"Nhân vật chính của chị đều như vậy sao?"
Giang Huyền Tranh vừa giúp Bạch Sanh bóp chân vừa hỏi, trên mặt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
"Phải a, rất có cá tính đúng không?" Bạch Sanh buông quả táo bị cắn mất một nửa ra khỏi miệng, đặc biệt đắc ý: "Alpha đầy bản lĩnh, omega thì vô cùng quyến rũ, thật sự tuyệt vời!"
Nói xong liền há miệng cắn thêm một ngụm táo!
Giang Huyền Tranh nhịn không được mà tạt nước lạnh Bạch Sanh: "Em cảm thấy mười người thì hết chín người là song sinh rồi."
Bạch Sanh: "..."
Trái táo trên tay lộp bộp rơi xuống đất, mãi đến khi đụng cánh cửa mới chịu dừng lại. Trực tiếp ném laptop qua một bên, Bạch Sanh nhào đến chụp lấy hai vai của Giang Huyền Tranh ra sức gào thét.
"Em nói như vậy là sao? Hả? Đang chê kịch bản của chị hay sao? Hả!?"
Giang Huyền Tranh bị lắc đến chóng cả mặt, vội vàng ngăn Bạch Sanh lại: "Em chỉ đang nhận xét thôi mà!!"
"Nhận xét?" Bạch Sanh buông cái vai đáng thương của Giang Huyền Tranh ra, nghi hoặc: "Có ý tốt như vậy?"
"Tất nhiên rồi." Giang Huyền Tranh đỡ lấy hai vai của mình, khổ sở nói: "Em cảm thấy Á Cơ và Lý Quân chả khác gì nhau, đều một dạng lạnh lùng alpha, chẳng có chút thay đổi."
Bạch Sanh ôm tim ngã quỵ!
"Ây, chị làm sao vậy?"
Bạch Sanh nâng chân không bị thương đá vào Giang Huyền Tranh: "Quá đáng, có vai diễn rồi giờ lại chê kịch bản."
Nói xong còn rấm rức ôm chăn khóc.
Giang Huyền Tranh: "..."
"Em chỉ là nhận xét thôi, không được hay sao a?" Giang Huyền Tranh nhỏ giọng nói: "Sao không thay đổi tính cách alpha? Biến thành một cái si tình ôn nhu chẳng phải càng hay hơn sao?"
Ý cười trong mắt Bạch Sanh mất đi, biến thành ảm đạm.
Thay đổi sao?
Trước giờ nhân vật của nàng đều là dựa vào tính cách của Hàn Thuần, nàng viết tác phẩm nào đều nghĩ đến Hàn Thuần đầu tiên, bây giờ bảo nàng đổi, nàng biết đổi thế nào chứ?
"Chị..." Bạch Sanh quẫn bách: "Có thể chị không đổi được..."
Trong lòng Giang Huyền Tranh hiểu rõ, khi đọc kịch bản đã nàng biết hai nhân vật chính là viết dựa vào tính cách của ai. Chính vì biết rõ như vậy nên nàng mới muốn Bạch Sanh thay đổi, dứt khoát đem kẻ cặn bã kia ném ra xa khỏi cuộc sống của hai người, có như vậy Bạch Sanh mới dễ dàng tiếp nhận nàng.
"Không thử sao chị biết không được?" Giang Huyền Tranh ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm túc nói: "Thử thay đổi xem, biết đâu còn khiến kịch bản của chị được nhiều ngươi yêu thích hơn? Nghệ thuật không thể rập khuôn mà phải có sự đột phá mỗi ngày, chị chỉ viết một kiểu nhân vật người xem sẽ thấy nhàm chán."
"Em nói cũng đúng."
Sớm đã nghĩ nên mau chóng quên đi Hàn Thuần, có thể thay đổi thì càng tốt, không nghĩ ngợi nhiều đã gật đầu đồng ý.
"Được, chị sẽ thử thay đổi, cơ mà..." Bạch Sanh lo lắng nói: "Trước đây chị viết kịch bản đều dựa vào tính cách thực tế của người thủ vai nhân vật chính, bây giờ chị biết lấy ai là cơ sở hình tượng đây?"
"Lấy em này!" Giang Huyền Tranh dang tay ra, cười nói: "Có thể làm hình tượng cho nhân vật của chị không?"
Bạch Sanh nhìn tiểu nha đầu nhà nàng từ trên xuống dưới, ừm, không tệ, có thể xây dựng được một nhân vật có tính cách và hoàn cảnh khá đặc biệt. Trên người Giang Huyền Tranh tản mát không phải khí tức của một người hoàn hảo vô khuyết, càng không phải dạng cao phú soái, kiểu rất thực tế rất giản dị. Giống như ôn tuyền ấm áp, không cách nào giữ lấy bên mình nhưng có thể đắm chìm trong vô hạn ôn nhu từ ôn tuyền mang lại.
Là mẫu alpha ấm áp si tình!!!
Hai mắt Bạch Sanh lóe sáng, nhào đến ôm chầm Giang Huyền Tranh: "Nha, tiểu Huyền Tranh của chị lợi hại nhất, chị đã có ý tưởng cho bộ phim mới rồi đây!!"
Giang Huyền Tranh chưa kịp phản ứng đã bị Bạch Sanh ôm chặt, đặc biệt hưởng thụ chủ động của đối phương. Còn chưa kịp hưởng thụ hết chủ động kia thì đã bị Bạch Sanh lưu loát đẩy ra, tiếp tục lôi laptop ra viết kịch bản, hoàn toàn không đoái hoài đến nàng.
Giang Huyền Tranh ghen tỵ muốn chết, nàng như vậy còn thua cả cái kịch bản kia!?
Buồn bực bước xuống giường tìm một ly nước uống hạ hỏa, đúng là biết cách chọc tức nàng!
Uống nửa ly nước cơn giận cũng tan gần hết, Giang Huyền Tranh hé miệng định nhắc nhở Bạch Sanh ngủ sớm, vạn vạn không ngờ đến nữ nhân này cư nhiên không biết bảo vệ chính mình.
Váy ngủ màu hồng phấn bị kéo lệch lên đến nửa mông, để lộ quần lót cùng một màu với váy ngủ, phơi bày cặp mông đầy đặn cùng đôi chân mềm mại trắng nõn của mình ra ngoài.
Rõ ràng là không ý thức được nàng là alpha, luôn nghĩ nàng chỉ là một đứa nhỏ cùng giới tính với nàng ấy!!!
Âm thanh đáy ly chạm vào mặt bàn vang lên tiếng lạch cạch, Giang Huyền Tranh một đường bước lên giường, không nói không rằng mà nằm xuống bên cạnh, bàn tay cũng lướt qua đùi non nhẵn nhụi của đối phương.
Nếu nàng không hành động gì, đối phương sẽ luôn cho rằng nàng là một đứa trẻ!!
Bạch Sanh giật nảy người, mặt nghẹn đỏ bừng lên, quay lại định quát Giang Huyền Tranh một tiếng lại không ngờ vừa xoay một cái đã rơi vào vòng tay ấm áp của đối phương.
Đôi thủy mâu nhu tình tản mát hào quang, trong đáy mắt đều là hình ảnh của bản thân khiến Bạch Sanh còn nghĩ mình là một tình nhân nhỏ đang được Giang Huyền Tranh âu yếm trong lòng.
Vô thức đưa hai tay ra trước ngực né tránh đụng chạm: "Em... em muốn làm cái gì vậy?"
"Em có làm cái gì đâu." Giang Huyền Tranh đáy mắt đều là giảo hoạt: "Em chỉ muốn xem vết thương của chị, nào ngờ chị xoay người một cái rơi cả vào lòng em."
Gò má Bạch Sanh đỏ bừng bừng lên, xấu hổ đẩy Giang Huyền Tranh ra: "Được rồi, là chị sai, em mau buông chị ra."
"Làm sao được a?" Giang Huyền Tranh cúi đầu phun từng chữ nóng hổi bên tai của Bạch Sanh: "Cô bé quàng khăn đỏ rơi vào miệng sói rồi, còn muốn chạy đi đâu? Hửm?"
Lúc này Bạch Sanh mới ý thức được tiểu nha đầu này là alpha, còn nàng là một omega không chút kiên kỵ nằm trong vòng tay của tiểu nha đầu, đúng là không biết xấu hổ viết như thế nào nữa mà.
Thân thể đụng chạm quá gần, tin tức tố đều sắp kìm không được rồi, Bạch Sanh giãy dụa né tránh ôm ấp thân cận của đối phương.
"A Tranh, đừng... đừng sát như vậy..."
"Sát lắm sao?" Giang Huyền Tranh ở bên vành tai nhỏ của Bạch Sanh thì thầm: "Còn chưa thấy sát mà, chỉ mới chạm vào da chị một chút, mới tắm ra thật sự rất thơm."
Lời nói kia quả có sức hấp dẫn, khiến Bạch Sanh trở nên mê muội, tiểu nha đầu này dán quá gần, nàng sắp không khống chế được tin tức tố của mình rồi. Bàn tay xấu xa lướt qua eo nhỏ, không biết làm cách nào mà luồn qua được váy ngủ mỏng tang, chạm vào da thịt mát lạnh bên trong.
Nha đầu này sờ thì thôi đi, còn... còn thở dài sung sướng bên tai nàng làm gì!?
Bạch Sanh mặt nghẹn đến đỏ bừng bừng, càng giãy dụa lại càng phấn khích, đây là cảm giác gì vậy a? Thân thể nhỏ cuối cùng cũng bùng nổ, tin tức tố omega ngập tràn khắp phòng, bức Giang Huyền Tranh phát điên!!!
Nhưng vì không muốn cưỡng ép Bạch Sanh, Giang Huyền Tranh đều là nhẫn nhịn, hôm nay nàng chỉ muốn cho nữ nhân này biết nàng không phải đứa nhỏ không hiểu chuyện, nàng đã có thể khiến nàng ấy vì mình mà phóng xuất tin tức tố.
Cảm giác da thịt chi thân dần mờ nhạt đi, Bạch Sanh chống đỡ mở mắt, tiểu nha đầu này cư nhiên... cư nhiên ôm nàng xong rồi ngủ!?
Đúng là biết chọc tức chết người!!
Bạch Sanh phát hiện mình vì một tiểu nha đầu mà không khống chế được tin tức tố, chuyện này đồn ra gương mặt già nua này của nàng biết giấu ở đâu đây?
Một đêm cứ như vậy mà mất ngủ...
...
"A Sanh, cậu sao vậy?" Lan Linh chỉ vào quầng thâm to đùng trên mặt của Bạch Sanh mà hỏi: "Tối hôm qua thức khuya viết kịch bản sao?"
"Không có..."
Bạch Sanh ũ rũ nằm trên bàn: "Không muốn thức khuya, nhưng ngủ không được?"
"Nya? Cậu mà cũng có lúc ngủ không được sao?"
Lan Linh chọt chọt gò má phúng phính của Bạch Sanh, ái ngại hỏi: "Chuyện gì mà khiến tiểu Sanh nhi nhà chúng ta không ngủ được đây?"
Nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, mặt đều đã nhiễm đỏ, cảm giác kia chân thật đến mức một người chưa từng trải qua da thịt chi thân như Bạch Sanh cũng phải quyến luyến.
Thật sự là mật ngọt chết người mà...
Liếc sơ một cái Lan Linh đã nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Sanh, trong lòng ái ngại, ây da~ Cái nhà đầu kia cũng hành sự mau lẹ thật đó~
"Hay là tiểu nha đầu nhà cậu..." Lan Linh đảo mắt, giảo hoạt cười: "Đã biết tình sự rồi?"
Bùng một cái mặt Bạch Sanh đã đỏ càng thêm đỏ, ngượng ngùng liếc Lan Linh một cái sắc lẻm: "Nói bậy."
"Nói bậy thì nói bậy, nhưng mà..." Lan Linh chọt chọt gò má nàng, hả hê cười nói: "Cậu đỏ mặt làm cái gì a?"
"Mình mới không có đỏ mặt!"
Bạch Sanh giãy nãy muốn đứng lên, mông nhổm dậy được cm lại nhớ đến chân mình vẫn còn bị quấn thành đòn bánh, bất đắc dĩ ngồi trở lại xuống ghế.
"Lâu ngày không gặp đã muốn bỏ đi à? Cậu là bạn bè kiểu gì thế? Uổng công mình xem cậu như khuê mật!"
Lan Linh bất mãn khoáy khoáy ly nước cam trong tay, đầy mặt ủy khuất nhìn chằm chằm Bạch Sanh, giống như muốn tố cáo nàng có sắc quên bạn!!
"Nếu cậu không nói mấy cái loạn thất bát táo đó mình sẽ bỏ đi sao?"
"Cái gì loạn thất bát táo chứ?" Lan Linh trừng mắt: "Đầu đất, không hiểu phong tình là gì?"
Đối phương thản nhiên nhét nước đá vào miệng ra sức nhai: "Phong tình là gì? Ăn được không?"
Lan Linh: "..."
Ai đó cho nàng mượn gậy đập chết cái kẻ không biết phong tình trước mặt đi!!!
"Thôi, không nói chuyện này nữa." Lan Linh đằng hắng một tiếng, đưa mắt nhìn sang Bạch Sanh vẫn còn nhai nước đá ở đối diện: "Mình bảo cậu đến đây là có một chuyện muốn thông báo với cậu."
"Ân, nói đi."
"Năm nay mình tốt nghiệp rồi, có thể về sau sẽ khó có cơ hội cùng cậu đi làm chung một chỗ nữa."
Động tác tay của Bạch Sanh khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lan Linh, hai mắt đều đã phát sáng: "Thật sao? Chúc mừng cậu nha, giờ tốt nghiệp cậu đã có thể hoàn thành giấc mơ trở thành nữ doanh nhân nổi tiếng rồi!"
Vốn dĩ Lan Linh đã mường tượng ra rất nhiều tình huống, giả sử Bạch Sanh buồn bã hay thậm chí là thất vọng vì quá khứ không thể học đại học, nhưng không, dù cho nàng ấy ở trong hoàn cảnh nào đều sẽ chân thành chúc mừng cho nàng.
Chính vì như vậy mà hơn mười năm qua, Lan Linh và Bạch Sanh vẫn là bạn tốt, rất rất tốt, có thể xem nhau như chị em trong nhà.
Lan Linh thành công Bạch Sanh chúc mừng, Lan Linh bỏ nhà ra ngoài sống để theo đuổi giấc mơ của mình vẫn có Bạch Sanh ở bên cạnh ủng hộ, cùng nhau làm việc, cùng nhau nỗ lực. Bạch Sanh có chật vật với cuộc sống thế nào vẫn có Lan Linh ở bên cạnh giúp đỡ, phấn đấu vì tương lai cùng dùng đôi mắt rực rỡ ánh sáng mà nhìn cuộc sống.
Không thẹn với hai từ 'khuê mật'!
Trong lòng Lan Linh có điểm xúc động, nói tiếp: "A Sanh, mình thành công rồi nhất định sẽ giúp đỡ kịch bản phim của cậu, nhất định là như thế!!"
Bạch Sanh híp mắt cười: "Nếu vậy sau này phải nhờ Lan tổng tích cực PR cho kịch bản của mình rồi!"
Cả hai đồng loạt cười lớn, có thể người khác sẽ cười giễu các nàng, nhưng ước mơ vẫn chưa từng thôi nung nấu trong tim. Đúng lúc đó tiếng chuông gió treo ngoài cửa vang lên thu hút sự chú ý của hai người, không ai nói ai đều ngẩng đầu lên nhìn thử.
Người ngoài cửa tiến vào, tóc dài qua thắt lưng nhẹ nhàng tung bay, đôi thủy quang linh động trong veo, bước chân hướng bàn hai người mà bước đến.
Lan Linh ý vị thâm trường mà nói: "Uy, cậu đi chưa được mười phút mà nha đầu đó đã tìm đến rồi à?"
Bạch Sanh nheo mắt: "Cậu nói vậy là ý gì?"
"Mình có nói cái gì đâu a~"
Hai người trao đổi thêm hai câu thì Giang Huyền Tranh cũng đã đến trước bàn của các nàng, đôi mắt ngập tràn tia ánh nhìn nhu hòa nhìn về phía Bạch Sanh.
"Một lát em có cảnh quay, chị muốn đi cùng không hay là em đưa chị về nhà nghỉ ngơi?"
"À, không cần đâu, chị đi với em cũng được."
Bạch Sanh cầm lấy túi xách ở bên cạnh, đối Lan Linh nói: "Mình đi trước nha, tiền nước mình sẽ trả cho."
"Để đó cho mình." Lan Linh rút thẻ tín dụng ra, đầy mặt đắc ý: "Để cho Lan tổng thể hiện một chút nào."
Bạch Sanh ha hả cười, cũng để cho Lan Linh thanh toán tiền nước hôm nay, đợi có dịp khác nàng sẽ trả lại.
Giang Huyền Tranh lưu loát đem Bạch Sanh ôm lên, đợi nàng nói tạm biệt Lan Linh xong thì mới nhấc chân dài rời khỏi tiệm cà phê.
Trong tiệm không có đến mười vị khách, Lan Linh ngồi nhìn theo đến khi bóng lưng hai người khuất xa khỏi tầm mắt của mình mới định đứng dậy thanh toán tiền nước.
Vạn vạn không ngờ đến lại đụng mặt một người cũng không mấy xa lạ.
"Lan tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Lan Linh nhướn nhướn mày: "Cô là Chu Lệ?"
"Phải."
Chu Lệ chậm rãi tháo kính mắt nhét vào túi xách, điều chỉnh lại áo choàng lông ấm áp trên người mình, nhất phái cao quý ngồi xuống đối diện Lan Linh.
"Xem xem, một đại tiểu thư danh giá như cô lại lại bỏ nhà ra đi vì Bạch Sanh hay sao? Đáng hay sao?" Chu Lệ gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Tôi sớm nhận không ra đại tiểu thư ăn mặc hoa lệ đứng trong sảnh chính của Lan gia năm đó nữa rồi."
Lan Linh không có bất kỳ phản ứng gì lớn, trên mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn muốn đứng dậy đi về.
"Lan tiểu thư gấp gáp làm gì chứ?" Chu Lệ bật cười, đưa tay chạm vào gò má của Lan Linh: "Tôi còn nhớ năm đó Lan tiểu thư đã không ngại bản thân là omega, đứng ra bày tỏ với Đặng tổng, kết quả thật đáng thương, Đặng tổng vì biết Bạch Sanh quan hệ mật thiết với Hàn Thuần, không muốn dính dáng đến người nổi tiếng mà từ chối cô."
"Chuyện đó bao nhiêu lâu rồi vậy mà cô Chu vẫn nhớ hay sao?" Lan Linh cầm lấy một đầu ống hút, lại không uống, đưa mắt nhìn nước cam sóng sánh trong ly thủy tinh: "Tôi cũng sắp nhớ không nổi bộ dáng của Đặng Khuynh."
"Thật sao?" Chu Lệ cong khóe môi: "Nhớ hay không trong lòng cô hiểu rõ nhất, hơn nữa tôi muốn nhắc nhở cô, năm đó vì cái gì mà Đặng tổng từ chối cô? Còn chẳng phải là do cô quen biết Bạch Sanh hay sao? Nếu năm đó không có Bạch Sanh, hẵn cô giờ đã là Đặng phu nhân rồi."
Nghe Chu Lệ nói xong, Lan Linh không chút nể mặt mà cười khẩy một tiếng: "Cô thật biết gây mâu thuẫn, chắc đã dùng thủ đoạn này không ít lần để chia rẽ tình cảm của người khác đi?"
"Tôi trước nay chỉ nói sự thật mà thôi."
"Đáng tiếc thật."
"Sao?"
Chu Lệ còn chưa kịp hiểu gì thì Lan Linh đã đứng dậy, đem tiền nước đặt xuống bàn, ánh mắt lãnh liệt quét qua khiến người khác không rét mà run.
"Năm đó tôi có thể từ bỏ Đặng Khuynh nhưng chưa bao giờ nghĩ cùng Bạch Sanh nhất đao lưỡng đoạn, trên đời này ai cũng có thể phản bội tôi nhưng tôi tin chắc rằng Bạch Sanh sẽ