Chương
Editor: Shandy - chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì.
Điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp, hai người chân quấn lấy chân mà ngủ, chăn bông kéo đến cằm, ôm nhau cực kỳ chặt chẽ.
Trần Đồng tỉnh trước, bên cạnh là mái tóc mềm mại của cô.
Anh mở mắt ra, là gương mặt cô sạch sẽ mềm mại ở bên cạnh.
Bỗng chốc tim mềm nhũn thành một mảng lớn.
Nhiệt độ rất thấp, trên người khô ráo, anh chuyển động đùi mình, đè nặng lên đùi trắng nõn của cô mà cọ xát.
Triệu Đình Ân híp mắt thốt ra một tiếng ưm, lông mi run rẩy, nhưng vẫn chưa thành công mở ra.
Trần Đồng thò tay vén tóc che trên mặt cô lên, nhẹ nhàng bắt lấy cằm cô, nhằm vào môi cô rồi hôn xuống.
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng động nhỏ nhoi của điều hòa.
Tiếng hôn môi, ướt át lại dinh dính.
Như là môi chạm môi, dính vào nhau không chịu tách ra.
Triệu Đình Ân mơ màng mở to mắt, lại không kiềm chế được mà ôm anh, há miệng ẩm ướt hôn anh.
Trần Đồng kề sát cô, chậm rãi đè lên người cô.
Ánh mắt dính như bỏ thêm keo, dán chặt trên mặt Triệu Đình Ân.
Hơi thở nóng rực lại ướt át, mang theo hàm ý đặc biệt mãnh liệt lúc sáng sớm.
Tay ở trong chăn, vén áo ngủ lên, đi lên trên nắm chặt ngực sữa của cô, ra sức mà xoa, chơi đùa đến mức Triệu Đình Ân tỉnh.
Cô cắn môi, vô thức mà ưỡn người lên.
"Muốn chơi em." Trần Đồng nói như vậy xong, lại mổ hai cái trên môi cô.
Triệu Đình Ân mở to mắt, ánh mắt mơ hồ mềm nhũn, nói: "Đeo... bao."
Trần Đồng đã cầm áo mưa trên đầu giường, mở ra một cái, trong chăn, lấy tay cô giúp anh mang vào.
Sờ lên hạt trân châu đã ướt át, lập tức nhanh chóng tiến vào.
Triệu Đình Ân kêu lên một tiếng, đôi mắt dần dần ngấn nước.
Khuỷu tay Trần Đồng đè hai bên gối đầu cô, làm đến gắng sức. Eo nặng nề nâng lên, cứ thế rong ruổi trong cơ thể cô.
Giường chầm chậm kêu kẽo... kẹt...
Triệu Đình Ân cũng vậy.
Trần Đồng chôn mặt ở bên cổ cô, nhẹ nhàng thè lưỡi cắn thịt mềm của cô, một tiếng lại một tiếng rên rỉ chui vào trong tai cô.
Cả người vừa mềm nhũn lại vừa tê dại.
Cơ thể khô ráo cuối cùng cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng hai người vẫn quấn nhau, không muốn tách rời một chút nào.
Bọn họ lại ngủ tiếp, nhưng Trần Đồng dậy sớm hơn Triệu Đình Ân rất nhiều, hôn mặt cô một cái rồi rời giường rửa mặt.
Đến khi anh quay lại cô vẫn chưa tỉnh, gạt chăn ra, đầu đặt trên chiếc gối mềm mại, hô hấp đều đặn.
Anh lòng vòng trong phòng cô hai lần, nhìn đến hộp sắt hé mở ở trên bàn học, có thể thấy mảnh vỏ sò anh tặng cô thấp thoáng bên trong, anh cười mở hộp sắt ra, nhìn thấy vỏ sò và một cuốn nhật ký. Trên nhật ký có viết một hàng chữ---
Không được quên anh ấy.
...
Sau khi Triệu Đình Ân tỉnh lại, Trần Đồng mang đồ ăn sáng cho cô, cô húp cháo trắng dưỡng vị đến mi mắt cong cong, buổi trưa chơi game, đọc sách trong biệt thự, quay đi quay lại, đã đến buổi tối.
Tắm rửa xong xuôi, lại trần truồng ôm nhau ngủ chung.
Hai bên ngầm hiểu đều biết đêm nay lại sắp làm tình.
Triệu Đình Ân nằm nghiêng, Trần Đồng nằm sau cô, cự vật chọc vào khe mông cô rục rịch ngóc đầu dậy.
Anh mang bao xong xuôi, sờ thấy dưới thân cô ướt đẫm, ngựa quen đường cũ mà đâm vào trong. Triệu Đình Ân hừ một tiếng, lưng hơi khom lại, Trần Đồng vây chặt người cô lại, rút ra sau đó đột nhiên tiến vào toàn bộ.
Cô "A" một tiếng, bụng dưới lập tức co rút lại.
Trần Đồng nắm đầu vai láng mịn của cô, lúc đang làm cô phóng đãng rên rỉ thì đột nhiên dừng lại, anh ghé bên tai cô hỏi: "Em từng có bạn trai cũ rồi?"
Triệu Đình Ân sửng sốt, lắc đầu, định quay đầu nhìn anh, lại bị anh giữ cổ không cho cô quay lại.
Tay anh vỗ mông cô hai cái, bốp, bốp, hai tiếng rất lớn, cô lập tức đau tràn ra nước mắt.
"Em không có bạn trai cũ..."
Trần Đồng không nghe vào, lại hung hăng làm cô một cái, va chạm mông cô, cô bị chọc đến mức đằng trước co rút lại, nước mắt cũng chảy xuống.
Anh cắn răng, nhớ tới miêu tả trong nhật ký---
[Bên ngoài trời mưa to, chúng tôi đang trong ổ chăn vừa khô ráo vừa ấm cúng làm những việc thân mật nhất.]
"Hắn ta cũng sẽ làm như vậy với em sao?"
Triệu Đình Ân nức nở nghẹn ngào nói không có.
[Kem vị vani ngày hè, còn có váy màu trắng, tôi cũng phải nhớ được]
[Ngày ấy anh ấy vì tôi mà bị người ta đánh cho chảy máu, anh ấy hôn tôi một cái, ngay lúc đó đầu tôi trống rỗng, trái tim trong lồng ngực lại nhảy lên liên tục.]
[Anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy, anh ấy thích gọi tôi là vợ, tôi muốn gọi anh ấy là chồng.]
...
Từng câu từng chữ, đều ẩn chứa yêu thương nồng nàn, mãnh liệt và nhớ nhung, ngọt ngào tràn ra ngoài trang giấy. Trần Đồng không khống chế nổi bản thân lật ra xem quyển nhật ký đó, mỗi khi xem một trang, tim lại rơi xuống một lần.
Khi lật đến trang cuối cùng, trái tim đã rơi xuống tận cùng. Hoảng hốt, sợ hãi, xót xa xen lẫn với đố kỵ, đủ loại cảm xúc vây quanh quấn lấy anh, anh bị một tấm lưới xoắn lại, gần như thở không ra hơi.
Anh không nhớ được bản thân đã bỏ lại cuốn nhật ký đó như thế nào, cũng không nhớ được anh làm sao giả bộ như không có chuyện gì ở chung với Triệu Đình Ân cả một ngày.
Từ sáng đến tối anh đều lo sợ bất an, ghen ghét cùng với phẫn nộ quấn lấy anh.
Lo sợ, bất an rằng cô yêu anh quá dễ dàng quá nặng nề, anh lo lắng cô cũng sẽ dễ dàng lấy tình yêu đó về.
Ghen tị, căm phẫn người đàn ông ở trong quyển nhật ký kia.
Cuối cùng, anh chìm vào vực sâu mang tên tuyệt vọng.
Lúc nào anh cũng muốn lấy một chút chuyện trong quyển nhật ký kia ra, anh nhớ đến cô thích mặc váy trắng nhất, cô thích ăn kem vị vani, còn nhớ cô thường xuyên một mình cuộn người lại một chỗ ngắm nhìn bầu trời, bi thương và nhớ nhung trong đáy mắt nồng nàn, mãnh liệt mà chân thật.
Trái tim anh như bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén khoét mấy dao, máu chảy ầm ầm ra ngoài.
Triệu Đình Ân bị anh gần như tra tấn mà đâm vào, sức mạnh rất lớn, động tác cũng thô bạo, thậm chí trên vai cô còn lưu lại một dấu răng hằn sâu.
Cô phát điên mà giãy dụa, cuối cùng xoay người. Nhưng cô lại khiếp sợ đến nét mặt cứng đờ...
Khóe mắt Trần Đồng tràn đầy ánh nước.
Khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú trước sau như một giờ phút này lộ ra cảm xúc có thể gọi là bi thương.
Triệu Đình Ân hít hít mũi hai cái, dùng cả người ôm lấy anh, hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"
Trần Đồng nói: "Gọi anh là chồng."
Triệu Đình Ân sửng sốt, trúc trắc nhỏ giọng gọi: "Ch...ồng."
Anh cười một tiếng, nghĩ rằng, như vậy coi như anh thắng rồi.
Cô chưa từng gọi người đàn ông kia là chồng.
Trần Đồng lại hỏi: "Em và người đàn ông kia làm tình rồi chứ?"
Triệu Đình Ân đã lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra rồi, nghẹn họng không trả lời. Giờ phút này cô cũng không biết giải thích cho anh chuyện bên trong quyển nhật ký như thế nào.
"Lúc hắn ta làm em, em cũng nghe lời như vậy sao?"
Triệu Đình Ân lắc đầu, nhỏ tiếng phủ nhận.
"Mật dịch cũng ra nhiều đến mức ướt đẫm một tay hắn ta sao?"
"Em cũng kêu lớn tiếng như vậy sao?"
"Gậy thịt của hắn ta có to bằng ông đây không? Có thể khiến em thoải mái thế này không? Mà lại có thể khiến em nhớ hắn ta nhiều như vậy?"
Triệu Đình Ân rốt cuộc không chịu được nữa, đẩy anh một cái, hai người cách nhau khoảng nửa mét. Môi cô run rẩy kịch liệt, cô muốn anh ngậm miệng lại, muốn anh cho cô chút thời gian để cô có thể từ từ giải thích, cô không muốn cãi nhau với anh.
Cô nói: "Anh điên rồi."
Nước mắt chảy rất nhiều, ướt đẫm cả khuôn mặt, tuyệt vọng lại xinh đẹp.
Trần Đồng như được giải tỏa, khóe miệng bỗng nhếch lên, hỏi: "Em vẫn còn thích hắn?"
Năm chữ nói rất chậm, cũng rất để ý.
Triệu Đình Ân gắt gao nhìn chằm chằm anh, con mắt không nhúc nhích, hốc mắt ướt át, vẫn còn rơi nước mắt xuống.
Cô không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"I love you." Cô nói như vậy thôi.
Dù gì cũng là chữ yêu mà, yêu nặng hơn thích rất nhiều. Trần Đồng nói với mình như vậy, rồi lại không nhịn được hỏi: "Hắn ta cũng tên là Trần Đồng?"
Tự mình xé ra vết thương ra cho máu chảy đầm đìa.
Lúc anh nhìn thấy cái tên trên quyển nhật ký, anh không chịu tin, giãy dụa khiếp sợ vài giây, đã không thể không tin tưởng nữa rồi---
Người đàn ông kia cũng tên là Trần Đồng.
Cho nên, tất cả những chuyện anh ù ù cạc cạc đều giải thích được rồi. Tình yêu quái lạ của cô, tỏ tình kỳ lạ, theo đuổi kỳ lạ, tất cả đã có nguyên nhân rồi.
Chỉ là bởi vì cái tên này.
Trần Đồng, Trần Đồng, anh có cái tên này là may mắn hay xui tận tám đời đây.
Anh liên tục hỏi chính mình như vậy.
Thật lâu sau, Triệu Đình Ân nói: "Đúng."
Bất chấp tất cả, cãi lộn xé rách mặt nhau.
Chữ này như là một quả bom, làm nổ tung chút hy vọng nhỏ nhoi Trần Đồng giấu trong lòng đến biến mất không còn tăm hơi nữa.