Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đón chuyến xe buýt trở về khu căn hộ cao cấp của Hàn Thuần, Bạch Sanh lấy danh nghĩa là fan hâm mộ trung thành mà giúp nàng thanh toán tiền điện nước. Sau đó lại đánh một vòng đến bệnh viện, cũng dựa vào lý do trên mà trả tiền viện phí, còn nói với bệnh viện không cần công khai tên.

Trở về nhà cũng đã hơn h trưa, Bạch Sanh thu xếp cho Hàn Thuần nghỉ ngơi ở gian phòng đối diện phòng ngủ của nàng và Giang Huyền Tranh. Xong xuôi thì tranh thủ xuống bếp nấu bữa trưa, tầm giờ rưỡi Giang Huyền Tranh sẽ về nên nàng chỉ có thể tăng nhanh tốc độ nấu cơm.

Hàn Thuần lại không ở yên trong phòng, chậm chạp đi xuống cầu thang, bắt gặp tấm lưng bận rộn của Bạch Sanh, trong lòng cuồn cuộn sóng triều. Trước đây nàng cũng đã nhìn thấy hình ảnh Bạch Sanh loay hoay trong bếp để chuẩn bị thức ăn trưa cho nàng mang đến trường đại học. Không phải lãng quên mà là cất tạm ở trong ngăn tủ, đợi khi bắt gặp hình ảnh tương tự, kí ức năm đó mới chầm chậm ùa về.

Tháng năm vội vã, nàng vô tình lạc mất nữ nhân này. Đến cuối cùng, bên cạnh cũng chỉ còn một mình Bạch Sanh dang rộng vòng tay đón nàng trở về.

"A Sa-"

"Sanh nhi!"

Bạch Sanh rời mắt khỏi nồi canh, mừng rỡ kéo xuống tạp dề: "A Tranh, em về rồi à?"

Giang Huyền Tranh một phát đem Bạch Sanh ôm lên cao, híp mắt cười: "Hôm nay mệt quá rồi, gọi một tiếng lão công đi."

Bạch Sanh e lệ phát vào vai nàng, đôi gò má nổi lên một tầng ráng hồng mê người: "Không biết xấu hổ."

"Xấu hổ cái gì a? Em chỉ đang là mệt mỏi quá, nên mới muốn nghe lão bà dịu dịu dàng dàng kêu một tiếng lão công thôi mà."

Bạch Sanh liếc xéo nàng, nhưng vẫn nhu thuận hé môi nhỏ xinh đẹp gọi: "Lão công~"

Tâm tình Giang Huyền Tranh đều nhũn cả ra, ở bên gò má Bạch Sanh hôn một cái rõ kêu: "Em đi tắm đây."

"À, ừ."

Giang Huyền Tranh luyến tiếc nhìn thêm một cái mới xoay người tính lên lầu, vừa vặn bắt gặp một người khác đứng chắn ở cầu thang. Vui mừng vừa rồi đền biến mất hết thảy, ánh mắt Giang Huyền Tranh trở nên lãnh liệt, bàn tay đặt trên tay nắm cầu thang siết chặt.

Hàn Thuần tự nhiên bước xuống cầu thang, đối Bạch Sanh nói: "Mau một chút, chị hơi đói rồi."

Bạch Sanh chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng quát của Giang Huyền Tranh: "Chị cho cô ta vào nhà chúng ta? Bạch Sanh, chị đang làm cái quái gì vậy hả?"

Lần đầu tiên sau khi hai người trở thành người yêu với nhau Giang Huyền Tranh hét lên tên họ đầy đủ của Bạch Sanh, khiến nàng không rét mà run.

"Chị... chị chưa kịp nói với em, chuyện là..."

"Chuyện là chị dẫn tình cũ trở về nhà! Chuyện là chị không hề hỏi ý kiến của em đã cho người lạ vào nhà!!!" Giang Huyền Tranh giận dữ gạt đi mọi lời giải thích của Bạch Sanh: "Em là cái gì của chị thế hả? Sao chị không bao giờ chịu để ý đến cảm nhận của em?"

"A Tranh, chị không phải cố ý che giấu em đâu, chị chỉ nghĩ đợi khi em về rồi sẽ giải thích với em."

Bạch Sanh cuống cuồng chạy đến giải thích: "Chị với Hàn Thuần không có chuyện gì cả, em đừng có hiểu lầm, chị lúc này cũng chỉ có mỗi mình em mà thôi!"

"Mỗi mình em mà dẫn cô ta về nhà chúng ta hay sao?"

"Chị với Hàn Thuần cũng tính là có quen biết, lẽ nào thấy chết không cứu sao?"

"Nhưng không có nghĩa là dẫn cô ta về nhà chúng ta!!!"

"A Tranh!" Bạch Sanh run rẩy, hai mắt đẫm lệ: "Chị thật sự không có như em nghĩ, Hàn Thuần lúc này không có khả năng tự lo cho cuộc sống của mình, buộc lòng chị phải dẫn cô ấy về đây!"

"Thế thì chị phải biết rõ trong nhà này còn có sự hiện diện của em!" Giang Huyền Tranh gạt phăng đi: "Chị chỉ nghĩ cho cô ta, còn em thì sao? Hả? Còn em thì sao? Em đáng phải chịu như vậy hay sao? Bạch Sanh!!"

"Đừng như vậy, A Tranh."

Giang Huyền Tranh không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa, một đường đi thẳng lên lầu, đem cửa phòng đóng sầm lại.

Bạch Sanh cởi bỏ tạp dề trên người mình, vội vã đuổi theo phía sau Giang Huyền Tranh. Nào ngờ đối phương thật sự đem cửa đóng lại, nàng có gọi thế nào cũng không chịu mở.

"A Tranh! Em mở cửa cho chị đi!! A Tranh!!!!"

"Đừng như vậy mà, chị biết chị sai rồi, chị nên hỏi ý của em trước, chị không nên tùy hứng như vậy! A Tranh..."

Thân thể đổ gục trước cửa, bàn tay vẫn yếu ớt vỗ vào cánh cửa đóng im lìm.

Hàn Thuần nhanh chóng đỡ lấy hai vai của Bạch Sanh: "Không cần như vậy, cô ta sẽ không mở cửa đâu."

Bạch Sanh khoát tay ngăn lại hành động thân cận của Hàn Thuần, tay vẫn vỗ vào cánh cửa, nghẹn ngào khóc: "A Tranh, em mở cửa đi..."

Người ở bên trong không an tĩnh như vậy, tâm tình kích động muốn đập phá lại nhớ đến mọi thứ trong này đều là những món đồ Bạch Sanh cực kỳ yêu thích, nghĩ đi nghĩ lại thì không nỡ xuống tay.

Cách một cánh cửa, cả hai như bị chia đôi giữa hai thế giới.

Bầu trời buông xuống ánh nắng yếu ớt cuối cùng trên bệ cửa sổ, lăn tăn phản chiếu trên tấm kín mỏng. Rèm cửa đung đưa, chẳng biết từ bao giờ, ngẩng đầu lên sắc trời đã tối đen không một điểm sáng.

Bạch Sanh ngồi bó gối trước cửa phòng, vẫn chưa ngừng khóc, cả người run rẩy đến lợi hại.

Hàn Thuần không thể nhìn được nữa, dứt khoát nói: "Cô ta sẽ không mở cửa đâu, giờ em qua phòng chị ngủ, còn chị thì xuống phòng khách, thế nào?"

Bạch Sanh lắc lắc đầu, đem đầu vùi vào hai tay, cố gắng che đi đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều của mình. Dù cho Hàn Thuần có khuyên thế nào Bạch Sanh cũng không nghe, nàng chán nản bỏ lại vào phòng, nhưng đối với động tĩnh bên ngoài vẫn rất để tâm.

Đồng hồ nặng nề nhích từng nhịp một, hiện tại đã gần h đêm rồi.

Nhập hạ nhưng đến tối trời lại kéo gió, dường như là sắp mưa, Bạch Sanh co rúm người ngồi trước cửa phòng, đưa đôi mắt sợ sệt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm đem nàng nuốt trọn, không chút phòng bị nào, từng chút đánh vỡ phòng tuyến kiên cố mà nàng dày công xây dựng.

Bạch Sanh sợ tối, bởi vì nàng không rõ đằng sau bóng tối u ám đó là cái gì.

Mưa nặng nề rơi trên mái hiên, trượt xuống tấm kính trong suốt. Hơi lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách, buông mình trên làn tóc dài, khiến cơ thể nhỏ bé kia càng cố sức rúc người vào cánh cửa.

"Tranh à... chị sợ quá..." Bạch Sanh nức nở vỗ vỗ vào cửa: "Chị sợ... em mở cửa ra đi..."

Ở bên kia cánh cửa, Giang Huyền Tranh ngột bệt trên sàn, tựa lưng vào tường, đưa mắt nhìn màn mưa rơi dày đặc ngoài phòng. Tiếng gõ cửa phòng truyền đến, xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào. Trong lòng Giang Huyền Tranh đau buốt, mắt vẫn dán về phía cánh cửa, lại không có đủ dũng khí bước ra mở cửa.

Nếu nàng mở cửa chẳng khác nào thỏa hiệp trước quyết định tùy hứng của Bạch Sanh, đồng nghĩa với việc cho phép Hàn Thuần cùng các nàng sống dưới một mái nhà.Tại sao chưa bao giờ tôn trọng ý kiến của nàng? Tại sao lúc nào cũng tùy hứng như vậy?

Giang Huyền Tranh vùi đầu vào hai tay, cố gắng che đi sự yếu đuối lúc này của mình.

Sấm rền một tiếng, xé tan bầu trời thành hai nửa, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, đồng thời bên ngoài truyền đến tiếng hét thất thanh của Bạch Sanh. Giang Huyền Tranh bật dậy chạy ra mở cửa, vừa vặn nhìn thấy nữ nhân của nàng đang hoảng sợ ôm lấy đầu, cả người đều run rẩy đến lợi hại.

Trong lúc hoảng loạn nhưng Bạch Sanh vẫn nghe thấy tiếng mở cửa, bắt gặp Giang Huyền Tranh liền cố sống cố chết bám lên hai chân của nàng.

"A Tranh, đừng bỏ chị mà, A Tranh..."

Giang Huyền Tranh cúi người muốn tháo tay Bạch Sanh ra, lại không ngờ đối phương liều mạng ôm lấy chân nàng, há miệng khóc rống: "Chị không buông, A Tranh, em ghét chị cũng được nhưng chị không buông em ra đâu!!!"

Ai yêu trước, người đó thua.

Tình cảm Giang Huyền Tranh dành cho Bạch Sanh còn nhiều hơn những gì mà Bạch Sanh biết, nàng dù có dày vò chính mình cũng không muốn nữ nhân của nàng chịu đau đớn.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đi đến giới hạn rồi, Giang Huyền Tranh không đủ nhân từ mà bỏ qua mọi chuyện như trước đây nữa. Dùng sức xốc mạnh Bạch Sanh lên, một đường đem nàng kéo vào trong phòng, hung hăng ném lên giường nệm êm ái.

Bạch Sanh run rẩy chống đỡ sợ hãi trong lòng mình, ngơ ngác nhìn Giang Huyền Tranh: "A Tranh..."

"Đã bao giờ chị tôn trọng tôi chưa? Đã bao giờ chị làm gì đó mà nghĩ đến cảm xúc của tôi hay chưa?"

Thái độ lạnh nhạt này của Giang Huyền Tranh khiến Bạch Sanh sâu sắc tổn thương, cánh tay nhỏ bé giữ chặt lấy vai áo của nàng, cố ngăn nước mắt chảy xuống lại không cách nào ngăn được đau đớn trong tim.

"Chị thật sự không nghĩ sẽ làm em tức giận, chúng ta đã là của nhau rồi, chị nghĩ em sẽ có thể thông cảm cho chị."

"Thông cảm? Chị muốn tôi thông cảm như thế nào?"

Giang Huyền Tranh chống hai tay xuống giường, kề sát mặt mình vào mặt Bạch Sanh: "Muốn tôi từ tâm hòa ái đón nhận tình cũ của chị? Muốn tôi vui vẻ cười đùa khi thấy chị cùng tình cũ quấn quýt một chỗ?"

"Chị không phải như vậy!" Bạch Sanh ghì chặt vai áo của nàng, nghẹn ngào: "Chị chỉ yêu em, A Tranh, đối với Hàn Thuần không còn tình chỉ còn nghĩa mà thôi."

"Tôi nên tin chị bao nhiêu phần đây?" Giang Huyền Tranh bật cười một tiếng, đáy mắt đều là ảm đạm: "Là do chị buông không được cô ta, chứ không phải cô ta quay trở về cầu xin chị giúp đỡ."

"Phải, là chị buông không được, bởi vì chị từng hứa với cha mẹ Hàn Thuần sau khi lên thành phố sẽ giúp đỡ Hàn Thuần trở thành đại minh tinh. Nhưng chị chỉ làm được một nửa, không ngăn được Hàn Thuần rơi vào góc khuất u tối của giới giải trí, nếu vậy sau này trở về chị lấy mặt mũi nào nhìn cha mẹ của chị ấy đây?"

"Là tôi ích kỷ hay sao? Hay là tôi không đủ lương thiện?"

"Không phải, tất cả đều không phải!" Bạch Sanh vòng tay ghì chặt sau cổ Giang Huyền Tranh, chủ động dâng lên một nụ hôn: "Em không ích kỷ, chỉ có chị là không hiểu chuyện, chị xin lỗi..."

Mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều khiến nước mắt nặng nề rơi xuống.

Giang Huyền Tranh rời khỏi nụ hôn ngọt ngào kia, lảng tránh tiếp xúc thân mật cùng Bạch Sanh: "Chị ở đây đi, tôi ra ngoài."

"Đừng mà!!" Bạch Sanh dùng tứ chi bám chặt trên người Giang Huyền Tranh, hoảng hốt kêu lên: "Đừng bỏ lại chị, chị yêu em, rất rất yêu em! Chị không biết phải sống thế nào khi không có em hết, A Tranh!!"

Giang Huyền Tranh không có ý thoái nhượng, một là giữ lại nàng, hai là Hàn Thuần, bằng không nàng sẽ thật sự rời bỏ Bạch Sanh. Yêu là ích kỷ, càng không muốn cùng bất kỳ ai san sẻ, Giang Huyền Tranh tự nhận mình là kẻ ích kỷ nhất trên đời này.

"Đừng đi, chị cho em!! Tất cả đều cho em!!!" Bạch Sanh lung tung cởi bỏ quần áo trên người mình, khẩn khoản nói: "Đừng đi, A Tranh, chị sinh con cho em, được không?"

Giang Huyền Tranh không có phản ứng gì, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Không được!!"

Bạch Sanh túm lấy thắt lưng của Giang Huyền Tranh, trong lúc hoảng hốt đã hé môi cắn vào cổ nàng một cái thật mạnh.

Giang Huyền Tranh ăn đau, hai chân mày nhíu chặt: "Chị muốn giết cả tôi?"

"Không có, do chị sợ quá mới..." Bạch Sanh cuống quít nói: "Đừng đi, làm ơn, chị chỉ yêu em thôi A Tranh."

Lời yêu đương từ đôi môi đó phát ra vẫn rất có trọng lượng, Giang Huyền Tranh siết chặt nắm tay, cúi người thì thầm vào tai nàng: "Chứng minh đi, nếu chị làm tốt tôi sẽ suy nghĩ lại."

==============================

ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ ACC NHÉ ^^

Truyện Chữ Hay