Bốn phía trầm lặng, chỉ còn tiếng gió thổi làm đung đưa rèm cửa mỏng tang. Đồng hồ vẫn nặng nề đếm từng nhịp, chưa từng ngơi nghỉ, cũng không có ý định dừng lại công việc của mình.
Giang Huyền Tranh quan sát thụy dung an ổn kia, trong lòng đau đớn, bàn tay đang nắm lấy nhau lại siết chặt thêm một chút.
"Xin lỗi, Sanh nhi..."
Chưa bao giờ Giang Huyền Tranh nghĩ sẽ có ngày Bạch Sanh rời bỏ nàng như vậy, không một lời báo trước, không để lại cho nàng một chút tin tức nào. Nữ nhân này luôn thích ôm đau khổ ở trong lòng, nhất quyết không than thở với bất kỳ ai khác, nàng như vậy lặng thầm chịu đựng dằn vặt tổn thương.
"Em nhất định sẽ không để chuyện này tiếp diễn nữa, Sanh nhi, tin em nhé?"
Giang Huyền Tranh thầm thì, nàng không biết Bạch Sanh có nghe thấy không nhưng nàng vẫn muốn nói. Chỉ cần Bạch Sanh còn ở đây, ở bên cạnh nàng, nhiêu đó là quá đủ rồi.
Đêm hôm đó, Giang Huyền Tranh nhẹ nhàng nói chuyện với Bạch Sanh, nàng không cần hồi đáp, nàng chỉ cần chút cảm giác an tâm len lỏi xoa dịu từng tế bào nhức nhói.
Một đêm không biết trôi qua như thế nào, nắng lặng thầm trượt trên hàng dương liễu xanh, phản chiếu xuống mặt hồ một vệt sáng lấp lánh. Tiếng quét lá xào xạc, tiếng bước chân nặng nhẹ không đều, hoàn toàn đem không gian vắng lặng của bệnh viện phá vỡ.
Nắng rơi trên hàng mi dài, khiến đôi hàng mi nhè nhẹ rung động, từ trong giấc ngủ nặng nề tỉnh dậy.
Giang Huyền Tranh đến giờ vẫn không dám chợp mắt một phút nào, vừa thấy Bạch Sanh cử động liền vội vàng chụp lấy cánh tay nàng, hồi hộp quan sát nhấc cử nhấc động từ nàng.
"Sanh nhi, chị tỉnh?"
Bạch Sanh có thể nghe rất rõ tiếng nói của Giang Huyền Tranh, chống đỡ cơn đau đầu khốc liệt, mệt mỏi mở mắt ra nhìn. Đập vào mắt là bốn phía khung cảnh trắng tinh của giường bệnh và rèm cửa, đến cả khung cửa sổ cũng được sơn trắng, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi đau buốt.
"Đây là..."
"Tối hôm qua chị Lan Linh phát hiện chị nằm ngất ở trên đường mới đưa chị đến bệnh viện này." Giang Huyền Tranh nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, lo lắng giấu không được trong mắt: "Chị hôm qua đã đi đâu thế hả? Sao không nói gì đã bỏ đi, có biết làm em lo lắng thế nào hay không?"
Bạch Sanh không có ý trả lời, mấy lần muốn rút tay lại đều bị Giang Huyền Tranh ra sức giữ chặt hơn, hoàn toàn không có ý thoái nhượng.
Bất đắc dĩ né tránh ánh mắt thâm tình kia: "Đi dạo một chút."
"Đi dạo? Đi dạo lại đi đến khuya như vậy hay sao?" Giang Huyền Tranh bắt buộc Bạch Sanh phải nhìn vào mắt mình, nghiêm túc nói: "Đừng dối em, chị là người thế nào lẽ nào em còn không hiểu? Tại sao lại chọn bỏ đi mà không muốn nghe em giải thích?"
"Chúng ta còn gì để giải thích hay sao?" Bạch Sanh tức giận lại không thể phát tiết, hai mắt đỏ bừng ướt nước: "Em ở trước mặt nhiều người như vậy công khai tình cảm với Dịch Lăng thì chị còn có thể nói cái gì? Có thể em cảm thấy miễn cưỡng khi ở bên cạnh chị thì em cứ nói, chúng ta dứt khoát một lần, chị không cần em phải che che giấu giấu như vậy!"
"Chị thà tin những lời đồn ác ý của báo chí cũng không tin em?"
Phát hiện Bạch Sanh vẫn muốn lảng tránh, Giang Huyền Tranh dùng sức siết chặt vai của nàng, quát: "Nhìn em!!"
Đau đớn từ vai truyền đến khiến Bạch Sanh ý thức được người trước mặt không phải một kẻ dễ dàng đùa giỡn, hiện tại chỉ cần đối phương dùng chút sức cũng có thể ép chết nàng. Đáy mắt tất cả là chua xót, nghẹn ngào không thốt nên lời mà yếu ớt khóc ra bên ngoài. Ở trước mặt nữ nhân này, nàng chưa từng giữ được mạnh mẽ của mình, đem toàn bộ nhu nhược khổ sở của mình bày ra triệt để.
Giang Huyền Tranh phát hoảng, vội vàng đem Bạch Sanh từ trên giường ôm vào lòng, vuốt vuốt lưng nàng: "Làm sao lại khóc? Em xin lỗi, em không có cố ý đâu, chị đừng khóc được không?"
Bộ dáng luống cuống này của Giang Huyền Tranh chọc cho Bạch Sanh nhịn không được mà thương xót, nhưng tâm tình hoảng loạn lúc này không cho phép nàng vì cái gì mà nhượng bộ.
Vung tay hung hăng đánh mạnh vào lưng đối phương, đánh như vậy tâm Bạch Sanh đều tan nát cả rồi, cắn chặt răng ngăn tiếng nức nở yếu đuối thoát ra ngoài.
"Đừng khóc, được không?" Giang Huyền Tranh đau lòng vuốt lưng nàng: "Là em sai rồi, em không nên lớn tiếng như vậy, chị muốn đánh cứ đánh, chỉ cần chị hả giận là được rồi."
"Tại sao? Tại sao?!" Bạch Sanh khóc ướt vai áo tiểu nha đầu, chua xót bật ra từng câu nói nghẹn ngào: "Em tại sao lại đối xử với chị như vậy? Tại sao chứ? Chị đã làm cái gì sai? Lẽ nào chị không tốt bằng Dịch Lăng? Lẽ nào em cũng giống như Hàn Thuần muốn rời bỏ chị?"
"Đừng nói như vậy." Giang Huyền Tranh gằn giọng, kéo Bạch Sanh sát vào lòng hơn nữa, như muốn đem nàng lãm tiến vào lồng ngực ấm áp: "Em trước nay đều chỉ yêu một mình chị, duy nhất một mình chị thôi, sẽ không ai có thể thay thế được chị trong mắt em. Kia chỉ là chút sự cố ngoài ý muốn, Dịch Lăng vì muốn được báo giới quan tâm nên mới bày ra trò đùa này, hoàn toàn không phải như chị nghĩ đâu."
Bạch Sanh không có ý thoái nhượng, thẳng tay đẩy cánh tay Giang Huyền Tranh ra: "Chị không tin, hai người hôn cũng đã hôn rồi, mấy lời này có cái gì đáng để chị tin tưởng?"
"Sống với nhau gần hai năm lẽ nào chị còn không hiểu được em? Em có bao nhiêu chán ghét Dịch Lăng lẽ nào chị nhìn không thấu?" Giang Huyền Tranh hít một hơi thật sâu, chậm chạp nói tiếp: "Phải, là em không cẩn thận để cô ta hôn, là em sai, tất cả đều là lỗi của em, chỉ cần chị nói một câu em nhất định sẽ tự trừng phạt mình."
"Ha." Bạch Sanh không biết đang cười nhạo hay là cười chua xót: "Em có can đảm đó sao? Đừng nghĩ chị sẽ vì chuyện này mà tin tưởng em thêm lần nữa..."
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng tát tai chát chúa vang lên, Bạch Sanh hoảng hốt đưa mắt nhìn, lưu lại là một vệt đỏ chói mắt trên gò má trái. Nhưng Giang Huyền Tranh vẫn không có ý định dừng lại, tiếp tục lưu trên gò má mình những vệt đỏ khác, cả gò má cũng sưng tấy cả lên.
"Em làm cái gì vậy hả?" Bạch Sanh nguyện ý tổn thương chính mình cũng không muốn tiểu nha đầu của nàng chịu nửa điểm ủy khuất. Hôm nay Giang Huyền Tranh lại tự tay đả thương chính mình, người bị thương là đối phương nhưng người đau nhất mới là nàng.
"Không phải chị nói chị không tin hay sao?" Giang Huyền Tranh yếu ớt kéo nụ cười: "Em chỉ muốn chứng minh bản thân không phải kẻ chỉ biết nói lời lừa gạt chị."
Nói xong lại muốn tự vung tay tát vào gò má mình lần nữa.
Bạch Sanh hoảng trương chụp lấy cánh tay của Giang Huyền Tranh, tim nàng đều sắp vỡ nát ra rồi: "Không được, chị không trách em, làm ơn đừng tự làm đau chính mình nữa."
Giang Huyền Tranh đưa tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ vẫn không ngừng run rẩy của Bạch Sanh, dịu dàng nâng lên môi ấn xuống một nụ hôn.
"Sanh nhi, em chưa bao giờ lừa gạt chị, Giang Huyền Tranh em xin thề ngoài chị ra em sẽ không yêu và lấy bất cứ ai, nếu có trái lời nguyện chịu trời tru đất diệt, tuyệt tử tuyệt tôn, còn..."
Lời còn chưa dứt đã bị Bạch Sanh che miệng lại, không hài lòng nói: "Sao lại thề độc như vậy? Nhỡ như linh nghiệm thì sao?"
"Linh nghiệm thì đã sao? Em vẫn chỉ lấy một mình chị, chỉ có Bạch Sanh mới có quyền sinh con cho Giang Huyền Tranh."
Gò má kéo đến một vệt đỏ hồng, Bạch Sanh xấu hổ rút tay lại, hàng mi thật dài rũ xuống che đi tia ngọt ngào trong đáy mắt.
Giang Huyền Tranh còn không hiểu nữ nhân của nàng hay sao, lúc này nhất định là muốn được nàng ôm một cái, nàng tất nhiên không hẹp hòi một cái với nàng ấy.
Chìm trong cái ôm ấm áp của Giang Huyền Tranh, Bạch Sanh dễ dàng an tâm, hoàn toàn không chút phòng bị nào, mở rộng lòng mình đón nhận tình cảm chân thành kia. Tình yêu rất kỳ lạ, đôi khi dày vò ngươi đau khổ đến tận cùng cũng có lúc mang đến cho ngươi mật ngọt say đắm.
"Em không thể chờ thêm nữa rồi." Giang Huyền Tranh siết chặt vòng tay ôm ấp hơn nữa, nghiêm túc nói: "Chúng ta nhất định phải công khai."
Bạch Sanh không có phản đối, ngoan ngoãn ở trong vòng tay của nàng. Sóng gió qua đi mới biết quý trọng thực tại, các nàng càng kéo dài thời gian người khác sẽ càng tranh thủ thời gian chèn ép, lúc này không phải để chờ đợi.
"Ân, tất cả theo ý em."
Giang Huyền Tranh hài lòng vuốt tóc nàng: "Sanh nhi, em nhất định cho chị một danh phận."
Kỳ thật trong lòng Bạch Sanh không khát cầu nhiều như vậy, nàng càng không dám đòi hỏi ở Giang Huyền Tranh bất kỳ danh phận gì. Chỉ cần Giang Huyền Tranh ở đây, ở bên cạnh nàng, nàng đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.
...
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà vang lên liên tục, mãi đến khi tiếng mở cửa lạch cạch phát ra mới dừng lại. Nhưng chưa được bao lâu, tiếng giày lại vang lên, nhưng lần này thì nặng nề hơn, gót giày chạm mạnh vào sàn nhà tạo sự rung động nhè nhẹ ở đế giày.
Âm thanh lạnh nhạt từ trong phòng hóa trang phát ra: "Cô làm tốt lắm, kế hoạch của chúng ta sắp thành công rồi."
Dịch Lăng bám hai tay trên bàn trang điểm, đôi mắt được trang điểm kỹ lưỡng thâm độc nhìn vào tấm gương, phản chiếu trong đáy mắt là một đại mỹ nhân khiến người ta yêu thích không thôi.
Phải, nàng sắp có được Giang Huyền Tranh rồi, không bao lâu sau nữa, mọi chuyện sẽ diễn ra như mong đợi của nàng.
Hàn Thuần đưa tay khép cửa lại, ánh mắt quét qua tấm gương lớn, cười nói: "Dịch hoa đán của chúng ta đúng là xinh đẹp, nhường này mà Giang Huyền Tranh còn chê bai thì thật không có mắt nhìn."
Dịch Lăng cười khẩy, xoay người tựa hông vào bàn trang điểm: "Hà tất lắm lời như vậy? Mau vào chủ đề chính đi, chuyện tiếp theo chị muốn tôi làm là gì?"
"Tất nhiên là đem tin này truyền càng xa càng tốt, đến mức những người không hay theo dõi chúng ta cũng phải biết được." Hàn Thuần rút trong túi áo khoác dạ một phong bì trắng, lãnh liệt nói: "Trừ phi đường cùng hẵn lấy nó ra sử dụng."
"Cái này là gì?"
"Đến lúc đó cô sẽ biết thôi." Hàn Thuần nhấc chân bước đến gần Dịch Lăng, nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng: "Đừng quên tôi với cô giờ đã ngồi chung một thuyền, đừng nghĩ phản bội tôi, nếu không chuyện năm đó cô cùng Chu Lệ lén lút dùng nội dung bản thảo [Ngược dòng] và [Thanh xuân không hai lần lặp lại] để hãm hại Bạch Sanh sẽ được tung lên mạng."
Dịch Lăng giống như bị chạm trúng tử huyệt, hai mắt trừng trừng, cả người căng thẳng chồm đến chụp lấy cổ áo khoác dạ của Hàn Thuần: "Làm sao chị biết được chuyện đó? Hả!? Là Chu Lệ nói ra hay sao?"
Năm đó Dịch Lăng tạo một tài khoản giả tên Hoa Anh, cố tình sửa chữa và đăng lại nội dung trong kịch bản [Ngược dòng] và [Thanh xuân không hai lần lặp lại]. Đây là yêu cầu của Chu Lệ, nàng ta muốn trả thù Bạch Sanh nên mới nhờ nàng làm việc này. Điều mà Dịch Lăng nhận được trong cuộc giao dịch đó chính là Chu Lệ sẽ nhường cho nàng vai chính của bản điện ảnh [Ngược dòng], trao cho nàng cơ hội một lần nữa đóng chung với Giang Huyền Tranh.
Nào ngờ chuyện lần đó không thành còn bị Giang Huyền Tranh tố ngược lại, buộc lòng nàng phải gỡ bài xuống và xin lỗi phía đoàn phim, tìm một người giỏi công nghệ giúp nàng hủy đi mọi chứng cứ. May mắn lần đó không bị Giang Huyền Tranh tìm ra sơ hở nào nữa, Dịch Lăng cũng vì vậy mà thận trọng hơn, chuyện này đến nay cũng chỉ có mình nàng và Chu Lệ biết, vạn vạn không ngờ Hàn Thuần lại nhìn ra.
"Kỳ thật từ đầu tôi đã biết Chu Lệ luôn nhắm vào Bạch Sanh mà công kích, tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Vài ngày sau thì trên mạng truyền nhau rất nhiều về tấm hình đó, tôi càng chắc chắn thủ đoạn tàn độc này cũng chỉ có mình Chu Lệ nghĩ ra được. Không ngờ nhất là Bạch Sanh lại đến cầu xin tôi giúp, tôi biết rõ nếu như tôi giúp chuyện này sẽ bại lộ, quyết định bao che cho cô và Chu Lệ." Nói đoạn, Hàn Thuần liếc nhìn Dịch Lăng, kéo khóe môi: "Dịch Lăng, cô còn nợ tôi một lần cứu mạng, nếu không có tôi thì cô không thể nào đứng ở trên sân khấu làm mưa làm gió đâu."
Dịch Lăng cắn chặt hai hàm răng, hai mắt trừng trừng mở to nhìn Hàn Thuần không chớp lấy một lần.
"Chị đang đe dọa tôi?"
"Tôi chỉ cho cô ấy thấy việc làm hôm nay không phải chỉ để cô có được Giang Huyền Tranh mà còn bảo vệ cô nửa đời sau an ổn làm một tiểu hoa đán." Hàn Thuần nhấc nhấc môi: "Đừng để mình thân bại danh liệt, thua một cách nhục nhục nhã nhã."
Hai bàn tay siết đến đổ mồ hôi ròng ròng, Dịch Lăng nghiến chặt hàm răng, nửa lời cũng không thoát ra được.
Hàn Thuần hài lòng nở nụ cười, tiến đến vén tóc mai cho nàng: "Đừng lo, tôi sẽ không hại cô đâu, yên tâm đi."
Chậm rãi lui về sau hai bước, Hàn Thuần liếc mắt nhìn Dịch Lăng mà nhếch môi, thẳng thắng xoay người rời khỏi phòng hóa trang.
Cánh cửa vừa đóng, Dịch Lăng tức giận vung tay hất hết mỹ phẩm trên bàn, chống tay trên bàn trang điểm ồ ề thở dốc.
"Khốn khiếp!!!"