La Vực như không cảm giác được giọng điệu ban nãy của mình có vấn đề gì, y cúp máy xong mới nhận ra tất cả mọi người đang nhìn mình.
Thấy La Vực thu nét dịu dàng trong đôi mắt, thay lại bằng vẻ như cười như không, Cù Phong bên cạnh tranh thủ nói: “Ông chủ, hình như La tiểu thiếu gia ngộ độc cồn rồi.”
Đúng là La Bảo Phàm đã có dấu hiệu ngộ độc, mặt tái như than chì, môi tím bầm, thỉnh thoảng chân tay còn giật giật, thảm thương xiết bao.
La Vực mặt không đổi sắc, song lời nói cũng nhẹ nhàng hơn ban nãy đôi chút. Y bảo: “Nếu đã vậy thì thôi, gọi điện đưa nó đến bệnh viện rửa ruột đi.”
Y xoay người rời đi, bỗng nhớ ra điều gì, quay đầu căn dặn.
“À, không cần chỗ nào tốt quá đâu, giờ nó cũng không có tiền trả viện phí.”
Đi tới cửa, La Vực vừa khéo gặp La Bảo Điệp không biết nghe tin từ đâu mà chạy tới. Bây giờ La Vực đã rút sát khí quanh người, lại tiếp tục dùng đôi mắt lãnh đạm thoáng ngoan lệ mà chỉ người ở trong quán bar ban nãy mới đoán ra được, thấy La Bảo Điệp, La Vực còn tươi cười.
Cảm giác được bất thường, La Bảo Điệp căng thẳng hỏi: “…. Bảo Phàm, Bảo Phàm sao rồi?”
La Vực nói có vẻ bất đắc dĩ lắm: “Chờ nó tỉnh lại… Chị nói cho nó biết, tửu lượng đã kém vậy thì đừng uống nhiều, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình thôi.”
Nói xong, La Vực không buồn nhìn khuôn mặt trắng bệch của La Bảo Điệp, đi vào xe. Tiếu Tỉnh Dương vẫn đi cùng y, tuy sắc mặt La Vực không thay đổi gì nhiều, nhưng hắn có thể cảm giác được tâm trạng của y đã tốt hơn rất nhiều, như thể là một người hoàn toàn khác so với ban nãy.
Xe phi như bay về vườn sinh thái, La Vực xuống xe vừa đúng lúc Phương Tỉ về. Phương Tỉ lại gần báo cáo những gì mình mới điều tra được, hôm nay công ty cho vay kia không mở cửa, lúc bọn họ đến cổng công ty đóng chặt. Tuy nhiên, Phương Tỉ đã tóm gọn các tư liệu về họ, chỉ cần La Vực muốn, chắc chắn có thể lập tức đưa ra phương án xử lý.
La Vực vừa nghe vừa bước nhanh vào nhà, liếc mắt đã thấy Hiểu Quả ngồi một góc sofa. Bên cạnh Hiểu Quả là một người phụ nữ đang cúi đầu nhẹ nhàng nói gì đó, có vẻ như đang an ủi cậu. Thế nhưng, Hiểu Quả vẫn rụt vai, thoáng vẻ hoảng sợ, mãi cho tới khi nhìn thấy La Vực. Một giây trước cậu còn sợ sệt, giây sau đã bật dậy chạy tới chỗ y.
La Vực di chuyển không ngừng suốt một ngày, chân đã nhẹ bẫng, bị cậu nhào vào lòng đẩy lùi về sau mấy bước. Song chẳng mấy chốc La Vực đã đứng vững, vô thức thả quải trượng trong tay, vươn hai tay ôm lấy Hiểu Quả.
Lưng y cũng được bao chặt, là Hiểu Quả vòng tay ôm y.
Hiểu Quả thấp hơn La Vực nửa cái đầu, tư thế này làm cho đầu cậu vùi hẳn vào hõm vai La Vực, vùi xong liền không động nữa.
La Vực có thể cảm giác được từng sợi tóc mềm mềm của Hiểu Quả phất qua mặt mình, cùng với hai cánh tay đang cố sức ôm lưng y, đây không phải do đã lâu không gặp nên làm nũng, mà bởi Hiểu Quả đã bị dọa sợ. Cậu một mình chịu đựng, mãi tới khi thấy y rồi mới dám để lộ.
La Vực chầm chậm vỗ lưng Hiểu Quả, cằm cũng tựa lên đầu cậu, không hề vì vẻ mặt chấn kinh của mọi người xung quanh mà giấu đi cảm xúc của mình. Y dịu dàng trấn an Hiểu Quả từng chút một: “Không sợ, cậu xem, tôi đã về rồi…. Tôi ở đây, đừng sợ…”
La Vực phải lặp đi lặp lại nhiều lần, Hiểu Quả mới khẽ ừm một tiếng đáp lại.
La Vực vuốt tóc Hiểu Quả, quay đầu nhìn dì Chu.
Dì Chu giải thích: “Tôi biết ngài tìm cậu ấy bên ngoài, bỗng nhiên cậu ấy trở về, tôi sợ ngài lo, cho nên bảo cậu ấy gọi điện cho ngài.”
“Điện thoại… Điện thoại…. Mất rồi…” Hiểu Quả nghe dì Chu nói, chợt nhớ ra cái gì, vội vàng kể cho La Vực, giọng điệu rầu rĩ.
La Vực đáp: “Mất rồi thì thôi, nhà còn cái mới, không sao.”
“Bị kẻ, kẻ xấu lấy mất…” Hiểu Quả bổ sung, có vẻ cũng không dễ quên đi chuyện này. La Vực có thể nghe tiếng thở phì phò của cậu, chắc là ngoài sợ hãi, cậu cũng giận lắm.
La Vực nâng cằm Hiểu Quả, kéo cậu cách mình một chút, cẩn thận nhìn mặt cậu. Mắt Hiểu Quả hơi ửng hồng, tóc rối bù, ngoài vết rách da ở cằm thì trên mặt không có vết thương nào khác. Tuy nhiên, mấy vết bầm xanh tím trên cổ lại chói mắt vô cùng, e là đúng như lời Hiểu Quả nói, kẻ xấu túm điện thoại của cậu, làm đứt dây treo trước cổ nên mới thành vết này.
La Vực híp mắt hỏi: “Kẻ xấu đâu?”
Hiểu Quả chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng không chỉ chú ý mình La Vực nữa, nghiêng đầu sang một bên.
La Vực vừa vào đã biết trong phòng khách có rất nhiều người, nhưng bây giờ mới có thời giờ để tâm đến họ. Vừa nhìn, ấy vậy mà phát hiện người quen mắt.
Một nam một nữ, cộng thêm một đứa bé da ngăm tầm tuổi Hiểu Quả, chẳng phải chính là bạn cùng lớp đánh nhau với cậu sao? Có khi còn được tính là một trong những nguyên nhân gây ra chuyện hôm nay.
“Là mấy người…Cứu Hiểu Quả?” La Vực hỏi.
Cậu bé da ngăm cướp lời: “Kẻ xấu đã bị anh rể tui bắt hết! Anh ấy lợi hại nhất quả đất! Bằng bằng bằng, bắn chết hết bọn họ!” Nhóc giơ hai tay làm tư thế bắn súng bắn quanh phòng một lượt, còn định nhắm Hiểu Quả, cơ mà chưa kịp thực hiện đã bị chị mình vỗ cho một cái.
Chị nhóc nói: “Lúc đi tới trường chúng tôi vô tình thấy Hiểu Quả, là do Khoa Đông nhận ra…” Cô chỉ em trai nghịch ngợm bên cạnh.
Nói cũng trùng hợp, ba người vừa ăn cơm xong, Từ Khoa Đông bỗng thấy Hiểu Quả trên đường. Lúc đó Hiểu Quả đang dán vào cửa kính nhìn ông già Noel bên trong, không nhúc nhích. Từ Khoa Đông hạ cửa kính muốn gọi cậu, nhưng bị chị Từ ngăn cản. Lần trước đã gây chuyện với người ta, giờ còn không biết xấu hổ đi trêu thêm, nhưng thấy Hiểu Quả không có ai bên cạnh, cho nên cô cũng chú ý hơn.
Thế mà, chưa kịp làm gì, đã có một chiếc xe van dừng bánh cách đó không xa, có hai ba tên nhảy xuống, lôi Hiểu Quả vào xe.
Anh rể Từ là cảnh sát trinh thám kỳ cựu, dựa vào kinh nghiệm lâu năm lập tức nhận thấy bất thường. Anh lo lắng sự an toàn của Hiểu Quả, vì vậy không hành động lỗ mãng, chỉ cẩn thận theo dõi đối phương và liên lạc với đồng nghiệp.
“Bọn họ đi không nhanh, tới nửa đường còn thả một người đàn ông xuống, chúng tôi vốn định chở luôn anh ta, nhưng anh ta nhoắng cái đã đi mất. Tôi đành phải tiếp tục đi theo chiếc xe, may mà cảnh sát mau chóng phái người tới.”
Đúng như La Bảo Phàm nói, những kẻ đó muốn tiền, không muốn mạng, nhìn thấy mới đi qua ba con phố, vừa vào chỗ ngoặt đã bị một đống cảnh sát tập kích, sợ đến mức không dám phản kháng gì đã giơ tay đầu hàng. Thế nên Hiểu Quả không bị bọn họ hành hạ gì, chỉ hơi sợ hãi.
Nghe đối phương kể tóm tắt xong, La Vực vươn tay về phía Quan Tuấn.
Có lẽ đối với người nhà họ Từ, đây chỉ là một động tác lịch sự, những trong mắt Phương Tỉ và Tiếu Tỉnh Dương lại không khác gì khai thiên lập địa. Nhất là khi nghe câu “Cảm ơn” phát ra từ miệng La Vực, không phải vẻ như cười như không, cũng không có lãnh ý như mang gai nhọn, đây chỉ là một câu cảm ơn đơn thuần, phát ra từ tâm khảm.
Quan Tuấn cười ha hả, bắt tay lại La Vực.
“Không có gì, Khoa Đông nhà chúng tôi và Hiểu Quả là bạn học, quan tâm chăm sóc nhiều hơn cũng phải thôi.”
Sao La Vực không rõ, kiểu vụ án thế này có rất nhiều vấn đề cần xử lý, vậy mà Hiểu Quả lại được đưa thẳng về nhà, không bị dằn vặt bởi hàng loạt câu hỏi, chắc chắn là nhờ có Quan Tuấn giúp đỡ.
La Vực nói tiếp: “Làm phiền cảnh sát Quan rồi, chúng tôi nợ ngài một ân tình, về sau nếu ngài cần nhất định tôi sẽ trả. Chỉ là… Những việc tiếp theo của vụ này cảnh sát Quan
Quan Tuấn sửng sốt, rồi mau chóng hiểu ý La Vực. Anh biết phần nào về bạn cùng bàn em trai mình, nhưng không ngờ hôm nay mới thực sự nhận ra cuộc sống của Hiểu Quả là như thế nào. Người đàn ông trước mặt có vẻ nhã nhặn lịch sự, nhưng theo kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của anh, chắc hẳn ông chủ La không phải là người dễ nói chuyện, nếu có luật sư lợi hại nhúng tay, e là những kẻ đó sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Quan Tuấn cũng không lắm miệng, chỉ gật đầu. Sau khi khách sáo với La Vực một lúc nữa, ba người không quấy rầy thêm, cáo từ ra về. Tiếu Tỉnh Dương đi cùng bọn họ, thuận tiện hỏi thêm những tình tiết cụ thể để tiện sắp xếp các bước kế tiếp.
Đợi mọi người đi rồi, La Vực lại để Phương Tỉ kiểm tra cho Hiểu Quả một lần nữa. Lúc này, Hiểu Quả vẫn ôm chặt hông La Vực không buông tay, may mà cậu đúng là không còn vết thương nào khác. La Vực không làm gì được, đành theo Hiểu Quả lên lầu.
“Cậu đã ăn chưa?” La Vực hỏi.
Hiểu Quả lắc đầu, nghĩ nghĩ một lát lại gật gật. Dì Chu có chuẩn bị đồ ăn cho cậu, nhưng chưa được mấy miếng cậu đã ăn không vô.
La Vực nửa ôm nửa dắt cậu vào phòng, nói với Hiểu Quả: “Cởi quần áo tắm rửa trước đã, tắm một cái trôi hết mấy cái bẩn thỉu là ổn rồi.”
Hiểu Quả vẫn cúi đầu. La Vực bất đắc dĩ, đành tự mình cởi áo cho cậu. Động tác của y vẫn chẳng thuần thục chút nào, còn suýt chạm vào vết thương của Hiểu Quả. Hơn nữa, thực ra La Vực đã kiệt sức, từ nãy y gắng chịu bằng một luồng sức lực nào đó, nhưng dần dần thứ ấy cũng biến mất. Giờ, đầu y mê man, bước đi cũng nặng trình trịch, lúc cởi áo cho Hiểu Quả hai mắt y hoa lên, vậy mà Hiểu Quả còn không phối hợp, cả người cứ dán lên người La Vực, hệt như một miếng cao dính.
Lưng La Vực toát mồ hôi, nhịn không được nói: “Đứng cẩn thận…”
Có lẽ do y không kiểm soát tốt giọng điệu, hoặc do y vô thức để lộ ý giục giã, làm Hiểu Quả nghe mà ngẩn ra. Sau đó như nhớ ra điều gì, cậu rũ mắt, miệng hơi mím lại, sợ sệt thu tay chân về, không dám lộn xộn nữa.
Sao La Vực không phát hiện tâm tình khổ sở của Hiểu Quả được, hàng mi hơi rung của cậu như quét lên từng dây thần kinh La Vực. Y há miệng, cuối cùng chỉ đẩy Hiểu Quả vào, nói: “Vào tắm đi.”
Hiểu Quả thích tắm, nhưng cũng sợ tắm lắm, nhất là những lúc thế này, cậu rất muốn có La Vực ở cạnh, lại sợ La Vực không muốn. Thế là, cứ đi được hai bước cậu lại quay đầu nhìn La Vực, gương mặt hiện rõ do dự và mong mỏi. Thấy La Vực đứng phía sau nhìn mình vào phòng tắm, không có vẻ là sẽ bỏ lại cậu, Hiểu Quả mới thoáng yên lòng.
Cởi nốt quần nhỏ, Hiểu Quả vất vả vào phòng tắm.
La Vực chậm rãi đóng cửa, thở phào một hơi.
Hôm nay Hiểu Quả không hát, cậu tắm rất nhanh, La Vực nhìn qua lớp kính mơ hồ thấy cậu sắp chà xong xà phòng mới nhớ chưa chuẩn bị quần áo cho cậu. Ông chủ La hiếm có như bà mẹ già quay đầu vào phòng lấy quần áo, thế mà chưa kịp kéo cửa tủ, đã nghe có hàng loạt tiếng bộp bộp binh binh vang lên, cuối cùng khó khăn ngừng ngay sau lưng La Vực.
Động tác của La Vực cứng đờ. Y quay đầu, nhìn thấy Hiểu Quả ướt đẫm đứng cách mình mấy bước.
Hiển nhiên, cậu không mặc quần áo, thậm chí đến bọt xà phòng trên người cũng chưa kịp rửa sạch, càng chưa kịp giấu đi nét lo lắng trên mặt, cứ thế tha thiết nhìn y, hai tay thẳng tắp vươn về phía trước, như là muốn ôm y, lại sợ hãi lưỡng lự không dám lại gần.
Hiểu Quả tưởng, La Vực lại chờ cậu tắm được một nửa rồi bỏ đi như lần trước.
La Vực đứng đối diện Hiểu Quả, vẻ mặt nhất thời cứng lại, trong mắt luân chuyển vô số cảm xúc, cuối cùng vì Hiểu Quả lạnh đến run lên mới hồi thần.
La Vực nhắm hai mắt rồi mở ra, chậm rãi lại gần Hiểu Quả.
“Mau vào đi, đừng để bị lạnh.”
Y dắt người vào phòng tắm, lần này, thấy ánh mắt quyến luyến căng thẳng của Hiểu Quả, La Vực tự cởi quần áo của mình.
“Đừng sợ, tôi không đi, tôi sẽ ở cạnh cậu, được không?”