Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giác quan Salman khá nhạy bén, lúc bị Nhậm Dật Phi quan sát hắn đã cảm nhận được. Có điều vì hai ngày nay đi trong sân trường, loại ánh mắt nhìn hắn giống vậy cũng không hiếm gặp, đương nhiên Salman không quá để ý.
Nguyên chủ hắn có thân phận đặc biệt, xem từ thông tin cá nhân, không ngờ đối phương lộ ra tín hiệu nguy hiểm mơ hồ: “Tôi chính là quỷ”. Khi đó Salman liền biết, phó bản này không ổn.
Hắn vừa lúc gặp phải sao Thủy nghịch hành, hay là do Hoang Vu Chi Giác âm thầm nhúng tay làm chuẩn bị phía sau?
May mắn là hắn cũng không định ngồi yên chờ chết.
“Hy vọng những gì mình chuẩn bị rồi sẽ có chỗ dùng.” Salman thầm nghĩ.
“Phó chủ nhiệm.”
Hắn ngẩng đầu, trước mặt là một nam sinh chạy tới, biểu tình vi diệu. Phía sau đối phương còn có hai nữ sinh, một người nhìn Salman đề phòng, một người nhìn Salman cảnh giác.
Không cần nghi ngờ, người kiện nguyên chủ…
“Có chuyện gì? Nếu là về nghi lễ hiến tế thì thật xin lỗi, tôi không có gì để nói hết.” Salman từng có kinh nghiệm, mỗi lần mở miệng đều là câu này.
Hai ngày qua, hắn bị người chặn đường không ít lần. Nhưng mà về chuyện hiến tế thế nào, nguyên chủ hắn không hề để lại bao nhiêu thông tin.
Salman lục soát phòng ngủ nguyên chủ, kiểm tra điện thoại di động và máy vi tính, song hắn vẫn không thấy cái gì. Không biết bởi vì đối phương giấu đồ vật quá kỹ hay người nọ vốn không để lại thật.
“Phó chủ nhiệm đúng là quý nhân hay quên, mấy ngày trước tôi nói mình gặp phải ác mộng, kết quả bị anh xóa ra khỏi nhóm. Bây giờ vẫn là câu hỏi cũ, có phải nghi lễ hiến tế có quỷ không?”
Thanh âm nam sinh vừa vội vừa nhanh, mặc dù đã đè giọng xuống thấp nhưng vẫn có thể nghe ra tức giận tuôn trào, đồng thời còn là cảm xúc đang muốn phát tiết.
Salman cảm thấy chính mình là người vô tội bị người khác đội nồi, hắn phun ra một câu không có chút thành ý: “Xin lỗi?”
Nhậm Dật Phi lập tức sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đối phương sẽ dùng thái độ hời hợt như vậy để đáp lời, cả khuôn mặt hắn không khỏi nghẹn đỏ trong hai giây, biểu hiện mức độ dồn nén cơn giận.
“Sao anh có thể như thế chứ?” Nhậm Dật Phi rơm rớm nước mắt, “Chuyện này là do anh đề nghị, nghi lễ hiến tế đáng chết đó hại tôi, hại chúng tôi trở thành thế này… Xem như tôi cầu xin anh được không, anh buông tha chúng tôi đi, cuối cùng chúng tôi phải làm sao thì mới có thể?”
Chẳng qua Salman thật sự không có biện pháp khác, nguyên chủ không để lại bất kỳ thông tin, thậm chí hắn còn mờ mịt hơn đám người tới cửa đòi tìm nguyên chủ.
“Anh muốn trốn tránh trách nhiệm của mình sao?” Đột nhiên Ngọc Diễn mở miệng hỏi, hơn nữa cô kéo Triệu Nhị ra sau lưng bảo vệ.
“Không phải tôi trốn tránh trách nhiệm mà là tôi thật sự không có cách nào.” Salman buông tay, tỏ vẻ chính mình cũng lực bất tòng tâm. Có điều dường như hành động này của hắn càng chọc giận nam sinh phía đối diện.
“Không có cách nào?” Nhậm Dật Phi hơi cao giọng, sau đó hắn lại đè thấp xuống, trừng mắt nhìn Salman không dám tin tưởng, “Đây chính là đề nghị của anh!”
“Đúng, là tôi đề nghị, nhưng tôi đề nghị không có nghĩa là tôi có thể giải quyết.”
Nguyên chủ không biết cậu ta tự chuốc họa vào thân thể ai à, người nọ chỉ để lại một mớ bòng bong rối rắm chứ không có phương pháp giải quyết. Đối với loại tình huống này, Salman chỉ có thể bày tỏ mình vô cùng tiếc nuối.
“Ha.” Nhậm Dật Phi đỏ mắt, hắn lại cười một tiếng rồi vươn tay lau đi khóe mi ướt đẫm, biểu tình âm trầm xuống, thậm chí còn có phần dữ tợn.
“Triệu Nhị, phiền cậu tìm những người đã có lòng nghi ngờ trong câu lạc bộ chúng ta. Tôi muốn mời phó chủ nhiệm uống trà.” Giống như đã đè nén cảm xúc đến tột cùng, Nhậm Dật Phi bị buộc phải nóng nảy hắc hóa. Hắn nghiến răng nghiến lợi với Salman, “Ngay bây giờ!”
“Được.” Triệu Nhị lập tức cúi đầu nhắn tin trong nhóm. Cô hoàn toàn hiểu được cảm xúc bùng nổ của Nhậm Dật Phi. Bởi vì những lúc Triệu Nhị cận kề cái chết vô số lần, cô cũng trải qua nỗi uất hận giống vậy: Vì sao chứ? Mình không cam tâm!
Nếu không phải có bạn bè ở bên, trong giây phút nào đó,Triệu Nhị đã từng nghĩ tới việc kéo theo người gây chuyện cùng nhau xuống địa ngục.
Salman đứng yên không nhúc nhích. Hắn cũng rất chờ mong thành viên câu lạc bộ tụ họp một lần. So với việc để bọn họ lần lượt tìm tới cửa hỏi chuyện nguyên chủ, chi bằng hiện tại hắn làm cho tất cả bọn họ biết phó chủ nhiệm đã đổi người rồi, tìm hắn cũng vô dụng.
Nhân tiện, người chơi bọn họ có thể tập hợp trong phạm vi nhỏ, Salman càng có dịp nhận biết từng người.
Tin nhắn Triệu Nhị gửi vào nhóm đã thu hút sự chú ý của không ít thành viên câu lạc bộ bị ảnh hưởng suốt mấy ngày nay. Chưa tới phút, một đám người liền kéo nhau đến, thậm chí Nhậm Dật Phi còn ngửi thấy mùi hoa mộc tê ngọt ngào, yên bình, u tĩnh, mang theo một loại khí chất thoạt trông bình phàm nhưng lại rất trầm ổn thành thục ở bên trong đám đông.
Thập Đại có một người sở hữu khí chất đặc biệt như thế, Học Cung, Văn Lý.
Mà người mang mùi hoa mộc tê chính là chủ nhiệm câu lạc bộ. Anh ta ôn hòa nói chuyện với Salman: “Chúng tôi đều sẵn lòng tin cậu, nhưng mà hiểu lầm giữa chúng ta vẫn cần được phải quyết.”
Salman bị mọi người vây quanh, gương mặt hắn vẫn không chút đổi sắc giống như không có gì, thậm chí Salman còn thuận tay lau bàn, gọi một ly trà xanh.
“Quả thật giữa chúng ta có một số hiểu lầm.” Salman nói, “Có lẽ các cậu không tin, đoạn thời gian đó con người tôi cứ mơ mơ hồ hồ, bản thân không còn là chính mình, giống như bị sinh vật nào khác khống chế. Lúc tôi quay đầu nhìn lại, không ngờ cái gì cũng không nhớ nổi, khi xem video đều cảm thấy xa lạ.”
Nói đến đây, Salman thở dài: “Trên thực tế mà nói thì so với người nào khác, tôi càng muốn biết rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì.”
“…” Nhậm Dật Phi.
“…” Văn Lý.
Có phải cậu học được kỹ năng diễn xuất từ bạn trai cậu không? Rõ ràng đang nói dối, sao có thể nói dối giống như thật, nếu không phải biết cậu là người chơi, suýt chút nữa tôi đã tin rồi.
Đúng vậy, hôm qua Văn Lý đã nhận ra Salman. Trong đám người chơi cấp cao, chỉ có mấy người là mắc chứng khiết phích. Hơn nữa người nói chuyện bằng giọng điệu lạnh nhạt, có thói quen quan sát từng biểu tình nhỏ nhặt của người khác trước tiên, chín phần mười là Salman không sai.
Có điều Văn Lý không vội động thủ. Mọi người đều biết Salman có rất nhiều đạo cụ bảo vệ tính mạng, nếu không nắm chắc phần thắng thì cô sẽ không rút dây động rừng.
Hiện tại Salman đã lên sân khấu, Văn Lý giật giật khóe miệng rồi phụ họa theo: “Cậu thật sự không biết mình đã làm những chuyện đó ư?”
“Nhưng mà ba ngày trước anh còn xóa tôi khỏi nhóm.” Nhậm Dật Phi ở bên cạnh lạnh lùng phá đám.
Salman nhìn hắn một cái: “Bởi vì tôi không tin. Tôi là người vô thần, đương nhiên không tin những chuyện đó. Chẳng qua hai hôm nay… Đã chết vài người liên quan. Cho nên tôi mới hoài nghi…”
“Tôi không tin.” Nhậm Dật Phi đỏ mắt nghi ngờ.
Salman nhìn quanh bốn phía, hắn phát hiện rất nhiều người đều nhìn mình bằng đôi mắt nghi ngờ. Một đám người đến đây là những người đã chịu phải ảo giác khá nghiêm trọng, dĩ nhiên bọn họ không tin Salman, thậm chí còn hận hắn thấu xương.
“Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không thể che giấu nữa.” Salman nhắm mắt, giống như đưa ra quyết định một cách khó khăn.
Nhóm sinh viên nhìn hắn chằm chằm, xem Salman còn có thể trăn trối lời gì được.
Kết quả bọn họ liền nhìn thấy Salman kéo cổ áo xuống, lộ ra một dấu vết —— phía trên xương quai xanh. Dấu vết đó giống như ký hiệu giáp cốt văn, nhưng đặc biệt nhất là miệng vết thương bỏng rát không khác nào than đỏ cháy giữa ngọn lửa vàng.
“Bắt đầu từ ngày hôm qua, trên người tôi đột nhiên xuất hiện dấu vết này. Tôi cũng rất muốn biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì.” Salman nói chuyện rất bình tĩnh nhưng trong lời nói của hắn lại kiềm nén một loại áp lực.
Nhìn miệng vết thương bất thường giống như bị bỏng vì thiêu đốt, lại nhìn gương mặt trầm mặc của Salman. Đám sinh viên ban đầu vốn rất hung hăng dọa người không khỏi chột dạ: “Không ngờ anh thảm thế.”
Nhậm Dật Phi cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc theo bọn họ, trong lòng hắn lại âm thầm vỗ tay. Một chiêu này có thể thu về lòng tin không ít người, còn có thể chứng minh Salman không phải đồng bọn.
Đám người chơi khẳng định chắc chắn nhân vật của Salman là đầu sỏ gây chuyện, có điều bọn họ cũng không ngờ, tư tế kia lại tàn nhẫn với bản thân đến thế.
Vết thương này không phải làm giả, đúng là phó bản đang chạy theo tiết tấu đoàn diệt bọn họ.
“Nếu tất cả mọi người đều là người bị hại thì chúng ta có thể hợp tác cùng nhau, có lẽ sẽ còn một con đường sống.” Thanh âm vang lên kéo theo một mùi hương rượu mạnh nồng đượm.
Người đến là Trần Thâm, cô không đến một mình mà còn dẫn theo một bà lão đang nhắm nghiền hai mắt.
“Ta cảm nhận được sức mạnh còn sót lại.” Bà lão há miệng, giọng nói khàn khàn dị thường, giống hệt như bị than củi làm bỏng, “Có người, lợi dụng sức mạnh sinh linh, mở ra con đường không nên tồn tại.”
Giả sử khi khác nghe chuyện quỷ thần bà lão này lải nhải, chắc chắn sẽ không ai trong số họ để ý lời bà nói. Song mọi người có mặt ở đây đều đã từng bị sức mạnh thần bí quấy nhiễu, bọn họ nghe xong đều kích động ngẩng đầu, hận không thể hỏi bà một câu: Tôi còn có cơ hội cứu chữa về nữa không?
“Là ác ma ư?” Có người vội vàng hỏi.
“Là thứ mà con người không thể tìm kiếm, cũng không thể nhìn thẳng.” Bà lão chợt ngẩng mặt rồi mở bừng hai mắt, trong mắt là một tầng màng trắng, “Kiềm chế nỗi sợ của các cậu, đừng đi xem, cũng đừng suy nghĩ.”
“Không có cách nào sao?” Một người khác lên tiếng.
Bà lão liên tục lắc đầu, hơn nữa lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Tìm được con đường kia, chặt đứt nó, có lẽ sẽ có một con đường sống.”
Sau đó bà quay về phía Trần Thâm: “Xin lỗi, ta không thể giúp cô được. Ta sẽ trả tiền lại cho cô.” Vừa dứt lời, bà lão lập tức chống gậy rời đi, để lại một đám sinh viên cả người chấn động, tựa như bầy sơn dương không tìm được lối ra.
“Chúng ta cần phải hợp tác.” Trần Thâm kêu gọi mọi người.
Hiện tại đối phương nói vậy, đương nhiên các thành viên trong câu lạc bộ đều gật đầu đồng ý theo bản năng: “Đúng thế.”. Trong thời khắc mọi người đang lo lắng thấp thỏm, tập thể bên cạnh sẽ mang lại cảm giác an toàn.
Nhậm Dật Phi:…
Tranh thủ lúc tất cả bọn họ đều đang tập trung sự chú ý về phía bà lão, hắn nương theo động tác gãi mắt để che một bên mắt. Một màu đỏ máu bò ra từ đồng tử, cho nên Nhậm Dật Phi cũng “nhìn thấy”. Bà lão kia chỉ là một người bình thường có khả năng diễn xuất tốt mà thôi.
Đừng nói năng lượng bị ố vàng, cả người đối phương là một màu đỏ sẫm.
Lại thêm một diễn viên, có phải diễn viên hôm nay hơi vượt quá số lượng trung bình không vậy?
Không ngờ Trần Thâm sẽ nghĩ tới việc lợi dụng thần côn để đạt được mục đích bản thân. Quả nhiên lúc đám người chơi làm việc đều không hề câu nệ hình thức, cũng không bị quy tắc trói buộc.
Nếu không phải bây giờ Nhậm Dật Phi còn bận duy trì hình tượng nhân vật sốt ruột lo âu, hắn đã uống một ngụm trà sữa cho đỡ sợ.
Hiện tại Trần Thâm đến thứ hai đang nói chuyện với đám người thứ nhất theo sau Văn Lý. Mặc dù bọn họ không biết thân phận thật đối phương, song dường như giữa người chơi cao thủ có một loại cảm ứng tâm linh diệu kỳ, rất dễ phân biệt đâu là đối thủ mình.
Chẳng qua bản thân Văn Lý không phải kiểu người thích cầm quyền. Cho nên sau khi nói chuyện được hai câu, hắn liền giao quyền quản lý cho Trần Thâm.
“Lời bà đồng vừa nói có ý gì? Bà ấy nói có người tạo ra con đường không nên tồn tại, có lẽ tôi hiểu được sơ sơ, còn thứ không thể nhìn thẳng, rồi nỗi sợ gì gì nữa ấy…” Người nói chuyện không khỏi choáng váng.
“E rằng chuyện này phải hỏi trực tiếp phó chủ nhiệm chúng ta.” Trần Thâm quay đầu nhìn về phía Salman đang cầm ly trà xanh.
Salman dùng nụ cười đáp lời, ngụ ý lợn chết không sợ nước sôi.
“Là nghi lễ hiến tế của bộ tộc nhỏ Vân Nam.” Lúc này, người vẫn luôn căng mặt là Nhậm Dật Phi chợt mở miệng nói chuyện, trong tay hắn là trà sữa ấm áp, giống như Nhậm Dật Phi muốn tìm chút hơi ấm nhưng gương mặt vẫn trắng bệch, “Còn, còn có… Thứ tôi mơ thấy là di chỉ trong biển.”
“Cậu là?” Trần Thâm nhìn hắn.
“Cậu ấy là Trương Chính Nguyên, ba ngày trước cậu ấy nói mình mơ thấy hiện tượng kỳ quái.” Có người trong câu lạc bộ đáp thay.
Nhậm Dật Phi cứng đờ gật gật đầu, lúc sau gương mặt hắn càng trắng bệch hơn: “Tôi còn nhìn thấy… Hả?”
Nhậm Dật Phi hơi trợn mắt, qua vài giây lại lắc lắc đầu, biểu tình không thể tin nổi: “Tôi không nhớ được, hình như tôi thấy quái vật rất lớn… Có điều tôi không thể nhớ được hình dạng của nó.”
“Cậu là sinh viên khoa nghệ thuật?” Đột nhiên Văn Lý hỏi.
“Vâng, tôi là sinh viên chuyên ngành điêu khắc.” Nhậm Dật Phi không hiểu ra sao.
Văn Lý hơi mỉm cười, thoạt nhìn nụ cười hắn rất có tác dụng trấn an sự căng thẳng của đám sinh viên: “Có lẽ người càng nhạy cảm với nghệ thuật thì sẽ càng cảm nhận được sức mạnh dị thường nhanh hơn và sâu sắc hơn. Xét về trình độ nào đó, hẳn là nó đang khẳng định thiên phú nghệ thuật của các cậu?”
“A?” Nhậm Dật Phi vẫn không “hiểu” cho lắm.
“Có nghĩa là, cậu sẽ là người sắp chết tiếp theo.” Mùi trái cây anh túc bỗng dưng thổi đến, bốn người chơi với bốn loại mùi hương khác nhau đều đã hóa trang lên sân khấu.
“Vậy nên tôi có thể đi theo cậu để xem cậu chết thế nào không?” Kha Bắc nhìn Nhậm Dật Phi, chậm rãi nở nụ cười.
___
Hoa mộc tê: