẫm nghĩ để một thai này của Như Phi bình an thuận lợi, trẫm sẽ tự mình hạ chỉ đón cao tăng vào cung, để đại sư xem cho Tú Nguyệt, đón lành xua dữ."
"Hoàng hậu, nàng là chủ nhân hậu cung, việc nghênh đón cao tăng vào cung giao cho Nội Vụ phủ và Lễ bộ bàn bạc làm. Đây là cơ hội tốt trời cho, đón đại sư vào cung rồi, Hoàng hậu cũng dẫn phi tần lục cung cùng đi đi."
Hoàng đế cười một tiếng, vui đùa nói: "Coi như các ngươi mượn phúc của Như Phi."
Thuần Tần cũng cười theo, Cát Tần miễn cưỡng cong khóe mội, ngay cả Hiền Phi yên lặng kéo áo Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng không cười nổi.
Thời điểm đi ra, Hiền Phi theo sau ở Vĩnh Thọ môn: "Hoàng hậu không vui sao?"
"Sao mà vui được chứ?" Hoàng hậu quay đầu nhìn nàng ta: "Hiền Phi, sao ngươi còn cười được?"
"Thần thiếp cũng đã qua tuổi năm mươi, nào còn tâm tư ở chuyện yêu đương nhưng còn Hoàng hậu nương nương..." Hiền Phi rất hào hứng nói: "Vị cao tăng mà Hoàng thượng nói, ngày trước ở Cảnh Nhân cung cũng có nghe đến, đúng là một vị cao tăng đắc đạo."
"Thần thiếp cũng đã tới tuổi tin vào số trời, hiện tại bất kể là vì con gái, không có gì quan trọng hơn được sống. Thần thiếp không ngại để cao tăng nhìn một cái, nếu có kiếp số gì trong mệnh, không ngại mời đại sư đến tiêu tai giải nạn."
Hoàng hậu lắc đầu, để Song Lan đỡ lên kiệu, hiện giờ cũng chỉ có thể trông mong cái thai này của Như Tần là một đứa con gái, nàng mới có thể sống yên ổn.
Nếu không cứ theo cái đà này, về sau còn tấn chức nữa.
Hai ngày sau, tuân lệnh của Thánh thượng, a mã của đương kim Hoàng hậu, Lễ bộ Thượng Thư Cung A Lạp tự mình đón cao tăng vào cung.
Lục cung đều có mặt, ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội nhờ cao tăng đắc đạo chỉ điểm một vài cơ duyên.
Tú Nguyệt ở phía dưới bên phải vị trí dẫn đầu, Bảo Yến ở phía sau nàng, mắt nhìn Hoàng hậu và Hiền Phi hàn huyên đón đại sư ngồi xuống trong điện, bất mãn lẩm bẩm một câu: "Tiểu thư, đây vốn là cao tăng Hoàng thượng mời vào cung vì tiểu thư, bọn họ được thơm lây, sao lại lẫn lộn đầu đuôi, bỏ mặc tiểu thư ở một bên, còn Hoàng hậu và Hiền Phi nói không ngừng."
Tú Nguyệt vội ra hiệu bảo nàng ấy im miệng: "Hoàng hậu là Trung cung, lục cung đều có phần, sớm muộn gì cũng đến lượt chúng ta nói chuyện, ngươi cần gì phải vội chút miệng lưỡi nhất thời này."
"Ngươi nhìn Tín Quý nhân đi, trường hợp như vậy cũng không để trong lòng tiến đến, học sự rộng rãi của người ta đi."
Tú Nguyệt và Bảo Yến ở sườn bên phải lặng lẽ nói chuyện. Tiếng cười của đại sư này vang lên trong điện: "Hoàng hậu nương nương, cả đời này của ngài vinh hoa phú quý, hạnh phúc đến cuối đời. Theo bần tăng thấy, trong số các Hoàng hậu triều Đại Thanh, ngày tháng người đứng đầu hậu cung có thể nói là vô tiền khoáng hậu, trước nay chưa từng có."
Hiền Phi ở bên cạnh cười khanh khách ra tiếng: "Hoàng hậu nương nương đúng là có phúc, chúng ta đều không theo kịp."
"Chỉ là có một chút, bần tăng nhiều lời, Hoàng hậu nương nương, người tuy là chủ nhân hậu cung, nhiều năm sau, người có một lựa chọn, khả năng sẽ ảnh hưởng lớn đến cả vận mệnh quốc gia, mong rằng Hoàng hậu nương nương... chớ nên nghĩ sai hỏng hết."
"Đây là ý gì, đại sư?"
Cao tăng cười nói, ý vị sâu xa: "Phật nói, không thể nói."
"Một khi đã như vậy bổn cung cũng không miễn cưỡng ngươi." Hoàng hậu cười nói, nhìn Hiền Phi bên dưới đang nôn nóng khó dằn nổi: "Đại sư, Hiền Phi nàng ấy là phi tần đứng đầu, làm phiền ngài tính toán cho Hiền Phi."
Hiền Phi vui vẻ cười một tiếng, không nhịn được che miệng nói: "Hoàng hậu nương nương ngài đúng là quan tâm săn sóc thần thiếp, nói thật, thần thiếp sắp chờ không nổi nữa rồi."
"Hiền Phi nương nương." Cao tăng nhìn nàng, nói: "Vừa rồi bần tăng cũng lưu ý nương nương, cả đời này của người, duyên con cái có hơi cạn, tuy tuổi thọ cao mà lại dẫn tới cảnh đêm thê lương. Nhưng bần tăng xem qua, số mệnh của Hiền Phi nương nương chính là mệnh Hoàng Quý phi."
Hoàng Quý phi?
Lời này vừa nói ra, trong điện ồ lên. Hiền Phi cũng không khỏi nhìn thoáng qua sắc mặt Hoàng hậu. Tổ chế của Đại Thanh là chỉ khi Trung cung Hoàng hậu không còn mới có thể đề bạt một vị phi tần hậu cung lên làm Hoàng Quý phi, chấp chưởng phượng ấn Hoàng hậu.
Mấy trăm năm của triều Đại Thanh chỉ có Thuận Trị gia, thời điểm Trung cung Hoàng hậu còn sống, ông bất chấp bàn luận của người đời, một mực lập Đổng Ngạc thị làm Hoàng Quý phi, sau đó Thuận Trị gia lại phế đi Hoàng hậu. Cho nên Hoàng Quý phi cực kỳ đụng chạm mặt mũi thể diện của Hoàng hậu.
Nàng lớn hơn Hoàng hậu chừng năm tuổi, đại sư nói như vậy, chẳng lẽ không phải rủa Hoàng hậu chết sớm?
Lúc này, ngay cả Hiền Phi cũng không cười nổi, trong điện lặng ngắt như tờ.
Vẫn là Hoàng hậu ấm áp cười trước, sắc mặt nàng bình thản nhìn về phía Hiền Phi: "Bàn về kinh nghiệm, Hiền Phi ngươi hầu hạ bên Hoàng thượng lâu nhất, lại luôn trợ giúp bổn cung quản lý lục cung. Hoàng thượng luôn kính trọng ngươi, cho dù có một ngày muốn tấn phong Hoàng Quý phi, vị trí Hoàng Quý phi này ngươi cũng xứng đáng."
Hiền Phi và Hoàng hậu ở chung nhiều năm, nhìn ra được câu nói này của Hoàng hậu là lời thật lòng. Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cười nhỏ giọng cảm tạ Hoàng hậu.
Lục cung đều ở đây, nàng giấu sinh thần bát tự của Bạch Nghiêu trong tay áo, nắm càng chặt hơn, những vẫn luôn không tìm thấy cơ hội lấy ra.
Lúc này, cao tăng nói một câu: "Hoàng hậu nương nương khí độ phi phàm, cũng khó trách định trước sẽ xuất hiện hai vị Hoàng Quý phi."
Hai vị?
Lời này vừa nói ra, Hoàng hậu chỉ một thoáng lạnh mặt, tôn Hiền Phi làm Hoàng Quý phi, giống như Hiền Phi chịu để Hoa Phi cùng ngồi ăn với nàng ta, nàng cũng có thể thản nhiên tiếp thu.
Nhưng Hoàng Quý phi tương đương phó Hậu, trong cung còn ai xứng đáng?
Trong lòng nàng đột nhiên có dự cảm không lành.
Hoàng hậu trầm ngâm chưa đáp, Hiền Phi lại không nhịn được sắc mặt không tốt, hỏi một câu: "Đại sư, không phải là ngài... Làm phiền đại sư, ngài nhìn một lần nữa xem, không phải ngài nói thời gian Hoàng hậu đứng đầu lục cung các Hoàng hậu trước của triều Đại Thanh đều không thể sánh bằng, sao lại có thể có tới hai vị Hoàng Quý phi chứ?"
"Sẽ không sai." Tất nhiên cao tăng nghe ra được ý trong lời nói của Hiền Phi: "Hai vị Hoàng Quý phi, đều sắc lập khi Hoàng hậu còn khỏe mạnh."
Sắc mặt Hiền Phi đã không còn tốt, nàng miễn cưỡng cười an ủi Hoàng hậu: "Hoàng thượng của chúng ta lòng dạ nhân hậu, chuyện truy phong phi tần các đời vua trước cũng đã có, nếu là truy phong thì cũng hợp tình hợp lý."
Hoàng hậu còn chưa đáp lại, cao tăng lắc đầu: "Không phải truy phong."
Những lời này hoàn toàn đốt lên lửa giận hừng hực trong điện, lục cung nghị luận sôi nổi, đến Hoàng hậu rõ ràng cũng có chút mất kiên nhẫn.
Nàng cố sức chịu đựng, duy trì phong thái của Trung cung, cười hỏi đại sư: "Xin hỏi đại sư một câu, đại sư có nhìn ra là ai trong số người đang ngồi ở đây không?"
Hiền Phi nghe được hiểu ra, nếu không ở đây, vậy đó là tiện nhân Tín Quý nhân kia, Hoàng thượng đã bày tỏ ý tứ với Hoàng hậu, ít ngày nữa sẽ phong nàng ta làm Tần.
Nếu ở đây...
Cao tăng nghe được lời Hoàng hậu, chậm rãi đứng lên, ông nhìn một vòng trong điện, bắt đầu từ chỗ Hiền Phi, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tú Nguyệt.
Tú Nguyệt đang mang theo hứng thú nhìn Cát Tần, hiện giờ Cát Tần là phi tần có thâm niên trong cung chỉ sau Hiền Phi. Ngày trước Hoàng thượng từng nhắc tới với nàng rằng đồng thời với tấn phong Hiền Phi làm Quý phi, sẽ tấn Cát Tần làm Phi, Tín Quý nhân làm Tần. Cát Tần lại là người cũ theo từ hồi còn ở tiềm để, nàng vốn nghĩ, lời cao tăng nói lên là Cát Tần.
Ai ngờ lại chính là nàng.
Tú Nguyệt kinh hãi không thua bất cứ phi tần nào ở đây, nói về thâm niên, nàng chính là người tiến cung muộn nhất, tuổi nhỏ nhất.
Sao lại là nàng?
Lúc này Tú Nguyệt không dám nhìn sắc mặt của Hoàng hậu, vị trí phó Hậu này không phải là nhỏ, sao nàng gánh vác nổi?
"Đại sư." Tú Nguyệt kính cẩn đứng lên: "Đại sư, ngài đừng nói đùa."
"Nhưng mà..." Vân Thường tại bất mãn nói một tiếng. "Đại sư, ta nhớ rõ, trước kia thời Thánh tổ, Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu bệnh nặng, Khang Hi gia mới vội vàng lập làm Hoàng hậu trước khi Hoàng hậu lâm chung, loại chuyện này cũng không phải không có. Chưa biết chừng Như Tần bệnh tật ốm đau gì đó, Hoàng thượng nhất thời mềm lòng, noi theo Khang Hi gia đó."
Lời này của nàng ta đúng là độc địa, ngay cả Tú Nguyệt tốt tính nghe xong cũng trầm sắc mặt.
Cao tăng vẫn lắc đầu: "Tất nhiên thời gian không ngắn nhưng còn vị nương nương tiểu chủ này, bần tăng có câu nói muốn tặng cho tiểu chủ, nếu không tu đức ở miệng, một khi phúc đức tiêu hết không còn, tiểu chủ sẽ gặp đại họa tai ương."
"Đại sư, ngài thật sự không nhìn nhầm?" Cát Tần không giấu được mất mát nơi đáy lòng, nàng vốn cũng cho rằng đó sẽ là của mình.
Cao tăng lại nghiêm túc nhìn Tú Nguyệt: "Bần tăng sẽ không nhìn lầm, hiện giờ nương nương người mang thai, trong bụng hẳn là một vị công chúa."
"Là công chúa..." Hiền Phi trầm khuôn mặt ngồi tại chỗ, hừ một tiếng.
Cao tăng cười cười, hiền lành nói với Tú Nguyệt: "Vị nương nương này tâm địa thiện lương, càng nhiều phúc, qua mấy năm nữa sẽ có phúc trai gái song toàn. Tuy cái thai này là con gái, nhưng lại là Cố Luân công chúa?"
Cố Luân công chúa?
Hoàng hậu nương nương sinh công chúa mới xưng là Cố Luân công chúa, công chúa của phi tần, cho dù là Tam công chúa của Hiền Phi cũng chỉ là Hòa Thạc công chúa mà thôi, cũng chẳng khác gì công chúa của các phi tần khác. Sao nàng ta một Tần vị nho nhỏ còn chưa tấn Phi vị, con lại là Cố Luân công chúa?
"Đại sư... ngươi nói là... qua mấy năm nữa... nàng sẽ còn có thai!"
Trời ạ.
Trong đầu Tú Nguyệt ầm vang, hiện tại nàng thật sự hoài nghi vị cao tăng đắc đạo này, rốt cuộc tới giúp nàng thêm phúc thêm thọ hay là tới tìm phiền toái cho nàng.
"Sẽ không... sẽ không." Tú Nguyệt đứng lên, nói với vô số ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía mình: "Hoàng hậu nương nương, xin người tuyệt đối đừng buồn, thần thiếp thật sự không có lòng này. Trở về thần thiếp sẽ tự xin chỉ Hoàng thượng, xin Hoàng thượng nhận lời, tuyệt đối không phong thần thiếp làm Hoàng Quý phi, thần thiếp sẽ cho Hoàng hậu và lục cung một câu trả lời, thần thiếp tuyệt đối không làm việc đi quá giới hạn."
Nàng thật sự phải đi về năn nỉ Hoàng thượng, cần phải cho Hoàng hậu một viên thuốc an thần. Hoàng Quý phi như vậy thật sự quá hoang đường, lời đồn đại như vậy truyền ra, không phải nàng sẽ thành cái đích cho mọi người trong hậu cung chỉ trích sao, sau này còn sống thế nào?
Thời điểm nghe được những lời này, Hoàng thượng đang ở thư phòng đề bút luyện chữ, Tú Nguyệt tố khổ với hắn nửa ngày, nhưng thật ra hắn không cảm thấy gì. Viết xong một chữ cuối cùng, hắn mới nhìn vẻ mặt u sầu của nàng: "Nếu chỉ là lời cao tăng, vạn sự vạn vật đều có đạo lý của nó, người khác nghe xong lời như vậy vui mừng còn không kịp, sao nàng còn một bộ đức hạnh như vậy."
"Hoàng thượng." Tú Nguyệt thấy năn nỉ không được, bèn sửa lại lời ngon ngọt: "Hoàng Quý phi hay không Hoàng Quý phi, thần thiếp chẳng hề báu bở gì, nào có quý trọng bằng Hoàng thượng trong lòng thần thiếp, để cho bọn họ làm Hoàng Quý phi đi, thần thiếp chỉ cần bên cạnh Hoàng thượng."
Nàng lôi kéo ống tay áo của Hoàng đế: "Không phải cao tăng nói rồi sao, rất mau thôi chúng ta sẽ có Hoàng tử. Hoàng thượng ngài đi nói rõ với Hoàng hậu đi, nói ngài sẽ không tấn phong thần thiếp làm Hoàng Quý phi. Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, hậu cung cũng sẽ yên tâm."
"Được rồi, được rồi!" Cuối cùng Ngung Diễm không chịu nổi nàng năn nỉ ỉ ôi, trong lòng xem thường không chịu được: "Nếu nàng đã kiên quyết, vậy trẫm sẽ đi nói với Hoàng hậu, để Hoàng hậu với hậu cung giải sầu là được rồi. Trẫm và nàng toàn tâm toàn ý sinh con của chúng ta."
Ngày hai mươi bảy tháng hai năm Gia Khánh thứ mười chín, Như Phi sinh hạ Hoàng ngũ tử Ái Tân Giác La Miên Du.
Tháng mười hai năm Đạo Quang đầu tiên, Đạo Quang đế tấn tôn làm Hoàng khảo Như Quý phi, dọn sang ở tại Thọ An cung.
Năm Đạo Quang thứ , tấn tôn làm Hoàng khảo Như Hoàng Quý phi.
-----
Hoàn chính văn.