Chỉ tội cho ba đại alpha đỉnh đỉnh đại danh, ngoài đời là kẻ vạn người ngưỡng mộ, sau khi đóng cửa trở thành kẻ sợ vợ không có tiền đồ~
Đến tối thì lấy lại uy phong của kẻ làm trượng phu, đem ba phu nhân dày vò đến kêu khóc van xin, rõ ràng là chọc gì thì chọc đừng chọc vào uy phong của alpha~
Tuy vậy Bạch Sanh vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, ép buộc Giang Huyền Tranh phải đeo nó hết cả ngày, hình chụp được đem nhét hết vào một file riêng trong điện thoại. Mỗi lần buồn chán không có gì làm nhất định sẽ mở ra xem, đều xem đến vô cùng cao hứng, nghĩ đến sau này có con là nữ tính alpha nhất định cũng sẽ cho ăn mặc như vậy.
Bên Bạch Sanh bình yên như vậy nhưng bên Hàn Thuần lại không tốt đẹp chút nào. Từ sau khi Chu Lệ bỏ đi, báo giới phỏng đoán chuyện tình cảm của các nàng đã đi đến hồi kết, còn chụp được vài tấm ảnh Chu Lệ vào khách sạn cùng với một vị đại gia nức tiếng ăn chơi trong giới tài phiệt.
Chưa dừng lại ở đó, không biết là ai đãtung lên mạng chuyện Hàn Thuần trước đây từng có một người bạn gái, sau khi nổi tiếng thì đem người ta đá đi. Chuyện này gây ảnh hưởng rất xấu để hình ảnh của Hàn Thuần, các nhãn hàng không mời nàng làm đại diện nữa, đến cả phim truyền hình cũng không còn bao nhiêu bộ.
Bất ngờ nửa tháng sau trên weibo tràn đầy hình ảnh Hàn Thuần sử dụng morphine và hút thuốc trong một quán bar, sau đó chính nàng bị kỷ luật rất nặng nề, cục giải trí ra quyết định xử phạt dưới hình thức cấm diễn trong vòng nửa năm.
(morphine: thuốc giảm đau gây nghiện.)
Sự nghiệp của Hàn Thuần sụp đổ hoàn toàn, không còn lại chút gì cả.
Trái ngược với sự thất bại thảm hại của Hàn Thuần, Giang Huyền Tranh giống như cá gặp nước, ra sức vẫy vùng làm mưa làm gió trên các màn ảnh, gây ra một tiếng vang lớn trong giới giải trí.
Chưa bao giờ mọi người thấy một diễn viên trẻ lại có được thành tựu như thế này, đến cả năm đó Hàn Thuần có huy hoàng đến đâu cũng không được một phần của Giang Huyền Tranh ngày hôm nay.
Tuy vậy Giang Huyền Tranh vẫn không chịu chuyển chỗ ở, cứ một mực ở lại căn phòng trọ đó. Có lần các nàng vì chuyện này mà cãi nhau, cuối cùng vẫn là quyết định mua luôn phòng trọ này, lấy tất cả tiền trong tài khoản sửa chữa, xây mới lại. Không ngờ chỉ sau vài tháng, từ một căn phòng trọ cũ kỹ xập xệ, giờ chuyển thành một căn hộ nhỏ có một tầng lầu, hai phòng ngủ và diện tích lớn gấp hai, ba lần trước kia.
Đã là minh tinh thì không thể ở một nơi quá tồi tàn được, hiện tại Bạch Sanh cũng có thể tạm chấp nhận được, các nàng cũng không còn vì chuyện nhà cửa mà cãi nhau.
Hai người sống chung một nhà, mâu thuẫn tất nhiên sẽ có. Cãi nhau không chỉ đơn giản là bất đồng quan điểm, mà còn là vì muốn tốt cho đối phương, sau lần tranh cãi này cũng có thể hiểu nhau nhiều hơn.
Qua hai tháng Giang Huyền Tranh chính thức tốt nghiệp đại học, với khả năng nhảy lớp kinh người cùng với độ nổi tiếng của mình, hiệu trưởng trường bày tỏ ý muốn mời nàng ở lại trường giảng dạy.
Bên Lan Linh thì tốt đẹp hơn nhiều, nửa tháng trước đã kết hôn. Hôm đám cưới còn mời Bạch Sanh làm phụ dâu, hoan hoan hỉ hỉ dẫn tân nương vào cửa Đặng gia, trở thành con dâu của Đặng gia.
Phụ thân Lan Linh nghe tin con gái gả cho Đặng gia cũng không còn miễn cưỡng nàng kết hôn với Trịnh tổng nữa, đặc biệt đến nắm tay con gái giao cho tế tử. Một cuộc hôn nhân vô cùng viên mãn, cố gắng của Lan Linh trước nay không hề thừa thải, vì vậy mới có ngày Đặng Khuynh dùng ánh mắt khác nhìn nàng.
Bạch Sanh cũng vui mừng thay cho Lan Linh, chỉ là nghĩ đến mình cùng nàng bằng tuổi, nhưng một người lại bỏ lên kiệu hoa trước, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng. Trước đây, năm mười bảy tuổi còn cùng nhau hứa hẹn, nhất định sẽ nắm tay người mình yêu, đi cùng dưới một lễ đường, mãi mãi là hảo khuê mật.
Sự thật phía sau chính là muốn đám cưới một lần cho đỡ tốn tiền đãi tiệc!!
Bạch keo kiệt và Lan tính toán vạn vạn không ngờ kế hoạch bị vỡ, giờ đây nghĩ đến số tiền đãi tiệc đều khóc ròng. Dù là bên Đặng gia chi trả toàn bộ, nhưng Lan Linh thay trượng phu của mình tiếc tiền không được hay sao? Không được hay sao!!?
Kết hôn được gần hai tháng, Đặng thị đã báo hỷ, con dâu mới gả vào đã có thai!!
Do thai còn nhỏ nên không biết rõ là alpha hay omega, nhưng dù là alpha hay omega Đặng Khuynh đều sẽ yêu thương. Vừa nghe tin Lan Linh có thai đã xoắn hết cả lên, gọi điện cho mọi người thông báo tin tức này, qua điện thoại còn nghe được tiếng thút thít mừng rỡ.
Trưa hôm đó Lan Linh hẹn Bạch Sanh đi mua đồ cho em bé, dù sao nhà sắp có con nhỏ, tất nhiên phải tranh thủ mua dần. Sẵn tiện Lan Linh ở lại nhà Bạch Sanh dùng cơm luôn, khuê mật lâu ngày gặp mặt, vẫn muốn có chút không gian nói chuyện.
May mắn hôm đó Giang Huyền Tranh cũng đang ở nhà, các nàng đặc biệt có người để sai vặt~
Trong lúc dùng cơm, Bạch Sanh vừa ngửi thấy mùi cá nướng đã chịu không nổi, đặt lại chén cơm xuống bàn rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Giang Huyền Tranh cũng vội vã theo vào, bỏ lại Lan Linh ngơ ngác nhìn theo.
Gì đây? Nàng không ăn được cá vì ốm nghén, còn Bạch Sanh chưa mang thai sao lại không ăn được cá chứ?
Bóng đèn trên đầu lóe sáng, Lan Linh ý vị thâm trường liếc nhìn hai người từ phòng vệ sinh đi ra, lặng lẽ rút trong túi xách một cái hộp giấy nhỏ.
"A Sanh này." Lan Linh ho khan hai tiếng, đưa hộp giấy cho nàng: "Kiểm tra một chút đi."
Nhìn lướt qua hộp giấy mà Lan Linh đưa, mặt nhỏ của Bạch Sanh đều đỏ bừng lên hết, dùng tay đẩy đi: "Mình kiểm tra cái gì chứ, chắc do mấy hôm nay ăn trúng thứ gì không sạch sẽ rồi."
"Theo mình thì không phải như vậy đâu." Lan Linh liếc mắt: "Nhìn cậu lúc này chẳng khác gì mình lúc mới phát hiện."
Giang Huyền Tranh bị mấy lời không đầu không đuôi của các nàng làm cho mơ hồ, giống như đi lạc giữa mấy tầng sương mù, mờ mịt nhìn không ra phương hướng.
"Kiểm tra cái gì a? Lẽ nào Sanh nhi có bệnh à?"
Bạch Sanh mím môi xấu hổ.
Lan Linh nháy mắt: "Rất có thể tiểu Sanh nhi nhà chúng ta có tin tốt rồi."
Giang Huyền Tranh ngơ ngác: "Tin tốt gì?"
"Đồ ngốc!" Cầm lấy cọng rau trên bàn ném vào người Giang Huyền Tranh: "Làm alpha như vậy hay sao? Thân thể tiểu Sanh nhi bất thường như vậy cũng không phát hiện?"
"Bất thường?" Giang Huyền Tranh mờ mịt: "Cái gì bất thường?"
Lan Linh cạn lời, đối với giống loài ngu ngốc như alpha nhất định không thể dùng mấy từ hoa mỹ để giải thích, thẳng thừng quát vào mặt Giang Huyền Tranh: "Ngu ngốc, tiểu Sanh nhi hình như có thai rồi, còn không mau khuyên cậu ấy đi kiểm tra!?"
Giang Huyền Tranh ngốc lăng ra, thông tin hoàn toàn không xử lý kịp, cứ trợn trừng mắt lên mà nhìn Lan Linh.
Còn Bạch Sanh thì xấu hổ muốn độn thổ, loại chuyện này ngượng ngùng này mà Lan Linh cũng lớn tiếng nói ra như vậy, nàng không biết lấy mặt mũi nào nhìn người nữa.
"Cái kia..." Một lúc lâu sau Giang Huyền Tranh mới phản ứng được: "Làm sao kiểm tra?"
Lan Linh đỡ trán: "Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, đứng ở đây đi, đừng có mà đi lung tung."
Nói xong liền kéo tay Bạch Sanh đi vào phòng tắm, thẳng tay đóng cửa lại.
Bị tiếng đóng cửa làm cho giật mình, Giang Huyền Tranh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, há miệng thở dốc, trong mắt đều là tiếu ý.
Nếu nói như vậy, có nghĩa là...
Sanh nhi nhà nàng có thai rồi!? Sắp sinh cho Giang gia một đứa nhỏ rồi!!!?
Thời gian trôi qua không khác gì lửa nóng ở trong lòng, Giang Huyền Tranh rất nghe lời đứng yên một chỗ không dám đi lung tung, nhưng vẫn nhịn không được mấy lần kiễng chân nhìn về phía phòng vệ sinh.
Tầm mười lăm phút sau Lan Linh với Bạch Sanh mới chịu đi ra, hai người nho nhỏ trao đổi cái gì đó, hoa dung đều toát lên vẻ căng thẳng.
Giang Huyền Tranh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, hoảng thủ hoảng cước: "Cái kia, chị Lan Linh... cái kia..."
Lan Linh liếc nhìn Giang Huyền Tranh một cái, lưu loát kéo tay nàng ra, nhét vào lòng bàn tay một cái que nhỏ.
"Cái này..." Giang Huyền Tranh hết nhìn que nhỏ trong tay rồi nhìn Lan Linh: "Cái này là gì vậy?"
"Ngu ngốc thật." Lan Linh cầm lấy hộp giấy trên bàn nhét vào người nàng: "Tự xem thì biết thôi, loại chuyện này cũng cần người ta giải thích hay sao?"
Giang Huyền Tranh mờ mịt, vẫn không biết xem là xem cái gì, xem hộp giấy hay là xem que nhỏ, quẫn bách đến mức mặt cũng trắng bệt.
"Đúng thật là!" Lan Linh hung hăng bước đến giáo huấn: "Nhìn thấy trên đó không? Là hai vạch đó? Nhìn thấy rõ không?"
"Như thế thì sao?" Giang Huyền Tranh ngơ ngác: "Phản ứng hóa học?"
Lan Linh: "..."
Đây gọi là học quá hóa ngu đúng không?
Bạch Sanh càng thêm xấu hổ, liếc mắt nhìn Giang Huyền Tranh: "Không phải như vậy, cái kia, hai vạch nghĩa là có thai rồi."
Giống như được khai sáng, hai mắt Giang Huyền Tranh rực rỡ hào quang, nhìn Bạch Sanh lại nhìn que nhỏ trong tay, kích động đến mức không biết nói cái gì nữa.
"Đúng là đồ ngốc." Lan Linh bĩu môi: "Bộ dáng lúc này không khác gì Đặng Khuynh lúc mới nhìn thấy que thử thai."
Giang Huyền Tranh mặc kệ Lan Linh châm chọc, một phát nhào đến ôm Bạch Sanh lên cao, hai mắt đều là tiếu ý: "Sanh nhi! Hảo Sanh nhi!!!"
Đột ngột bị ôm lên như vậy Bạch Sanh không khỏi có chút hoảng hốt, vội vàng túm lấy cánh tay nàng, tay còn lại đặt ở trên ngực: "Huyền Tranh, em dọa chết chị rồi!"
"Em xin lỗi, chỉ là em vui mừng quá." Giang Huyền Tranh cười không thấy mắt đâu, mừng đến độ cả nói cũng lắp bắp không biết phải dùng từ sao cho đúng: "Chỉ là, ách, là em quá mừng rỡ, em không khống chế được. Chỉ là, ách, không phải, chỉ muốn ôm chị một cái thôi."
Bạch Sanh nhịn không được bật cười, dáng vẻ ngốc nghếch chân thật này chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng, đặc biệt hạnh phúc.
"Khoan hãy vui mừng vội." Lan Linh đằng hắng một tiếng thu hút sự chú ý của hai người, nói: "Đến bệnh viện kiểm tra thêm một lần nữa đi, nếu mang thai còn có tiên sinh chỉ dẫn làm sao để sinh ra một đứa nhỏ khỏe mạnh."
...
"Bạch tiểu thư không có thai."
Tin này không khác gì sét đánh giữa trời quang, khiến Giang Huyền Tranh vừa vui mừng đây lại như rơi vào địa ngục, gương mặt xinh đẹp cũng xấu đi vài phần.
Bạch Sanh hoàn toàn hoảng hốt, chẳng phải đã thử qua que thử thai rồi sao, tại sao lại cho kết quả như vậy!?
Tuy vậy nhưng để bắt Giang Huyền Tranh chấp nhận thì có hơi khó khăn, nặng nề mở miệng: "Tiên sinh, cái kia, rõ ràng là que thử thai đã báo có thai rồi, sao lại?"
"Que thử chỉ tin được % mà thôi, hơn nữa trường hợp que thử đưa ra kết quả sai cũng không hiếm gặp."
Bạch Sạch vội nói: "Nhưng tôi vẫn có giấu hiệu ốm nghén như những thai phụ khác, đây là sao?"
Tiên sinh lật giở bệnh án của Bạch Sanh, nói: "Theo giả thuyết về cơ chế sinh học thì đây là triệu chứng mang thai giả, do hậu quả của sự lo lắng, căng thẳng quá mức làm cơ thể tiết ra nội tiết tố như khi mang thai, gây táo bón, trướng bụng, tăng cân nặng và tăng nhu động ruột, tạo cảm giác như đang mang thai. Theo tôi nghĩ Bạch tiểu thư đây cũng đang rất đè nặng việc có con, hoặc là xung quanh có ai đó đang mang thai nên tự tạo áp lực cho mình, chính vì mong muốn có con quá mãnh liệt cho nên mới sản sinh ra ảo giác."
Trong lòng Bạch Sanh vô cùng sầu khổ, tiên sinh nói không sai, nàng đã mong chờ cùng Giang Huyền Tranh có một đứa con nhưng xem ra lại khiến cho đối phương thất vọng như vậy.
Tiên sinh lại hỏi: "Lần cuối cùng hành phòng là khi nào? Đã dưỡng thân thể hay chưa? Nếu đã dưỡng mà vẫn chưa mang thai được thì nên đi khám tổng quát một lần."
Bạch Sanh không có tâm tư trả lời, để cho Giang Huyền Tranh nói: "Mỗi ngày đều có, chưa dưỡng thân thể."
Tay tiên sinh đập mạnh xuống bàn, trừng mắt: "Cái gì? Chưa dưỡng thân thể? Thế có dùng qua biện pháp tránh thai hay không?"
Giang Huyền Tranh buồn bực: "Nếu tránh thai còn đến đây làm gì?"
"Cái đám người trẻ ngu ngốc này!" Tiên sinh trợn mắt mà mắng: "Có biết omega không dưỡng hảo thân thể mà sinh con sẽ nguy hiểm thế nào không hả? Thật không biết mấy người trẻ tuổi các cô nghĩ cái gì trong đầu nữa, đây là lần đầu mang thai, cơ thể còn chưa thích ứng được với kích tình tố đã vội vã mang thai rồi. Liệu có nghĩ đến hậu quả không hả? Omega đều phải trong trạng thái no đủ nhất mới được mang thai, giờ đây nhìn xem, cô Bạch còn chưa dưỡng qua thân thể, nếu mà thật sự mang thai chỉ sợ một xác hai mạng!!!"
Hai người bị tiên sinh mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nửa chữ cũng không dám hó hé, ra sức gật gật đầu không dám cãi lệnh.
Tiên sinh hít một hơi thật sâu: "Hạn chế thân mật vợ chồng, dùng đồ bảo hộ, hơn nữa phải dưỡng thân thể tối thiểu là ba tháng mới được có thai. Nhưng như vậy chưa bảo đảm được gì, nếu muốn mẹ tròn con vuông, sinh con khỏe mạnh lanh lợi thì phải dưỡng ít nhất nửa năm, đấy là khoảng thời gian thích hợp và tốt nhất cho cả mẹ và con."
Bạch Sanh và Giang Huyền Tranh chỉ dám gật đầu nghe theo, sợ nếu như mở miệng nói thêm một câu sẽ bị mắng đến đầu cũng không ngẩng lên được!!
====================
ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ ACC NHÉ ^^