Giang Huyền Tranh khựng lại, đáy mắt lộ ra một tia chán nản, xem ra câu trả lời kia là của cơ thể Bạch Sanh, không phải từ trái tim của nàng ấy.
Bất quá cũng chỉ là một giây phút chạnh lòng ngắn ngủi, Giang Huyền Tranh lại tiếp tục công cuộc công thành chiếm đất của mình, đánh dấu sở hữu trên từng tấc da thịt nhẵn mịn.
Nghe ra nhịp thở hỗn loạn, tiếng tim đập bất chấp cả nhịp điệu, tất cả đều là vì đối phương.
Đầu lưỡi lướt trên đỉnh nhũ phong, ngón tay tà áp chụp lấy bên ngực còn lại, ra sức dày vò khiến tiểu hồng đậu cũng cương cứng dựng thẳng lên kháng nghị. Bạch Sanh trong mắt đều bị phủ mờ dục vọng, hé miệng phát ra dâm thanh lãng ngữ, cơ khát cực điểm.
Cơ thể xinh đẹp vặn vẹo trên drap giường trắng tinh, hơi thở rối loạn không theo tiết tấu, cảm tưởng như sắp chết chìm trong khoái cảm mà người bên trên mang lại.
Ngón tay tiến thẳng xuống tối mật vị trí, cảm giác ẩm ướt truyền đến, Giang Huyền Tranh nhịn không được trêu chọc: "Bạch Sanh, chị ướt cả rồi, thật đủ cơ khát."
Bạch Sanh hé mắt nhìn khuôn mặt với ý cười giảo hoạt của Giang Huyền Tranh, hé môi thở dốc: "Đều muốn em, mau lên, như vậy đều là do em cả."
Giang Huyền Tranh bật cười, cúi người ấn lên miệng nhỏ xinh đẹp kia một nụ hôn, bàn tay cũng không rảnh rỗi dùng chút sức đã tách được hai chân của Bạch Sanh ra, nói như vậy cũng không đúng, là do có người tự ý mở cửa thành đón địch nhân.
Bạch Sanh e lệ hé môi cười, chờ đợi đụng chạm kế tiếp của Giang Huyền Tranh.
Chân đều được nâng lên, bộ vị tối mật đều bị nhìn đến không sót thứ gì. Dịch thủy vẫn men theo tuyến thể mập mạp hồng hào mà chảy xuống, ngọt đến chết người, đem Giang Huyền Tranh bức điên.
Hành động tiếp theo của Giang Huyền Tranh khiến Bạch Sanh rên thảm một tiếng, cả cơ thể xụi lơ nằm trên giường, cầu yêu tin tức tố phảng phất khắp phòng.
"A!"
Kia nhu nộn tuyến thể bị đối phương một phen hút duẫn, giống như muốn hút cạn linh hồn nàng, dịch thủy ấm nóng từng đợt từng đợt nồng nhiệt tràn ra.
Cơ thể Bạch Sanh phản ứng quá mãnh liệt, đến mức Giang Huyền Tranh cũng kinh ngạc, đúng là mức độ tương thích quá cao, chỉ sợ nếu tiêu ký chiều sâu rất có thể sẽ khiến nàng ấy mang thai.
Nghĩ đến bản thân cùng Bạch Sanh có một đứa nhỏ, Giang Huyền Tranh nhịn không được run lên sung sướng, tin tức tố lại đậm thêm một chút.
"Ha, A Tranh... chịu không được..."
Bạch Sanh cắn chặt ngón tay của mình, nước bọt chảy ướt cả gối đầu, không cách nào điều chỉnh được nhịp thở, cơ thể căng cứng như muốn nổ tung đến nơi.
Thật sự quá tuyệt vờ rồi!!
Tối mật tuyến thể bị đối phương ra sức trêu đùa, căng phồng no đủ lại còn đỏ bừng bừng như sắp rách ra đến nơi. Tuyến dịch không khống chế được, ồ ạt chảy ra dịch thủy, cả thắt lưng cũng không cách nào thẳng ra được.
Đầu lưỡi ma mãnh lượn lờ không chủ đích rồi lại không báo trước lướt mạnh qua địa phương tối mẫn cảm, nghe Bạch Sanh hét lên một tiếng, đạt cao triều lần đầu tiên trong đời.
Trước mắt như pháo hoa nổ tung, khung cảnh nhòe đi, nặng nề rơi vào mê man.
Chỉ trải qua thiển độ tiêu ký đã kích động như vậy, không biết tiêu ký chiều sâu còn như thế nào?!
Giang Huyền Tranh chồm người lên, giúp Bạch Sanh vén mấy sợi tóc tán loạn, hơi thở cũng dần bình ổn trở lại. Lúc này Bạch Sanh ngoan ngoãn ở trong vòng tay nàng mà ngủ, không mộng mị, mặt nhỏ vẫn chưa thôi ửng hồng, phiến môi mềm đầy đặn khiêu dụ đến thưởng thức.
"Bạch Sanh..." Giang Huyền Tranh đem nàng ghì chặt ở trong lòng, ấn xuống một nụ hôn: "Bây giờ là của em rồi, đừng hòng bỏ chạy."
Một đêm an tĩnh trôi qua...
...
Song song với thời kỳ động tình là giai đoạn phụ thuộc, omega lúc này rất thích bám dính alpha đã tiêu ký mình, một khắc cũng không muốn rời. Nếu như lúc này được alpha âu yếm chiều chuộng, omega đều sẽ hạnh phúc đến mức có chết cũng sẽ mỉm cười mãn nguyện.
Trừ giờ học trên lớp ra, thời gian còn lại Bạch Sanh đều bám dính Giang Huyền Tranh không buông. Sau khi thực hiện thiển độ tiêu ký Giang Huyền Tranh mới phát hiện vết thương ở chân Bạch Sanh đã khép lại hoàn toàn, chỉ còn lại một vết sẹo mờ không đáng kể.
Tương thích đến mức có thể chữa trị được thương thế thì quả không tầm thường rồi!
Tuy vậy Bạch Sanh cũng không dùng chân mình để đi, nhất quyết bắt Giang Huyền Tranh ôm đi cho bằng được, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn. Không biết rõ phẩm cấp của Bạch Sanh nên Giang Huyền Tranh không biết khi nào kỳ động dục kết thúc, nhưng mà kéo dài càng lâu càng tốt, nàng vẫn muốn nhìn thấy Bạch Sanh chủ động.
h chiều có mặt ở trong phim trường, hình ảnh Giang Huyền Tranh cõng theo Bạch Sanh đang bị thương vào phòng quay cũng không có gì đặc biệt.
Bởi vì vấn đề không phải ở đó, mà là ở...
Bạch Sanh như bạch tuột bám lấy Giang Huyền Tranh, hé miệng làm nũng: "Đừng có đi, ở đây với chị, ôm chị đi mà~"
Giang Huyền Tranh kiên nhẫn dỗ dành: "Ngoan nào, em đi một chút rồi trở lại ngay, nhé?"
"Không muốn! Không muốn!"
"Sanh nhi, ngoan đi nào." Giang Huyền Tranh nghiêng đầu ấn lên gò má Bạch Sanh một nụ hôn: "Tối nay sẽ làm thịt sườn cho chị ăn."
"Hứa rồi đó." Bạch Sanh há miệng phụng phịu: "Hôn một cái rồi đi."
Giang Huyền Tranh cực kỳ vui vẻ mà đáp ứng yêu cầu của Bạch Sanh, môi chạm môi một cái, trong lòng đều là mật ngọt.
Đạo diễn Lý cảm thấy ánh sáng tình yêu kia quá chói mắt, đều chói mù mắt bọn cẩu FA trong phim trường!!!
Cái gì mà Sanh nhi? Chỉ mới một ngày đã tiến triển đến mức này rồi sao?
Đạo diễn Lý hướng ánh mắt ngưỡng mộ của fan dành cho thần tượng, trong lòng nghĩ thầm phải tìm Giang Huyền Tranh hỏi rõ bí quyết tán đổ omega mới được!!!
Phía bên Dịch Lăng không tốt đẹp chút nào, hôm qua vừa mới bày tỏ với Giang Huyền Tranh hôm nay đã thấy nàng ấy quấn quýt cùng một chỗ với Bạch Sanh, đây là cố tình chọc giận nàng?!
Vừa vặn Hàn Thuần và Chu Lệ cũng tới, thấy Giang Huyền Tranh và Bạch Sanh dán chung một chỗ thì bất khả tư nghị, gì đây? Tổ hợp diễn kịch không cần máy quay à?
Nhưng Hàn Thuần phát hiện có chỗ không đúng, ánh mắt của Bạch Sanh cũng đúng, kia là mê muội mà nhìn chằm chằm Giang Huyền Tranh, hoàn toàn không phải là giả vờ. Loại ánh mắt này Bạch Sanh cũng đã từng dùng trên người nàng, ánh mắt kia chưa từng thay đổi, chỉ có đối tượng được nhìn bằng ánh mắt ấy đã không phải là nàng nữa rồi.
Chưa bao lâu mà Bạch Sanh đã có người mới, chỉ có nàng ngu ngốc mới nghĩ nàng ta thật lòng với mình. Hàn Thuần cười giễu một tiếng, tiếp tục cùng Chu Lệ khanh khanh ta ta đi vào phim trường.
Mãi một lúc Giang Huyền Tranh mới thoát ra được trư trảo của Bạch Sanh, tiếp tục diễn những phân đoạn còn lại trong kịch bản.
Sau cái ngày diễn vở Cinderella, tình cảm giữa Hữu Hi và Thu Vỹ tăng thêm một bật, đã trộm liếc nhìn nhau trong giờ học, đưa nhau về tận nhà rồi chúc ngủ ngon.
Hôm nay đạo diễn quyết định quay cảnh trong lớp học, thời gian một năm sau đó, lúc Hữu Hi và Thu Vỹ nói lời tạm biệt sau cùng, vì cả Hữu Hi và Thu Vỹ đều chọn thi vào trường đại học khác nhau. Cũng chính trong ngày hôm đó Hữu Hi mới nhận rõ trái tim mình đã hướng về ai, đã muốn giữ chặt lấy ai bên cạnh mình, không giống năm đó bỏ rơi Thu Vỹ.
Giang Huyền Tranh xem lại kịch bản, sẵn tiện đưa lại cho trợ lý Tô.
Đạo diễn Lý nheo nheo mắt, nói: "Diễn!"
Thu Vỹ ngồi yên lặng ở một góc lớp, ánh mắt buồn thảm hướng ra ngoài cửa sổ, trái tim trong ngực vẫn không ngừng run lên trong đau đớn. Khoảnh khắc này bốn phía lớp học vắng lặng, chỉ còn một mình Thu Vỹ, nàng ngồi đến chơ vơ, bóng lưng đổ xuống sàn nhà càng thêm tịch liêu.
Ngay lúc đó Hữu Hi từ ngoài cửa chạy vào, trên trán đều là hãn.
Bạch Sanh nhìn thấy Giang Huyền Tranh liền mừng rỡ đứng dậy định kêu nàng thì bị đạo diễn Lý một phát lôi xuống lại, đem nàng thẳng thừng ấn vào ghế.
"Ngồi yên!"
Nói xong còn trợn mắt nhe răng đe dọa.
Bạch Sanh rụt cổ lại, sợ sệt kéo túi xách của mình.
Hữu Hi ở bên này đã chạy đến trước mặt Thu Vỹ: "Cậu sẽ thi vào trường đại học đó sao?"
Thu Vỹ mím mím môi, gật đầu: "Phải, mình sẽ... mình sẽ đến một thành phố khác để học đại học."
"Vậy..." Hữu Hi run rẩy hỏi: "Khi nào cậu trở về?"
"Có thể mình sẽ không trở về nữa." Thu Vỹ cúi đầu trộm lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên rạng rỡ mà cười: "Mình sẽ giữ liên lạc, cậu yên tâm nhé!"
Hữu Hi cứ đứng lặng như vậy, cuối cùng cũng chỉ nói được một tiếng: "Ân."
Thu Vỹ rũ mi che giấu bi thương trong mắt, có thể gặp Hữu Hi lần cuối, nàng đã không còn gì để tiếc nuối nữa. Chân bước nhanh lướt qua đối phương, lưu lại cũng chỉ là màu nắng nhạt nhòa buông mình bên bệ cửa sổ.
"Thu Vỹ!"
Hữu Hi quay lại bắt lấy cổ tay Thu Vỹ, dùng chút sức đã có thể đem nàng kéo vào lòng.
Bên cạnh xẹt qua tiếng gió, đạo diễn Lý rùng mình nhìn qua, chỉ thấy chiếc ghế nhựa bị lật ngửa trên đất còn Bạch Sanh cư nhiên biến mất rồi!?
Ngẩng đầu lên, máy quay vẫn đang chạy, còn đang quay...
Bạch Sanh hùng hổ gạt Dịch Lăng ra, giống như mẫu hổ mà rống lên: "Ai cho cô ôm A Tranh!? Ai cho cô ôm A Tranh!!!?"
Dịch Lăng sợ đến lùi lại hai bước, trợn trắng mắt, Bạch Sanh dám làm càn ở phim trường hay sao?
Giang Huyền Tranh vội chụp Bạch Sanh lại, hoảng trương giải thích: "Chỉ là quay phim thôi, Sanh nhi, đừng nháo mà!"
"Quay phim gì mà lại ôm ấp nhau như vậy chứ?" Bạch Sanh rống vào mặt của Giang Huyền Tranh: "Phim tình cảm hay là phim cấp ba? Hay là cô dám ở sau lưng tôi day dưa với nha đầu này? Hả!?"
Giang Huyền Tranh đổ một đầu mồ hôi lạnh, thiên a, đáng sợ quá!!
"Kia là kịch bản của chị viết mà, em chỉ diễn lại như vậy thôi."
"Tôi không có viết mấy cái kịch bản như vậy!" Bạch Sanh chỉ tay vào chóp mũi của nàng mà mắng: "Là cô cố tình diễn thêm vào! Cô muốn ôm cô ta như vậy hay sao? Hả? Cô muốn ôm thì đi mà ôm cô ta, đừng có về nhà nữa!!"
Nói xong liền chạy đến chỗ cái ghế bị xô ngã, cầm lấy túi xách của mình một đường hùng hổ bỏ đi.
Cả phim trường rơi vào hoảng hốt, omega ghen lên đúng là đáng sợ quá đi!!!!
"Sanh nhi!!"
Giang Huyền Tranh vội vàng hướng đạo diễn Lý xin lỗi rồi đuổi theo Bạch Sanh.
Đạo diễn Lý nuốt một ngụm nước bọt, đưa mắt nhìn trợ lý Tô: "Bạch... Bạch Sanh như vậy, thật khiến tim bảo bảo văng ra ngoài!"
Trợ lý Tô khom người vuốt ngực cho đạo diễn Lý: "Đạo diễn Lý yên tâm, đây cũng là tâm lý của omega, ghen tuông một chút thôi không có gì đáng sợ."
Tuy vậy nhưng nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Bạch Sanh, đạo diễn Lý liền hít mấy ngụm lãnh khí.