Khi hắn là Trương Anh, từng có đoạn thời gian phi thường thích nghiên cứu sử học, một nguyên nhân là hắn rất tò mò xem hậu thế viết về phế thái tử như hắn thế nào , một nguyên nhân nữa là hắn đối chuyện xưa vô cùng mờ mịt.
Hắn không rõ vì cái gì nam nhân kia muốn phế Thái tử vị của hắn? Hậu nhân viết trong Thanh sử , viết hắn kiêu căng làm bậy, hoang đường thất đức, làm loạn hậu cung, hậu nhân viết trong Thanh sử cũng nói hắn xuất sắc, đáng tiếc các huynh đệ của hắn cũng không kém cỏi chỗ nào, bởi vậy hắn bị các huynh đệ đạp xuống ngựa, trong Thanh sử còn viết hắn bất quá là quân cờ của hoàng đế, chỉ là tấm mộc, lúc ban đầu là vì ổn định triều chính, mượn sức để thuần phúc Hán thần, cho nên hắn dù không phải con trai trưởng cũng được lập làm thái tử, có lẽ lúc ban đầu cũng có tâm bồi dưỡng làm thái tử, đáng tiếc, bọn đệ đệ của hắn từng cái từng cái một đều suất sắc hơn, vì thế đã hảo hảo lựa chọn thay cho hắn ………..
Tuy rằng hậu nhân viết sử bất quá chỉ viết cho những điều người ta thích nghe , chỉ là những điều trong đó cũng không phải hoàn toàn sai.
Năm đó hắn đích xác kiêu căng làm bậy, nhưng cũng không hoang đường thất đức.
Năm đó hắn đích xác cũng từng được triều thần cao thấp thừa nhận, đáng tiếc khi bọn đệ đệ hắn lớn lên, loại thừa nhận này lại càng ngày một ít.
Năm đó bị phế lần thứ nhất sau, hắn cũng đã biết, cuộc đời này xem như cùng vị trí kia vô duyên , nhưng nam nhân kia vì bảo hộ thái tử thật sự, cuối cùng vẫn lại lập hắn làm thái tử .
Khi đó, ba ba hắn, thấy hắn thích xem lịch sử, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng hắn thảo luận một phen, một ngày, hắn cùng với ba ba nói về phế Thái tử. Ba ba rất là cảm khái nói, trong tất cả hoàng tử của Khang Hi, đáng thương nhất có lẽ là vị phế thái tử này .
“Đáng thương nhất?” Hắn không hiểu.
“Vừa sinh ra đã không có mẹ, các huynh đệ ai cũng lợi hại như thế. Bất quá, đây cũng không phải cốt yếu nguyên nhân, ai kêu hắn sinh ở trong hoàng gia đâu? Không tranh cũng phải tranh a. Đáng tiếc, hắn là kẻ trong cuộc mà lại không hiểu hết a. Không thấy rõ ràng thế cục, hoàng đế đều là người có dục vọng khống chế mạnh, đặc biệt là Khang Hi, một kẻ cường đại như thế, sao có thể dễ dàng tha thứ để phe cánh Thái tử ngày một thêm mạnh chứ? Như vậy chẳng phải là bức chính mình thoái vị sao? Phỏng chừng khi thấy Thái tử trưởng thành, càng ngày càng xuất sắc, Khang Hi gia cũng hối hận đi? Nếu không sẽ không dung túng cùng cố ý bồi dưỡng các hoàng tử khác như vậy ……… Thái tử cũng đâu biết, rắp tâm của bậc đế vương, nếu Khang Hi gia là thật tâm bồi dưỡng thái tử, nên vì Thái tử quét dọn hết thảy chướng ngại mới đúng, sao còn bồi dưỡng thêm các hoàng tử khác? Lại còn đem lục bộ phân chia đều cho các hoàng tử? Người sáng suốt đều nhìn ra được…….. Đây là tuyên bố, đến, các ngươi đem hết bản lĩnh bày ra, để cho lão tử nhìn xem ai lợi hại, ai nhẫn giỏi hơn?” Ba ba có chút thâm trầm nói.
“Cuối cùng vẫn là lão tứ nhẫn được.” Hắn nghĩ nghĩ nói.
“Ân, Ung Chính gia đích xác đủ ẩn nhẫn.” Ba ba có chút thưởng thức lão tứ.
“Thái tử là kẻ ngốc a.” Hắn tự giễu.
————————————————————
Hắn còn nhớ rõ ngày đó, đến cuối cùng, ba ba hắn nói “Kỳ thật, sinh ở hoàng gia cũng tốt, gia đình thường dân cũng cũng tốt, vui hay không vui, xem ở tâm chính mình.”
Phế Thái tử bị quyển cấm nhiều năm như vậy, cuối cùng buồn bực mà chết.
Mà Trương Anh ốm đau ở giường nhiều năm, ngày qua ngày lại phong phú khoái hoạt.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, còn chưa tỏ. Nhưng hắn đã dậy rồi. Hôm nay phải bắt đầu vào Vô Dật trai đọc sách.
Đứng dậy, không có gọi Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử , tự mình mặc quần áo.
Mụ mụ hắn thường lải nhải một câu “Tự mình làm, cơm no áo ấm.” Những lời này, hắn dần hiểu, khi bị quyển cấm, hắn càng hiểu hơn, người … phải có được bản lĩnh nhất định mới có thể có đường lui.
Tùy ý mặc đồ, hắn nghĩ, hậu viên Thừa Kiền cung có lẽ có thể thử được loại đồ vật kia?
Đợi Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, liền thấy Thái tử gia đang ngồi ở trên tháp, từ từ uống trà, hoảng sợ, lắp bắp mở miệng “Thái, Thái tử gia?”
Bính, Tiểu Tốt Tử quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ mở miệng “Nô tài đáng chết!!”
Dận Nhưng nhíu mày, buông chén trà trong tay “Ngươi lại làm cái gì sao? Đừng động liền động lại kêu đáng chết.”
“Dạ, nô tài đáng chết!” Tiểu Tốt Tử lại bính một tiếng dập đầu.
“……………”
“Thôi.” Dận Nhưng không tiếng động thở dài, đứng dậy, thản nhiên mở miệng“Bày thiện đi.”
Tiểu Tốt Tử vừa nghe, vội vàng cung kính dập đầu lui ra, cùng Tiểu Thuận Tử hai người cùng đi bên ngoài phân phó.
Dận Nhưng chống đầu, ngón tay theo bản năng gõ cái bàn nhỏ, nhớ tới kiếp trước, Tiểu Tốt Tử này tựa hồ cũng hầu hạ mình một khoảng thời gian, bởi vì không cẩn thận đánh vỡ một bình hoa mà mình yêu thích, đã bị mình hạ lệnh lấy trượng đánh chết.
Có lẽ là bởi vì sống cuộc sống đặc biệt trong mười tám năm, Dận Nhưng nghĩ lại đệ nhất thế của mình mà có chút phản cảm, tỷ như nói lấy trượng đánh chết Tiểu Tốt Tử , sách sử thật ra nói không sai, đệ nhất thế mình xác thực thô bạo, hiện tại nhìn Tiểu Tốt Tử này, so với Tiểu Thuận Tử thì thân thể còn nhược tiểu hơn, còn ánh mắt sợ hãi kia …… Chỉ là đánh vỡ một cái bình hoa, khi đó mình sao có thể hạ lệnh đánh chết nhỉ???
Dận Nhưng theo bản năng nhăn lại mi, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề thực nghiêm trọng, nếu hiện tại mình phải hạ lệnh xử phạt nô tài……… Ngạch, nếu không hạ thủ được thì làm sao nha? Bất quá, mình xử phạt nô tài để làm chi a??
Cái gọi là nghệ thuật quản lí hiện đại chính là công tâm vi thượng ( người ở tầng lớp trên phải công tâm liêm chính ) a. Ba ba từng nói qua, cách để khống chế lòng người cao minh nhất chính là thấu tình đạt lí, nếu mình chưa từng có một ba ba thấu tình đạt ký như thế, thì dù ở nơi lục đục người lừa ta gạt như nơi này mà sinh sống qua thêm vài thập niên, mình cũng không có khả năng phân tích thấu lòng người thế này.
Như vậy cũng đủ rồi.
Bên này, Dận Nhưng vừa dùng đồ ăn vừa miên man suy nghĩ , bên kia Lữ công công đứng ở cửa vụng trộm nhìn, trong lòng lại kinh ngạc không thôi, Thái tử gia dùng cơm khi nào thì tao nhã lễ nghi như thế ?? Rõ ràng hôm qua thời điểm thái tử gia dùng cơm còn tạo ra âm thanh nha
Dùng xong đồ ăn sáng, Dận Nhưng xuất phát đến Dật Vô trai.
Lúc này, trời còn chưa sáng, ngẩng đầu nhìn trời, còn có thể nhìn thấy sao, đi trên đường tới Vô Dật trai, đèn dầu tốp năm tốp ba, còn có thị vệ đang giờ canh gác, thái giám cung nữ gác đêm thấy Dận Nhưng đều hành lễ, Dận Nhưng chỉ là thản nhiên gật đầu, nhìn không chớp mắt, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn trời, miên man suy nghĩ, không biết đời này có thể đến một nơi khác, tự do nhìn trời chậm rãi chờ trời ngày thêm sáng không nhỉ?
Cứ như vậy đi tới, phía sau, Tiểu Tốt Tử cùng Tiểu Thuận Tử bộ dạng phục tùng rũ mắt đi theo. Vốn, Lữ công công còn muốn an bài vài cung nữ thái giám đi theo, lại bị Dận Nhưng cản.
Lữ công công không thể, đành phải dùng lời lẽ nghiêm khắc lệnh Tiểu Tốt Tử cùng Tiểu Thuận Tử hảo hảo hầu hạ.
Phía trước, Vô Dật trai gần ngay trước mắt.
Nếu nói khi hắn là Dận Nhưng nhất thế thì thời gian vui vẻ nhất chính là ở Dật Vô trai, khi đó, hắn trí tuệ, đọc sách cũng rất nghiêm túc, các sư phụ đều dồn dập ngợi khen, hảo hảo làm thỏa mãn cái tâm ham muốn hư vinh và đầy lòng tự trọng của thái tử, các huynh đệ tuy rằng hay nháo, nhưng dù sao cũng ở Vô Dật trai, muốn nháo cũng nháo không được nha.
Khi đó, lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, trên mặt lại hài hòa một bộ cảnh tượng huynh hữu đệ cung, cũng thực sự so với việc rời Vô Dật trai thì tốt hơn nhiều.
Đi vào Vô Dật trai, các thái giám tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng động tác cũng không chậm, dập đầu thỉnh an.
Dận Nhưng biết mình tới sớm, không có biện pháp, hắn đã thành thói quen.
Các sư phụ ở Vô Dật trai cũng chỉ tới sớm hơn Dận Nhưng một chút. Thấy Thái tử đến đây, đều có chút kinh ngạc cùng vui mừng, vì thế đều tiến lên thỉnh an.
Sách sử ghi lại, trước khi hắn mười ba tuổi đều do nam nhân kia dậy, thực sự thì hắn cũng đều giống các huynh đệ khác, ở Vô Dật trai đọc sách, từ Thang Bân cùng các đại học sĩ khác dạy.
Hắn từng đối đám người Thang Bân ít có sự kính trọng, khi đó tự xưng là thiên chi kiêu tử, trừ bỏ nam nhân kia, với những người khác hắn cũng không để vào mắt, luôn nghĩ rằng, trong thiên hạ, người tôn quý nhất trừ nam nhân, chính là hắn, sau cuộc sống tuổi già qua hai lần phế, còn có luân hôn sống cuộc sống ngắn ngủi của Trương Anh, hắn đã thấy rõ bản thân, cũng hiểu được, cái gì là tôn trọng, vì thế, lúc này, khi sống lại thấy đám người Thang Bân dập đầu hành lễ, hắn cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng tiến lên nâng dậy “Lão sư không cần đa lễ, xin đứng lên.”
“Tạ ơn Thái tử điện hạ.” Mọi người lại dập đầu tạ ơn.
Hắn nhịn không được trong lòng cười khổ, giờ phút này nghe tới bốn chữ Thái tử điện hạ lại càng không được tự nhiên. Hai người Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử đã không gọi hắn là Thái tử điện hạ nữa rồi, ngược lại gọi hắn chủ tử, nhưng ở trước mặt mọi người cũng không thể thay đổi. Dù sao, thân phận lúc này của hắn đích xác chính là Thái tử điện hạ.
Ai.
Đi vào chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, nâng lên [ luận ngữ ] thấp giọng đọc, một năm trước hắn cũng vừa mới tiến vào Vô Dật trai, nhưng bởi vì bản chất hiếu thắng, hơn nữa vì sủng ái của nam nhân kia, trong hoàng cung dù hắn xuất thân cao quý, nhưng mẫu phi đã mất, nếu lại mất đi sủng ái của nam nhân, hắn sao có thể sống yên ổn trong cung chứ? Còn nhớ rõ kiếp trước, tuy rằng chỉ có tuổi, nhưng trực giác lại nói cho hắn, không thể mất đi sủng ái của nam nhân, cho nên hắn phải thông tuệ, phải chăm chỉ. Vì thế, hắn tiến bộ rất nhanh, đám lão sư Thang Bân vẫn hết lòng ngợi khen hắn.
Hôm nay hắn lại sớm lại đây, lúc này các vị sư phụ đang ở một bên chuẩn bị bài giảng, đều tủm tỉm cười nhìn hắn.
Bất quá, giờ phút này Dận Nhưng lại hoàn toàn không biết, đắm chìm vào việc đọc sách nên sớm đã không lưu ý bên ngoài, sớm đã quyết định buông tha cho việc theo đuổi quyền thế, thì ánh mắt ngoại giới thế nào sao hắn có thể để ý đây?
Chuyên tâm đọc, chỉ là muốn hảo hảo cảm nhận lại những thứ hắn đã bỏ qua.
Trước kia hắn tuy rằng thiên tư thông minh, chăm chỉ khổ đọc, nhưng mục đích chỉ là chiếm được sự tán thưởng của nam nhân kia, vì thế hắn mặc dù khổ đọc, nhưng trong đầu quả thật đối tứ thư ngũ kinh cũng không có hảo cảm, vì thế rời đi Vô Dật trai liền vứt vào sau đầu . Nhưng khi luân hồi thành Trương Anh, khi thể nhược nằm trên giường, mụ mụ hắn vì để hắn giải buồn, cũng vì để cho hắn học hiểu nhiều chuyện, thường thường đọc mấy thứ được xưng là “Cổ văn kinh điển” cho hắn nghe, mụ mụ hắn tuy rằng là một chuyên gia tâm lý học, nhưng học thức uyên bác, khi đọc văn, thanh âm dễ nghe cùng âm vang thường làm hắn say mê không thôi, mà đối với việc phân tích văn luận cho hắn thì mụ mụ so với đám người Thang Bân càng thêm vĩ đại hơn.
Được mụ mụ hun đúc, hắn bắt đầu dùng một loại ánh mắt khác nhìn thứ từng cho là buồn tẻ này.
Nếu đã sống lại, hắn cũng không cần lựa ý hùa theo nam nhân kia để bắt mình làm chuyện mình không thích, bất quá, đối tứ thư ngũ kinh này, hắn cũng không ngại học như trước, chỉ là mục đích cũng đã bất đồng.
Khi thấp giọng đọc mấy dòng chữ, trong lòng hắn không thể ức chế nhớ về mụ mụ, thật sâu tưởng niệm về người nhà của mình.