Hiểu Quả là người giữ lời. Vì đã hứa với La Vực sẽ học máy tính, Hiểu Quả nhịn đau từ bỏ thời gian xem tivi hoặc chơi với Dưa Hấu sau giờ làm để học. Nếu rảnh, La Vực sẽ dạy cậu, không thì thầy Phương sẽ tới dạy.
Hiểu Quả học cũng không tới nỗi chậm, chỉ sau một, hai tuần, cậu đã biết cách khởi động và tắt máy, biết dùng chuột mở các phần mềm, còn thuận lợi tìm được phim hoạt hình mình muốn xem. Hiểu Quả vui vẻ suốt mấy ngày liền, vì đúng như La Vực đã nói, cậu tìm được rất nhiều thứ tốt trong máy tính.
Chẳng hạn như ảnh chụp, trong ảnh có cậu, có La Vực, có lúc cậu đứng trước lồng cho chim bồ câu ăn hôm hai người dạo chơi trong vườn sinh thái, có lúc cậu chăm chỉ làm việc, hái đào, rửa trái cây trong vườn, ảnh nào cũng có cả.
Thấy chính mình trong máy tính làm Hiểu Quả thấy thật thần kỳ, nhưng cậu không biết rằng, trong tay La Vực có vô số ảnh chụp như vậy, đây chỉ là một phần nghìn mà thôi.
Ngoài những bức ảnh này, Hiểu Quả còn thấy một số ảnh khác, ví dụ như rất nhiều giấy khen ghi tên cậu, rất nhiều phong cảnh tươi đẹp, khiến Hiểu Quả vừa kinh ngạc lại vừa có cảm giác quen thuộc, không biết là đã thấy trên tivi hay trong giấc mơ rồi. Cậu chạy đi hỏi La Vực, được nghe y bảo rằng, nếu Hiểu Quả thấy những thứ này là thật thì nó chính là thật, nếu thấy là giả thì nó chính là giả, thật thì giữ lại, còn nếu thấy là giả, không muốn nhìn thêm nữa vậy thì xóa đi, bởi vì mấy hôm trước cậu đã học được cách tự xóa ảnh rồi.
Hiểu Quả không hiểu ý La Vực, cũng chẳng biết phân rõ thật giả, nhưng cậu không xóa bức ảnh nào. Hiểu Quả chạm tay lên ngực, mỗi khi xem những bức ảnh này, nơi đó sẽ tê tê ê ẩm, lại cũng thật ngọt ngào ấm áp, hai cảm xúc đan xen vào nhau khiến Hiểu Quả thấy thật thần kỳ, cũng càng thêm tò mò với máy tính. Bởi vì cậu không biết… Cậu sẽ tiếp tục tìm thấy thứ gì khiến cậu vừa vui vẻ vừa đau lòng đây?
Thứ gì cũng đáng để chờ mong!
Nhờ động lực này, kỹ năng máy tính của Hiểu Quả tăng tiến hết sức ổn định.
Một buổi chiều nắng ấm, La Vực đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, Hiểu Quả bỗng chạy bình bịch vào, hớn hở kéo tay y ra ngoài.
La Vực đặt sách xuống: “Chuyện gì vậy?” Miệng thì hỏi thế, nhưng bước chân y đã theo cậu ra ngoài.
Hiểu Quả bước thật nhanh về phía trước, hưng phấn bảo: “Xem… Xem…”
La Vực đi theo Hiểu Quả vào căn phòng trước kia của cậu. Bây giờ, căn phòng này đã trở thành phòng sách con con của riêng Hiểu Quả, làm nơi chuyên dụng để Hiểu Quả ngồi chơi máy tính, để trưng bày những món quà và đồ chơi của cậu.
Vừa vào phòng, Hiểu Quả đã chỉ màn hình: “Cái này… Cái này…”
Trên màn hình là một bức tranh được tạo thành từ những nét vẽ non nớt ngờ nghệch. La Vực đặt một bảng chuyên dụng kết nối với máy tính để Hiểu Quả viết chữ, vì vậy cậu cũng có thể dùng nó để vẽ.
La Vực hỏi Hiểu Quả: “Cậu vẽ sao?”
Hiểu Quả dùng sức gật đầu, nghĩ nghĩ một lúc, khuôn mặt hơi lộ vẻ khổ sở: “Thầy, Phương… Không biết…”
Phương Tỉ đứng bên cạnh, nghe câu này không khỏi lúng túng, hắn đoán mãi không ra Hiểu Quả vẽ gì, không ngờ Hiểu Quả lại chạy đi tìm La Vực để hỏi.
La Vực cẩn thận nhìn thứ tròn tròn trừu tượng này một lúc, cười nói với Hiểu Quả: “Là Dưa Hấu hả, vẽ giống quá.”
La Vực vừa dứt lời, Hiểu Quả đã nắm chặt hai tay nhảy cẫng lên. Dưa Hấu bên cạnh như cũng cùng cảm giác với cậu, một người một chó hưng phấn đứng tại chỗ nhún nhảy, càng nổi bật vẻ mặt đen xì xen lẫn kinh ngạc của thầy Phương.
“La Vực, thật lợi hại!” Hiểu Quả nhào lên, túm chặt người tâm linh tương thông với cậu.
La Vực không hề kinh hãi, tiếp tục khen: “Là do Hiểu Quả vẽ đẹp nên tôi mới đoán được.”
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, thấy dì Chu bưng điểm tâm tới cho Hiểu Quả, La Vực liền thả cậu ra, đi qua một góc nghe điện.
Tiếng Hàng Nham vang lên từ đầu dây bên kia: “Ông chủ La, tuần này có một hội thảo nghiên cứu được tổ chức ở thành phố A, mời không ít chuyên gia nước ngoài nổi tiếng. Dr. Moore cũng có trong danh sách khách mời, tôi đã hỏi lịch trình của ông ấy, ông ấy có thể tới sớm hơn hai ngày, vừa kịp kiểm tra tổng quát cho cậu. Nếu cậu đồng ý, tối nay ông ấy sẽ lên máy bay, ngày mai chúng ta có thể bắt đầu luôn.”
Hàng Nham đợi La Vực trả lời, trong tĩnh lặng, có thể nghe từng tiếng hít thở nặng nề của hắn. Rõ ràng La Vực đã không còn giống trước đây, nhưng có lẽ đã quá quen với thái độ tiêu cực của La Vực, cho nên mỗi khi nhắc tới vấn đề này, Hàng Nham đều lo lắng bất an. Hàng Nham nghĩ, trừ khi La Vực hoàn toàn hồi phục, nếu không chắc hắn chẳng bao giờ yên lòng nổi!
Lúc này, La Vực đang mỉm cười nhìn Hiểu Quả ăn kem ốc quế. Ăn xong một cái cậu còn muốn ăn thêm cái nữa, đáng tiếc bị dì Chu ngăn cản. Bàn tay Hiểu Quả lúng túng ngừng giữa không trung, vẻ mặt ủy khuất tội nghiệp biết bao.
Khóe môi La Vực cong cong, giọng nói cũng hết sức dịu dàng.
“Ngày mai kiểm tra? Được thôi.”
La Vực cúp điện thoại, đưa cho Hiểu Quả một cái kem ốc quế, nói: “Hiểu Quả vẽ đẹp như vậy, được thưởng thêm một cái kem.”
Hiểu Quả cười híp cả mắt, chạy quanh La Vực hai vòng rồi mới cầm kem trên tay y, hành động hệt như Dưa Hấu đang nằm dưới đất, cũng không biết là ai học ai.
Dì Chu đành bất đắc dĩ rời đi. Phương Tỉ có lẽ cũng nghe thấy cuộc nói chuyện qua điện thoại của La Vực, được y gật đầu đồng ý liền ra ngoài chuẩn bị.
Hiểu Quả chạy một lúc lại ngoan ngoãn ngồi xuống trước máy tính, vừa ăn kem vừa cầm bút vẽ tiếp.
La Vực hứng thú đứng sau Hiểu Quả, cúi người ghé sát vào xem cậu vẽ, thấy cậu đang vẽ một người cao thật cao bên cạnh Dưa Hấu. Đang cắm cúi vẽ, Hiểu Quả nhận ra La Vực vẫn chưa đi, liền bắt đầu xấu hổ.
“Ô… Đừng nhìn…” Hiểu Quả lấy tay che màn hình.
La Vực nhíu mày, dường như không vui chút nào: “Tại sao không cho tôi xem?”
Hiểu Quả lại cười: “Vẽ xong, hẵng xem.”
La Vực hừ một tiếng: “Cậu là quỷ keo kiệt sao? Tôi còn cho cậu ăn thêm một cái kem, lẽ nào cậu quên rồi?”
Có lẽ mấy ngày nay La Vực quá nuông chiều cậu, đừng nói là giận, tới một chút hành động và lời nói khiến Hiểu Quả không vui La Vực cũng không làm, mấy lần sừng sộ lên cũng chỉ để đùa cậu, thế nên, Hiểu Quả có thể nhận ra cảm xúc của La Vực.
Cậu vẫn cười đến cong cong đôi mắt, vui vẻ đưa kem lên môi La Vực.
“Cho anh… Ăn, ngon.”
La Vực cảm giác thứ mềm mềm lạnh lạnh đang sát miệng mình, cảm thán: “Đừng tưởng cậu dùng cái này là mua chuộc được tôi, tôi không mắc lừa đâu.”
Nói tới đây, La Vực kìm không được liếc viên kem tròn tròn đầy dấu răng của Hiểu Quả: “Đã lâu tôi chưa nếm lại hương vị này rồi.”
Từ khi bị bệnh, La Vực phải kiêng rất nhiều món, sống lạnh chiên rán y đều không ăn được. Bây giờ, nhìn vệt kem trắng dính bên môi Hiểu Quả, La Vực bỗng thấy thèm thuồng muốn nếm thử.
“Nhưng mà… Tôi không ăn được, phải làm sao đây?” La Vực đáng thương hỏi.
Hiểu Quả có thể biết La Vực có giận hay không, nhưng cậu không đoán được La Vực có đang buồn thật hay không. Nghe La Vực nói vậy, Hiểu Quả tức thì không cười nữa, hàng mi cũng ủ dột rủ xuống.
Thấy Hiểu Quả không ngừng chớp mắt, dường như đang suy nghĩ xem phải làm thế nào, La Vực bỗng nở nụ cười.
“A, tôi nghĩ ra một cách, như vậy là được rồi…” Đang nói, y chợt hôn lên môi Hiểu Quả.
Hiểu Quả không kịp phòng bị liền bị La Vực đánh lén. Đầu lưỡi lành lạnh len vào miệng cậu, dịu dàng quét một vòng, chẳng mấy chốc đã lui ra ngoài.
“Ừm, thì ra là ngọt thế.” Hôn xong, La Vực cảm nhận dư vị, cười cười bình luận.
Hiểu Quả chép miệng, mặt cậu nóng bừng, nhưng vẫn không quên trả lời La Vực.
“Ừm, kem, ngọt…”
“Tôi nói cái khác.” La Vực phản bác.
Cái gì khác cơ? Hiểu Quả lại không hiểu.
Đáng tiếc, La Vực không có ý giải đáp cho cậu. Y kìm không được lại thơm lên má Hiểu Quả, nghiêm túc hỏi: “Vậy chờ cậu vẽ xong tôi sẽ xem, nhưng cậu muốn treo ở đâu?”
Hiểu Quả đã nghĩ xong từ trước rồi: “Trong phòng!”
Phòng khách đã treo hai bức tranh, một là tác phẩm của Hiểu Quả, còn một là món quà La Vực tặng cậu. Rõ ràng hai bức tranh khác nhau một trời một vực từ phong cách đến trình độ, vậy mà đặt cạnh nhau lại mang tới cảm giác hài hòa kỳ diệu. Không chỉ Hiểu Quả thích, mà La Vực cũng thường xuyên đưa mắt thưởng thức hai bức tranh. Treo thêm hai bức trong phòng cũng là ý hay, đi ngủ cũng có thể ngắm được.
La Vực nghĩ vậy, thầm quyết định.
Để Hiểu Quả tiếp tục vùi đầu sáng tác, La Vực xoay người xuống lầu.
Một thời gian ngắn trước y mới vẽ tranh, vì vậy giá vẽ và các dụng cụ khác vẫn còn được đặt trong sân. La Vực chỉnh giá vẽ, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, gió thổi dìu dịu trong ánh mặt trời ấm áp, thật thích hợp để sáng tác gì đó.
Từ nhỏ, La Vực đã thích rất nhiều thứ. Ngoài chơi đàn violon, vẽ tranh hay sưu tập mô hình, La Vực còn thông thạo cờ vây, piano, trà đạo. Khi còn khỏe mạnh thì bơi, đấu kiếm, cưỡi ngựa đều không thành vấn đề với y. Tuy nhiên, thay vì nói y đa tài đa nghệ, chẳng thà bảo y hồi nhỏ quá rảnh rỗi. Thời gian các bạn nhỏ khác chơi cùng bạn bè đều được y dùng để ở nhà làm những chuyện này. Nghe sao thật đáng thương, song La Vực lại không cảm thấy vậy. Đúng, không cảm thấy, không cảm thấy cô đơn, không cảm thấy lẻ loi, cũng không cảm thấy chẳng ai chơi cùng là chuyện không tốt, bởi vì ngay từ khi còn nhỏ, y đã quen rồi.
Chỉ là, thói quen cũng có thể thay đổi. Trước kia, y chưa từng nghĩ mình sẽ ghét ở một mình như bây giờ, thậm chí, còn sẵn lòng vì một người khác, đi học thứ gọi là yêu thích.
“Thay đổi… Thực sự là một điều kỳ diệu. Trước khi nó xảy ra, ta sẽ mãi mãi không biết nó tốt hay xấu, sẽ mang đến cho ta ảnh hưởng gì. Nhưng khi ta ý thức được sự thay đổi, thường thì đã tới lúc không thể không chấp nhận nó, chống cự chỉ càng hiện rõ sự vật lộn và bất lực của bản thân.”
La Vực vừa nói vừa cầm bút phác họa những đường nét đầu tiên, sau đó lùi về sau xem hiệu quả. Một lúc sau, không được đáp lời, La Vực không thể không dừng tay, nhìn về phía cửa sau của sân, nhẹ nhàng hỏi lại: “Chị thấy đúng hay không?”
Dứt lời, cành cây gần cửa hơi giật giật. Lát sau, một người chầm chậm bước ra, chính là La Bảo Điệp đã lâu chưa xuất hiện.
Chỉ mới qua vài tháng mà La Bảo Điệp đã hốc hác hẳn đi, cô ta mặc bộ đồ tối màu, ánh mắt mỏi mệt, sắc mặt xám trắng. Tuy trước kia La Bảo Điệp cũng không có quyền lên giọng trong nhà, nhưng ít ra cô ta vẫn là tiểu thư nhà giàu, nào ngờ giờ lại chẳng khác gì một kẻ chạy nạn đi tới bước đường cùng.
La Vực chẳng hề tỏ ra bất ngờ, chỉ cười hỏi lại vấn đề ban nãy.
La Bảo Điệp trả lời: “Cậu nói đến dễ nghe, nhìn thay đổi đến… Không phản kháng, không đấu tranh? Cậu có làm được không?”
La Vực bất đắc dĩ lắc đầu: “Khi đó tôi không làm được, cho nên… Gieo gió gặt bão.” Dường như cảm thấy thành ngữ này rất hay, La Vực lặp lại một lần, còn nở nụ cười.
“Hay, thật là hay…”
La Bảo Điệp đứng đối diện cũng cong khóe môi, song ý cười không thấm được vào đáy mắt.
La Vực cười đủ rồi, lại hỏi La Bảo Điệp: “Bảo Phàm ổn không?”
La Bảo Điệp không giấu giếm gượng gạo như ban nãy, thẳng thắn nói: “Nó không ổn… Nó không cai cờ bạc, bị bọn đòi nợ đuổi theo ngã từ tầng mười xuống, giờ liệt nửa người rồi.”
La Vực gật đầu, tay cầm bút không ngừng lại: “Haiz, còn trẻ mà, sao lại bất cẩn thế chứ.” Y chợt nhớ ra điều gì: “Phạm phu nhân… Chuyện của mẹ chị tôi cũng biết, mong chị nén bi thương.”
La Bảo Điệp gật đầu, khuôn mặt không lộ cảm xúc gì: “Tôi nhận được hoa của cậu rồi, đẹp lắm. Chắc cậu không biết, thực ra bà ấy rất ghét hoa tử la lan, loài hoa này mang nghĩa… “Vẻ đẹp vĩnh hằng”, ha ha, bà ấy bị ung thư da, cả người gần như thối rữa hết, cậu nói xem bà ấy thấy hoa này có vui nổi không? Trái lại hoa cúc nhăn nhăn nhúm nhúm cậu tặng lại hợp với bà ấy… Có phải cậu cũng không ngờ tới không?”
Hỏi xong, La Bảo Điệp lại lắc đầu.
“Không, không đúng, chắc hẳn cậu đã nghĩ đến rồi. Lúc đó tới cả tôi còn bỏ cuộc muốn ngừng điều trị, nhưng cậu vẫn khăng khăng muốn bà ấy sống, sống mòn sống mỏi chờ chết. Đây chính là kết quả cậu muốn, giờ cậu đã được như ý nguyện rồi…”