Ở nhà Lan Linh hơn một tuần, Bạch Sanh sớm vơi đi phần nào hoảng hốt ở trong lòng, nhưng tình hình sức khỏe vẫn không cải thiện được chút nào. Vốn là Lan Linh sẽ đặt vé máy bay trước đó năm ngày, nào ngờ Bạch Sanh cư nhiên đổ bệnh, nàng cũng chỉ đành dời ngày bay lại.
Hơn phân nửa thời gian Bạch Sanh đều nằm trên giường, đói thì miễn cưỡng ăn được chút cháo, sau đó thì ngủ trầm cả ngày. Lan Linh muốn cho bác sĩ đến kiểm tra nhưng Bạch Sanh nhất quyết không chịu, nàng ở đây đã hại Lan Linh tốn không ít tiền, nàng không thể mặt dày mà bảo nàng ấy gọi bác sĩ đến tận nhà khám cho nàng.
Hôm nay miễn cưỡng lắm Bạch Sanh mới xuống giường ăn trưa với mọi người được, nhưng ngửi thấy mùi thức ăn liền nhịn không được bỏ vào phòng tắm nôn ọe.
Lan Linh sửng sốt nhìn theo, vội vàng đặt đũa xuống bàn, gắng gượng đỡ cái bụng to còn vài ngày nữa sẽ sinh của mình đi theo vào phòng tắm.
"A Sanh, cậu làm sao vậy? Bụng không khỏe à?"
Bạch Sanh chống đỡ trên bồn rửa mặt cố định thân thể sắp đổ của mình, thở dốc: "Bệnh bao tử tái phát thôi."
"Thật sự là bệnh bao tử?" Lan Linh trầm mặc một lúc mới dám nói: "Cậu kiểm tra đi, mình nghĩ cậu có thai rồi đó."
"Không đâu." Bạch Sanh lập tức gạt đi: "Lần trước cậu cũng nói vậy, kết quả chẳng phải vẫn không có thai hay sao? Lần này nhất định là do mình trong người mệt mỏi nên mới thấy thức ăn là muốn nôn thôi."
"Cái gì cũng có thể cho qua nhưng cái này thì không." Lan Linh kiên quyết nói: "Cậu phải đi khám, nhỡ như có thai thật thì còn liệu đường mà tính, cậu không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho mình mà không quan tâm sống chết của đứa nhỏ."
Bạch Sanh mím chặt môi dưới, nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong gương, đã hốc hác đến mức không nhìn ra hình dạng nữa rồi.
"Ân..."
...
Tiên sinh đưa tờ kết quả cho Bạch Sanh, đầy mặt vui mừng mà nói: "Chúc mừng cô Bạch, cô đã có thai rồi."
Bạch Sanh nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, tay siết chặt lấy tờ kết quả, hai mắt mất dần tiêu cự. Nàng mang thai sao? Tại sao lại là lúc này? Ngay lúc nàng quyết định rời đi thì trong bụng lại có cốt nhục của Giang Huyền Tranh, ông trời cố ý trêu đùa nàng hay sao?
Lan Linh vội vàng trấn an Bạch Sanh: "Không sao đâu, con cái là phúc, đứa nhỏ này hẳn đợi lúc cậu cô đơn nhất mà tìm đến an ủi cậu."
Bạch Sanh chạm tay vào tiểu phúc của mình, hốc mắt xót cay, bên trong chính là con của nàng và A Tranh, là đứa nhỏ mà hai người ngày đêm mong ngóng.
"Cô Bạch có điều này nên chú ý." Tiên sinh lật giở bệnh án, nói: "Cơ thể cô lúc này thật sự không thích hợp để mang thai, thứ nhất tình hình trầm cảm của cô chưa được cải thiện, thứ hai là cô đang gặp áp lực lớn về mặt tinh thần và thể chất. Xét theo thể trạng của người mẹ thì cô không thể mang thai được, nếu như cô có nhu cầu phá thai thì đăng ký trực tiếp tại bệnh viện, chúng tôi sẽ giúp đỡ cô việc này."
"Ph-phá thai!?" Lan Linh gần như thét lên: "Tiên sinh sao ông lại nói như thế? Ông là bác sĩ lẽ ra phải hiệu rõ hậu quả nghiêm trọng của phá thai chứ."
"Tôi biết, tôi cũng không khuyến khích phá thai, nhưng tình hình lúc này của cô Bạch thật sự không thích hợp."
Bạch Sanh trầm trọng nhìn xuống tiểu phúc của mình, con nàng có tội tình gì mà chưa được chào đời đã phải chết trong bụng mẹ? Dù cho sinh ra là một ma bệnh nàng cũng không từ bỏ đứa nhỏ này, chưa kể đây là giọt máu của Giang Huyền Tranh.
"Tiên sinh, tôi muốn sinh đứa bé."
Tiên sinh nhìn Bạch Sanh một lúc, chậm chạp thở dài: "Tôi hiểu mẫu tử liền tâm, cô không nỡ cũng không có gì kỳ quái. Được rồi, nếu cô nói thế tôi cũng sẽ theo ý cô, giờ thì cô phải chú ý chăm sóc cho cơ thể của mình, hạn chế xúc động, và đừng để tình trạng trầm cảm kéo dài. Ăn uống cũng phải hợp lý và cân bằng đủ dưỡng chất, tôi sẽ kê thêm đơn thuốc cung cấp khoáng chất cần thiết cho cô, nhưng nhớ là phải uống có liều lượng đừng tự ý ra nhà thuốc mua thêm."
"Vâng, tôi biết rồi."
Tiên sinh chậm chạp ghi chú lại những lời vừa nói rồi giao tờ giấy cho Bạch Sanh: "Giờ thì cô ra quầy nhận thuốc, nhớ làm theo hướng dẫn, ba tháng sau đến đây kiểm tra lại một lần nữa."
"Cảm ơn tiên sinh."
Lúc rời khỏi bệnh viện, cả Bạch Sanh và Lan Linh đồng dạng trầm mặc không ai nói ai câu nào. Mãi đến khi đặt chân vào nhà, Lan Linh mới gấp gáp kéo tay Bạch Sanh vào phòng ngủ của mình, tiện tay đem cửa đóng lại.
"Cậu thật sự sẽ sinh đứa nhỏ ra sao?"
Bạch Sanh đạm nhiên hỏi lại: "Không phải cậu cũng không ủng hộ tiên sinh việc phá thai à?"
"Đó là hai chuyện khác nhau, mình thật sự không đồng tình với ý kiến của tiên sinh nhưng không có nghĩa là đồng tình với việc cậu làm mẹ đơn thân!" Lan Linh vạn bất đắc dĩ mà nói: "Với tính cách của cậu nhất định sẽ giấu cả việc này với Huyền Tranh, nhưng cậu nghĩ mà xem, nếu như cậu sinh đứa nhỏ này ra thì ai sẽ chiếu cố nó? Sau này lớn lên nó sẽ mặc cảm vì mình là đứa nhỏ không cha, cậu nghĩ thử xem, biết bao nhiêu đáng thương chứ?"
"Giờ mình không nghĩ nhiều được như cậu đâu." Bạch Sanh hít một hơi thật sâu, cố lấy hết dũng khí mà nói: "Bây giờ đi tới đâu tính đến đó, mình không đủ sức để nghĩ nhiều như vậy, cả đứa nhỏ này cũng không muốn nó trở thành áp lực của chính mẹ ruột mình."
"A Sanh à..."
"Được rồi, mình hiểu cậu quan tâm đến mình, chỉ là mình đang rất rối, cậu đừng hỏi thêm gì nữa được không?"
Lan Linh chán nản mà nói: "Cậu thật sự quá bướng bỉnh, chuyện đã đến nước này mình sẽ không bao che cho cậu nữa, mọi sự đều tùy theo ý trời đi."
Bạch Sanh không có gì, trầm trọng cúi đầu xuống nghĩ ngợi...
...
"Thật sự không liên lạc được với Sanh nhi sao?"
Lâm Thác khổ sở lặp lại lần thứ n trong ngày: "Vẫn chưa tìm thấy, Giai Thượng thiếu điều lục tung thành phố này lên nhưng hoàn toàn không có chút tin tức nào."
"Rốt cuộc tại sao lại không có tin tức?"
Giang Huyền Tranh suy sụp đổ xuống ghế sofa, trong mắt nhìn không thấy tiêu cự, một mảng mờ mịt bao phủ lấy nàng.
"Có thể Bạch Sanh chưa đi xa được đâu, chúng ta cẩn thận tìm lại một lần nữa là được rồi." Từ Giai Thượng lên tiếng an ủi: "Dù sao tôi nghĩ Bạch Sanh thật sự không đành lòng như vậy đâu."
"Tôi thật sự sợ hãi rồi." Giang Huyền Tranh vùi đầu vào hai tay: "Trong những lúc tôi lơ là thì chị ấy lại biến mất, tôi thật sự không thể nào khống chế tâm tình của mình nữa."
"Nếu tôi là cô cũng sẽ như vậy thôi." Từ Giai Thượng vỗ vai nàng hai cái: "Yên tâm, tôi đã hứa nhất định sẽ tìm bằng được Bạch Sanh về cho cô."
"Cảm ơn."
Lâm Thác đang ôm gấu bông ngồi trên ghế, trầm mặc rất lâu, hỏi: "Huyền Tranh, phía chị Lan Linh thật sự tìm không thấy chị Bạch Sanh?"
"Ý cậu là sao?"
"Theo lý mà nói một mình chị Bạch Sanh rời đi giữa đêm không nơi để về chỉ có thể tìm đến chị Lan Linh mà thôi, đằng này chị Lan Linh lại bảo không thấy, có phải hơi chút khó hiểu không?"
"Tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng đến cả Đặng tổng tôi cũng hỏi qua rồi, cô ấy bảo không gặp."
"Không gặp không có nghĩa là chị Bạch Sanh không có ở chỗ chị Lan Linh." Lâm Thác nheo nheo mắt: "Nếu không muốn nói chị Lan Linh cố tình đem giấu chị Bạch Sanh ở nơi mà chúng ta tìm không thấy."
Đồng tử kịch liệt co rút một trận, Giang Huyền Tranh thật sự nghĩ không ra chuyện này, thảo nào Lan Linh luôn cố tình nói ngắn gọn nhất mỗi khi nàng hỏi về Bạch Sanh.
Đáng lẽ ra nàng phải phát hiện từ sớm mới đúng!
Giang Huyền Tranh vội vàng đứng dậy: "Tôi đến chỗ của chị Lan Linh, cảm ơn cậu, Lâm Thác."
Tiểu màn thầu cong mắt cười: "Không có gì."
Không nán lại lâu, Giang Huyền Tranh dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài đường lớn đón một chiếc taxi đến thẳng nhà Lan Linh. Không quá mười phút đã đến trước cổng lớn Đặng gia, Giang Huyền Tranh gấp gáp ấn vào chuông cửa, thiếu điều muốn đem cả cổng lớn dở ra.
Đỗ quản gia vội vã chạy ra xem thử là ai, thấy Giang Huyền Tranh càng thêm kinh ngạc: "Cô Giang lại đến à?"
"Làm ơn mở cửa, tôi có chuyện muốn hỏi chị Lan Linh!"
"Ách, vâng!"
Đỗ quản gia nhanh nhẹn mở cổng, chưa kịp lên tiếng đã nghe một tiếng gió lướt qua, sau đó thì ngoài cổng không một bóng người.
Giang Huyền Tranh không báo trước đi thẳng lên phòng của Lan Linh, hung hăng đẩy mạnh cửa ra.
Lan Linh đang xem sách ở trong phòng, nghe tiếng đẩy cửa thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, phát hiện là Giang Huyền Tranh cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
"Chị nói dối đúng không?" Giang Huyền Tranh gằn từng chữ, hốc mắt hoe đỏ: "Là chị đã giấu Sanh nhi đúng không? Chị mau nói đi!!!"
Lan Linh bất giác run rẩy một cái, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ phu nhân tổng tài cao quý, ưu nhã đặt lại sách xuống giường.
Giang Huyền Tranh không có nhiều kiên nhẫn như vậy, một phát bước đến lôi Lan Linh đứng lên: "Chị mau nói! Chị giấu Sanh nhi ở đâu!?"
"Phải, chị giấu Bạch Sanh đấy." Lan Linh gạt tay Giang Huyền Tranh ra, lãnh đạm mở miệng: "Bất quá Bạch Sanh đã rời khỏi đây nửa tiếng trước rồi."
"Chị ấy đi đâu?"
"Ra nước ngoài." Lan Linh thở dài một tiếng: "Nơi đến chỉ có Bạch Sanh biết, có thể là Đan Mạch, Na Uy, thậm chí là Pháp cũng không chừng."
"Tại sao đến giờ chị mới nói!?" Giang Huyền Tranh gần như hét lên: "Chị có biết tôi tìm Sanh nhi cực khổ thế nào hay không? Chị biết thời gian qua tôi khổ sở thế nào hay không?"
"Nếu A Sanh đã muốn đi cô có giữ cũng như vậy mà thôi, tốt nhất là nên chấp nhận sự thật đi!"
"Chấp nhận sự thật? Chị muốn tôi chấp nhận như thế nào hả?"
Giang Huyền Tranh suy sụp đổ xuống sàn nhà, cả người run rẩy co rúm như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ ngoài đường, cô độc ôm trọn lấy thân hình cao gầy này.
"Tại sao ai cũng đều muốn chia cắt chúng tôi? Tại sao..."
Lan Linh đỡ bụng to của mình, mắt nhìn Giang Huyền Tranh không chớp lấy một cái, trong lòng lại xót xa khôn nguôi. Nhịn không đặng mà bước đến đặt bàn tay trái lên bờ vai vẫn đang run rẩy kịch liệt, dịu dàng phủi đi bớt bụi bẩn trên đó, mấy ngày không có Bạch Sanh hẳn nha đầu này đã ăn không ít khổ.
"Xem như giữa cô và A Sanh hữu duyên vô phận, cậu ấy cũng đã nói, thời gian qua ở bên cạnh cô thật sự rất hạnh phúc."
"Cái gì gọi là hữu duyên vô phận? Tất cả đều là ngụy biện cả!! Tôi không tin Giang Huyền Tranh cùng Bạch Sanh không duyên không phận!!!" Giang Huyền Tranh chống đỡ cơ thể mệt nhoài đứng dậy, nghiêm túc nhìn vào Lan Linh mà nói: "Chị có thể che giấu, nhưng tôi nhất định sẽ tìm thấy Sanh nhi."
"Chúc cô may mắn."
Giang Huyền Tranh không trả lời, dứt khoát xoay người rời đi.
Mãi đến khi cửa phòng đã đóng kín hồi lâu thì cửa phòng tắm mới được đẩy ra, Bạch Sanh đầy mặt nhãn lệ đi về phía Lan Linh.
"Cậu vẫn muốn đi chứ?"
"Mình vẫn sẽ đi." Bạch Sanh ngửa đầu ngăn nước mắt rơi xuống nhiều hơn: "Lẽ ra A Tranh phải có được cuộc sống tốt hơn bây giờ, tất cả đều là do mình mà ra..."
"Mình sẽ tôn trọng quyết định của cậu." Lan Linh ngừng lại một chốc, nói: "Cậu sẽ đi đâu?"
"Mình sẽ đến Pháp một chuyến..." Bạch Sanh yếu ớt nói: "A Tranh từng nói muốn đi Pháp, nhưng mình không thể đi cùng em ấy, vậy thì mang theo con của cả hai đến đất nước hoa lệ ấy."
"Được, mình sẽ tranh thủ đặt vé cho cậu."