Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bạn học, cậu muốn món gì?”
Hắn lập tức mở mắt, trước mặt xuất hiện một mảng màu mờ ảo, trong đó khối màu đỏ đang biến đổi chuyển động.
Có vẻ mảng màu sắc u ám đã trở nên sáng hơn, chúng nó vỡ ra từng khối một, hình thành nên màu sắc cho riêng mình, thế giới dần tỉnh giấc.
Nhưng mà đầu óc lại hơi đờ đẫn, có một loại cảm giác rời rạc thật vi diệu. Thân thể đã đến nơi còn linh hồn thì vẫn chưa trở về, mọi thứ bên ngoài đều bị ngăn cách bởi một tấm lăng kính, trông mơ mơ hồ hồ.
“Bạn học, cậu muốn món gì?”
Âm thanh này từ đâu truyền đến, bên trái hay bên phải, dì ấy đang nói chuyện với mình? Mình là… ai?
Không hiểu sao não bộ chợt trở nên đần độn, hắn cứ đứng ngẩn người ở đó, cũng chưa kịp nhét linh hồn vào lại trong thể xác mà dùng tốc độ chậm chạp xử lý thông tin mới tiếp thu.
Mình là ai?
Dường như xác định thân phận mình là một chuyện cực kỳ quan trọng. Hắn chắc chắn, hắn biết rõ, có một thanh âm nói chuyện này thật sự rất quan trọng.
Hắn vẫn luôn duy trì gương mặt cứng nhắc rồi chậm rãi vươn tay về trước, giống hệt như cương thi, chẳng qua hắn không biết vì sao mình lại muốn làm vậy. Thân thể đang mang là khối thi thể tan băng, khả năng cảm ứng và bộ máy phản hồi vẫn còn bận say ngủ, không thể đáp lời một cách chính xác.
“Bạn học, cậu có sao không?”
Đột nhiên ai đó đánh vào bả vai hắn, cả người hắn không khỏi run run. Mặc dù trước mắt vẫn là rất nhiều khối màu sắc mơ hồ, nhưng mà hắn đã tỉnh táo hơn đôi chút: Mình là Nhậm Dật Phi.
Cái tên này vừa mới xuất hiện, ký ức trong đầu giống như bị người cố kéo ra. Từng mảnh nhỏ ký ức hơi hỗn loạn lộn xộn, bị cuốn vào một vòng lốc xoáy. Thật lâu sau hắn mới xác nhận: Mình là Nhậm Dật Phi, nơi đây… Là phó bản.
Mồ hôi trắng toát đầy trên sống lưng, Nhậm Dật Phi cảm nhận được một loại khủng bố khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả. Linh hồn hắn không khác nào đã thoát khỏi thế giới ba chiều, nó dùng cách thức kỳ lạ gì đó để tiếp xúc với thế giới bí ẩn không biết giấu ở đâu, trở thành ý thức vô hình thái.
Nơi sâu thẳm nhất trong ý thức thể vô hình thái, một con mắt mở ra ngay khe hở, mối liên hệ tình cờ giữa linh hồn Nhậm Dật Phi và thế giới kia bỗng dưng cắt đứt.
Linh hồn trở về trong thân xác, thậm chí hắn có thể cảm giác được nó bị nhét vào cơ thể này miễn cưỡng như thế nào, sau đó thành lập mối liên hệ, cuối cùng thức tỉnh.
Sau một đoạn thời gian nhắm mắt, mở mắt và hoa mắt ngắn ngủi, không ngờ trước mặt Nhậm Dật Phi vốn không phải khối màu sắc mơ hồ gì hết, đó là một đám người mơ hồ cùng bối cảnh mờ ảo.
Được rồi, ít ra hắn đã biết được nơi này là đâu.
Đây là một nhà ăn, trong tay Nhậm Dật Phi còn cầm một khay nhựa đưa cho dì đầu bếp. Kính thủy tinh nhà bếp đang phản chiếu hình ảnh gương mặt hắn dại ra.
Nhậm Dật Phi hơi hốt hoảng, linh hồn vừa nhét vào thân xác lại bay mất một ít, giống như nó bay lên trên không. Hắn cảm thấy mọi thứ trước mặt đều là giả, giả hệt như mô hình bánh kem trong tủ kính.
Mình bị làm sao vậy? Là thứ gì ảnh hưởng đến mình?
Hình như có thứ gì đó đang không ngừng lôi kéo Nhậm Dật Phi, khiến hắn không thể khống chế nổi hành động, nhưng mà lại vừa lúc chọc cho Nhậm Dật Phi tức giận.
Hắn có thể cho phép thân thể mình không chịu nghe theo điều khiển sao?
“Này, này.” Nhậm Dật Phi phát âm hàm hồ, ngón tay chỉ vào món ăn cách lớp kính thủy tinh. Có điều ngón tay hắn nhúc nhích rất kỳ lạ, tựa như hai ý thức đang giằng co không ngừng.
Dì đầu bếp cũng không nghĩ nhiều, dù sao dì vẫn thường xuyên gặp đám sinh viên thức suốt đêm thành quen, chúng đi vào nhà ăn với vẻ mặt ngơ ngác, giống y hệt cái xác không hồn.
“Đây.” Sau khi đoán chừng sức ăn của sinh viên trước mặt, dì đầu bếp gắp hai cái bánh mì hoa (hanamaki) và một miếng thăn heo tẩm trứng chiên giòn (tonkatsu), xong xuôi dì quẹt thẻ.
Nhiều thức ăn thế kia, dì có thêm xíu nữa thì cũng mỗi đồng, chỉ có sinh viên trong nhà ăn mới nhận được ưu đãi tốt vậy.
Nhậm Dật Phi bưng lấy khay thức ăn, sinh viên đằng sau giục hắn mua bữa sáng nhanh chân lên chút, đừng làm mất thời gian dãy sinh viên đang chờ đợi phía sau. Nhậm Dật Phi xoay người rồi bước đi chậm chạp tới vị trí còn trống nào đó.
Theo từng bước chân hắn, thế giới dần trở nên rõ ràng. Thế giới xung quanh Nhậm Dật Phi như sương trên mặt kính đang được ai lau khô, từng bóng người mơ hồ cũng có được gương mặt.
Hắn an toàn đi đến vị trí không người xong ngồi xuống, cuối cùng thở ra một hơi thật dài.
Nhà ăn cung cấp bữa sáng rất phong phú đa dạng. Đối diện Nhậm Dật Phi là một sinh viên đang ngồi ăn bún, hai tay ôm hết tô, bên trong là bún trắng ngâm nước lèo, phía trên có không ít dưa chua và măng chua, còn đổ một phần nước sốt dầu thịt thái.
Ngửi qua một chút, mùi hương dưa chua lập tức kích thích tuyến nước bọt, có vẻ linh hồn Nhậm Dật Phi cũng bị hấp dẫn theo, nó càng vui lòng ở lại trong thân thể.
Ý thức được chuyện này, hắn liền cầm bánh mì hoa trong mâm, chính giữa lớp bột tuyết trắng lộ ra nhân đậu màu đỏ nâu, vừa nhỏ vừa ngọt.
Bánh mì hoa bọc nhân bánh đậu thật sự rất ngon, bánh hấp nóng nổi, đậu bên trong đều muốn chảy ra ngoài.
Đột nhiên Nhậm Dật Phi nhớ tới đậu đỏ ướp đường cũng gọi là mật đậu. Bánh đậu ăn ngon miệng, mật đậu cũng ngon không kém.
Ăn xong một cái bánh mì hoa, bên tai vang lên rất nhiều âm thanh ồn ào náo nhiệt đầy hơi thở sự sống, làm lớp màng ngăn cách với thế giới lại thêm chút mỏng manh. Ngay cả hắn cũng kinh ngạc vô cùng, thế mà thức ăn ngon là thứ giữ lại được linh hồn vốn ngo ngoe rục rịch, không để nó bay đi lung tung.
Nhậm Dật Phi nhìn thăn heo nướng dày gần một centimet trên khay, nó có màu vàng kim, bọc lớp trứng bên ngoài, phía trên phủ thêm vụn bánh mì xốp giòn.
Vẻ ngoài vàng kim lấp lánh đó chưa có khi nào là ngừng việc dụ dỗ mê hoặc hắn. Rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng không nhịn được, hắn vươn chiếc đũa ra kẹp vào thịt trứng chiên.
“Rắc rắc”, ngay giây phút cắn thịt vào trong miệng, bột trứng dính chặt một chỗ, vụn bánh mì xốp giòn bên ngoài vỡ vụn ra, hơi nóng mùi thịt chiên thoang thoảng ngay khe hở.
Bụng kêu vang lộc cộc, không khác nào thúc giục Nhậm Dật Phi ăn mau.
Vốn nghĩ rằng món tonkatsu này không kèm theo nước sốt nên khi ăn sẽ thấy nó nhạt miệng. Không ngờ Nhậm Dật Phi vừa cắn xong, thịt trong miệng lại vừa đậm đà vừa mềm.
Hắn có thể tưởng tượng để làm nó thơm ngon như vậy, hơn nữa sau khi chiên giòn thịt không bị khô cứng, nhất định đầu bếp phải cẩn thận đập nới lỏng thịt bằng một cái búa gỗ, sau đó bỏ vào trong tô ướp nước sốt.
Nhậm Dật Phi đặt lòng đào trứng lên trên thăn heo. Khi chúng nó kết hợp với nhau, thăn heo xốp giòn và trứng chiên mềm mềm vừa tách rời vừa phối hợp hoàn mỹ. Lại là một bữa tiệc cho nụ vị giác.
Chỉ tiếc là còn thiếu hai lá rau xà lách mọng nước giòn giòn, nếu để ba món này ăn chung, không biết sẽ là kiểu mỹ vị gì nhỉ?
Nhậm Dật Phi cắn thăn heo và trứng chiên răng rắc, không gian trước mặt đã trở nên rõ ràng cực kỳ, thậm chí thấy cả khóe miệng của thiếu niên đang ăn bún đối diện vừa mới ửng đỏ.
Hắn cảm nhận được chỉ số IQ và lý trí mình cũng đã trở lại, đại não của Nhậm Dật Phi đang hoạt động với tốc độ cao, các mảnh ký ức nhỏ được xếp thành từng hàng chờ đợi kiểm tra, thân thể nam sinh đã bị hắn khống chế hoàn toàn.
Trước đây chưa từng xảy ra loại chuyện như thế này bao giờ, Nhậm Dật Phi suy nghĩ. Không lâu ban nãy, hắn giống hệt kẻ say rượu không thể tự điều khiển tay chân, hiện tại lại rất rất tỉnh táo.
Nhậm Dật Phi khẳng định chắc chắn nguyên nhân không phải là vì hắn, vấn đề tồn tại ở phó bản.
Dường như Nhậm Dật Phi có thể tiếp nhận được tín hiệu nào đó vượt qua chiều không gian.
Không thể miêu tả, chỉ cảm thấy đáng sợ.
Bây giờ hắn muốn hình dung cụ thể nó ra sao, nhưng mà không có khả năng nhớ lại cho nổi.
Không biết chỉ có một mình Nhậm Dật Phi bị vậy hay tất cả người chơi đều hưởng thụ đối đãi ngang nhau. Nếu là vế sau, lúc này bọn họ có ổn không?
Hắn ăn xong toàn bộ bữa sáng rồi lấy khăn giấy lau tay, lúc sau loay hoay giả vờ tìm đồ vật trong túi. Nhậm Dật Phi lợi dụng tác dụng che chắn của túi quần, tranh thủ nhìn thoáng qua thẻ bài thân phận:
[Trong người chơi có quỷ giết người. Tìm ra nó, hoặc sống qua bảy ngày.]
[Nhiệm vụ nhân vật: Giết “nó”.]
[Thân phận: Học sinh.]
[Nhân vật: Trương Chính Nguyên.]
[Từ ngữ then chốt: Thâm lam.]
[]
Không ngờ nhiệm vụ nhân vật là “giết nó”?
Nó?
Nhậm Dật Phi suy xét từ này, thoạt nhìn không giống ám chỉ một người nào đó mà giống một thứ tồn tại phi nhân loại hơn. Vì sao nguyên chủ lại có được mối quan hệ với thứ đó? Chẳng lẽ?
Hắn nghĩ đến cảm giác linh hồn vừa thoát khỏi thể xác.
Nhậm Dật Phi không có nhiều thời gian suy nghĩ, hắn lấy sơ yếu lý lịch ra, động tác thì làm bộ như lấy nó từ trong cặp, rốt cuộc ngồi xem giữa nhà ăn trường học náo nhiệt quang minh chính đại.
Sơ yếu lý lịch có vẻ ngoài rất giống giấy A bán trong cửa hàng. Thế nên Nhậm Dật Phi lật xem công khai, xung quanh cũng không có ai liếc mắt lấy một cái.
Lúc này sơ yếu lý lịch không hề bị lược bỏ che mắt, hoặc là do thân phận của hắn không có gì giấu diếm nên nó không lược bỏ. Tóm lại, đây là một phần sơ yếu lý lịch cực kỳ bình thường của một nam sinh.
Nguyên chủ tên Trương Chính Nguyên, nhà có ba người, khá giả, gia đình hòa thuận, không xảy ra bất kỳ chuyện gì như bệnh nan y, tai nạn xe cộ, mất trí nhớ vân vân hay những chuyện kịch tính khác, vô cùng bình thường.
Tính cách nguyên chủ hơi nhạy cảm yếu đuối, học lực cũng tầm trung, cuối cùng thi vào nơi đây, một trường đại học với học phí khá cao song danh tiếng rất tốt, hơn nữa trở thành sinh viên khoa nghệ thuật chuyên ngành điêu khắc.
Bây giờ cậu ta vừa mới lên năm hai, hiện tại đúng là đầu mùa hạ.
Nhậm Dật Phi có thể nhìn thấy sinh viên trong nhà ăn mặc áo ngắn tay, mặc áo dài tay và mặc áo tay lỡ, thật sự là đầu hạ không sai.
Đọc lướt qua sơ yếu lý lịch, nguyên chủ là một sinh viên hết sức bình phàm, có thể loại trừ hai yếu tố “lai lịch không tầm thường” và “từng trải qua chuyện gì đặc thù”.
Không có nhân vật nào mà người chơi xuyên vào lại không hề liên quan đến cốt truyện trung tâm. Vậy nên nó đồng nghĩa với việc, tương lai nguyên chủ sẽ gặp chuyện gì đó dị thường?
Nhậm Dật Phi ôm lòng nghi vấn, hắn kiểm tra cặp sách của nguyên chủ. Bên trong ngoại trừ có một túi dao gọt thì còn đựng một cuốn sách lịch sử kiến trúc cổ đại. Dù sao nguyên chủ vốn là sinh viên khoa nghệ thuật chuyên ngành điêu khắc.
Nhậm Dật Phi tìm thấy được một cái thời khóa biểu trong túi nhỏ trước cặp, bên trên viết rõ chương trình học, thời gian và số phòng học mỗi ngày. Đằng sau lịch học là một bản đồ được vẽ cẩn thận bằng bút mực nước, mỗi ô vuông tương ứng với tên số tòa dạy học.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được kiểu nguyên chủ với cách cung cấp manh mối ngốc nghếch đến thế, suýt chút nữa là cảm động rơi lệ.
Điện thoại di động hiển thị hôm nay là thứ năm, buổi sáng chỉ có một lớp học vào lúc giờ, bây giờ đã là giờ phút.
Nhậm Dật Phi ghi nhớ bản đồ, sau đó mang ba lô lên vai rồi xoay người đi về phía cửa.
Với tính cách nguyên chủ, chắc chắn cậu ta sẽ không thể trễ học. Nếu xin nghỉ thì Nhậm Dật Phi cũng không biết ai là giảng viên chuyên ngành phụ trách tiết học của buổi sáng, vậy nên nhanh chân tìm tới phòng dạy học thì hơn.
Hắn ra khỏi nhà ăn rồi tắm mình trong ánh nắng vàng. Hơi thở âm u lạnh lẽo trên người đều tan biến sạch sẽ, linh hồn cứng nhắc tê dại hòa hết vào thể xác, lúc này bức màng ngăn cách với thế giới phó bản cũng hoàn toàn tan đi.
Nhậm Dật Phi xem thời gian, sau khi phân biệt phương hướng thì mới bắt đầu lên đường.
Tòa nhà dạy học nằm đối diện hồ Minh Quang. Hắn cần phải vòng nửa hồ hoặc là đi qua cầu. Nhậm Dật Phi lựa chọn chạy lên cầu, hành lang trên nước quanh co uốn lượn, sàn gỗ cũng rung động nhịp nhàng theo từng bước chân hắn chạy đuổi thời gian.
Ánh mặt trời sớm mai dịu dàng ấm áp, làn gió sớm mai thì mát mẻ trong lành, ngay cả khuôn viên trường cũng có vẻ đẹp riêng. Mấy sinh viên đang ngồi trên hàng ghế ven bờ luyện nói tiếng Anh, hoặc là nhóm sinh viên cùng nhau luyện giọng, tất cả như tô điểm thêm màu sắc cho vẻ đẹp buổi sáng.
Mọi thứ đều tốt đẹp.
Cảm giác lạ thường trong lòng Nhậm Dật Phi càng ngày càng vơi đi, càng lúc càng mờ nhạt.
Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm đến khu giảng dạy được thiết kế thành hình bầu dục cho sinh viên nghệ thuật. Nó rất cao, thoạt nhìn có lẽ hơn hai mươi tầng lầu, sinh viên không ngừng ra vào cửa.
Nhậm Dật Phi thở phào nhẹ nhõm một hơi, ban ngày vẫn chưa đến lúc phó bản giở trò.
“Tránh ra!” Đột nhiên anh trai bên cạnh chợt hét lớn rồi lao về phía hắn. Nhậm Dật Phi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị đối phương túm lấy rồi lăn lộn một vòng tại chỗ.
“Ầm!” Một vật từ trời cao rơi xuống ngay vị trí Nhậm Dật Phi vừa đứng.
Là một người, không, lúc này đã là một bãi thịt.
___
Bánh mì hoa (hanamaki):
Thăn heo tẩm trứng chiên giòn (tonkatsu):