Nghe Hàng Nham kể, còn xem đứa nhỏ trong đĩa ghi hình ngày ngày chịu giày vò, nom cũng thật là thương. Nhưng trên đời này nhiều kẻ đáng thương lắm, nếu mở một đại hội so ai đáng thương hơn, e là đứa nhỏ chưa chắc được vào top , sao đủ để La Vực nảy sinh lòng trắc ẩn cơ chứ. Huống hồ, giống như trước đây La Bảo Điệp từng oán, mấy thứ cảm xúc “Đồng tình”, “Thương hại” hay “Mềm lòng” vốn đâu có duyên với La Vực. Không phải y có trái tim sắt đá, mà vốn dĩ y nào có trái tim.
Tuy nhiên, những đĩa phim này cũng kích thích một chút cảm xúc trong La Vực, khiến y có thêm một chút nghi hoặc, thêm một chút hiếu kì.
Theo lời Hàng Nham giải thích, đứa nhỏ suýt chết đuối vì một sự cố, hình như người nhà nó cũng vì vậy mà qua đời. Một đứa nhỏ nằm liệt giường không người thân thích làm sao gánh nổi số tiền chữa bệnh kếch xù, vì vậy, bác sĩ chữa não cho nó, tức bác sĩ Lưu, đã xin cho nó rất nhiều hạng mục điều trị. Có nghiên cứu phương pháp y học mới, có thử nghiệm thuốc lâm sàng, nói chung, chỉ cần là nghiên cứu có thể miễn tiền thuốc men thì ông đều ghi danh cho nó. Đương nhiên, có một số thứ không hợp quy định, nhưng ít nhất cũng không làm lỡ dở quá trình chữa bệnh của đứa nhỏ.
Ngay đến La Vực xem cũng biết số đĩa này là một dạng tài liệu ghi chép, sau này sẽ được cắt nối, biên tập rồi phân tích, một số phân cảnh còn được phát sóng công khai. Nhưng, chắc chắn số đĩa Hàng Nham thu về không phải là bản biên tập, như vậy, hẳn là Hàng Nham cũng nhúng tay kha khá vào những thứ “không hợp quy định” này, nếu không hắn không thể thuận lợi mang đĩa về thế được.
La Vực vẫn không thay đổi. Ngạc nhiên thay, Hàng Nham cũng lường trước được chuyện này. Y mà dễ dàng thay đổi suy nghĩ thì đã chẳng bị nhiều người kiêng kị, nguyền rủa như thế. Chỉ cần La Vực không ngăn cản Hàng Nham mang số đĩa này tới là hắn đã thấy an ủi lắm rồi. Miễn là có một tia hy vọng thì nhất định hắn sẽ thử, vì vậy, Hàng Nham định về nước A chuẩn bị đợt trị liệu của La Vực trước, sau đó sẽ dùng mọi cách kéo y qua đó.
La Vực ở lại, bắt đầu quãng thời gian một mình không buồn không lo. Tuy vậy, thỉnh thoảng khi y đọc sách, lên mạng hoặc đi ngủ, hình ảnh đứa nhỏ thống khổ đấu tranh với tử thần bỗng hiện lên trong đầu y.
Có hai việc mà La Vực không thể nhẫn nhịn, một là lừa dối, hai là tò mò.
Thế là, y gọi một cú điện thoại.
Chưa được mấy ngày, đã có người mang đầy đủ tài liệu đến trước mặt La Vực.
La Vực cầm tài liệu lên lật dở, đọc nhanh như gió.
“Nguyễn Hiểu Quả?” Y khẽ cảm thán. “…Thông minh nhỉ.”
Người điều tra gật đầu. “Mẹ đối tượng điều tra là chuyên gia sinh vật học, đã đạt được không ít thành quả nghiên cứu. Đối tượng điều tra trước đây được nuôi dạy và bồi dưỡng rất tốt, đã sắp hoàn thành sớm chương trình học sơ trung. Ba mẹ bé vì kết hôn mà cùng bỏ nhà ra đi, đã lâu không liên lạc với người nhà. Sau này, ba bé qua đời, mẹ bé một mình nuôi nấng bé. Giờ mẹ bé cũng đã mất, tạm thời bé không còn thân nhân nào.”
La Vực gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.
Người điều tra nói: “Đêm xảy ra sự cố, hai mẹ con lên du thuyền nhỏ rời bến du ngoạn, gặp sóng lớn bị lật thuyền. Cảnh sát biển mất sáu tiếng đồng hồ mới tìm thấy hiện trường, hai thuyền viên và mẹ của đứa bé đều tử vong, chỉ còn duy đứa bé là còn sống.”
La Vực hứng thú: “Sao mà sống được?” Thuyền bị lật mà còn chịu được sáu tiếng?
Dù đã làm ngành này nhiều năm, song người điều tra cũng không tránh khỏi xúc động.
“Thân tàu đâm phải đá ngầm nên bị lật, phần lớn diện tích thuyền đều bị ngập, chỉ còn phòng tắm là khá kín, dư lại một phần không gian và không khí…”
La Vực đã hiểu, ra là trốn bên trong.
“Tuy nhiên, trong phòng tắm chỉ có một áo phao cứu sinh, bởi vì thời gian chờ cứu viện quá dài, cửa phòng tắm cũng bắt đầu lọt nước vào.”
La Vực vừa nghe vừa lật xem tài liệu miêu tả hiện trường tai nạn, có thể hiểu được đại khái.
Hai mẹ con trốn trong không gian chật hẹp. Người mẹ nhường áo phao cho con, ngay cả không gian trên ngăn tủ cũng để cho nó, còn mình thì đứng đỡ bên dưới. Tuy nhiên, nguyên nhân cái chết của người mẹ không phải chết đuối, mà lại vì tổn thương não?
“Bồn tắm? Trượt xuống nên đập phải sao?” La Vực có chút ngạc nhiên.
Người điều tra tiếp tục: “Một số cảnh sát cho là vậy, bởi vì sàn nhà quá trơn, thân tàu bị nghiêng, khả năng ngã xuống bồn tắm rất cao.”
“Số còn lại thì sao?”
Người điều tra ngừng lại.
La Vực nói thay hắn. “Tự cô ta… Đập đầu chết?”
Có lẽ là cảm thấy quá tàn nhẫn, người điều tra lẳng lặng không nói.
La Vực nói thẳng. “Không đủ oxy, so với hai cả cùng chết, chẳng thà một chết một sống. Cho nên… Đây là lòng mẹ thương con sao?”
Khi nói mấy từ cuối, La Vực phảng phất như cảm thán, lại xen lẫn gì đó nghi hoặc, như thể y không hiểu được thứ tình cảm này.
Người điều tra bổ sung. “Lúc nhân viên cứu hộ vào, đứa bé đã trong trạng thái thiếu dưỡng khí, nước đã ngập tới mũi miệng bé, nếu không phải mẹ của bé… Một mực nâng đầu đứa bé, sợ là… Không một ai sống sót.”
Có thể tưởng tượng được, trong sáu giờ đồng hồ này, đứa bé đã phải trải qua tối tăm u ám cỡ nào, tuyệt vọng bi thương tới cỡ nào…
La Vực không nói gì, rút một vài tấm hình trong túi giấy. Bức ảnh chụp một bé trai mười mấy tuổi, mái tóc ngăn ngắn, khuôn mặt trắng hồng, hai tai to thật to, ngũ quan vừa thanh tú vừa đáng yêu, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, nụ cười trong veo ngọt ngào. Bên cạnh đứa bé là một người phụ nữ giống hệt nó, cô để xõa mái tóc dài, khí chất hòa nhã dịu dàng, cũng nở nụ cười hiền hòa như đứa bé.
La Vực nhìn năm chụp bức ảnh, tất cả đều được chụp hồi nó còn khỏe mạnh. Dáng vẻ của đứa bé có hơi khác biệt trong video. Nó khi mười mấy tuổi linh động hoạt bát hơn rất nhiều, còn giờ khi nằm trên giường bệnh, lại như gần mất hết sinh khí.
La Vực hỏi: “Không có ảnh gần đây của đứa nhỏ sao?”
Người điều tra lắc đầu. “Không tìm được thông tin này ở bên viện phúc lợi, tuy nhiên nếu La tiên sinh cần, chúng tôi có thể tìm đứa bé rồi chụp mấy tấm.”
La Vực suy nghĩ một lát, lắc đầu. “Bây giờ đứa nhỏ đang ở trại mồ côi?”
“Đứa bé mất một năm trị liệu, thêm khoảng hai, ba năm để hoàn toàn hồi phục, sau đó bị chuyển đến nhiều viện phúc lợi khác nhau, hiện đang ở trạm tình thương “Gia đình Thiên sứ”.”
“Đã bình phục hoàn toàn chưa?”
“Hẳn là… gần hoàn toàn. Nghe nói trạm tình thương đang tìm việc làm cho đứa bé, đứa bé có biểu hiện tốt, nhiều khả năng sẽ được chọn.”
Trình báo xong, người điều tra rời đi. La Vực ngồi một mình nhìn số tài liệu, lâu thật lâu.
Vốn trong lòng y có chút xíu hiếu kỳ, nào ngờ, tìm hiểu xong lại càng thêm tò mò. Có lẽ là do hai người gặp tình huống tương tự, cùng một góc nhìn, vậy mà lại có sự lựa chọn hoàn toàn khác biệt, thế nên mới khiến La Vực nảy sinh nghi hoặc.
Như lời Hàng Nham nói, đứa bé này chẳng có gì hết, không người thân, không bạn bè, không người yêu, không hy vọng, không mộng tưởng, thậm chí còn trở nên ngốc nghếch, có khi chưa chắc đã tự lo được cho mình, vậy thì, nó lấy kiên trì ở đâu ra?
La Vực cảm thấy, thần trí thiếu sót còn kiên trì như vậy thật là dũng cảm, có lẽ, suy cho cùng nó chẳng hiểu gì cả, căn bản không biết cuộc sống ngày sau thống khổ thế nào, chỉ dựa vào bản năng sinh vật để sống.
Nếu đứa nhỏ gắng gượng, khổ sở mà sống cuộc đời dài dằng dặc, nó sẽ chỉ có thể khiến La Vực hơi bất ngờ.
Nhưng, theo ý của người điều tra, cho tới bây giờ, đứa bé đều sống tốt.
Sống tốt?
Từ khi xảy ra sự cố tới giờ hẳn cũng được mười năm. Từ một đứa bé thông minh học nhảy lớp, trở thành một người tàn tật mất mấy năm cũng chưa chắc luyện được kỹ năng mưu sinh. Quá trình nghe sao thật đáng buồn, lại tốn không biết bao nhiêu công sức, đổi bằng vô số đau khổ nỗ lực.
May ra… Thực sự là sống tốt ha!
Chỉ là, kiên trì như vậy có ý nghĩa gì đâu?
La Vực lại lấy đĩa ra xem.
Y đã xem khoảnh khắc thống khổ nhất của đứa nhỏ hết lần này tới lần khác. Khoảnh khắc Nguyễn Hiểu Quả nhìn về ống kính như cá heo mắc cạn, đôi mắt đó vẫn bình tĩnh như vậy, vượt qua hết thảy mê man và sợ hãi, cứ thế lẳng lặng nhìn La Vực, bình tĩnh như miệt thị coi khinh tất cả thống khổ thân thể đang phải chịu.
Khoảnh khắc ấy, La Vực như bị chỉ dẫn, nhấn nút tạm dừng. Y chầm chậm tới trước màn hình, làm một việc mà mình vẫn luôn muốn làm. Y vươn tay, khẽ chạm vào khuôn mặt ấy.
Tuy cách lớp màn hình, tuy chỉ chạm vào một sản phẩm điện tử cứng nhắc, thế nhưng, trong lòng La Vực bỗng nảy lên ham muốn tìm tòi nghiên cứu nhiều thêm nữa.
Đĩa đã chạy tới tuần đứa bé thoát khỏi nguy hiểm, khi đó nó đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Ngày mai, nó sẽ rời khỏi ICU, tiếp nhận đợt trị liệu khôi phục sức khỏe nhọc nhằn không thấy điểm cuối cùng.
Đa số thời gian, nó đều ngơ ngác nằm đó, hai mắt nhìn trần nhà, lông mi chớp chớp. Không ầm ĩ, không gây rối, cũng không khóc nhè. Mỗi buổi tối, nó chỉ sa vào vài ba cơn ác mộng mà giật giật người, chứ không có phản ứng gì quá lớn.
La Vực cứ nghĩ nó không nhận biết được gì, thế mà tới một ngày, ngoài cửa sổ có một chú chim nhỏ bay tới. Chim nhỏ đậu trên bệ cửa sổ, khẽ gõ mỏ chim theo từng nhịp, phát ra âm thanh lanh lảnh. Động tĩnh này khiến đứa nhỏ chú ý. Ánh mắt nó chầm chậm chuyển động, một lúc lâu sau, tìm được mục tiêu, nó khẽ nở nụ cười.
Đó là lần đầu tiên La Vực thấy nụ cười chân thật của nó. Mặc dù khuôn mặt sau khi tiêu sưng đã gầy tới thảm hại, vẻ thông minh lanh lợi khi xưa đã biến mất sạch, nhưng nét cong nơi cánh môi lại không kém đi chút nào, phảng phất như có thể lướt qua thời gian, đưa đứa bé thông minh kia trở lại.
Chim nhỏ mau chóng bay đi, song, nụ cười ấy vẫn hiện hữu trên môi nó.
Mấy y tá tới xem Hiểu Quả, tặng cho nó đồ chơi cùng một bó hoa nhỏ. Đứa bé lẳng lặng nhìn các cô nói chuyện với mình. Nó nghe không hiểu, cũng không có phản ứng gì. Mãi tới khi y tá rời đi, nó bỗng có vẻ hơi sốt ruột, a a kêu mấy tiếng, nhưng chẳng thể nói thành lời.
Cô y tá trẻ quay đầu nhìn đứa nhỏ, nó run run tay nắm lấy tay cô, mơ hồ kêu một từ: “Mẹ…”
Hai mắt y tá trẻ phút chốc đỏ lên.
Những ngày này, bác sĩ Lưu đã tới rất nhiều lần, liên tục đánh giá mức độ tổn thương não của đứa bé. Ông tin rằng nó có thể khôi phục khả năng nói chuyện, chỉ là không biết có thể nói bao nhiêu, và chắc chắn, nó sẽ phải trải qua một thời gian khổ luyện rất dài.
Vậy mà không ngờ tới, chỉ mới vài ngày, nó đã nói được.
Mặc dù nó chỉ nói được mỗi từ này, lúc tỉnh táo lúc mơ hồ, cũng khó có phản ứng hợp lý với những vấn đề khác, nhưng bác sĩ Lưu vẫn cho rằng đây là một dấu hiệu tốt, đợi một thời gian nữa, chắc chắn nó sẽ có tiến triển rất lớn, chỉ cần bọn họ cố gắng, chỉ cần đứa bé đủ kiên trì.
Video kết thúc trong không khí vui vẻ này, bắt đầu từ cực khổ, kết thúc ở hạnh phúc, một đoạn phim khích lệ người bệnh biết chừng nào.
Chỉ tiếc, xem xong, La Vực vẫn không thôi nghi hoặc.
Y suy nghĩ rất nhiều vấn đề, có lẽ phải tìm cách khác để khảo chứng, đúng, không liên quan gì đến đồng tình hay thương hại, chẳng qua, y chỉ hiếu kỳ mà thôi.
Xuất phát từ sự hiếu kỳ ngàn năm có một của La Vực.
Vì vậy, sau khi Hàng Nham thâu đêm thực hiện xong nhiệm vụ, lòng như lửa đốt chạy thẳng từ sân bay đến chỗ La Vực, trên đường đi hắn còn mải mê suy nghĩ N phương án thuyết phục La Vực, bỗng nhận được điện thoại của y.
Hàng Nham đang định tiếp tục khuyên: “La Vực à, tôi đã nói với cậu…”
Kịch bản đầy bụng còn chưa kịp diễn, bên kia đã nói một câu.
“Ừm, thôi được.”
Hàng Nham: “…”