Qua tết Nguyên tiêu, đa số các công ty và trường học đều trở lại bình thường, tuy La Vực đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, nhưng hàng năm vào thời gian này Kình Lãng đều tổ chức một cuộc họp lớn, là ông chủ đương nhiên La Vực cũng phải tới dự họp.
Dạo gần đây khí sắc của La Vực đã khá hơn trước rất nhiều, mấy hôm trước Hàng Nham tới biệt thự cũng bất ngờ với tốc độ hồi phục của y, mặc dù sắc mặt La Vực còn hơi tái nhợt, nhưng cảm giác bệnh tật quanh quẩn y đã tiêu tán đi nhiều, chí ít đã khiến người ta có cảm giác “Người này đang sống khỏe mạnh”.
Trùng hợp hôm nay Hiểu Quả cũng đi học, La Vực không bảo người khác đón cậu, trước lúc đến công ty y tiện đường tới đón cậu, sau đó cả hai sẽ cùng trở về nhà.
La Vực bận dặn dò nhắc nhở Tiếu Tỉnh Dương đôi chuyện, vì vậy có đến muộn hơn một lúc, chưa đến trường huấn luyện y đã nhận được điện thoại báo Hiểu Quả đang ngoan ngoãn chờ ở cửa, bên cạnh là thầy giáo và hai chị em Từ Khoa Đông.
Hiểu Quả đang ngồi nghe Từ Khoa Đông nói phét. Sau chuyện bắt cóc lần trước, hai người đã sớm giảng hòa, quan hệ xem như không tệ. Hiểu Quả vốn không thích gây sự với người khác, còn Từ Khoa Đông tuy yếu nhưng lại tự thấy hài lòng với bản thân, vừa nhìn Hiểu Quả đã cho rằng cậu yếu hơn mình nhiều, không thể so đo với Hiểu Quả được, bình thường đi học còn hay giúp đỡ cậu, nhưng có phải càng giúp càng loạn hay không thì khó mà nói được.
Đang trò chuyện, Hiểu Quả vừa quay đầu đã thấy La Vực tới. Cậu tức khắc quẳng tiểu đồng bọn, chạy đến bám lấy La Vực, ngồi vào xe rồi mới nhớ ra phải tạm biệt mọi người.
La Vực cũng hiếm có chào hỏi chị em nhà họ Từ rồi mới bảo tài xế lái xe đi.
Trên đường, La Vực thuận miệng hỏi hôm nay Hiểu Quả đã học những gì. Hiểu Quả lập tức hớn hở báo cáo, nói nói một lúc lại quay về đề tài cậu mới tán phét với Từ Khoa Đông ban nãy.
Hiểu Quả bảo: “Cậu…Cậu ấy nói, cậu ấy nặn một cái, mì trôi lớn, lớn như cái xe… Sao lại lớn, lớn thế cơ chứ?” Hiểu Quả như gặp câu hỏi khó, khuôn mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi: “Tôi chưa thấy, lớn như thế, bao giờ…”
La Vực mặc comple chỉn chu, tóc tai gọn gàng, gương mặt tuấn tú ôn hòa. Y ngồi xe sang, cả người đều toát lên khí chất văn nhã, thế nhưng tất cả những điều này không hề ảnh hưởng tới việc y nghiêm túc thảo luận vấn đề “Mì trôi to như chiếc xe” với Hiểu Quả.
“Thế cậu ấy nặn to như vậy, nặn xong cho ai ăn?”
Hiểu Quả sửng sốt: “Ừm… Không biết nữa!”
La Vực phân tích cho cậu: “Lúc nặn bánh rất thú vị, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ vào bụng thôi.”
Hiểu Quả hết sức tán thành với La Vực, cậu cười đầy tự hào, giang hai tay nói: “Bánh tôi…tôi nặn, đều ăn hết rồi! La Vực cũng… Ăn hết luôn!”
La Vực chợt nghĩ tới bát bánh trôi kì quái ngày ấy, được vậy là còn nhờ dì Chu lựa những tác phẩm có thể bỏ vào nồi của Hiểu Quả rồi đó. Tuy thành phẩm chẳng đâu vào đâu, thế nhưng khi Hiểu Quả tự mình bưng bát bánh trôi tới trước mặt La Vực, cười lóng ngóng đọc câu chúc cát tường chẳng trọn vẹn “La Vực…mãi mãi, khai khai tâm tâm, diện diện viên viên” (chúc luôn vui vẻ) mà dì Chu mới dạy, một người vốn hay xoi mói, không thích ăn ngọt cũng chẳng ưa đồ nếp như La Vực lại vô thức nhận bát. Sau đó, trong tình trạng ngay chính La Vực còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, y và Hiểu Quả cứ thế tôi một miếng anh một miếng cho hết đống “Mì trôi” kia vào bụng.
Ngẫm lại, La Vực cũng tự thấy khó tin, không biết rốt cuộc y đã tiêu hóa hết chỗ bánh ấy kiểu gì. Nhưng giờ nghe Hiểu Quả nhắc tới, nụ cười trên khuôn mặt La Vực vẫn ngập đầy kỉ niệm vui vẻ.
Chớp mắt, xe đã tới công ty. Đây là trụ sở chính của tập đoàn Kình Lãng tại thành phố A, một tòa nhà cao ngất ngay giữa trung tâm khu phố buôn bán tấc đất tấc vàng. Xe của La Vực đi thẳng vào bãi đỗ xe, trợ lý Tiếu đã chờ sẵn, mọi người đi thang máy từ tầng hầm lên nơi làm việc.
Hôm nay, ngoài người phụ trách các bộ phận, còn có giám đốc các công ty chi nhánh và quản lý của các nhà hàng, khách sạn thuộc công ty. La Vực nghỉ ngơi đã lâu, đây là lần đầu tiên y quay về trụ sở chính. Mặc dù trong thời gian y bị bệnh các lãnh đạo cao tầng có tới thăm, nhưng chẳng mấy ai được gặp y trực tiếp, vì vậy hôm nay biết tin sếp tới, mọi người ai nấy đều vội vàng tới tỏ lòng trung thành, không quên báo cáo công việc trong suốt thời gian qua, có thể đoán được La Vực sẽ bận rộn tới chừng nào.
Nhiều vị trí trong phòng họp đã có mặt, không ít người còn đứng chờ trước cửa thang máy để nghênh đón sếp.
Song khi thang máy mở cửa, rất nhiều người đang định tiến lên phía trước không khỏi sững bước, không biết làm sao khi thấy mục tiêu bên trong.
Vẫn là Tiếu Tỉnh Dương phản ứng nhanh, vẫy tay để các vật cản này tránh đường cho La Vực.
La Vực tâm trạng không tệ, y không để ý đến những ánh mắt mờ mịt hay thâm ý hai bên trái phải, thản nhiên nắm tay Hiểu Quả, thậm chí còn nở nụ cười thân thiện với mọi người xung quanh, làm họ giật mình thon thót rồi mới đi đến phòng làm việc.
Chuyện sếp bọn họ nuôi một người có vấn đề trí não cả thiên hạ đã sớm biết, hơn nữa bọn họ ở cấp bậc này, không ít người tham gia buổi kí hợp đồng ở khách sạn lần trước, kể cả những người không tham gia cũng lén lút nghe được đủ loại phiên bản do người khác rỉ tai đưa chuyện. Đa số đều thấy hoang đường vô lý, tính tình La Vực như thế, y chịu nuôi một người có vấn đề trí não đã huyền ảo như chuyện nghìn lẻ một đêm rồi, huống chi tới việc vì cứu cậu ta mà suýt hy sinh tính mạng?! Có khi bảo đêm đó tận mắt thấy người ngoài hành tinh tập kích tẩy não còn nhiều người tin hơn.
Cơ mà, tin cũng được, không tin cũng được, chuyện bày ở đó, truyền đi kiểu gì cũng chỉ thấy La Vực chẳng đâu vào đâu, kẻ có tiền làm loạn còn ít sao. Đã vậy, hôm nay y còn đưa thẳng nhân vật tâm bão đến công ty, quang minh chính đại tới nỗi người khác muốn bới móc cũng quá tải thông tin mà không há miệng được, dù là người tâm tư thẳng thắn hay lòng mang ý xấu đều phải bội phục đại boss.
Như cảm giác được sóng ngầm đằng sau, Tiếu Tỉnh Dương quay đầu nhàn nhạt hỏi: “Phòng họp hết chỗ ngồi rồi à? Tôi mời thư ký lấy thêm ghế cho mọi người nhé?”
Trợ lý Tiếu vừa dứt lời, đám người lập tức cười ha hả kiếm cơ tản đi.
La Vực dắt Hiểu Quả vào phòng làm việc của mình. Ở đây vẫn bày biện hệt như khi y rời đi, ngay cả kính mắt y đặt trên bàn cũng y nguyên chỗ cũ, nhưng tất cả đều sạch bong không một vết bụi, có lẽ Tiếu Tỉnh Dương vẫn hay cho người dọn dẹp.
La Vực còn nhớ, hôm đó y đi phúc tra ở bệnh viện vốn định mang kính theo, sau lại ngại phiền phức tính chiều về mới lấy, nào ngờ suýt nữa đi không về được.
La Vực vuốt kính mắt. Y cảm giác, một năm này hệt như giấc mộng, trong mộng đằng đẵng y đã trải qua sinh tử khắc nghiệt. Dù năm đó chấp nhận kiến nghị chữa trị của Hàng Nham, nhưng trong lòng y cũng đã chuẩn bị sẵn cho cái chết, không ngờ… Cuối cùng lại còn sống.
Tại sao cơ chứ?
“Xoảng!”
Đúng lúc này, bên cạnh có tiếng vang to. Thì ra Hiểu Quả tới chỗ mới, tò mò nhìn ngó xung quanh, không cận thận đụng vào bàn trà hay bồn hoa bên cạnh làm bồn hoa rơi xuống, may mà chưa bị vỡ.
Hiểu Quả hoảng sợ, vội vã ngồi xổm xuống đỡ bồn hoa lên, còn cẩn thận vuốt từng cái lá để bày tỏ lòng áy náy của mình.
La Vực nhìn bóng lưng Hiểu Quả, vô thức nở nụ cười.
Vì sao ư?
Bởi vì… Một bất ngờ không cách nào tưởng tượng.
Bất ngờ thuộc về riêng y.
La Vực kéo Hiểu Quả ngồi xuống ghế của mình, mở máy tính lên.
“Đây là nơi làm việc của tôi, hôm nay chúng ta sẽ ở đây một lúc, cậu có thể xem phim hoạt hình, chờ tôi làm xong, chúng ta cùng về được không?”
“Ừ!” Hiểu Quả phối hợp gật đầu, chỉ trỏ xung quanh, chân thành khen: “Nơi làm việc…của La Vực, rất lớn, rất đẹp.”
La Vực vuốt tóc Hiểu Quả, lại gần hôn lên trán cậu.
Nói là tới tham gia hội nghị thường kì, nhưng La Vực không xuất hiện tại phòng họp, y chỉ xem họp qua video chiếu trên màn hình lớn trong phòng. Ngoài La Vực, cũng có không ít người ngồi xem như vậy, bởi không phải ai cũng đủ thời gian tới tham gia. Hơn nữa, La Vực biết nếu mình có mặt trực tiếp, sẽ không mấy ai dám phát biểu ý kiến thực sự. Mọi người đều biết y đang xem, nhưng cách tấm màn hình, nếu La Vực không mở hình ảnh của mình thì đối phương sẽ không thấy y, lực sát thương so với khi La Vực xuất hiện sẽ giảm đi rất nhiều.
Hội nghị tiến hành hết sức thuận lợi, tuy trong thời gian vừa qua xảy ra một số điều động nhân sự, ví dụ như hai vị phó giám đốc La bị điều ra ngoài, nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì lớn tới tập đoàn Kình Lãng, có lẽ, ngay từ đầu sếp của bọn họ đã không định để hai người này có bất cứ ảnh hưởng gì tới tập đoàn.
Có quá nhiều chuyện cần thảo luận, bất tri bất giác đã hết buổi chiều, trong một năm này Tiếu Tỉnh Dương đã bồi dưỡng được thêm không ít nhân tài, mấy người trẻ tuổi này không hề tỏ ra luống cuống, biết tiến biết lùi, khiến La Vực khá hài lòng. La Vực mải suy nghĩ một lúc, quay lại đã thấy máy tính vẫn mở phim hoạt hình, nhưng Hiểu Quả ngồi trên ghế đã thiếp đi từ lúc nào, cậu ngả hẳn sang một bên, nom như sắp ngã tới nơi.
La Vực vội vàng đứng dậy đỡ Hiểu Quả, y chỉ định chỉnh cậu nằm lại, nào ngờ lại gần mới thấy cậu đang co cả hai chân ngồi trên ghế, ngồi lâu vậy ắt sẽ rất khó chịu. Thế là, La Vực cúi người, nhẹ nhàng luồn tay qua gối Hiểu Quả, bế cậu lên rồi đặt cậu xuống ghế sofa.
Sofa vừa lớn lại vừa mềm, nhưng La Vực vẫn ngại đệm tựa quá cứng, nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng y quyết định đỡ đầu cậu tựa lên đùi mình.
Cuộc họp dần tới hồi kết, tổng giám đốc hỏi ý kiến thấy La Vực không muốn bổ sung gì, tuyên bố tan họp.
Ngoài cửa sổ, trời đã ngả về tây, nhưng điều đó không có nghĩa công việc của ngày hôm nay đã kết thúc, đối với La Vực mà nói, chỉ sợ bây giờ mới là lúc bắt đầu.
Quả nhiên, không bao lâu sau, thư ký bên ngoài liền báo có không ít giám đốc muốn mời sếp xem tài liệu. Hiểu Quả trong lòng y ngủ ngon lành, tóc mái rủ qua một bên, để lộ cái trán rộng thật là rộng, chóp mũi cậu hơi rịn mồ hôi, mặt cũng nóng đỏ hồng cả lên. La Vực gật đầu, bảo thư ký giảm nhiệt độ của hệ thống sưởi xuống một chút, rồi mang thêm một chiếc chăn mỏng tới.
Khi thư ký bước ra, mấy vị giám đốc chi nhánh cũng vào theo, vốn đang nhịn một bụng công sự muốn thảo luận với sếp, ai ngờ vừa vào cửa đã cảm giác không khí có gì đó vi diệu.
La Vực không ngồi sau bàn làm việc như mọi khi. Y tùy ý tựa vào sofa, để áo vest một bên, chỉ mặc áo sơ mi đen, cúc áo không cài kín cổ, cà vạt cũng nới lỏng. Y đang cúi đầu đắp chăn cho Hiểu Quả, cảm giác được có người đến nên vô thức ngước lên, đôi mắt vẫn còn phảng phất dịu dàng chưa kịp biến mất, khiến đám nhân viên nhìn mà hoảng hốt.
Bọn họ nhìn về phìa đùi La Vực, tuy bàn trà trước ghế salon đã chặn hơn nửa ánh mắt, nhưng xuyên qua chân bàn vẫn có thể nhìn ra ở nơi đó có một thiếu niên đang nằm. Thiếu niên kia nhắm mắt, hô hấp đều đều, gối lên đùi La Vực ngủ say sưa, đôi bàn chân hở dưới chăn đi đôi tất đỏ vô cùng sặc sỡ.
Các giám đốc nhất thời không biết nói gì.
Cũng may chỉ một giây sau La Vực đã trở lại bình thường, y nói với họ: “Mọi người muốn nói về vấn đề ở thành phố F đúng không? Cùng ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói.”
Các giám đốc cứng ngắc ngồi xuống, ngồi ngồi một lúc vẫn chẳng ai mở miệng.
La Vực nói tiếp: “Đừng câu nệ, có chuyện cứ nói thẳng là được, mọi người thoải mái tâm sự.”
Các giám đốc chi nhánh vừa cười gật đầu vừa chửi thầm trong lòng: Trò chuyện kiểu gì? Thoải mái kiểu gì? Chính sếp còn đè thấp giọng như thế, chúng tôi sao dám thoải mái tự tiện nói được? Nhỡ chẳng may đánh thức người của sếp rồi bị sếp hành à?
Cơ mà oán thì oán thế thôi, công việc vẫn phải cắn răng mà làm.
Vì vậy, từng nhóm từng nhóm, cứ thế lần lượt sử dụng âm lượng nhỏ nhất của mình tới bàn công chuyện với La Vực, đi nhẹ nói khẽ tôi tới anh đi, không biết còn tưởng bọn họ làm ăn mờ ám chứ. Cửa lớn phòng sếp ra vào liên tục, ấy thế mà cả tầng này lại yên ắng tới nỗi kim rơi cũng nghe được.
Sau khi ra ngoài, cả đám liếc nhau, ai cũng thấy trong mắt đối phương thứ cảm xúc đầy hoảng sợ, cộng thêm kinh hãi khó diễn tả thành lời.
=============================