Nguyễn Miên Miên mang theo lo lắng lờ mờ đi ngủ.
Nhưng mà đến buổi tối,cô bị một cái gì xù lông làm co thức tỉnh, cô mở đèn bàn trước giường, nhìn thấy trước ngực mình có một con vật nhỏ bé trợn tròn hai mắt….
“Mèo…… mèo con……” Nguyễn Miên Miên cảm thấy rợn tóc gáy.
Cô rõ ràng không có mang con mèo này đến đây nhưng mà nó lại làm sao có thể xuất hiện ở trong này?! Thật đáng sợ……
Nguyễn Miên Miệt thật sự nghĩ mình đang nằm mơ ……
Mà con mèo này một chút giác ngộ cũng không có, ngược lại dùng sức chui vào trong lòng cô, dùng sức chà chà hai điểm trước ngực cô, hắn ỷ vào cô không có phát giác sự tồn tại của hắn, cho nên, mới dùng sức chiếm tiện nghi của cô……
Mà Nguyễn Miên Miên có chút kỳ quái, suy nghĩ của cô cũng không biết bị mang về phía nào,vừa rồi cô còn cảm thấy thực quỷ dị, hiện tại…… Hiện tại…… người cô không hiểu sao lại choáng váng ……
Sau đó, trước mắt của cô xuất hiện một mảnh quỷ dị không gian, cả người cô như là bị hút vào một không gian khác.
Tất cả đồ vật trong phòng gì đó đều không thấy ……
“Meo meo……” Khi Nguyễn Miên Miên tỉnh táo lại phát hiện không thấy mèo con ……
Nguyễn Miên Miên nhìn cảnh sắc chung quanh núi xanh nước biếc, cảm thấy rất quỷ dị, mà nơi này cũng có núi thật sự bởi vì cô nhìn tường rào cách đó không xa….
Giống như cái cung điện mà cô đang bị lạc trong đó……
Nguyễn Miên Miên bừng tỉnh cơn mộng bất lực đi phía trước ……
Sau đó đột nhiên nhìn đến hai người con gái đi về hướng này,Nguyễn Miên Miên ngây ngẩn cả người, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, bởi vì hai cô gái kia trên đầu, rõ ràng có một đôi lỗ tai thỏ và một đôi lỗ tai mèo……
Cô kinh ngạc tiêu rồi, hai người kia cũng là nhìn cô chằm chằm sau đó liếc mắt một cái, khinh thường bĩu môi, cô gái thỏ nhìn cô gái mèo nói:“Loại giống như bà lão này, vương tử sẽ không coi trọng, nhất định là nhầm rồi……”
Nguyễn Miên Miên như lọt vào trong sương mù.
Bà lão…lão?! Là nói cô sao?!
Điên rồi……
Miêu nữ khinh thường ngắm cô liếc mắt một cái,“Cô năm nay bao nhiêu tuổi?! Muốn làm vương phi của vương tử chúng ta, phải trẻ tuổi xinh đẹp……”
“Tôi, tôi hai mươi sáu……” Nguyễn Miên Miên trả lời qua loa, lập tức lo lắng hỏi,“ Vương tử các người là ai?! Tôi vì sao lại ở chỗ này?!”
Miêu nữ cũng không trả lời lời của cô, chẳng qua phối hợp với cô gái thỏ nói:“Nói như vậy, hai mươi sáu tuổi đã rất lớn, ít nhất ở trong loài người là như thế…… Thật là không hiểu, vương tử điện hạ làm sao có thể coi trọng một bà lão loài người nhỉ?!”
Nguyễn Miên Miên nổi giận, bà lão, bà lão…… Cứ kêu cô là bà lão là có ý gì chứ?!
Nhưng mà cô ráng nén cơn giận giữ,không mở miệng.
Cô gái thỏ lại liếc mắt cô thêm một cái,“Cô đi theo chúng ta……”
Nguyễn Miên Miên do dự một chút rồi theo đi.
Đi theo các cô ấy, cảnh tượng đột nhiên trong nháy mắt biến hóa, gian phòng cung đình đã không thấy, trong vòng một giây nơi này thế nhưng lại biến thành giống như một hang động thần tiên, Nguyễn Miên Miên chốc lát hoảng hốt……
“Cô đi vào đi, vương tử ở bên trong chờ cô……” Cô gái thỏ và cô gái mèo nói xong liền bỏ đi.
Nguyễn Miên Miên quay đầu nhìn, lại phát hiện đã s ớm không thấy bóng dáng hai người đó……
Cô đành phải kiên trì đi vào, đèn hai bên hai bên đều rất sáng, cô đi xuống mấy bậc thang, sau đó mới nhìn đến một bãi đá thật lớn, phía trên thạch đài treo một viên dạ minh châu cực lớn làm trong sơn động càng sáng rực hơn.
Trên thạch đài có một người, thân thể đang nghiêng ở trên đó ăn nho, thấy không rõ mặt lắm……
“Anh,anh là ai……” Nguyễn Miên Miên nuốt nuốt nước miếng,“Vì sao muốn dẫn tôi tới nơi này?!”
Người nọ đột nhiên ngồi dậy,từ trên giường làm bằng ngọc thạch nhảy xuống, gương mặt tà mị…… Rất quen thuộc nha…… A a…… Nguyễn Miên Miên che miệng lại, kêu sợ hãi một tiếng, lui về phía sau từng bước, là, là Lam Dạ Ảnh……
Nhưng mà quần áo của hắn thật kỳ quái……như là ở trang phục cổ trang thường thấy ở tivi……
Ánh mắt tà mị kia,cô đương nhiên nhận ra……
“Anh,anh……” Nguyễn Miên Miên đầu lưỡi giống như thắt lại, nói không nên lời ……
“Ái phi của ta,gọi cô đến đương nhiên là cùng ta song tu……” Lam Dạ Ảnh tà mị cười xấu xa,từng bước một tới gần cô……
“Song, song tu?!” Nguyễn Miên Miên ngẩn ngơ, bị từ này làm cho trợn tròn mắt, giống như trong phim…… gặp quỷ a, nam nữ song tu, người đàn ông đến hấp hết tinh lực của người nữ…… Cuối cùng khô héo mà chết……
Thật đáng sợ, Nguyễn Miên Miên muốn quay đầu bỏ chạy nhưng mà chân đột nhiên ngừng lại, cố gắng mấy cũng không động đậy,cô muốn khóc cũng khóc không được,“Sao lại thế này?!”
Ngón tay tà ác của Lam Dạ Ảnh nâng cằm của cô nói:“Đương nhiên là muốn cô và tôi song tu, yên tâm đi,tôi sẽ không hút khô máu của cô nhưng song tu là rất có lợi cho công lực tăng nhiều nha……”
“Anh, anh cuối cùng là cái gì a, là quỷ hay là yêu quái……” Nguyễn Miên Miên bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh đều rơi xuống, cả người đều hiện ra trạng thái ngu ngơ…..
“Tôi sao…… Ha ha……” Lam Dạ Ảnh cười cực tà ác,“Tôi là mèo, cô không phải thường xuyên gọi tôi là mèo sao?!”
“Miêu, Miêu vương?!” Cả người của Nguyễn Miên Miên đổ mồ hôi lạnh.
“Trên thực tế,cô lầm rồi……” Lam Dạ Ảnh nâng cằm của cô lên để sát vào môi của hắn,cảm giác lạnh lẽo như băng xâm nhập vào làm Nguyễn Miên Miên rợn tóc gáy,“Nguyễn Miên Miên, cô không được chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tôi, hiểu chưa?! Không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Hồ vương tử được……”
Hồ, hồ ly?!
Hồ vương tử?!
Trò chơi giả dối như vậy a……
Trời ơi, Nguyễn Miên Miên xém chút ngất xỉu,khi hắn nói xong môi của hắn vững vàng mút chặt cánh môi của cô, nhưng cô lại không động đậy, không động đậy …… Không động đậy ……
“Anh,a…a…… anh là tên bị viêm cánh, đáng ghét, buông……” Nguyễn Miên Miên không lựa lời nói, trên thực tế, hắn chẳng những không có mùi lạ, trên người ngược lại rất thơm.
Những bất mãn còn lại của Nguyễn Miên Miên đều bị hắn hút vào miệng,người cũng không biết xảy ra chuyện gì, đã bị hắn ôm lên giường đá rồi……
Sương khói mờ mịt phát tán ra làm Nguyễn Miên Miên có loại cảm giác rất quen thuộc, ngoại trừ cảnh tượng không giống thừơng ngày,thân thể bọn họ dường như rất quen thuộc, giống như vô cùng thuần thục đã làm vô số lần ……
“A…… a a……” Thân thể của Nguyễn Miên Miên đều mềm nhũn, cả người xụi lơ ở dưới thân hắn, giống như gối lên trên bông, loáng thoáng nghe thấy hắn nỉ non,“Miên Miên…… Làm bạn gái của tôi…… Ở ta bên người tôi làm vương tử phi…… Ta thề, sau này chỉ có một mình cô là người phụ nữ của tôi, được không?!”
Hắn thuần thục đưa dị vật vào thân thể cô làm Nguyễn Miên Miên cả người mềm nhũn……
Cô không phải vừa mới thật sợ hãi sao?! Nhưng mà, vì sao đụng đến nơi quen thuộc và cùng hắn kích tình, cô không hề sợ hãi?!
Thật sự là chuyện tình quỷ dị……
Nguyễn Miên miên mơ hồ ngồi xuống phía trên đám mây, một lần lại một lần,cô chỉ nhớ rõ chính mình lao lên trên người đàn ông, giống như dây leo quấn lên thân cây tử đằng, thật thoải mái, thật thoải mái……
Sau đó, ở lại trong tiên cảnh dường như không muốn tỉnh lại