Thanh Bình Kết Lục

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vệ lão tướng quân Vệ Hoành hiện tại cảm thấy cực kì hạnh phúc. Bởi vì bảo bối thiếu gia nhà ông từ sau năm mười tuổi không bao giờ để cho người cha là ông ôm nữa, hôm nay hắn lại phá lệ, về nhà liền vọt vào lòng ông, cuộn mình lại, nhưng không khóc không ồn ào, giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Vệ Hoành một chút cũng không để ý loại tư thế này là sao, vừa thấy mãn nguyện ôm con, vừa cân nhắc xem có ai có bản lĩnh làm cho thiếu gia của ổng thành như này để ổng còn đi cám ơn người ta.

Đáng tiếc phí công tung hoa cảm ơn, ngày vui ngắn chẳng tày gang, mới nửa canh giờ, Vệ Tiểu Điển liền đứng phắt dậy, gạt phăng người cha già đáng thương qua bên, cầm bảo kiếm đến hậu viện luyện công cùng cọc gỗ bá bá, đánh chém đến quá nửa đêm, làm cho Vệ Hoành ngủ không yên, cũng không dám lên tiếng kháng nghị.

Vệ lão tướng quân còn vui buồn lẫn lộn, thì Hải Ninh Vương mệt nhọc một ngày, xem như đã thành một người cha thê thảm. Quận chúa Phù Dung được nuông chiều, từ khi biết Thanh Bình Kết Lục cùng bỏ về, lập tức hét một tiếng, đại thịnh nộ, đem một lầu thêu vừa đập vừa phá thành một đống gạch vụn. Hải Ninh Vương nhất thời né không kịp, bị con gái quăng tặng một bình hoa lớn vào thắt lưng, nửa ngày không trở lại bình thường được. Chỉ tiếc đám người cầu hôn đang tranh giành nhau đầu rơi máu chảy không nhìn thấy màn mưa dập gió vùi này, nếu không có xinh đẹp cỡ nào cũng đủ làm người ta hãi.

Nếu nói Hải Ninh Vương là đau lòng, thì vợ chồng Ngôn Vương gia còn đau hơn. Tuy Lý An Sở tìm mọi cách che giấu chuyện bị thương, nhưng vị công tử hoàng thất kim tôn ngọc quý bình thường một con kiến cắn thì cả phủ đã biết, giờ lại còn bị người sống chém cho một nhát, hỏi giấu sao được. Cũng may bảy thiết vệ là tâm phúc của Lý An Sở, ngoài lời của Kết Lục công tử thì không ai có thể moi tin được, dù bị vợ chồng Ngôn Vương ép hỏi đến quá nửa đêm, vẫn kiên trì không chịu tuân lệnh nói ra ai đã hạ thủ.

Có lẽ do miệng vết thương làm đau, Lý An Sở đến khuya cũng không ngủ nổi, trước mắt luôn là khuôn mặt hoảng sợ, yếu ớt cùng đau xót đó. Từ tám tuổi đã không ngừng bị đám người lớn khích lệ phải biết suy nghĩ chu toàn, mưu lược phải hơn người, vì cái gì khi gặp được người kia, vướng vào lưới tình mà bắt đầu hoài nghi sức phán đoán của mình? Rõ ràng trái tim vì hắn mà suy xét, làm mọi sự đều vì muốn tốt cho hắn, nhưng sau rồi đột nhiên nhận ra, hóa ra cứ làm vậy sẽ chỉ càng làm hắn tổn thương nặng thêm. Rốt cuộc lúc ấy đã suy nghĩ cái gì? Chỉ vì không muốn tay cậu bé nhiễm máu người vô tội, chỉ vì muốn làm cho hắn có thể phát tiết mà dẹp đựợc lòng oán giận, cho nên ngu ngốc đón lấy đường kiếm.

Thế là đã không giống Lý An Sở rồi, Kết Lục công tử bình tĩnh cơ trí sao lại phán đoán không ra Vệ Tiểu Điển căn bản không hề có sát ý? Vì cái gì phải chờ tới lúc thấy hắn đôi môi run rẩy, đôi mắt đau đớn mới giật mình phát hiện mình lại đã sai lầm? Giống như quyết định năm đó, nhẫn tâm bóp chết tình yêu cháy bỏng chân thành trong lòng, đẩy đứa trẻ đầy nước mắt đó vào con đừơng bình thường mong hắn được hạnh phúc, cho tới bây giờ mới nhận ra hạnh phúc hư vô mờ mịt không thể hoạch định sẵn. Tránh mặt nhau vài năm ư? Có đôi khi cảm thấy dài như mấy đời, có khi cảm thấy trên mặt còn lưu hơi thở ngọt ngào của hắn. Thiếu niên ấy vẫn mãi bướng bỉnh cùng hồn nhiên, xinh đẹp đến chói lòa khiến người ta muốn nhắm mắt mà lại luyến tiếc không nỡ nhắm. Vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc gặp trong phút chốc này, tình cảm lắng sâu trong đáy lòng ngay giây phút bốn mắt nhìn nhau bỗng kịch liệt trào dâng, không thể khống chế, chỉ có một ý niệm trong đầu, cho dù vĩnh viễn không được tha thứ, nhưng ít ra, đã không làm hắn tổn thương thêm nữa.

Cùng với rất nhiều người sau một đêm không ngủ, sớm mai dậy mọi thứ vẫn không thay đổi.

Cùng với gió nhẹ còn chưa kịp thấm sự ấm áp của nắng ban mai, phủ tướng quân Uy Chấn nghênh đón một điều bất ngờ lớn.

Hoàng công công sáng ra đã đến Vệ phủ, hướng Thanh Bình công tử Vệ Tiểu Điển tuyên đọc thánh chỉ, lệnh cho hắn đến Phúc Kiến tiếp quản ba nghìn binh sĩ dưới trướng Thủy sư Mân Châu, ba mươi chiến thuyền, tiến về đông nam duyên hải diệt thủy khấu cùng hải tặc, chưa diệt xong chưa được về kinh, còn đặc biệt nhấn mạnh phải lập tức lên đường.

Nhận được thánh chỉ, Vệ Hoảnh vô cùng phẫn nộ. Vệ Tiểu Điển chẳng hề được biên chế chính thức ở Phúc Kiến, chỉ đơn độc dẫn binh dã chiến, lại vốn không phải tướng lĩnh trên biển, ngoài lần diệt trừ phản loạn Bình Giao Đông, cũng không còn kinh nghiệm thủy chiến nào hơn. Muốn một tiểu tướng có cái sơ yếu lí lịch hẻo như thế, với binh lực cũng hẻo không kém, đi tiêu diệt sạch đám hải tặc mà từ trước đến nay diệt không nổi, giết không hết, căn bản là không có khả năng. Nói cách khác, nói là mệnh lệnh, kì thật giống như lưu đày, không biết khi nào mới có thể trở lại kinh.

Vệ Hoành vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, thằng con có phần được Hoàng Thượng ưa thích của mình rốt cuộc đã làm chuyện gì, cư nhiên phải chịu loại trừng phạt này, liền muốn vào cung diện kiến để hỏi rõ ràng. Nhưng Vệ Tiểu Điển bình tĩnh ngăn phụ thân, nói có suy nghĩ lo lắng hết mức để tìm nguyên nhân thì thánh chỉ cũng ban rồi, quân vô hí ngôn, tranh cãi cũng vô ích. Trấn an phụ thân xong liền trở về phòng sửa sang lại hành trang, giữa trưa hôm đó dẫn theo một số thân binh đi xuống phía Nam.

Lý An Sở trưa hôm sau mới biết chuyện Vệ Tiểu Điển phụng chỉ về phía Nam, hắn lập tức lao vào cung muốn gặp Hoàng Thượng, nhưng lại bị thái giám Đương Trực ngăn ở ngoài cửa, nói Hoàng Thượng đang nghỉ trưa, không tiếp thần tử. Lý An Sở lòng nóng như lửa đốt chờ đến khi mặt trời về Tây, Hoàng đế “nghỉ trưa” cư nhiên còn chưa xong, làm hắn không khỏi điên tiết, lấy ra Kim bài ngự ban xông vào.

Trong điện Đại Minh, Hoàng Thượng vốn phải đang nghỉ trưa lại hóa ra đang đánh cờ, nhìn thấy Lý An Sở, hoảng sợ, giả vờ ngủ cũng không kịp nữa, đành cười gượng: “Trẫm vừa mới tỉnh, vừa mới tỉnh, đang chuẩn bị triệu khanh, ngờ đâu khanh lại tự vào.”

Nói xong liền lệnh cho người đang hầu cờ lui ra, thân thiết kéo tay Lý An Sở nói: “Sở nhi đến, cùng trẫm làm vài ván nhé.”

Lý An Sở bình ổn ngữ khí, nói: “Hoàng thúc, Sở nhi hôm nay không phải đến chơi cờ, là có chuyện quan trọng muốn hỏi Hoàng thúc.”

“Hôm nay trời tối rồi, có chuyện gì quan trọng để mai nói sau, Hoàng thúc hôm nay cao hứng, mấy khi gặp được khanh, nào, làm vài ván nào!”

Lý An Sở nhíu mày, nói thẳng: “Hoàng thúc, Vệ Tiểu Điển phạm tội gì làm Hoàng thượng tức giận, khiến Người phải sung quân hắn ra biên cảnh?”

Hoàng đế không ngờ hắn vào thẳng chủ đề, sợ run một hồi, rồi qua loa đại khái nói: “Vệ tiểu tướng quân? Hắn có phạm tội gì đâu nhỉ? Trẫm không có sung quân hắn, trẫm thích hắn thật mà, Sở nhi vì sao lại hỏi thế?”

Lý An Sở không để cho ổng lảng sang chuyện khác, tiến lên từng bước nói: “Mang ba nghìn binh, tiêu diệt mấy vạn phỉ chạy trốn, ngày nào còn chưa xong ngày đó không được về kinh, Hoàng thượng thánh minh, xin hỏi đó là sao? Hoàng thượng có phải muốn hắn vĩnh viễn không về kinh, muốn hắn chôn thây nơi biên cương sao?”

Hoàng đế nhất thời không trả lời đựợc, đành không nể mặt nể mũi gì nữa, cả giận nói: “Sở nhi, người đang nói chuyện với Hoàng thúc kiểu gì đấy hả? Ngươi ngày thường không phải rất có quy củ sao?”

Lý An Sở không hề sợ hãi nói: “Hoàng thượng trách tội thần, nhưng Sở nhi lại không hiểu quy củ ở đây là thế nào.”

Hoàng đế thấy mềm rắn không ăn thua với hắn, lừa không lừa được, dọa không dọa nổi, chỉ phất tay nói: “Đừng nhiều lời, trẫm đã quyết, không thể sửa, khanh lui đi.”

Lý An Sở lạnh lùng nói: “Quấy rầy Hoàng thượng rồi, Sở nhi đành đi thỉnh an Thái hậu vậy.”

Hoàng đế nhất thời luống cuống nói: “Cái đứa nhỏ này, có chút việc nhỏ mà còn không biết xấu hổ lại đi quấy nhiễu Thái hậu là sao?”

Lý An Sở giọng không hề có chút ấm áp: “Hoàng thượng nắm giữ thiên hạ, mọi chuyện đều có thể là chuyện nhỏ, Sở nhi ngu dốt, hiểu không rõ thế nào là việc to việc nhỏ, xin Hoàng thượng thứ lỗi.”

Hoàng đế thấy hắn tâm ý kiên quyết, có chút sốt ruột nói: “Sở nhi, khanh là đứa nhỏ thông minh, khanh bức trẫm thế làm gì? Đây có phải ý trẫm đâu?”

Lý An Sở nhắm hai mắt, hít sâu rồi nói: “Sở nhi biết rồi. Xin hỏi Thái tử điện hạ giờ ở đâu?”

Hoàng đế thở nhẹ nhõm nói: “Không rõ, nó hôm nay không xuất cung, hẳn là ở Đông cung rồi.”

Lý An Sở khom người hành lễ, nói: “Mời Hoàng thúc tiếp tục chơi cờ, Sở nhi xin cáo lui.”

Hoàng đế không nói gì nhìn hắn rời đi, khi hắn ra tới cửa đột nhiên nói: “Sở nhi, hai đứa các con tính tình đều bướng, trẫm hy vọng các con không khắc khẩu nhau.”

Lý An Sở quay đầu mỉm cười, nói: “Hoàng thúc yên tâm, Sở nhi sao dám khắc khẩu với Thái tử điện hạ?”

Lý An Sở tới Đông cung không có gì ngăn trở, trực tiếp đi vào tẩm cung của Thái tử. Màu sắc vàng óng là màu chính thống của hoàng thất được trang hoàng cho Đông cung của Thái tử, nơi này lộng lẫy không thua chỗ thiên tử, lại còn rất lịch sự tao nhã.

Ngoài cửa, Lý An Sở chợt nghe từ trong cung truyền ra giọng ngâm thơ rất trong sáng: “Trong luỹ giá đu, ngoài luỹ lộ, ngoài lộ người đi, trong mỹ nhân cười rộ, tiếng cười bỗng bặt nghe không rõ, vô tình khiến khách đa tình khổ!”

Lý An Sở yên lặng một hồi, vén rèm vào phòng. Chỉ thấy bên cửa sổ khắc hoa, gió nhẹ vờn mang tới mùi sen cùng mùi hoa quế, bóng người bên cửa sổ vận áo thu mỏng, khoanh tay đứng, mái tóc đen bị gió thổi nhẹ bay. Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu cười: “An Sở, sao ngươi lại tới đây?”

Lý An Sở thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ hẳn là sớm biết ta muốn gì?”

“A,” Thái tử đi tới ghế bên cửa sổ ngồi xuống, thản nhiên nói, “Kết Lục công tử dường như giận thật rồi.”

Lý An Sở thẳng thắn hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn gì? Vì cái gì muốn khó dễ Tiểu Điển? Hắn chọc tới ngươi hay sao mà ngươi trừng phạt hắn?”

“Yo yo yo,” Thái tử vẫn nhàn nhã cười, “Ngươi thấy là ta trừng phạt hắn sao? Đúng, ta chính là trừng phạt hắn đó. Ta thân là Đông cung Thái tử, tương lai là Thiên tử, hình như có quyền làm vậy đúng không?”

“Xin hỏi là tội danh gì?” Lý An Sở nén giận nói.

“Ám sát Thế tử Ngôn Vương, sát thương hoàng thân quốc thích, tội danh đủ chưa? Ngươi hẳn là sẽ không hỏi ta chứng cớ đâu nhỉ, bởi vì chứng cớ ngay trên người ngươi mà?” Thái tử từ từ dừng nét cười trên mặt.

Lý An Sở cắn môi dưới, đi đến ngồi xuống chiếc ghế khác bên cửa sổ, trầm mặc gần một nén hương mới ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi: “Mục đích thật của ngươi là gì, nói đi, ta đều đồng ý với ngươi.”

Thái tử đột nhiên ngửa mặt lên trời cười phá lên: “Kết Lục công tử nhanh nhẹn hoạt bát, trí tuệ hơn người thiên hạ đều biết, nghĩ lâu như vậy, kết quả chỉ hỏi một câu như thế, thật làm ta rất thất vọng. Ta thấy ngươi cứ gặp chuyện của hắn là rối loạn? Mục đích thật của ta? Nếu ta nói mục đích thật của ta là trừng phạt hắn một chút, ngươi tin không?”

Lý An Sở dùng vẻ nghi ngờ nhìn hắn, nhẹ nói: “Ngươi rốt cuộc làm sao? An Khang, ngươi không phải người nhẫn tâm thế…”

“Ha ha, cứng rắn không được, chuyển sang mềm dẻo sao,” Lý An Khang hơi cúi mình, ghé sát mặt hắn, “Bởi vì ngươi biết ta không có biện pháp đúng không? Lần nào cũng vậy, người nhượng bộ, người mềm lòng đều là ta đúng không?”

“Ngươi nói vậy không công bằng, An Khang. Khi ta biết những chuyện ngươi làm ta đều hiểu được. Nhưng lần này, ngươi thật không có lý do gì để làm thế!”

“Không có lý do?” An Khang cười giễu, “Ngươi nói đúng, ta không phải người nhẫn tâm, ít nhất ta không tàn nhẫn như ngươi. Đáng tiếc ngươi phí công nói rồi, ta không bỏ qua kẻ dám dùng kiếm làm bị thương ngươi đâu, cho dù hắn là Vệ Tiểu Điển cũng không được, ngươi đừng ảo tưởng ngây thơ.”

Lý An Sở yên lặng nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi rốt cuộc có tha cho hắn về không?”

“Tha, sao lại không,” An Khang nghênh nghênh nhìn Lý An Sở, “Chờ thêm ba năm nữa, ta cảm thấy đủ thì sẽ tha cho hắn về, ta cũng không định bắt hắn cả đời đứng bên bờ biển a.”

Lý An Sở không nói thêm, xoay người ra cửa.

“An Sở, ngươi đi đâu?” An Khang giọng nghe bình thường, nhưng ánh mắt đã rung động.

“Đi Phúc Kiến.”

“An Sở, vì một thằng bé, ngươi thật sự muốn trở mặt với ta?” An Khang hỏi yếu ớt.

Lý An Sở chậm rãi quay đầu, ánh mắt ưu thương nhìn An Khang, nói: “Ta không trở mặt với ngươi, ngươi vĩnh viễn là bằng hữu tốt của ta, nhưng xin lỗi, hiện ta muốn theo hắn, ta không thể để hắn một mình nơi gió dữ sóng tràn, không có ai bên cạnh. Chờ thêm ba năm nữa, ngươi cảm thấy đủ, chúng ta về rồi mọi người vẫn là bạn tốt.”

Lý An Khang không nói nữa, kinh ngạc nhìn bóng Lý An Sở biến mất, mờ dần, cho đến khi không còn tiếng động. Thật lâu thật lâu sau, hắn đột nhiên cười ha hả, cười đến chảy nước mắt, mới lẩm bẩm: “Tiếng cười bỗng bặt nghe không rõ, vô tình khiến khách đa tình khổ. Lời cổ nhân vì sao đều đúng thế này?”

Mân Châu: cũng tức là Phúc Kiến, xưa có bộ lạc Mân Việt(khi nước Việt ở phía Bắc Phúc Kiến bị nhà Chu thôn tính năm trước Công nguyên, một nhánh của hoàng gia của nước Việt chạy trốn đến Phúc Kiến và trở thành bộ lạc Mân Việt. (闽越, Minyue).), người ta thường gọi các địa danh có thêm chữ Mân như Mân Giang(sông Mân)

Điệp luyến hoa – Xuân tình – Tô Đông Pha

Hoa thoái tàn hồng thanh hạnh tiểu,

Yến tử phi thời,

Lục thuỷ nhân gia nhiễu.

Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu,

Thiên nhai hà xứ vô phương thảo.

Tường lý thu thiên, tường ngoại đạo,

Tường ngoại hành nhân,

Tường lý giai nhân tiếu.

Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu,

Đa tình khước bị vô tình não.

Dịch thơ (bởi Nguyễn Chí Viễn)

Hoa rụng tàn hồng, thanh hạnh nhỏ,

Chim yến bay về,

Nước biếc vòng quanh ngõ.

Tơ liễu trên cành phơ phất gió,

Ven trời trông hút xanh liền cỏ.

Trong luỹ giá đu, ngoài luỹ lộ,

Ngoài lộ người đi,

Trong mỹ nhân cười rộ.

Tiếng cười bỗng bặt nghe không rõ,

Vô tình khiến khách đa tình khổ.

Điệp luyến hoa: theo Từ phổ thì đó là một khúc hát của giáo phường đời Đường vốn có tên là Thước đạp chi. Đến đời Tống thì Yến Thù (nhà làm từ nổi tiếng) mới đổi tên là Điệp luyến hoa. Ngoài ra nó còn mang nhiều tên như Phướng thệ ngô, Quyên chiêu liêm. Ngư thuỷ đông hoan,v.v…Và theo Vương Quốc Duy trong Nhân gian Từ thoại thì nói rằng Điệp luyến hoa là tác phẩm của Phùng Diên Kỷ, nhưng Lý Thanh Chiếu lại nói rằng của Âu Dương Tu. Ý của Điệp luyến hoa ẩn tàng trong hai câu thơ:

Tận nhật vấn hoa hoa bất ngữ

Vị thuỳ linh lạc vị thuỳ khai

Dịch nghĩa:

Ngày đã hết rồi, hỏi hoa hoa không đáp lại một lời

Nên cũng chẳng biết vì ai mà hoa kia rơi rụng

Nói chung là biểu hiện nỗi lòng bồi hồi luyến tiếc của con người khi về già.

(theo thivien.net)

Truyện Chữ Hay