Bim bim trong miệng suýt chút đã rơi xuống, Bạch Sanh là người yêu thích cái đẹp, tạp chí người mẫu nàng sưu tầm cũng không ít, đối với thân hình đẹp mắt của Hàn Thuần tất nhiên sẽ động tà tâm.
Nhưng lại quên mất bên cạnh còn một bình giấm chua, Bạch Sanh chưa kịp nhìn kỹ đã bị Giang Huyền Tranh ôm lấy hai gò má ép quay đầu lại, đối diện với đôi mắt tràn ngập ghen tuông kia.
"Em cũng nóng, giúp em cởi."
Bim bim chính thức đáp đất!
Bạch Sanh trợn trắng mắt, gì đây? Tính mở party khỏa thân trong nhà nàng à?
Nhưng mà yêu cầu của Giang Huyền Tranh, Bạch Sanh chưa bao giờ từ chối, ngoan ngoãn đưa tay giúp nàng cởi bớt mấy cái nút áo. Không hiểu có phải là trào lưu không, nhưng dạo này Bạch Sanh phát hiện Giang Huyền Tranh rất hay mặc sơ mi trắng, mặc đẹp như vậy nàng cũng lo sợ tiểu phu quân nhà mình bị người ta dòm ngó.
Cởi ra được ba nút hai mắt Bạch Sanh đã phát sáng, móng lợn bám chặt vào người của tiểu phu quân, trên môi treo nụ cười kỳ quái. Đến khi nút thứ năm được tháo xuống, Bạch Sanh liền như bạch tuột quấn chặt lấy Giang Huyền Tranh, nhắm vào ngực nàng ra sức cọ dụi.
Giang Huyền Tranh đắc ý, nàng biết rõ Bạch Sanh thích chính là... ngực to!!
So với Hàn Thuần, ngực của Giang Huyền Tranh rất đáng kiêu ngạo, hơn nữa dáng người cũng rất bắt mắt, Bạch ác phụ mê muội như vậy cũng là chuyện thường tình.
Hàn Thuần nhướn mày—Alpha ngực to có cái gì đáng kiêu ngạo?
Giang Huyền Tranh cười khẩy—Miễn Sanh nhi thích là được rồi~
Một chiêu phản đòn chọc tức chết Hàn Thuần!!
Mà Bạch ác phụ lại không biết có hai người vẫn đang dùng ánh mắt trao đổi, bốn phía sấm chớp rung lắc dữ dội, so với động đất sóng thần còn đáng sợ hơn. Bạch Sanh vô tư lại cực kỳ phấn khởi, ở trong lòng Giang Huyền Tranh cọ loạn, không chỉ mềm mà còn thơm nữa a~
Giang Huyền Tranh đưa tay vuốt tóc của nàng, dịu dàng cười: "Chị xem có omega nào như chị hay không? E lệ của chị đi đâu rồi a?"
"Chẳng phải của em hết rồi sao?" Bạch Sanh nghịch ngợm nói: "Còn cái gì để phải e lệ a?"
Giang Huyền Tranh càng thêm đắc ý, đem Bạch Sanh phủng ở trong lòng, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không nguyện buông tay.
Thời gian chậm chạp trôi qua, ăn hết bảy tám bịch bim bim mà vẫn chưa có điện, Bạch Sanh buồn chán nằm dài trên đùi Giang Huyền Tranh, tay phẩy phẩy làm quạt cho đỡ nóng. Mà Giang Huyền Tranh lại như nô tỳ nghiêng người quạt mát cho chủ tử, thuận tay vén tóc dài của nàng qua một bên.
Ở đối diện Hàn Thuần ra sức kéo dài câu chuyện để Bạch Sanh tạm thời quên đi cái nóng.
"Đúng rồi, Tăng Nam có tìm em không?"
Nhắc đến hai chữ 'Tăng Nam', Bạch Sanh lại nhớ hôm đó Tăng Nam kỳ kỳ quái quái tìm đến nhà rồi lại lặng lẽ bỏ đi, dường như có gì muốn nói lại không chịu nói ra.
"Có, cậu ấy có đến đây một lần, sau đó thì em không gặp lại cậu ấy nữa." Bạch Sanh bóc hạt hướng dương nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Dạo này cậu ấy nổi tiếng lắm, nghe nói [Đa Ức] lại vừa đoạt giải nữa, cậu ấy càng lúc càng lợi hại rồi~"
"Vẫn không lợi hại bằng em." Hàn Thuần ôn nhu nói: "Giải thưởng nào cũng có, không phải sao?"
"Cũng có phải của em đâu." Bạch Sanh đem vỏ hướng dương ném xuống đất, ánh mắt lơ đễnh: "Dù sao cũng không ai biết đến, có giải thưởng hay không cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt."
Ý cười trong mắt Hàn Thuần tan đi một nửa, đây chẳng phải là oán trách nàng đã cướp đi công sức cùng hào quang của nàng ấy hay sao?
Giang Huyền Tranh ném quạt giấy xuống, một phát đem Bạch Sanh ôm lên, nói: "Trễ rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
"Ân." Bạch Sanh quay sang Hàn Thuần, nói: "Ngủ ngon nhé."
"Em cũng vậy, ngủ ngon."
Khách phòng chỉ còn một mình Hàn Thuần, bóng tối như muốn đem nàng nuốt chửng vào lòng, cô độc vây quanh kéo dài bầu không khí ảm đạm. Bật ra một tiếng cười nhạo, nàng có quyền gì oán trách Bạch Sanh đối mình lạnh nhạt, chẳng phải trước đây nàng đã tàn nhẫn đối đãi nàng ấy hay sao.
Tất cả là quả báo của nàng...
----------------------
"Này, cậu thật sự mua hết sao?"
Bạch Sanh nhìn đống đồ mà Lan Linh ném vào giỏ, trong lòng thay Đặng Khuynh tiếc tiền một phen.
"Tất nhiên phải mua rồi, hài tử mau lớn lắm, chớp mắt một cái mấy kiện quần áo này đã mặc không vừa nữa rồi." Lan Linh xoa xoa tiểu phúc đội lên dưới một lớp vải, trong mắt đều là hạnh phúc: "Đứa nhỏ này là alpha, nhất định sẽ rất hiếu động, chỉ sợ được vài bữa đã nghịch ngợm rách hết quần áo."
"Cậu nói cũng đúng." Bạch Sanh ngưỡng mộ nói: "Không biết bao giờ mình mới được như cậu."
"Là do cậu có phúc mà không biết hưởng thôi, không phải Huyền Tranh đã nói muốn lấy cậu rồi hay sao? Thật sự mình không hiểu nổi cậu, chúng ta đều không còn trẻ nữa, có người nguyện ý cùng đi tiếp đoạn đường còn lại thì cậu năm lần bảy lượt chối từ."
Lan Linh thuận tay cầm một cái mũ len màu trắng sữa, càng ngắm càng thấy đáng yêu, quyết định nhét nó vào xe đẩy hàng của mình. Đôi chân mày liễu nhướn lên chăm chú quan sát sắc mặt của Bạch Sanh, rõ ràng là còn rất bất mãn với thái độ chậm chạp kéo dài thời gian kia.
"Không phải mình kiêu ngạo bắt A Tranh phải đợi, chỉ là mình muốn cho cả mình và A Tranh thêm một chút thời gian để suy nghĩ." Bạch Sanh tiến đến quầy hàng, trầm mặc nhìn những đôi giày trẻ con: "Cậu khác mình, Lan Linh, cậu gả cho một người lớn tuổi hơn cậu, chín chắn hơn cậu, lời nói ra nhất định sẽ ý thức được trách nhiệm hoàn thành. Còn A Tranh thì khác, em ấy còn rất nhỏ, chỉ mới mười tám tuổi, có khi sẽ không hiểu được cuộc sống hôn nhân có bao nhiêu khó khăn ràng buộc. Em ấy còn quá trẻ để kết hôn, mình sợ chính mình và con cái sẽ trở thành gánh nặng của em ấy, khiến em ấy cảm thấy chán ghét đoạn hôn sự này. Và chính mình cũng không dám chắc điều gì, mình lớn hơn em ấy tận bảy tuổi, cách biệt xa như vậy, về sau mình già rồi không còn như bây giờ liệu em ấy có chán ghét mình hay không?"
Lan Linh sững sờ, nàng chằm chằm nhìn Bạch Sanh, hoàn toàn không biết trong lòng nàng ấy còn nhiều băn khoăn trăn trở như vậy. Phải, hôn nhân được xây dựng từ niềm tin vững chãi, không phải cứ yêu là có thể cưới, càng không phải trò chơi tuổi trẻ. Bạch Sanh lo ngại là có căn cứ, nhưng nếu hai người cứ mãi e dè, vậy đến khi nào mới tiến đến hạnh phúc viên mãn cuối cùng?
"A Sanh, mình biết cậu đang rất lo lắng, nhưng cậu hãy tin tưởng Huyền Tranh, nha đầu đó không phải loại người bốc đồng không hiểu chuyện như vậy." Lan Linh trầm mặc một chốc, lại nói tiếp: "Mình biết rõ tình cảm của Huyền Tranh hơn cả cậu, năm ngoái lần đầu cậu vỡ lòng không dùng thuốc, đứa nhỏ đã ôm chặt cậu vào lòng chưa từng đùa giỡn mà hứa hẹn với cậu. Có thể cậu không nhớ, nhưng mình vẫn nhớ rõ dáng vẻ kiên định của Huyền Tranh, đời này ngoài cậu ra đứa nhỏ đó sẽ không lấy ai nữa."
Bạch Sanh quay đầu lại, tóc dài lướt qua sườn mặt trắng nõn, xung quanh phảng phất cảm giác như thời gian ngừng hẳn, chỉ còn lại ánh mắt tràn ngập hạnh phúc. Trong lòng Bạch Sanh hiểu rõ hơn ai hết, là nàng không đủ can đảm để thừa nhận, yêu một người cần có biết bao nhiêu dũng khí, chỉ nói bằng lời vĩnh viễn sẽ không đủ.
Đã từng một lần tan vỡ trong tình yêu, Bạch Sanh chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ lần nữa gặp được một người nguyện ý cùng nàng chắp vá nửa đời còn lại. Tình cảm giống như chén nước đầy, tình vỡ thì chén nát nước tràn, còn lại chỉ là đau đớn về linh hồn lẫn thể xác. Có thể mở rộng lòng đón nhận tình yêu của Giang Huyền Tranh là Bạch Sanh đã quá can đảm, không phải nàng thiếu thốn tình cảm, mà chính nàng cũng muốn cho bản thân một cơ hội.
Biến hóa trong lòng lẽ nào nàng nhìn không thấu? Chỉ là nàng e ngại Giang Huyền Tranh còn quá trẻ, độ tuổi này thích hợp với những cuộc gặp bạn bè, với những chuyến phiêu lưu mạo hiểm hơn là chôn mình trong nấm mộ mang tên hôn nhân. Chính vì nghĩ cho Giang Huyền Tranh mà Bạch Sanh lần lựa không trả lời, nàng càng lo lắng sau này có con, liệu rằng Giang Huyền Tranh có đủ nhẫn nại chăm sóc cho con cái hay không?
Quá nhiều thứ để phải lo nghĩ, Bạch Sanh không dám mạo hiểm, nàng thà rằng lỡ mất thanh xuân cũng không muốn ràng buộc Giang Huyền Tranh trong vòng dây vô hình mang tên hôn nhân.
"Mình sẽ suy nghĩ lại."
Bạch Sanh yếu ớt thốt lên một câu, chính bản thân nàng đã biết rõ câu trả lời. Đã can đảm tiếp nhận lẽ nào lại không can đảm ở bên nhau? Nàng đã bắt Giang Huyền Tranh đợi quá lâu rồi, nàng ấy không nên vì nàng mà tiếp tục đợi chờ nữa.
"Hảo, cậu suy nghĩ thật kỹ, lựa chọn cho mình con đường tốt nhất là được rồi." Lan Linh dịu dàng vén tóc cho Bạch Sanh, hốc mắt hồng hồng: "Cậu là bạn thân nhất của mình, chúng ta không còn đơn giản là khuê mật nữa mà là chị em, là người một nhà. Mình chỉ muốn cậu có thể mãi mãi hạnh phúc, được giúp cậu thay áo cưới, làm phụ dâu trong hôn lễ tràn ngập niềm vui của cậu. A Sanh, cậu chịu nhiều đau khổ rồi, vì vậy hãy tận hưởng những hạnh phúc mà cậu đáng được nhận, nhé?"
"Ân, Lan Linh." Bạch Sanh cong mắt cười: "Cậu cũng vậy, hảo khuê mật."
...
Chân chưa bước ra khỏi phim trường đã bị phóng viên vây lấy không chừa lại chút không khí nào để thở. Giang Huyền Tranh buồn bực lại không thể đem bọn họ đẩy ra, tìm cách di chuyển thoát khỏi sự đeo bám của phóng viên.
"Xin lỗi, tôi không có gì để phỏng vấn, làm ơn tránh đường."
"Giang tiểu thư làm ơn chậm lại một chút, chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi."
Thấy phóng viên không có ý buông tha mình, Giang Huyền Tranh buộc lòng phải dừng lại: "Tôi chỉ có năm phút, mọi người làm ơn nhanh một chút."
Phóng viên mừng rỡ tới tấp xông đến: "Chúng tôi muốn hỏi Giang tiểu thư cô cảm thấy bạn diễn Dịch Lăng của mình như thế nào? Hai người sẽ tiến tới một mối quan hệ tốt đẹp hơn chứ? Trên weibo rất nhiều người gán ghép hai người với nhau, cô nghĩ thế nào về việc này?"
"Tôi đã nói chuyện này rồi, tôi sẽ không trả lời nữa."
"Giang tiểu thư cô chậm một chút, chúng tôi còn muốn hỏi cô có ý định kết hôn hay không? Mẫu omega lý tưởng của cô là người thế nào?"
Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ nói: "Đây là chuyện riêng tư của tôi, đến lúc thích hợp tôi sẽ sẵn sàng trải lòng."
"Đừng ép người quá đáng như vậy chứ!!"
Tiếng nói phát ra phía sau thu hút sự chú ý của mọi người, không ai nói ai đồng loạt quay đầu lại, nguyên lai là Dịch Lăng.
Hôm nay Dịch Lăng mặc một bộ váy màu đỏ, chân đi giày cao gót đồng màu, cả người chìm trong áo khoác dạ màu kem sữa, trên mặt chễm chệ cặp mắt kính màu đen. Omega chính là như vậy, càng lớn sẽ càng xinh đẹp, thân thể trổ mã thu hút sự chú ý của tất cả alpha đi trên phố, tất cả đều cầm lòng không được mà ngoái đầu lại nhìn.
Nhất phái ưu nhã đứng chắn trước Giang Huyền Tranh, Dịch Lăng chậm rãi tháo kính mát xuống, nhướn đôi chân mày xinh đẹp: "Đây là chuyện riêng tư của Huyền Tranh, mọi người làm ơn đừng hỏi những câu như vậy."
Phóng viên sửng sốt đôi chút, rồi lại hỏi dồn: "Dịch tiểu thư cô vừa gọi Giang tiểu thư là Huyền Tranh sao? Mối quan hệ giữa hai người là thế nào vậy? Sao lại gọi nhau thân thiết như vậy chứ?"
"Phải đó, phải đó, sao hai người lại đi chung với nhau? Có phải hai người đang tìm hiểu nhau nhưng không muốn công khai?"
"Giang tiểu thư, Dịch tiểu thư, hai người làm ơn trả lời câu hỏi!"
"Chúng tôi không có gì để nói hết." Dịch Lăng kéo khóe môi, ánh mắt nhìn Giang Huyền Tranh tràn ngập tình ý: "Dù sao sự nghiệp của Huyền Tranh chưa vững, có nhiều thử không thể nói với báo giới được."
Bốn phía liền trở nên ồn ào hơn, bắt đầu phỏng đoán mối quan hệ bí ẩn giữa các nàng.
Giang Huyền Tranh biết rõ Dịch Lăng cố tình nói mấy lời này thu hút sự chú ý của báo giới, vội vàng đính chính lại: "Không như mọi người nghĩ đâu, tôi và Dịch tiểu thư chỉ là..."
Lời còn chưa nói hết, cổ áo sơ mi đã bị Dịch Lăng nâng tay sửa chữa, còn cẩn thận phủi sạch bụi bẩn bám ở trên vai áo nàng.
"Này." Giang Huyền Tranh bắt lấy cổ tay của Dịch Lăng, đè thấp giọng: "Đừng làm quá mọi chuyện lên."
Dịch Lăng vờ như không nghe thấy, thuận thế ngã vào lòng của Giang Huyền Tranh, kiễng chân hôn lên môi nàng. Loạt động tác không tính là nhanh nhưng quá sức đột ngột, đến cả Giang Huyền Tranh cũng không dám nghĩ Dịch Lăng có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà hôn nàng.
Bốn phía bùng nổ hoàn toàn, nhà báo phóng viên ra sức nâng máy chụp hình, xem ra tin tức này rất nhanh sẽ tràn ngập khắp mặt báo.
Ở cách đó không xa, Bạch Sanh đứng lặng nhìn theo, trong mắt đều là ảm đạm...