Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

chương 77

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếng kim đồng hồ di chuyển tích tắc tích tắc vang đều đều trong đêm dài tĩnh mịch, loáng thoáng nghe tiếng động cơ xe nổ oành oành ngoài ngõ, còn có cả tiếng bước chân khi xa khi gần.

Không ngủ được.

Bạch Sanh trăn trở mãi, đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lúc hoảng hốt đã ra sức siết tấm chăn khiến các khớp ngón tay trắng bệch. Dù cho đang ở trong vòng tay ấm áp của Giang Huyền Tranh, bên cạnh là tin tức tố quen thuộc nhưng nàng vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Đồng hồ đã điểm h, vậy là đã qua ngày mới rồi.

Cuối cùng vẫn nhịn không được mà lay Giang Huyền Tranh vẫn đang ngủ ngon lành bên cạnh: "Tranh à."

Đối phương không có phản ứng, xem Bạch Sanh như muỗi mà phủi phủi đi.

Bạch Sanh tức giận phồng má, một phát vỗ vào ngực của Giang Huyền Tranh mà rống: "Giang Huyền Tranh!!!!"

Tiếng rống của Bạch Sanh có sức công phá quá khủng khiếp, khiến cho Giang nữ thần đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh dậy, hoảng hoảng trương trương nhìn về phía của nàng.

"Làm sao? Làm sao? Chị có chuyện gì? Con làm chị đau sao?"

"Chị đói!!!!" Bạch Sanh thiếu điều hét lên: "Muốn ăn dâu!! Chị muốn ăn dâu!!!!"

Giang Huyền Tranh: "..."

Nửa đêm gọi nàng dậy chỉ để nói muốn ăn dâu?

Âm thầm thở dài một tiếng, Giang Huyền Tranh mơ ngủ nói: "Chị không phải ghét dâu lắm sao? Nếu muốn ăn thì có thể tủ lạnh lấy ăn mà."

"Trong tủ lạnh không có." Bạch Sanh chụp lấy cánh tay của Giang Huyền Tranh: "Dâu, mua dâu cho chị đi."

"Bây giờ là nửa đêm rồi, ai còn...!"

Mắt thấy nước mắt của Bạch Sanh sắp rớt xuống, Giang Huyền Tranh hốt hoảng sửa lại: "Được rồi, được rồi, em đi mua cho chị!"

Nói đoạn thì chậm chạp đi xuống giường, với tay lấy áo khoác mặc vào, một đường thẳng xuống dưới nhà mang giày, trong đầu suy nghĩ thử xem có chỗ nào bán dâu hay không.

Để mua dâu cho lão bà mà Giang Huyền Tranh phải đi qua hai con đường dưới thời tiết gần độ C, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng tiện lợi bán dâu đóng gói.

Về đến nhà cũng đã gần h sáng, Giang Huyền Tranh thiên tân vạn khổ mang được dâu về nhà thì Bạch ác phụ lại thẳng thừng ném cho gói dâu một cái ánh mắt chán ghét.

"Không muốn ăn nữa, giờ chị muốn ăn bánh táo."

Giang Huyền Tranh suýt chút nữa ném luôn gói dâu, trợn mắt lên: "Vừa nãy chị bảo muốn ăn dâu kia mà!"

"Nhưng giờ chị không muốn ăn dâu nữa." Bạch Sanh kéo tay nàng làm nũng: "Mua bánh táo cho chị đi, được không?"

Giang Huyền Tranh hít một hơi thật sâu: "Bây giờ không ai bán đâu, để sáng mai em..."

Không để Giang Huyền Tranh nói hết, Bạch Sanh đã ôm bụng kêu khóc: "Con mau xem đi, a đa không thương mẹ con chúng ta nữa, đâu phải chỉ cho một mình mẹ ăn, con cũng..."

"Được rồi, được rồi, em sai rồi!!" Giang Huyền Tranh triệt để đầu hàng, yếu ớt phất phất tay: "Em đi mua bánh táo cho chị."

Nói xong lại xách thêm khăn choàng cổ đi một mạch ra ngoài cửa, tiếp tục công cuộc lang thang đi mua bánh táo. Đi tận một tiếng sau Giang Huyền Tranh mới trở về, may mắn nàng gặp được một cô bán bánh táo vừa đẩy xe bánh đến, bánh trong túi vẫn còn nóng hổi đây.

Nào ngờ về đến thì thấy Bạch Sanh ung dung ngồi ăn dâu, thấy Giang Huyền Tranh về cũng không mấy ngạc nhiên.

"Em về rồi à?"

Lúc này Giang Huyền Tranh muốn trực tiếp nhét Bạch Sanh vào tủ rồi khóa cửa lại cho khỏi dày vò nàng chạy hết con đường này đến con đường khác mua đồ ăn khuya!!!

Bạch Sanh thuận tay chộp lấy túi bánh táo, miệng vừa nhai dâu vừa nói: "Tranh à, chị muốn..."

Giang Huyền Tranh vội đánh gãy lời nàng: "Đã h sáng rồi, em thật sự đi không nổi nữa đâu."

Nghe xong, Bạch Sanh bĩu môi: "Lúc trước dày vò chị trên giường đến tận sáng cũng không nghe thấy em than mệt, vậy mà mới đi một chút đã..."

"Hảo, em biết em sai rồi, em không nên than thở!!" Giang Huyền Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão bà, chị muốn ăn cái gì nữa?"

"Muốn ăn một bát mỳ trứng với đậu phụ ma bà!!"

Món này ở trong bếp có, Giang Huyền Tranh gian nan gật đầu, tiếp tục lê thân xuống bếp nấu mỳ. Trong lúc đó Bạch Sanh cũng lẽo đẽo theo sau, một tay cầm túi bánh táo, tay kia cầm gói dâu tây, miệng vẫn còn đang nhai dâu.

Ngoan ngoãn ngồi xuống ghế chờ đợi, tủm tỉm cười: "Lão công, cực khổ cho em rồi."

Giang Huyền Tranh liếc trắng mắt: "Chị cũng biết sao?"

"Làm sao không biết đây?" Bạch Sanh xoa xoa tiểu phúc của mình: "Bé con mau xem đi, a đa! À không nhỉ, mama, mà khoan đã, con sẽ gọi em là gì nhỉ?"

Giang Huyền Tranh vừa cắt nhỏ đậu phụ vừa nói: "Theo chị đi."

"Gọi a đa nha?"

"Ân, cũng được."

Bạch Sanh híp mắt cười, thật ra nàng không thích con gọi Giang Huyền Tranh là mama hay mommy, kiểu gọi lai giữa Âu và Á vẫn thấy sao sao, nàng thích những thứ thuần túy Châu Á hơn. Hơn nữa từ nhỏ nàng đã quen gọi a đa, để con gái gọi tiểu lão công nhà mình là a đa thì quá là hợp lý rồi~

Bận rộn dưới bếp một chốc Giang Huyền Tranh cũng nấu xong mỳ, đem đậu phụ đặt ngay ngắn phía trên lớp mỳ vàng ươm rồi mới đổ nước dùng vào, ngay lập tức hương thơm ngào ngạt tỏa ra.

Bạch Sanh khịt khịt mũi, hai tay bám trên bàn, mắt gắt gao dán lên người Giang Huyền Tranh, nói như vậy cũng không đúng, phải là dán chặt mắt vào bát mỳ trên tay của Giang Huyền Tranh.

"Nya, cảm ơn em~"

Giang Huyền Tranh ngồi xuống bên cạnh nhìn Bạch Sanh ăn mỳ, đúng là mệt thật đấy, nhưng thấy nàng ấy ăn ngon miệng như vậy cảm thấy rất đáng công sức.

"Ngon không?"

"Ngon!" Bạch Sanh bật ngón cái: "Em nấu ngon nhất."

Giang Huyền Tranh đắc ý cười, thuận tay đưa khăn giấy qua cho Bạch Sanh lau miệng: "Ăn nhiều như vậy chị ngủ được không?"

"Đã nói không phải chị ăn nhiều mà!" Bạch Sanh chỉ vào bụng mình, bất mãn tố cáo: "Là con của em ăn nhiều!!"

Giang Huyền Tranh: "..."

Được rồi, con yêu, con cố gắng chịu chút ủy khuất đi nhé!!

Đợi Bạch Sanh ăn uống rồi dọn dẹp các kiểu thì cũng gần h sáng, hai mắt Giang Huyền Tranh mấy lần díu lại với nhau, chỉ mới ngày đầu đã bị hành như vậy, mấy ngày tiếp theo không biết phải sống thế nào.

Trở về giường Bạch Sanh lại không chịu ngủ, bắt Giang Huyền Tranh kể chuyện cho nghe. Giang Huyền Tranh phải lên mạng tìm mấy câu chuyện cổ tích phục vụ cho thú vui tao nhã của lão bà, chỉ đọc được hai trang người bên cạnh đã ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

Cẩn thận đặt lại điện thoại xuống bàn, Giang Huyền Tranh nhẹ nhàng nhấc góc chăn phủ lên thân thể nhỏ bé kia, đáy mắt đều là nhu tình mật ý.

Nếu có thể làm gì được cho Bạch Sanh lúc này, nàng nhất định sẽ tận lực mà làm. Vì nàng, Bạch Sanh đã hy sinh quá nhiều rồi, trách nhiệm của nàng là phải chiếu cố nàng ấy nửa đời bình an, ngày ngày khoái lạc.

Năm đó, lần đầu nhìn thấy Bạch Sanh, nàng đã nhận ra rằng sẽ không ai có thể khiến nàng rung động như vậy. Đứng sau cửa kính phòng tập, cả người bủa vây bởi cô độc, đôi mắt sáng như sao trời lại nhiễm một tầng bi ai.

Mọi thứ đều đã được an bài từ trước, gặp gỡ chính là duyên, bên nhau chính là phận. Tình yêu luôn đến vào những lúc bất ngờ, đến cả một chút chuẩn bị cũng không có, dùng tâm thế hoàn toàn bị động mà đón nhận thứ tình cảm dịu dàng kia.

Đặt lên trán Bạch Sanh một nụ hôn, Giang Huyền Tranh ấm áp thì thầm: "Ngủ ngon nhé, Sanh nhi."

...

Những ngày tiếp sau đó Bạch Sanh đem Giang Huyền Tranh dày vò đến chết đi sống lại, ngày nào cũng chạy qua mấy con phố mua đồ ăn, thậm chí có hôm h sáng bị lôi đầu dậy bắt xuống nhà nấu mỳ. Mang thai Bạch Sanh có thú vui rất lạ, tối nào cũng bắt Giang Huyền Tranh kể chuyện cho mình nghe, dù chỉ nghe có hai trang là ngủ nhưng vẫn một mực đòi nghe cho bằng được.

Chính vì lẽ đó mà trong nhà xuất hiện thêm một cái kệ sách chuyên để mấy quyển cổ tích, truyện tranh, dã sử, truyền thuyết, thậm chí có cả thế giới động vật nữa.

Tuy vậy Giang Huyền Tranh vẫn không oán than nửa lời, ngày ngày chăm sóc Bạch Sanh, trong vòng một tháng tiểu lão bà nhà nàng tăng tận kg.

Trong lúc rảnh rỗi Giang Huyền Tranh bắt đầu sửa sang phòng riêng cho con, nàng muốn con có thể sớm một chút làm quen với việc ngủ một mình. Trong phòng chất đầy những món đồ chơi, bên trái là những món đồ dành cho omega, bên phải là của alpha, vì chính nàng cũng không biết đứa nhỏ trong bụng của Bạch Sanh là O hay A.

An ổn trôi qua hai tháng, vào một ngày xuân đẹp trời, Bạch Sanh ở trong thai kỳ thứ năm, bụng đội lên dưới lớp đầm bầu màu xanh trời. Nhàn nhã ngồi trước thềm nhà uống sữa nóng, mắt dán chặt vào dòng người đông đúc vẫn không ngừng qua lại, trông không khác gì con mèo nhỏ hiếu kỳ.

"Sanh nhi đừng ngồi ngoài đó nữa, trời vẫn còn lạnh lắm đấy."

Giang Huyền Tranh từ trong bếp nói vọng ra, sẵn tay đặt cái bát đã được rửa sạch sẽ lên kệ.

Bạch Sanh ngoan ngoãn nghe theo, cầm cốc sữa đi vào trong nhà: "Tranh à, chị muốn đi ngắm hoa."

"Hảo, cuối tuần chúng ta sẽ đi." Giang Huyền Tranh lấy khăn sạch chùi tay, đưa mắt nhìn Bạch Sanh phụng phịu không đồng ý: "Trời vẫn còn lạnh lắm, dự báo thời tiết nói cuối tuần trời mới ấm lên lại, lúc đó đi cũng không muộn."

"Ân."

Tuy trong lòng hãy còn bất mãn nhưng Bạch Sanh cũng không có bất luận ý kiến gì, xoay người kéo ghế ngồi xuống, theo thói quen mà đưa tay xoa tiểu phúc năm tháng của mình.

Nhìn thấy cảnh này trong lòng Giang Huyền Tranh vô cùng ấm áp, dịu dàng đặt tay lên bàn tay đang áp trên tiểu phúc của Bạch Sanh, ấn lên trán nàng một nụ hôn ngọt ngào.

"Sanh nhi."

Bạch Sanh không hài lòng, ngẩng đầu lên, đòi hỏi một nụ hôn thật sự.

Giang Huyền Tranh cong môi cười, nàng tất nhiên sẽ chiều theo bất cứ mong muốn nào của Bạch Sanh, nhu tình hôn lên phiến môi đỏ mọng xinh đẹp kia.

Dịu dàng của đối phương như một viên định tâm đan, Bạch Sanh hạnh phúc chìm trong muôn vạn ôn nhu ái ý, hoàn toàn không có suy nghĩ giãy dụa thoát ra.

Đáng tiếc giây phút hạnh phúc không kéo dài được bao lâu, bên ngoài đột ngột truyền đến tiếng bước chân, sau đó là cửa bị đẩy mạnh bật mở. Bạch Sanh vội vã rời khỏi nụ hôn, ngơ ngác nhìn đám người đang đứng ở bên ngoài, trong lòng nghi hoặc, những người này là ai vậy?

Nhìn thấy bốn người đang đứng ngoài cửa, gương mặt Giang Huyền Tranh trở nên vặn vẹo khó coi, giống như nhìn thấy ôn dịch mà bài xích né tránh.

"Tranh, họ là..."

Không để Bạch Sanh nói hết, người phụ nữ trung niên đã lên tiếng: "Cô là cô Bạch?"

"Ách, vâng." Bạch Sanh chống đỡ thắt lưng của mình đứng dậy, mờ mịt hỏi: "Cô là..."

"Tôi là mẹ của Huyền Tranh." Lưu Kiều nhấc khóe môi tô son đỏ của mình, tầm mắt dời đến Giang Huyền Tranh vẫn còn đứng lặng ở bên cạnh Bạch Sanh: "Huyền Tranh, con không nhận ra mẹ sao?"

Truyện Chữ Hay