Chương
Editor: Hardys - chủi, cô gái nhỏ thích đọc thanh thủy văn.
Lưu Manh cũng không phải là lưu manh, nhưng tất cả mọi người đều gọi anh như vậy, anh cứ vậy mà thành Lưu Manh.
Nhà anh nghèo, bố mẹ đều đi làm ở nơi khác, trong nhà chỉ có một mình bà nội chăm sóc anh. Bà nội lớn tuổi, mỗi ngày chỉ lo ăn uống cho anh chứ không có sức đốc thúc chuyện học hành của anh, cả ngày chỉ biết nói chuyện với hũ tro cốt của bạn già.
Sau khi Lưu Manh bị thầy giáo chỉ vào mũi mắng "Có bố mẹ sinh không có bố mẹ dạy” vài lần thì anh không muốn đi học nữa. Đi học cũng vô dụng, mọt sách sẽ bị người ta ghét, anh cũng rất khinh thường cái tên bốn mắt trong lớp kia. Rõ ràng mặc đồ rách rưới như vậy, thế mà cứ khăng khăng mang thêm một cặp kính tỏ vẻ cool ngầu. Anh đã từng giấu cặp mắt kính đó đi, sau giờ nghỉ trưa tên bốn mắt thức dậy nhưng không tìm được mắt kính, thậm chí tên bốn mắt còn không phân biệt được giáo viên dạy Toán và giáo viên dạy Văn. Nhưng anh đã bị mọi người bắt được bởi vì anh là người cười lớn nhất trong lớp.
Anh trốn học đi lang thang ở bãi đất trống cạnh trường học, tình cờ nhìn thấy mấy nam sinh đang bao vây bắt nạt một người. Anh trốn phía sau cây rình xem một chút, thì ra người bị bắt nạt là Người Câm trong thôn.
Người Câm bị câm từ nhỏ, gia đình cô cũng giống anh, cô chỉ có một mình ông nội, bố mẹ Người Câm đi đâu đó hoặc đã chết rồi, người trong thôn không ai biết cả.
Người Câm rất xinh đẹp, đáng tiếc Người Câm không biết nói chuyện.
Cho nên lúc Lưu Manh vì cứu cô mà bị đám nam sinh kia đánh tới đầu rơi máu chảy, Người Câm chỉ biết khóc hu hu, trong cổ họng phát ra vài âm thanh kỳ quái. Nhưng Lưu Manh biết cô đang quan tâm mình, tuy trên người vô cùng đau đớn nhưng anh vẫn mở đôi mắt dính đầy máu ra, thấp giọng nói một câu: "Tôi không sao."
Người Câm lấy tay che miệng vết thương đang chảy máu kia.
Lưu Manh suy nghĩ, mùi hương trên thân thể Người Câm ngửi thật thơm, bây giờ đầu óc anh choáng váng như người đi trên mây.
---
Sáu năm sau, ông nội Người Câm qua đời.
Người Câm làm công cho một tiệm may trong thôn, bà chủ tiệm may không thích Người Câm này nhưng bởi vì cô khéo tay nên giữ cô ở lại. Bà chủ cảm thấy rất phiền, bởi vì mỗi ngày bà đều phải đuổi những gã đàn ông cà lơ phất phơ, không học vấn, không nghề nghiệp giúp Người Câm.
Trong thôn có rất nhiều gã đàn ông muốn cưới cô về nhà, tuy cô bị câm nhưng có ngoại hình xinh xắn lại lẻ loi một mình khiến người ta sinh lòng yêu thương.
Bà chủ hỏi cô: "Cô tính không lấy chồng cả đời sao?"
Người Câm lắc đầu, bắt đầu dùng thủ ngữ.
Bà chủ không kiên nhẫn mà xua tay: "Đừng làm dấu nữa, dù có làm dấu tôi cũng xem không hiểu. Không cần biết cô có lấy chồng hay không, chỉ cần xỏ kim tốt cho tôi là được."
Người Câm nở một nụ cười trên mặt, gật đầu, động tác trên tay càng thêm cẩn thận hơn.
Vài năm trước, Lưu Manh đã đi nơi khác tìm bố mẹ. Sau khi đến nơi khác và gặp mặt bố mẹ, anh mới biết được bố mẹ thiếu một món nợ lớn ở bên ngoài, không phải không chịu về với ông bà mà là sợ chủ nợ tìm đến quê nhà, bà nội và Lưu Manh đều không thể nào sinh sống yên ổn được.
Lưu Manh tiện thể tìm một công việc ở bên ngoài rồi cùng bố mẹ trả nợ.
Một lần trả nợ này kéo dài tận sáu năm. Tiền đã trả được một nửa, còn thiếu một nửa vẫn chưa xong. Bố mẹ luôn muốn Lưu Manh tìm một người bạn đời rồi lại sinh một đứa trẻ cho bọn họ chơi đùa cùng. Ngoại hình Lưu Manh đẹp trai, có rất nhiều phụ nữ ở gần đó muốn yêu đương với anh nhưng anh luôn mở miệng từ chối người ta.
Bố mẹ sợ anh là người đồng tính luyến ái.
Lưu Manh cười một tiếng rồi nói: "Người con gái trong lòng con đang ở quê mình." Người anh nghĩ trong đầu chính là Người Câm, cô gái xinh đẹp nhất trong thôn.
Sáu năm qua, anh không lúc nào ngừng nghĩ về cô.
Bà chủ cửa tiệm cắn hạt dưa, chỉ chỉ về phía đông, hỏi Người Câm đang ngồi đạp máy may: "Cô biết gì chưa? Mấy hôm trước, bà nội ở nhà họ Trần đã qua đời rồi. Bà nội lớn tuổi lại không có ai bên cạnh, bà không chịu nổi cô đơn nên đã đi cùng bạn già rồi."
Người Câm ngừng đạp máy may, đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn chằm chằm bà chủ, sâu trong đáy mắt là sự thắc mắc.
"Chính là tên Lưu Manh kia đó, là gia đình của tên Lưu Manh lúc tiểu học không đi học đó."
Người Câm đột nhiên đứng dậy từ trên ghế, tháo tạp dề trên người ra, gấp gáp dùng thủ ngữ ra hiệu với bà chủ.
"Tôi nhìn không hiểu!"
"Cô muốn đi đúng không?" Bà chủ hỏi.
Người Câm sốt ruột gật đầu.
"Vậy hôm nay không tính tiền công của cô." Bà chủ tính toán chi li không buông tha bất cứ một cơ hội nào có thể áp bức cô.
Người Câm lại gật đầu.
Bà chủ nhìn bóng dáng duyên dáng vội vàng chạy đi của Người Câm, lập tức "chậc chậc" hai tiếng trong không khí, đầu lưỡi bởi vì gặm hạt dưa nên có chút ráp, "Nhiều đàn ông như vậy mà không chịu đồng ý, thì ra là muốn ở cùng tên Lưu Manh kia."
Cô không biết tại sao bản thân mình lại gấp gáp như vậy, cô chỉ muốn đến nhà bọn họ nhìn thử xem. Nhìn bà nội của anh, có lẽ còn có thể gặp lại anh một lần.
Trên đường chạy tới có mưa, cô bị nước mưa làm ướt hết cả người.
Lúc cô đứng trước cửa nhà anh, quần áo đã ướt tới nỗi không nhìn ra cái gì.
Trời vẫn còn đang mưa, giọt mưa lớn như hạt đậu xối vào thân thể cô từng giọt lại từng giọt, xối đến nỗi khiến cô phát đau.
Trong phòng có âm thanh khiến cô vui sướng một phen, cô đang dự định gõ cửa thì đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi.
Do dự đứng trước cửa hồi lâu, cô cảm thấy bản thân mình đúng là người đần độn.
Cửa bị người ta mở từ bên trong.
Khoảnh khắc Lưu Manh nhìn thấy cô đã kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
Cả người cô ướt đẫm, quần áo trên người đã "uống" nước no nê, dán chặt vào thân thể cô. Ngay cả sợi tóc cũng dính trên mặt, cả người đều nhếch nhác vô cùng nhưng khuôn mặt kia vẫn xinh đẹp khiến người ta mê muội.
Xuất thủy phù dung.
Xuất thủy phù dung: so sánh người con gái xinh đẹp, kiều diễm như hoa sen hé mở trên mặt nước.
Trong đầu Lưu Manh bỗng nhiên hiện lên câu thành ngữ này. Nếu thầy giáo tiểu học mà biết anh còn nhớ rõ thành ngữ này, không chừng sẽ vui vẻ tới mức phải khen anh vài câu.
"Sao em lại tới đây?" Lưu Manh hỏi cô.
Người Câm nói không ra tiếng, tay cũng không dùng thủ ngữ, chỉ đứng ở đó nhìn anh.
Sáu năm không gặp, anh thay đổi rất nhiều. Trút bỏ phần ngây thơ của một đứa trẻ mà thêm khí chất thành thục. Cao hơn trước kia rất nhiều, thân hình cũng cường tráng hơn.
Nhưng anh vẫn là vị anh hùng trong trí nhớ của cô, là người anh hùng bị đánh tới đầu rơi máu chảy vì cứu cô.
Lưu Manh thấy cô bị ướt mưa, đau lòng không thôi, mở cửa cho cô vào.
Người Câm cúi đầu đi vào nhà.
Nhà anh cực kỳ yên ắng, một chút tiếng người cũng không có, chỉ có chén đèn dầu lẳng lặng mà cháy ở phòng khách.
Lưu Manh kéo ghế cho cô ngồi, sau đó cũng ngồi xuống.
"Em đến tìm tôi à?"
Người Câm gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô không biết anh ở đây, cô chỉ nghe tin bà nội anh qua đời nên muốn đến xem.
"Em gật đầu rồi lại lắc đầu là sao?" Lưu Manh nở nụ cười, liếm liếm răng nanh của mình.
Người Câm vội vàng dùng thủ ngữ, ra hiệu được một nửa cô lại cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, anh vốn xem không hiểu, cô dùng thủ ngữ có ích gì.
Cô dừng tay lại.
Lưu Manh nói: "Tiếp tục làm đi, em tới thăm bà nội tôi à?"
Người Câm ngây ngẩn cả người, [Anh xem hiểu ngôn ngữ của người câm hả?]
Lưu Manh có hơi ngượng ngùng, sờ sờ đầu đinh của mình, "Sáu năm nay ở bên ngoài, tôi không có chuyện gì làm nên học một chút."
Anh đặc biệt ghi danh vào lớp của trường dành cho người khuyết tật, việc này ngốn hết hai tháng tiền lương của anh.
Người Câm đỏ mặt, ngơ ngẩn mà nhìn anh, những giọt nước mắt ở khóe mắt tựa như sắp rơi xuống.
Tại sao lại khóc?
Sau khi ông nội qua đời thì không có một ai trong thôn này có thể giao tiếp với cô được. Không ai biết ngôn ngữ dành cho người câm, cô chỉ có thể dùng lắc đầu hoặc gật đầu để diễn tả ý của mình. Không ai hiểu cô, cũng không ai quan tâm cô.
Lưu Manh thấy nước mắt của cô, sốt ruột mà vòng quanh cô. Rút khăn giấy cho cô, cô lại không chịu nhận, anh đành phải dùng tay lau giúp cô.
Làn da dưới bàn tay anh vừa lành lạnh vừa mềm mại, anh chỉ vừa đụng một cái thì không dám đụng nữa.
"Khóc cái gì mà khóc, đừng khóc trước mặt anh." Sáu năm trước anh đã tự hứa với lòng mình, anh sẽ không để cô phải rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào nữa.
Người Câm im lặng rơi nước mắt, cô nhẹ nhàng cầm tay anh, sau đó nắm chặt lại.
Mặt Lưu Manh bắt đầu nóng lên.
Để mặc cho cô nắm tay mình một hồi, sau đó anh nhìn chằm chằm cô và hỏi: "Em có bạn trai chưa?" Đương nhiên anh biết cô không có, nếu cô có thì làm sao có thể đến đây tìm anh, nhưng anh vẫn muốn hỏi một chút.
Để cô biết anh có ý gì.
Người Câm lắc đầu, hai mắt ngân ngấn nước mắt, Lưu Manh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Anh cầm tay cô, bàn tay to bao trùm tay nhỏ của cô, nắm vô cùng chặt.
"Anh cũng không có bạn gái."
"Em đang đợi anh sao?"
Người Câm cúi đầu nhìn bàn tay hai người nắm chặt lại với nhau, nóng tới mức sắp đổ mồ hôi, từ từ gật gật đầu.
"Vậy là tốt rồi." Lưu Manh thấp giọng nói.
Tay anh sờ quần áo của cô, ướt sũng, vắt một cái có thể chảy ra rất nhiều nước.
"Cởi ra đi, anh cầm đến đống lửa trong phòng bếp hong cho khô nha?"
Gương mặt trắng nõn của Người Câm đỏ như nước sơn, mang tai đỏ đến nỗi có thể rỉ máu.
Lưu Manh cũng không gấp, chờ cô trả lời.
Cô đồng ý.
Bầu trời trong thôn xóm đã tối đen từ lâu.
Người Câm mặc quần áo mà Lưu Manh mới giặt sạch hôm qua, không vừa lắm, quá rộng.
Cô ngồi trên ghế, Lưu Manh cầm quần áo bị ướt mưa đi xuống phòng bếp.
Bên ngoài vẫn còn đang mưa khiến cho mái tôn vang lên những tiếng lộp độp.
Cô nhìn cảnh tượng xung quanh phòng, đơn sơ nhưng sạch sẽ. Góc tường đặt một cái rương hành lý, trên mặt đất có đôi giày của anh, đế giày có dính bùn màu vàng , dường như là vừa mới cởi ra.
Lưu Manh đã trở về.
Anh nhìn sắc trời bên ngoài rồi hỏi Người Câm: "Đêm nay đừng đi được không?"
Không phải anh hấp tấp, cũng không phải to gan.
Anh chỉ muốn bên cạnh cô thêm một lát, ở cùng một đêm thôi.
Anh đã nghĩ về cô suốt sáu năm, cuối cùng cũng có thể gặp mặt cô, chạm được tay cô, anh không đành lòng buông cô ra.
Người Câm lại gật đầu.
Lưu Manh kéo Người Câm, anh kể cho cô nghe rất nhiều chuyện. Anh kể sáu năm nay anh đã làm việc ở đâu, đã kiếm được bao nhiêu tiền, đã gặp người nào, còn nói có bao nhiêu phụ nữ thích anh.
Người Câm nghe tới đây thì sốt ruột, quấn quýt lấy anh để anh nói nhiều lời hơn, Lưu Manh lập tức phun ra sạch sẽ đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện.
Có một người phụ nữ mặc áo hai dây đến tìm anh, cũng không mặc đồ lót bên trong, hai hạt trân châu được thả rông ở trước ngực, quần đùi cũng ngắn tới mức nhìn thấy rõ viền quần lót ở bên trong.
Người Câm nói, [Sau đó thì sao? Hai người đã làm gì hả?]
"Không làm gì cả, anh đuổi cô ấy đi rồi. Thậm chí ngay cả tay anh cũng chưa chạm." Lưu Manh cầm lấy tay cô đặt trên bờ môi hôn một cái.
[Không tin.]
Lưu Manh sờ sờ mặt cô, chầm chậm áp sát mặt mình vào, hơi thở phà vào trên mặt của cô, thấp giọng nói: "Anh không gạt em."
Một nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn lướt nước.
Lông mi Người Câm rung động kịch liệt, lại còn thẹn thùng không dám nhìn mặt anh.
Lưu Manh cười nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên, sao còn ngại ngùng như vậy."
Người Câm giương mắt nhìn anh, ánh mắt mềm mại lại dính như một viên kẹo đường.
Đúng, bọn họ không phải lần đầu tiên hôn môi.
Lần đầu tiên là vào ngày anh cứu cô, cô băng bó miệng vết thương đang chảy máu giúp anh, anh lại chẳng quan tâm đau đớn mà trực tiếp hôn môi cô một phen.
Nụ hôn kia xảy ra vào năm mười bốn tuổi.
Một nụ hôn mang theo mùi máu tươi.
Cô nhớ mùi vị đó suốt sáu năm trời.
Mà nụ hôn hôm nay lại mang theo mùi mưa.
Ẩm ướt, mát rượi, trộn lẫn mùi thơm của cỏ đất.
Trên giường đất nóng hừng hực, hai người nằm chung một chỗ.
Lưu Manh xoay người lại, đè lên thân thể Người Câm.
Quần áo của Người Câm vẫn còn ẩm ướt, góc áo ướt sũng. Cằm nho nhỏ bị anh nắm trọn trong tay.
Lưu Manh cảm thấy thân thể của con gái thật mềm mại, tay của cô mềm, bụng cũng mềm, chắc chắn đôi gò bồng đảo trước ngực cũng mềm.
Ánh mắt Người Câm còn sáng hơn sao trên trời.
Lưu Manh cúi đầu nói với cô, anh muốn yêu em, nếu em không chấp nhận thì cứ đẩy anh ra, còn nếu em đồng ý thì không ngăn cản anh.
Người Câm nhìn anh chằm chằm, sau đó lấy tay vuốt ve mặt anh, hôn môi anh một cái, trên mặt ngập tràn tươi cười.
Những đóa hoa trong đầu Lưu Manh thi nhau nở rộ, máu toàn thân đã bắt đầu cuồn cuộn. Anh sững sờ thất thần một lúc rồi sau đó lại hôn cô như thể không chờ được nữa.
Miệng Người Câm không biết nói nhưng ăn rất ngọt.
Người Câm không thể phát ra những tiếng rên rỉ êm tai, lúc thoải mái cũng chỉ khe khẽ "hừ hừ". Nhưng do tùy tiện kêu như vậy mà Lưu Manh bị cô "hừ" đến nỗi căng cứng rồi.
Giống như củ hành tây bị lột vỏ, quần áo của Người Câm bị anh cởi, vạt áo trước cũng mở rộng, lộ ra đôi nhũ hoa mềm mại. Hai khối thịt trắng nõn vừa lớn lại vừa nhô lên cao, trên đỉnh còn có quả anh đào màu hồng nhạt hơi hơi vểnh lên, đẹp vô cùng, tựa như đóa hoa mai điểm xuyết trên tuyết trắng mùa đông.
Không phải tuyết trắng.
Mà là rau câu sữa, ngậm vào thì mềm dẻo vô cùng. Anh đã từng nếm qua rau câu sữa ở bên ngoài, một cái sáu đồng, anh mua cất trong tủ vì muốn mang cho cô ăn nhưng cho tới khi gần hết hạn sử dụng, anh chỉ đành tự mình ăn.
Quả anh đào bị đầu lưỡi anh ngậm từ từ trở nên cương cứng, thân thể Người Câm vẫn luôn run rẩy.
Anh vừa vuốt ve vừa dỗ dành, "Vợ ngoan, không sợ."
"Chồng thương em."
"Chồng sẽ nhẹ nhàng, một chút cũng không đau."
Lưu Manh quen với không ít bạn bè xấu, chuyện nam nữ ân ái đã nghe nhiều tới mức lỗ tai sắp đóng thành kén, nhưng đây là lần đầu tiên thực hành.
Đụng đến nơi mềm mại ướt đầm đìa của cô, anh kích động mà cởi quần.
Côn thịt đặt tại lối vào, nam căn vừa ma sát lại vừa búng vào huyệt nhỏ non mềm.
Người Câm sợ hãi nhích người trốn lên trên, nụ hôn của anh không ngừng rơi xuống thân thể cô, chậm rãi trấn an cô. Hai tay trấn áp tay cô trên gối, anh liếm sạch nước mắt đọng ngay khóe mắt cô.
"Không đau, đừng sợ. Chồng sẽ nhẹ nhàng."
Thời điểm đâm vào không quá thuận lợi, anh quá to còn cô quá chặt, cọ xát hồi lâu mới hoàn toàn hòa nhập được với nhau.
Lưu Manh chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ, phía dưới bị kẹp quá chặt, bên trong lại nóng hầm hập. Anh vừa đau lại vừa sảng khoái tới mức muốn xuất tinh.
Cố kìm nén ý nghĩ muốn bắn, dày vò hơn mười mấy phút đồng hồ sau, anh rút ra, bắn trên bắp đùi ẩm ướt mồ hôi của Người Câm.
Người Câm tựa như từ trong hồ nước mới lên bờ, tóc mai trên trán đã dính chặt lại với nhau, từng sợi từng sợi dán sát trên mặt cô.
Bộ ngực sữa no tròn trắng nõn phập phồng lên xuống không ngừng, quả anh đào màu hồng nhạt nhẹ nhàng run rẩy.
Lưu Manh liếm môi cô, anh hôn một cái rồi lại thêm một cái.
Khẽ thì thầm bên tai Người Câm vài lời ngọt ngào, sau đó nắm bộ ngực sữa mềm mại của cô, nhéo nhéo vài cái, "Làm lại một lần nữa nha vợ."
Mồ hôi nhiều đến mức làm ướt cả cái giường, bất cứ vị trí nào trên thân thể Người Câm cũng đều có tinh dịch. Bắp đùi, bụng dưới, trên hai đỉnh nhũ hoa, còn có trên miệng....
Đều là kiệt tác của Lưu Manh.
Lưu Manh vừa mới khai trai, tuy rằng làm tình rất thoải mái nhưng mỗi một lần đều được sự đồng ý của Người Câm.
Cô không nỡ từ chối anh, bọn họ đã sáu năm không gặp, tình yêu tích góp giữa họ nhiều đến nỗi có thể đắm chìm cả gian phòng này.
Làm sao có thể trút hết trong mấy lần ân ái được.
Hai người làm từ lúc trời tối mịt tới hừng sáng, cuối cùng Lưu Manh tựa như không còn bắn được nữa mới ôm Người Câm mệt mỏi kiệt sức ngủ.
Vài ngày sau đó, hai người bọn họ chỉ ở trong phòng với nhau.
Họ ăn cơm, tán gẫu, làm tình.
Thân thể bọn họ trần truồng triền miên ở trong phòng, nắng chiều chiếu vào trong sân, bóng của giá hoa tử đằng chiếu lên khung cửa sổ của họ.
Người Câm bị đè lên cạnh cửa sổ, cả người nằm úp sấp trên cửa sổ, đôi gò bồng đảo bị đè thành hình bánh quy dính trên mặt cửa sổ, mông vểnh cao bị anh thâm nhập từ đằng sau.
Côn thịt rong ruổi trong cơ thể cô, bụng dưới va vào mông cô khiến nó đỏ lên, trong cổ họng tràn ra những âm thanh rên rỉ vỡ vụn.
Người Câm dường như sắp bị hòa tan mà biến thành một vũng nước trên cửa sổ.
"Vợ à, anh yêu em."
Mỗi ngày Lưu Manh đều gọi cô là vợ, vừa liếm lỗ tai cô vừa phun ra lời nói ấm áp. Người Câm nghe xong, trong lòng lập tức nổi lên từng gợn sóng, cảm giác mềm mại lan tỏa khắp toàn thân.
Cô là vợ của anh, anh là chồng của cô. Cô cũng rất muốn có thể gọi anh một tiếng chồng.