Bên kia, La Vực tới bãi đậu xe liền thấy Hiểu Quả đã ngồi bên trong, lẳng lặng tựa vào ghế ngồi, thấy y cũng chỉ nghiêng mặt, hai mắt to tròn lập tức nhìn y.
La Vực không nói gì, xoa đầu cậu, bảo tài xế lái xe đi.
Về tới biệt thự, La Vực dắt Hiểu Quả lên lầu, dọc đường đi Hiểu Quả đều ngoan ngoãn nghe theo.
Vào phòng, dì Chu mang quần áo tới, đặt vào tay Hiểu Quả.
La Vực cởi tây trang bỏ qua một bên, tháo cà vạt, vừa cởi cúc tay áo vừa đi tới chỗ Hiểu Quả vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Không tắm sao? Tôi và cậu vào chung.”
La Vực đứng trước mặt Hiểu Quả, cúi đầu nhìn phần tóc gáy vì tựa vào lưng ghế mà xẹp xuống của cậu.
Hiểu Quả không nói gì. Lát sau, cậu chầm chậm nghiêng người về phía trước, tựa trán trước ngực La Vực.
La Vực vươn tay, vuốt ve từ trán tới gáy cậu, cẩn thận cảm nhận: “Cậu khó chịu ở đâu à? Không sốt mà. Để tôi xem có phải vừa nãy ăn nhiều lại đau răng rồi không?” Y nâng mặt Hiểu Quả muốn xem vẻ mặt cậu, lại bị cậu giùng giằng từ chối.
“Không muốn…” Hiểu Quả nghiêng mặt, ôm chặt áo trong ngực: “Ưm… Đừng nhìn.”
La Vực nở nụ cười.
“Cậu sao vậy? Giận sao? Có phải đang giận không nào?”
Hiểu Quả không nói gì, hai má phình lên.
Ấy vậy mà lại giận thật.
Khóe môi La Vực cong lên, nhưng mau chóng bị y nén xuống. Y nghe trước ngực truyền tới giọng nói rầu rĩ.
“…Tôi không, giận.” Hiểu Quả như lẩm bẩm, lại như tự nhắc nhở mình. “Không được… Giận.”
“Không giận sao?” La Vực nói, tay mơn trớn làn da nơi cổ cậu: “Để tôi sờ xem nào, xem xem tim cậu có đập nhanh không, vì khi nói dối tim người ta sẽ đập thình thịch thình thịch. Thế nên… Hiểu Quả nói xem, giận với nói xạo cái nào hư hơn?”
Hiểu Quả bị La Vực dọa sợ, vội vàng rụt cổ muốn tránh, hai cái tai to to đều đỏ bừng vì ngượng, hệt như đang làm gì sai thật.
Đáng tiếc, La Vực không cho cậu tránh, một tay ôm cổ cậu, một tay vòng quanh eo cậu, cố định cậu trước ngực mình, cúi người hỏi: “Sao? Cậu có nói xạo không?”
Hiểu Quả chột dạ không cho La Vực nhìn mặt mình, rơi vào đường cùng thậm chí còn đẩy y ra định trốn, chỉ tiếc bị La Vực nhanh tay bắt về, ôm ngã xuống giường.
“Làm chuyện xấu rồi chạy, ai dạy cậu thế hả?” La Vực ghé sát vào tai Hiểu Quả, cố ý trầm giọng hỏi.
Hiểu Quả chớp chớp hàng mi, nét ngượng ngùng xen lẫn khổ sở và phiền muộn, khiến khuôn mặt vốn đơn thuần bỗng trở nên phức tạp khó cất thành lời, hệt như đang diễn một bộ phim, đặc sắc tới nỗi La Vực suýt đã bật cười.
Tuy nhiên, La Vực không nói thẳng ra, thấy Hiểu Quả hé miệng không nói, y bèn đổi một cách hỏi khác.
“Vậy cậu nói cho tôi biết đi, ai chọc cậu không vui?”
La Vực cứ nghĩ Hiểu Quả vẫn không thèm nhìn mình, nào ngờ cậu hơi ngừng lại, vươn ngón tay chọc chọc La Vực, chọc chọc rồi lại chọc chọc.
“Thì ra là giận tôi sao?” Ngực La Vực ngưa ngứa, y nắm ngón tay cậu trong lòng bàn tay mình, làm bộ kinh ngạc: “Tại sao vậy?”
Hai mắt Hiểu Quả đảo một vòng. Không biết cậu đang bị suy nghĩ phức tạp nào chiếm cứ, mà bỗng “Cộc” một phát cụng đầu vào ngực La Vực, cách lớp áo sơ mi mỏng manh, y có thể cảm giác được hơi thở nong nóng của cậu khi cậu nói chuyện.
“Ưm… Vì, vì, không muốn… ngủ.”
“Ngủ? Tại sao không muốn ngủ? Giờ đã tối rồi mà.” La Vực không hiểu.
Hiểu Quả vẫn lặp lại: “Không muốn, không muốn ngủ…”
“Vậy cậu đừng ngủ, tôi phải ngủ thôi, tắm xong tôi sẽ đi ngủ.” La Vực làm bộ muốn đứng dậy, kết quả bị Hiểu Quả nhào vào lòng.
“Không muốn, La Vực, ngủ!” Lần này cậu nói rất lớn, rành mạch từng từ, đôi mắt như hai đầm nước nhỏ nhìn thẳng vào mắt La Vực, phản chiếu ý cười trong mắt y.
Rốt cuộc, La Vực không kìm được, cong môi cười.
“Là không muốn tôi ngủ, hay không muốn tôi… Ngủ cùng người khác? Hửm?” La Vực hỏi sâu xa.
Hiểu Quả phải mất một lúc lâu mới phân biệt được hai ý này, cậu chậm rãi nói: “Không muốn, người khác.”
“Vậy muốn cùng ai?” La Vực vội hỏi.
Hiểu Quả ấy thế mà chẳng thẹn thùng chút nào, suy nghĩ kiên định giúp cậu trả lời hết sức dứt khoát, thậm chí còn vỗ ngực, hô to: “Cùng tôi!”
Trong lòng Hiểu Quả, La Vực cả ngày lẫn đêm đều ở cùng mình, không thể xuất hiện thêm người khác được đâu. Thế mà tại sao, hôm nay cái chị từng tới nhà hồi trước lại bỗng chạy tới đây, còn ôm La Vực nữa?! Cảnh tượng này khiến Hiểu Quả tức thì nhớ lại cảm giác khi bị đuổi ra khỏi phòng, đứng trước cửa tìm mọi cách đều vô dụng.
Hiểu Quả không thích thế, Hiểu Quả thấy khổ sở, thấy giận lắm. Cậu không thể giận được, chuyện lớn hơn nữa cũng không nên giận. Nhưng Hiểu Quả vẫn giận.
La Vực nhìn trọn ánh mắt thiết tha trong vắt của Hiểu Quả, trong đó vương nét oan ức ội nghiệp mà chính cậu cũng không ý thức được, chua chua ngọt ngọt, hệt như món thạch sữa chua mềm mềm vào ngày hè nóng nực. Hiểu Quả biết nhớ, biết lưu tâm, biết bận lòng, thực ra cũng không quá ngoài dự liệu của La Vực. Chỉ có điều, khi nó thực sự xuất hiện, La Vực vẫn sẽ cảm thấy kinh hỉ, mặc dù y luôn không để mình bận tâm chuyện đó như vậy.
La Vực chợt nhớ tới câu mình nghe được hôm nay.
Yêu là bản năng…
Dù cho hạt giống vốn yếu ớt, lại chịu thêm mưa dầm gió dữ, thế nhưng chỉ cần y luôn một mực chở che, vun đắp tưới tắm cho nó, thì sẽ có một ngày, bất tri bất giác, hạt giống kia sẽ trưởng thành, sẽ nở ra một đóa hoa khả ái mỹ lệ, có thể sẽ chẳng quá xanh tươi, chẳng quá cao lớn, nhưng sẽ là cái cây độc nhất, vừa quý giá vừa rất đỗi kiên cường, vững chắc.
Hiểu Quả thẳng thắn đáp xong, thấy La Vực cứ nhìn mình không nhúc nhích, ánh mắt y thâm thúy khiến Hiểu Quả bỗng hơi ngượng ngùng, cậu cong môi cười, vươn tay che đi ánh mắt đào hoa đang cuồn cuộn điên cuồng của y.
Nhưng mà, đâu thể ngăn La Vực mở miệng nói được chứ.
“Ngủ cùng cậu… Thế nào?”
La Vực hỏi, áp mặt lại gần, trán kề trán Hiểu Quả. Y hỏi hết sức chăm chú, hết sức tò mò.
Hiểu Quả cười khúc khích lắc lư đầu một lúc, đáng tiếc không tránh được y, đành ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Ừm, chính là thế này… thế này này…”
Nói xong, Hiểu Quả khẽ thơm lên má La Vực. Đây là điều thân mật mà mỗi tối trước khi đi ngủ cả hai đều thực hiện, vì vậy Hiểu Quả đã dần trở nên quen thuộc với nó.
Thơm thơm mấy cái mà La Vực chẳng phản ứng gì, Hiểu Quả đành hôn lên môi y.
La Vực để mặc cánh môi mềm thật mềm của cậu chạm lên môi mình, mãi một lúc lâu sau mới chầm chậm đáp lại nụ hôn của cậu. Miệng Hiểu Quả nóng hơn La Vực nhiều lắm, mỗi khi La Vực dùng đầu lưỡi ve vuốt khoang miệng cậu, y đều ngỡ như lưỡi mình sắp tan ra. Y càng hôn càng sâu, hôn đến mức Hiểu Quả sắp không thở nổi nữa mới chịu rời môi, đặt từng nụ hôn dọc theo cổ cậu.
Thân mật gần gụi như thế khiến Hiểu Quả vừa nóng vừa tê dại. Cậu khẽ rên, cơ thể như mềm nhũn. Nếu không phải có La Vực ôm ấp, chắc cậu sẽ ngã mất thôi, thế nhưng hai tay vẫn một mực ôm cổ y không buông.
Khi môi La Vực trượt đến xương quai xanh của Hiểu Quả, y bỗng nhận ra nơi đây cũng có vết tích mình lưu lại từ sớm. Ánh mắt y không khỏi sâu hơn một tầng, bất ngờ nâng đầu gối Hiểu Quả, bế cả người cậu lên.
“Thực ra có rất nhiều kiểu ngủ…”
“Ô?” Hiểu Quả mở to đôi mắt mờ sương, mơ hồ không rõ nhìn y.
La Vực khẽ hôn lên trán cậu, cười nói: “Lúc tắm sẽ nói cho cậu biết.”
Y vô cùng hưởng thụ cảm giác mỗi khi tinh thần và thể xác đều tới giới hạn của dục vọng như lúc này, thế nhưng, y càng thêm hưởng thụ, càng thêm hiếu kỳ xem liệu mình có thể chịu đựng tới khi nào, hoặc là, có thể chịu đựng cảm giác từng dây thần kinh trải dọc khắp cơ thể đều căng lên, như thể chỉ còn một chút là đứt đoạn bao lâu.
Ai biết được?
Có lẽ… Thử mới biết được.
Dù sao, nếu yêu là bản năng, vậy thì, dục vọng cũng vậy.
Mấy ngày sau, kỹ trúc sư Trần nhận được một email từ chỗ tổng giám đốc Tạ, trong đó liệt kê đầy đủ những thứ làng du lịch cần chỉnh sửa, đúng, hết sức đầy đủ, đầy đủ tới mức suốt bao năm làm việc tổng giám đốc Tạ chưa từng thấy có khách hàng nào phản hồi đầy đủ tới thế.
Mắt của tượng người thứ hai bên phải sàn phun nước trước cổng quá lớn… Lưng ghế nghỉ dưới cây ngô đồng ở ngã ba số ba màu quá nhạt… Đường rải đá cuội bên phải đường dành cho người đi bộ năm mét có khoảng cách quá rộng, chưa kể trong hồ có quá nhiều cá màu trắng??? Rốt cuộc mấy cái này là sao???
Tổng giám đốc Tạ kinh hãi.
“Lẽ nào là vì cậu bé ông chủ La dẫn tới hôm đó không hài lòng?” Ông chủ La nghe lời cậu ấy thật? Tình nguyện tốn sức chỉnh sửa mấy cái nhỏ xíu không đáng kể này sao? Xem ra người của Kình Lãng nói không sai! Thế mà hắn còn tưởng người này dễ nói chuyện!
Kiến trúc sư Trần tỉ mỉ xem lại phản hồi, trả lời tổng giám đốc Tạ.
“Không phải cậu bé ấy không thích những chỗ này.”
“Hả? Vậy thì tại sao?”
Kiến trúc sư Trần chững lại, liếc người đang nằm trên giường ngáy khò khò, rốt cuộc vẫn nuốt lời mình muốn nói xuống, chỉ thầm bất đắc dĩ.
Là bởi vì, vị này nhà mình… Thích mấy chỗ này.
==============[End thực sự]===================
Ừm, cuối cùng thì truyện đã hoàn thực sự là hoàn rồi, và vì anh La thích thú với việc tự thách thức dục vọng và sự kiên trì của bản thân, nên chúng ta không thể chứng kiến cảnh hai người hự hự hộ hộ với nhau (Dù chỉ là một câu kéo rèm T^T). Hy vọng hai người sẽ vịt nhau trong tương lai gần (メノ▼□▼)ノ.