Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

quyển 2 chương 32: thành đông tinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

A Kim đã mở cửa chờ hắn.

Nhậm Dật Phi đứng lên. Hắn đặt một hộp bánh khoai môn trước quầy lễ tân rồi nhìn Tiểu Tảo, cười nói: “Cảm ơn vì hồng trà nhé, trà thơm lắm.”

Thiếu nữ muốn ngất xỉu ngay lập tức.

A Kim nhìn thấy, cô không nhịn được mà ho khan: “Mời vào, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”

Bên trong là một căn phòng không lớn, cửa sổ đối diện mặt đường, bốn phía vách tường không có họa tiết trang trí, trông qua rất mộc mạc giản dị.

“Cậu có yêu cầu gì?” A Kim đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi có thể xem video của khách hàng trước không?” Nhậm Dật Phi hỏi.

A Kim cười cười cầm thẻ bài trên bàn lật lên: “Trên website chính thức của phòng làm việc có chia sẻ video từ chính chủ, cậu có thể trả phí để xem.”

“Các cô không sao chép lại à?”

“Cậu không cần thăm dò.” A Kim úp thẻ bài lại, “Quy định của phòng làm việc là chỉ cần xử lý tốt video, sau đó khách hàng sẽ lấy đi, chúng tôi không giữ lại bất kỳ thứ gì. Tư liệu của khách hàng nằm trong phạm vi bảo mật.”

Nhậm Dật Phi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Mặc dù đối phương có hứa hẹn nhưng hắn vẫn phải giữ lại chút thái độ.

“Nơi làm việc của các cô ở đâu?”

“Ở ngoại ô của thành Đông Tinh, nơi này giá nhà quá đắt.” A Kim có chút cảm thán: “Sống ở Đông Tinh đều không dễ dàng,” sau đó cô nhìn về phía Nhậm Dật Phi: “Mức giá khác nhau thì phục vụ cũng khác, tôi biết cậu có thể hiểu mà.”

“Nội dung phục vụ khác nhau? Ví dụ như?”

“Có…”

A Kim vừa mới mở miệng, cửa phòng đã bị một người đá văng, bên ngoài phát ra âm thanh hùng hổ nghiến răng nghiến lợi của một người đàn ông: “Lưu Kim đâu?! Đi ra đây!”

Gã liếc mắt một cái liền thấy được bà chủ của phòng làm việc. Người đàn ông khịt mũi, trừng mắt nhìn A Kim.

Thiếu nữ bên ngoài quầy lễ tân ló ra một cái đầu: “Thật xin lỗi bà chủ, em không cản gã được.”

A Kim thở dài, cô xua tay: “Không sao, em đem hai ly trà đến đây.” Nói rồi A Kim đứng dậy từ sô pha, “Không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngài Lương đây lại tức giận như vậy? Chúng tôi đều giao tiền cho các anh đúng hạn, không có lần nào là trễ nải.”

“Có phải mày chỉnh sửa video cho Đao Nguyệt không? Cái thứ đê tiện này…” Người đàn ông trước cửa banh mặt dữ tợn, lúc gã đi lên lập tức muốn động tay chân.

Vốn dĩ Nhậm Dật Phi không có ý định xen vào chuyện của người khác nhưng khi nhìn thấy bàn tay của người nọ đang đánh tới thì hắn vội túm lấy túi bánh ngọt ngăn đòn đánh của gã, một tay kéo cô ra sau lưng.

“Bình tĩnh nói chuyện được không, sao cứ thích động tay động chân?”

Mấy hộp bánh ngọt bị hất văng xuống đất, mặc dù được đóng gói cẩn thận nên không mấy tổn hại nhưng trong không khí vẫn có chút hương ngọt lan ra.

Cái tát của người đàn ông bị chặn lại, gã sửng sốt nhìn sang. Lúc nhìn thấy Nhậm Dật Phi thì đôi mắt đối phương hơi trợn lên. Gã hít một hơi, lỗ mũi mở to, trên mặt là tham lam không thèm che giấu.

“Ha, đang tiếp khách?” Người nọ nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, đôi mắt lỗ mãng đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Có điều gã đến đây vì chuyện khác nên cũng chỉ dùng ánh mắt liếm láp qua gương mặt của đối phương rồi lại quay sang mắng A Kim: “Tao thấy mày không muốn làm ăn nữa rồi đấy!”

Lúc này Tiểu Tảo ở bên ngoài bưng hai chén trà tiến vào, không ngờ người vừa đến cửa liền bị gã đàn ông thô lỗ vung tay hất đổ khay trà, chén sứ xinh đẹp rơi xuống nền đất vỡ thành bột phấn, nước trà cũng đổ đầy ra đất, bắn lên cả bánh ngọt.

Nhậm Dật Phi híp mắt nhìn bánh ngọt đã bị làm bẩn.

Người đối diện không để ý ai, gã vẫn đang bận tức giận bừng bừng: “Đây là địa bàn của Đông Phong, không phải mày không biết quy củ của Đông Phong. Nhưng mày lại đi nhận đơn của Đao Nguyệt, mày có ý gì?”

A Kim nhéo nắm tay, cô cố nén tức giận đáp lời: “Đây là đơn hàng tháng trước của chúng tôi, trong khi tôi chỉ mới nhận được thông báo vào tuần trước. Nếu đột nhiên bỏ ngang thì chúng tôi phải bồi thường tiền hợp đồng. Hơn nữa, chúng tôi chỉ là phòng làm việc nhỏ, làm sao có thể đắc tội được hắn?”

“Đó là chuyện của mày. Lão đại Salman của Đao Nguyệt đã sắp bị Thiên Hồng đuổi cổ, còn sợ gì nữa? Tao thấy lá gan mày to đấy, muốn thách thức tao thì đúng hơn.”

Gã như chó cậy gần chủ vênh cằm: “Mày con mẹ nó tính là cái gì? Tao nói mày chết thì mày phải chết, muốn mày cút thì mày phải khóc lóc cầu xin tao.”

A Kim nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, rốt cuộc chịu không được liền mở miệng: “Đây là ý của anh hay là ý của người phía trên anh? Nếu là người sau, tôi lập tức dọn đi, không nói hai lời.”

Mỗi tháng cô đều phải đóng phí bảo hộ, không thể để chúng đổ sông đổ biển vô ích được.

Người đàn ông bị nói trúng tim đen, gã nghẹn họng, sắc mặt hết tím lại đỏ: “Mày dám uy hiếp tao.”

A Kim không trực tiếp đáp lời. Cô chỉ nói: “Một năm qua tôi làm việc ở đây rất tốt, hy vọng sau này cũng sẽ như vậy.”

Nếu đám người này muốn bức bách mình, A Kim cũng không sợ cá chết lưới rách.

Gã đàn ông hít sâu một hơi nhìn đối phương, A Kim vẫn điềm tĩnh đối diện với gã, không giống với những người khác run rẩy không thôi khi gã tức giận lên.

“Mày ngon lắm!” Gã nghiến răng nghiến lợi, sau đó liếc nhìn Nhậm Dật Phi một cái rồi đá cửa rời đi.

Người vừa biến mất, Tiểu Tảo đang lo lắng bất an ở ngoài cửa vội vàng chạy vào dọn dẹp đống hỗn độn dưới đất, cô lau sạch nền nhà thuần thục, nhưng lại không biết làm gì với túi bánh ngọt.

“Không sao đâu, cứ để đó đi.” Nhậm Dật Phi mỉm cười gật đầu.

“Làm cậu chê cười rồi. Nếu đơn đầu tiên của cậu hoàn thành, tôi sẽ giảm % cho cậu.” A Kim xoa thái dương nói.

Chờ đến khi căn phòng sạch sẽ trở lại, bánh ngọt dưới đất cũng được thu dọn cẩn thận, Nhậm Dật Phi mới hỏi đối phương: “Mỗi tháng cô đều phải nộp không ít tiền cho gã nhỉ? Chẳng phải cửa hàng ở đây được chính phủ bảo hộ à, sao còn phải thu phí bảo hộ?”

A Kim cười khổ: “Tuy bọn chúng không thuê người đánh phá nhưng có thể cho người đứng ở trước cửa để ngăn không cho khách vào. Nói chung cũng vì muốn tránh đi thiệt hại mà thôi, mọi người chỉ có thể bỏ tiền trong túi ra.”

Nhậm Dật Phi cẩm thận nguy nghĩ trong chốc lát: “Các cô có từng nghĩ đến việc thành lập một tổ chức buôn bán để giúp đỡ lẫn nhau không?” Tục ngữ nói có tiền là có thể sai sử quỷ ma, chỉ cần bọn họ bỏ chút tiền thuê côn đồ bảo vệ chính mình là được. Vậy nên cứ thương lượng một hồi, người ăn trái đắng là bên nào, không nói cũng biết.

Nhưng nghe người nọ nói vậy, A Kim càng cười chua xót: “Từng có, tiếc là lúc mới thành lập đã để lộ bí mật, người đề nghị thành lập tổ chức bị giết trong trò chơi, thế nên những người còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tôi đã sống ba mươi năm, cuối cùng cũng biết được cảm giác làm một con chó.”

“Có điều may mắn là tôi vẫn còn có chút nghề để sinh sống, nếu xui xẻo không có gì thì đến làm chó cũng không có tư cách nữa. Thôi, cứ vậy đi.”

Nhậm Dật Phi nhìn biểu tình của cô, hắn biết đối phương không suy nghĩ quá nhiều, cô thà bị bóc lột ức hiếp còn hơn không sống nổi, thậm chí là phí bảo hộ phía sau tàn độc thế nào thì cô cũng sẽ lựa chọn nén giận.

Về chuyện này, Nhậm Dật Phi không nhiều lời làm gì.

Giai cấp tiểu tư sản luôn bị chèn ép như thế, hoặc nói cách khác, đây là lựa chọn của chính bản thân bọn họ.

Nhậm Dật Phi rũ mi mắt: “Tôi đến để hỏi chuyện cắt nối biên tập video.”

“Đại ca anh xem, là người này.”

Người đàn ông không đi quá xa “Hậu Kỳ Kim Điểm”, gã nhìn quanh bốn phía một lần, xác nhận không có người bảo vệ liền biết “mỹ nhân” nọ chỉ đi một mình.

Gã biết cơ hội của mình rốt cuộc cũng đến nên lập tức gửi hình ảnh và video mình vừa mới chụp lén qua cho người bên trên.

“Đại ca, nếu bắt người này đến Xuân Vũ Lâu của chúng ta thì không phải hốt bạc mỗi ngày sao?”

Bên trong hình ảnh là một người đàn ông cao gầy, tóc dài xõa tung, đuôi chân mày chếch lên phía tóc mai, đôi mắt trong veo tựa hồ đang cười, khóe miệng giương lên mang theo giễu cợt và khinh thường. Tuy chỉ là ảnh tĩnh nhưng đôi mắt nhỏ lãnh đạm của đối phương lại như gãi đúng chỗ ngứa, làm cho lòng người nhộn nhạo một trận.

Đám nam nữ không biết thẹn không xấu hổ trong Xuân Vũ Lâu đều bị chơi cho chán ngất, hơn nữa chơi đám lẳng lơ này thì còn gì thú vị? Mỹ nhân lãnh diễm cao ngạo, mà làm nhục một kẻ cao ngạo tự đắc từ trong xương tủy thì mới ý nghĩa, mới gọi là tình thú.

Người ở bên kia đương nhiên cũng nghĩ như vậy. Bình thường thì nửa ngày gã mới trả lời, lần này mới mấy giây liền có hồi âm: “Một người?”

“Một người.” Người đàn ông nghĩ nghĩ, sau đó nói thêm, “Em đã tìm xung quanh rồi, gần đây không có người theo bảo vệ, chắc chắn người nọ chỉ đi một mình. Em cũng tìm thông tin trên mạng nhưng không có người này, có lẽ là người chơi mới hoặc là sủng vật của ai đó trốn ra ngoài.”

“Đại ca, không phải chúng ta mở thêm địa bàn sao? Tuy chị Lệ đẹp thật nhưng đã là người cũ, không mấy mới mẻ.”

Nói tới đây, gã đàn ông che miệng, đôi môi dày nhếch lên, trong mắt là ánh sáng tối tăm tục tằn: “Có điều làm người nọ quen thuộc cũng tốt, nơi này không sợ hắn mang thai hay sợ hắn mắc bệnh, một đêm hai mươi giường, kiểu gì cũng điêu luyện.”

Bệnh lây qua đường sinh dục.

“Chị Lệ mới đến một năm, sang năm sau sẽ xuống hạng thường, qua hai năm nữa sẽ xuống hạng hạ đẳng thấp kém. Chúng ta có thể nếm chút thịt đang nằm trên giường của đám người mới, qua ba bốn năm nữa bọn họ có trở nên tàn phế thì vẫn có thể bán lấy chút tiền xài. Nhưng mà đại mỹ nhân này thì không giống vậy, chúng ta sẽ kiếm được không ít tiền đâu.”

Dường như gã đã thuyết phục được bên kia, đối phương trả lời rất nhanh: “Cứ thăm dò thử, nếu được… Không cần tao phải dạy làm thế nào đâu nhỉ?”

“Em biết làm sao! Ngài cứ yên tâm đi.”

Gã đàn ông buông máy truyền tin rồi nuốt nước bọt. Gã không phải vì mỹ nhân nọ, gã không thích đàn ông, chẳng qua gã đang nghĩ đến tiền đồ xán lạn phía trước của mình.

Sắc trời dần tối, đèn thủy tinh ngoài hẻm phát ra ánh sáng cam vàng, mà trong căn phòng nhỏ của phòng làm việc cũng đã sáng đèn.

A Kim nói tỉ mỉ nội dung của các mức giá phục vụ cho Nhậm Dật Phi nghe.

Hắn muốn cắt nối biên tập tốt nhất, phối nhạc tốt nhất, xử lý âm thanh phối âm tốt nhất và phụ đề, mà đây lại là mức giá cao nhất của “Hậu Kỳ Kim Điểm”, tổng cộng sò trắng, chiết khấu % còn sò trắng.

“Giảm số lẻ, sò trắng.”

A Kim nhìn kim chủ của mình, tươi cười cũng dễ gần hơn: “Trước tiên đặt trước % tiền cọc, giữa đường đổi ý hủy đơn cũng sẽ không hoàn tiền. Có điều lúc chúng tôi chỉnh sửa sẽ gọi cậu đến xem hiệu quả, nếu không hài lòng có thể sửa lại, mỗi nội dung chỉ có thể sửa ba lần.”

“Tôi sẽ tự mình phối âm.” Nhậm Dật Phi nói.

“Không thành vấn đề, nhưng mà đây là phần của cậu nên chúng tôi không thể cam đoan chất lượng được.” A Kim đã gặp nhiều khách hàng tự tin như vậy, chỉ cần thanh toán đủ tiền thì cô vẫn thuận theo đối phương, nhưng A Kim vẫn nhắc nhở trước một tiếng thiện ý.

“Bà chủ! Không xong rồi!” Cô gái nhỏ trước quầy lễ tân hoảng loạn đẩy cửa ra, “Một đám người vây quanh ngoài cửa tiệm của chúng ta, lại là cái người kia!”

Sắc mặt A Kim khó coi, cô không nghĩ tới người nọ còn muốn quay lại kiếm chuyện.

“Bộ bọn họ có bệnh à? Bây giờ trời đã tối, lấy đâu ra khách nữa mà chặn?”

Nhậm Dật Phi gõ tay lên bàn, hắn nhắc tới mấy hộp bánh rồi có chút đăm chiêu: “Tôi về xem lại các video trước của cô, nếu ổn thì mấy ngày sau sẽ đến phòng làm việc chính thức tìm cô.”

“Đúng rồi.” Nhậm Dật Phi dừng lại bước chân, “Nếu có người hỏi về tin tức của tôi thì không cần giấu giếm, không cần thiết.”

A Kim không hiểu ý hắn cho lắm: “Sao cơ?”

Nhưng mà đối phương cũng không định nhiều lời, hắn gọi tinh linh hướng dẫn một tiếng rồi lấy đồ vật đã yêu cầu ra.

Cầm thứ đồ xinh đẹp đang sáng lấp lánh như tác phẩm nghệ thuật xoay một vòng, Nhậm Dật Phi đã tìm lại được cảm giác quen thuộc của trước kia, hắn đem đồ vật đặt vào trong túi, đội mũ rồi chào tạm biệt A Kim: “Đóng cửa cẩn thận, đừng ra ngoài.”

Nhậm Dật Phi rời khỏi phòng làm việc rồi thuận tay đóng cửa lại. Một đám người lập tức ào lên vây xung quanh Nhậm Dật Phi, phòng ngừa hắn chạy trốn.

“Bọn họ muốn làm gì?” Tiểu Tảo sợ hãi thốt lên.

A Kim biến sắc: “Vì hắn? Khó trách người nọ lại nói những lời đó… Đám cặn bã này!”

A Kim cầm lấy then cửa muốn mở ra, nhưng cô lại thoáng do dự. Bởi vì A Kim không có một mình, sau lưng cô là rất nhiều người bình thường đang gian nan cầu sinh. Bọn họ không có năng lực xuất chúng để có thể chơi qua các phó bản, thế nên chỉ muốn bình bình đạm đạm mà sống, cho dù chỉ là những ngày tháng chắp vá tạm bợ.

Nếu bây giờ cô mở cửa ra, có lẽ A Kim không cứu được đối phương, lại còn làm liên lụy những người phía sau mình.

Nghĩ vậy, cô bất lực buông tay rồi xoay người ngã ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, lưng dựa vào cửa kính, hai tay che mặt thống khổ.

Cửa hàng may mặc theo yêu cầu ở cách vách đã đóng cửa, chủ quán của cửa tiệm bánh ngọt cũng đang vội vàng dọn dẹp đồ vật. Ông ta nhận ra Nhậm Dật Phi nhưng chỉ dám cúi đầu, càng không dám nhìn lâu.

Mười mấy kẻ chen chúc trong hẻm nhỏ vẻ mặt hung thần ác sát, ngoại trừ gã đàn ông mà Nhậm Dật Phi gặp qua lúc nãy.

Gã cười như có như không, gương mặt dữ tợn vặn vẹo run run, nhìn liền biết không phải thứ gì tốt lành.

“Các vị đang đợi tôi sao?” Nhậm Dật Phi cầm túi bánh ngọt, cười hỏi.

Gã đàn ông gương kia cười rộ lên, bắp thịt trên mặt cũng giật giật: “Đại ca của tụi tao muốn gặp mày kết bạn ấy mà.”

“À… Vậy có thể cầm giùm chút bánh ngọt giúp tôi không?” Nhậm Dật Phi chợt quay sang hỏi một thanh niên gần bên.

Người nọ vốn đang trợn mắt làm vẻ hung ác, đột nhiên bị đối phương gọi tên nhờ vả thì ngượng ngùng không thôi: “Này…”

Gã đàn ông nhướng mày ý bảo tên kia cầm lấy, khóe mắt gã lộ ra tươi cười đắc ý. Ngoan như vậy mới phải, xem ra là thành công sắp đến tận tay rồi.

“Được.” Một tay thanh niên cầm lấy túi bánh ngọt, tay còn lại cẩn thận đỡ lấy dưới đáy túi.

Nhậm Dật Phi cười với đối phương, sau đó hắn xoay người về phía gã đàn ông trước mặt giơ tay, nhắm chuẩn, mở chốt, động tác liền mạch lưu loát.

“Bong!”

Tiếng súng phát nổ vù vù bên tai, tựa như âm vực cao vút đang vang lên đỉnh núi thì đột nhiên im bặt.

Máu và huyết tương văng lên tường gạch phía sau, não vụn nát thành bùn nhão đập vào trong sọ.

Viên đạn tròn đâm vào giữa chân mày, khuấy nát bộ não, cuối cùng xuyên qua cái gáy.

Một phát vỡ đầu.

Gã đàn ông mềm mại ngã xuống đất, hai mắt trợn lên, máu tươi từ trong lỗ đạn sau gáy chảy ra, mấy tên đàn em xung quanh nhất thời không phản ứng kịp, toàn bộ hẻm nhỏ an tĩnh dị thường.

[Vi phạm luật an toàn đường phố trừ sò trắng, làm trọng thương người chơi trừ sò trắng, ô nhiễm môi trường trừ sò trắng. Tổng cộng tiền phạt là sò trắng, cảm ơn đã chiếu cố.]

Cùng với thanh âm phạt tiền máy móc của hệ thống, Nhậm Dật Phi cúi đầu, rút một chiếc khăn tay vuông lau lau họng súng.

Súng lục màu xám bạc, bên ngoài có hoa văn và đá quý nhỏ xinh đính lên, chuôi tay cầm có vỏ da tinh xảo. Nói thứ này là hung khí, chi bằng nói nó là một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ thì hay hơn.

Một sò bạc, không lỗ.

“Cảm ơn, ngại quá.” Nhậm Dật Phi cầm lấy túi bánh ngọt trên tay tên đàn em bên cạnh, cười đến thân thiện chói mắt.

Người nọ hít hà một hơi không dám đáp lời. Gã lùi về phía sau hai bước, cuối cùng chân nọ giẫm chân kia mà té nhào ra đất.

Mấy tên đàn em khác cũng không khá hơn là bao.

Vậy mà người này lại có súng? Hắn lấy súng ra lúc nào?

Quá đột ngột, quá tàn bạo, không nói một câu liền muốn lấy mạng người.

Mặc dù đây là xã khu người chơi nhưng nếu gã đàn ông kia muốn hồi phục cũng phải chờ mấy tháng. Hơn nữa, đối với những tên lưu manh không có phúc lợi gì bảo đảm như bọn gã mà nói thì hành động này đúng là không khác gì giết người.

Quả thật Hoang Vu Chi Giác không bị đạo đức hay pháp luật trói buộc, thế nhưng cũng không thể tùy tiện giết người như giết gà vậy chứ?

Mấy tên đàn em đều bị dọa cho lá gan phát run, sợ hãi không chịu nổi nữa. Bọn gã lập tức xanh mặt bỏ chạy tán loạn vì sợ rằng mình sẽ là người tiếp theo bị bắn cho vỡ đầu.

Hẻm nhỏ vắng lặng tựa như ngày thường, chỉ có người chơi nọ là nằm dưới đất trừng mắt không chút nhúc nhích, cho dù không chết thì ngay lúc này gã cũng chẳng khác gì một cái xác là bao.

Chủ tiệm bánh ngọt gần bên run rẩy ló nửa cái đầu ra khỏi tủ bát, ông ta nhìn Nhậm Dật Phi như nhìn thấy quỷ la sát.

Ngay cả Tiểu Tảo trước quầy lễ tân cũng mở miệng kinh sợ quên mất việc hít thở.

Lộc cộc, lộc cộc.

Thanh âm giày da vang lên có quy luật trên phiến đá xanh, người đàn ông đang cầm túi bánh ngọt lấy mũ xuống, hướng về cô gái nhỏ trong phòng làm việc “Hậu Kỳ Kim Điểm” gật đầu một cái rồi rời đi.

Bóng dáng của Nhậm Dật Phi rất nhanh liền biến mất ở đầu con hẻm.

Truyện Chữ Hay