“Ủa, điện thoại di động của tao đâu?” Trì Ba đang muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh lâu đài quả phụ, đột nhiên cậu ta phát hiện mình tìm không thấy nó, gương mặt lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.
Đám học sinh đi cùng Trì Ba dạo chơi liền dừng chân: “Làm sao đó?”
“Hình như tao làm rơi điện thoại rồi.” Sau khi sờ toàn thân đều không thấy điện thoại, rốt cuộc Trì Ba cũng có chút hoảng hốt, người hiện đại không có điện thoại thì làm sao sống nổi?
“Rơi điện thoại? Rơi chỗ nào?”
“Tao không biết, sáng nay vẫn còn cầm ra cửa, không lâu ban nãy tao còn chụp cây đào.” Mặc dù biết điện thoại có mật khẩu, người khác không thể xem nội dung bên trong nhưng Trì Ba vẫn có chút lo sợ. Mỗi người đều có bí mật riêng không muốn người khác biết, đương nhiên cậu ta cũng có, hiện tại bí mật kia đang giấu trong điện thoại.
Nam sinh da ngăm đen suy nghĩ: “Mày đừng nôn nóng quá, chắc là rơi trên đường chứ gì, bây giờ chúng ta đi về tìm.”
Lâu đài quả phụ thoạt nhìn rộng lớn, ngoại trừ những người yêu thích đề tài kinh dị và thần quái thì đám người khác đều không quá hứng thú. Thế nên bọn họ tỏ vẻ đồng tình: “Dù sao nơi này cũng không có gì xem, chúng ta về tìm đi. Nếu tìm không có thì mày về nhà khóa hết tài khoản lại.”
Bây giờ chỉ có thể như vậy mà thôi, Trì Ba đành gật đầu.
Thế là đám nam sinh chia ra làm hai nhóm, một nhóm đi tiếp theo con đường tham quan, một nhóm không muốn chơi nữa thì tìm điện thoại Trì Ba. Bọn họ chậm rãi lội ngược về con đường ban đầu.
Nhóm người di chuyển rất chậm, vừa tìm điện thoại vừa tranh thủ tán chuyện giết thời gian.
Đợi đến khi du lịch về rồi, sau này bọn họ liền đường ai nấy đi, bao nhiêu chuyện thầm kín muốn biết đều không nhịn được mà hỏi thành lời.
Bọn họ nói từ câu chuyện ai dán kẹo cao su lên sách vở ai, ai và ai trong lớn yêu đương vụng trộm, đề tài càng lúc càng không kiêng dè. Lưu Kim Kiệt chợt mở miệng hỏi: “Tụi mày còn nhớ Hàn Phỉ Phỉ không?”
Vài người không khỏi ngừng nghịch đồ vật trong tay, bọn họ nhìn Lưu Kim Kiệt bằng ánh mắt kinh ngạc, không hiểu vì sao đối phương lại muốn hỏi chuyện này.
Lớp học bọn họ cấm nhắc đến cái tên Hàn Phỉ Phỉ, người nào nhắc ở lớp đều sẽ bị người khác mắng một câu “bệnh thần kinh à”.
“Không biết tại sao nữa, đột nhiên hai ngày nay tao cứ nhớ tới tên cậu ta, cho nên tâm trạng tao khá tệ.” Lưu Kim Kiệt nắm tóc, “Tao đang nghĩ, có phải chúng ta đã hiểu lầm cậu ta thật không?”
Hàn Phỉ Phỉ đơn thuần ngọt ngào không giống kiểu hình xinh đẹp của hoa khôi Hương Tuyết, người trong lớp thích thầm cô rất nhiều. Thế nên ban đầu lúc bọn họ nói đời sống Hàn Phỉ Phỉ hỗn loạn, cô kết giao với người ngoài xã hội, không ít người đều không chịu tin, mãi đến cuối cùng mới xác định đó là sự thật.
Gương mặt Trì Ba hơi trắng bệch, song cậu ta vẫn cố bình tĩnh đáp: “Mày nghĩ nhiều rồi, hai ngày nay không ngủ đủ giấc đúng không?”
Hai nam sinh còn lại cũng gật gù: “Nếu chúng ta hiểu lầm Hàn Phỉ Phỉ, sao cậu ta lại không lên tiếng? Cậu ta vốn chìm đắm trong trụy lạc thì có. Làm thì cũng đã làm, vì sao không thể nói một câu?”
“Có lẽ do tao nghĩ nhiều thật.” Thấy bọn họ đều nói vậy, Lưu Kim Kiệt đành áp xuống cảm giác khó tả trong lòng.
Bọn họ đi một đường từ lâu đài quả phụ về nhà nghỉ du khách, dọc đường không tìm được chiếc điện thoại nào, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy một gói thuốc lá.
Gói thuốc kia nằm ở ven đường, Trì Ba là người đầu tiên phát hiện.
Bởi vì đã bị cơn thèm thuốc tra tấn suốt một ngày, đương nhiên cậu ta thấy thuốc không nhịn được. Trì Ba quan sát xung quanh xem có ai không, sau đó khom lưng nhặt gói thuốc rồi nhét vào trong túi: Của Giang Thiếu Ba đánh rơi à? Thôi, kệ nó.
“Trì Ba.” Lúc này, một nữ sinh đi ra từ nhà nghỉ du khách, thiếu nữ lên tiếng gọi người lại, “Có phải cậu làm rơi điện thoại di động không? Ốp lưng là hình cầu thủ bóng đá XX ấy?”
“Cậu nhặt được?” Trì Ba mừng rỡ.
“Ừ, tôi thấy nó ở con đường phía trước, đã bỏ lên quầy lễ tân cho cậu rồi, cậu tự đi lấy đi.”
“Rơi trên đường phía trước?” Trì Ba cứ cảm thấy chỗ nào không đúng, cậu ta nhớ rõ điện thoại di động vẫn còn trong túi lúc đi con đường này. Có điều nghĩ nửa ngày cũng không phát hiện cái gì bất thường, Trì Ba liền vứt nghi ngờ ra đằng sau.
Mặc kệ thế nào, có thể tìm thấy điện thoại đã rất may.
Mấy nam sinh đi vào cửa nhà nghỉ, bọn họ đi ngang Nhậm Dật Phi đang ngồi trên ghế gỗ chơi điện thoại, thoạt trông người nọ không khác nào chiếc bóng.
“Bệnh thần kinh.” Lưu Kim Kiệt mắng một tiếng, bọn họ tới trước quầy lễ tân lấy điện thoại. Trì Ba mở điện thoại di động kiểm tra, dữ liệu bên trong vẫn còn nguyên như cũ. Cậu ta đóng điện thoại: “Chúng ta còn qua kia chơi nữa không?”
“Không đi, bây giờ tao chỉ muốn nằm tới khi bọn họ kêu.”
“Ừ, nơi này quá nhàm chán.”
Sau khi quyết định, mấy nam sinh chuẩn bị quay trở về phòng ngủ. Bọn họ lại lần nữa đi ngang Nhậm Dật Phi. Cách mắt kính, đám người không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn thế nào, chỉ cảm giác xung quanh Nhậm Dật Phi như có thứ gì đè nén áp lực. Lưu Kim Kiệt tức giận hừ một tiếng, sau đó trở về phòng.
Phòng da ngăm và Trì Ba ở cạnh bên phòng ngủ Lưu Kim Kiệt. Da ngăm vào đầu tiên, Trì Ba vào sau rồi đóng cửa.
Cửa phòng vừa đóng cạch một tiếng, Trì Ba lập tức cầm bật lửa chui vào nhà vệ sinh.
“Đi vệ sinh à?” Da ngăm hỏi.
“Tao tìm thấy trong túi còn sót hai cây hàng, chờ tao giải quyết nó trước đã.”
Trì Ba lấy gói thuốc nhặt được đường ven đường ra, thế mà lại là thuốc lá hàng hiệu đóng gói mềm: “Thật con mẹ nó biết hưởng thụ.”
Cậu ta thành thạo mở nắp gói thuốc, xé giấy bạc thành một cái lỗ rồi vỗ ngược lấy hai điếu.
Trì Ba cầm một điếu trước, dường như điếu thuốc trên tay hơi nặng hơn điếu thuốc bình thường nhưng cậu ta không hề nghĩ nhiều. Trì Ba ngậm thuốc vào miệng rồi bật lửa, rốt cuộc hài lòng rít sâu một hơi, một làn khói thở ra từ trong mũi, sảng khoái đến mức gương mặt Trì Ba đều thả lỏng hoàn toàn, biểu tình lâng lâng.
Bên ngoài dãy phòng đảo ngược, trên chiếc ghế gỗ trong sân nhỏ, Nhậm Dật Phi đang cầm điện thoại di động, đầu ngón tay bôi keo móng trong suốt, đôi mắt nhìn video không âm thanh đang phát trên màn hình.
Video chiếu cảnh một nữ sinh bị xé rách quần áo không còn hình dạng, cô lộ ra thân thể trần trụi co ro trong góc, đủ loại thuốc màu dơ bẩn đổ lên người thiếu nữ, nước bẩn vẩn đục như mưa chảy xuống làn da trắng.
Góc video xuất hiện một cái chân đang đá cô bé. Người nọ đá bụng, đá đùi, đá vào đầu nữ sinh.
Video này không có âm thanh, có điều Nhậm Dật Phi biết người bên trong đang nói cái gì, bởi vì hắn đã xem qua một lần.
“… Con đĩ này! Giả tạo thành bộ dáng ngây thơ trong sáng, kết quả chỉ là một con đĩ mà ai cũng làm chồng được! Uổng công tao nghĩ rằng mày khó theo đuổi thế nào, có phải đổi một ly trà sữa là đã có thể khiến mày leo lên giường tao đúng không hả?”
“Nghe nói chúng mày học nghệ thuật đều phóng túng, một thằng không đủ, muốn nhiều thằng mới được?”
…
Nhậm Dật Phi còn biết, video tiếp theo là nam sinh bên ngoài tiểu lên người thiếu nữ, cực kỳ sỉ nhục cô. Cuối cùng cậu ta đe dọa nữ sinh không được kể chuyện này với ai, nếu không thì cứ chờ toàn bộ trường học, không, toàn bộ đàn ông trên thế giới chiêm ngưỡng thân thể cô.
Một cô bé trưởng thành trong sự bảo bọc và yêu thương của gia đình, sống cuộc sống xa rời xã hội hỗn loạn, vì quá sạch sẽ ngây thơ nên không biết phải bảo vệ bản thân thế nào. Khi đối mặt với ác ý từ thế giới, cô bé chỉ có một con đường chết duy nhất.
Trì Ba ngồi trên bồn cầu rít thuốc nhả khói, cậu ta hút xong điếu đầu tiên rất nhanh rồi thả tàn thuốc xuống bồn cầu, sau đó lấy châm tiếp điếu thuốc thứ hai. Mùi vị điếu thuốc hôm nay hơi kỳ lạ, chẳng qua nó vốn không phải loại thuốc mà Trì Ba thường hút nên cũng dễ lý giải.
Cơ thể đã thèm khát thuốc lá hơn một ngày, bây giờ cảm nhận được mùi vị nicotin quen thuộc, cơ bắp toàn thân cậu ta đều thả lỏng. Trì Ba híp mắt, lúc này mới nhớ tới chuyện mình làm rơi điện thoại.
“Quả nhiên con gái cẩn thận hơn con trai.” Nhìn màn hình điện thoại sáng sủa, Trì Ba hài lòng nghĩ ngợi. Đáng lẽ trên màn hình điện thoại có dấu vân tay cậu ta, hiện tại đều đã được lau sạch.
Trì Ba luôn cho rằng, đã là phụ nữ thì phải hiền thục dịu dàng, cho dù mặt mũi xấu xí một chút thì vẫn tạm chấp nhận.
Điện thoại chỉ còn nửa phần pin, Trì Ba liếc mắt nhìn, cậu ta cảm thấy có khả năng dùng được trong chốc lát nên thuần thục mở ra trang web cấm + nào đó.
“Đệt, một con rồng với hai X của mẹ con phượng hoàng.” Lỗ mũi Trì Ba mở to, cậu ta thở dồn dập, hít vào một đoàn khói.
Trong nhà vệ sinh truyền ra âm thanh mà đa số mọi người đều nghe hiểu. Da ngăm không hút thuốc, vốn dĩ khói thuốc len qua khe cửa đã khiến cậu ta hơi buồn bực, bây giờ còn thêm cái này. Rốt cuộc nam sinh cũng không chịu nổi nữa, đứng lên đi ra ngoài.
“Ồ?” Nhậm Dật Phi ngồi bên ngoài ghế gỗ đã không thấy bóng dáng, không biết hắn ra ngoài hay là về phòng ngủ. Da ngăm chỉ nhìn thấy Lưu Kim Kiệt đang đứng ở trong sân.
“Mày đứng đấy làm gì? Tao vừa định tìm mày chơi game.”
“Trong phòng ngột ngạt, tao ra ngoài hít thở không khí.” Lưu Kim Kiệt đảo mắt qua ghế gỗ trống không, trong người đột nhiên khó chịu không rõ nguyên do.
Không biết vì sao, cứ mỗi cậu ta lần trông thấy đối phương thì bản thân liền tức giận. Thật ra trước giờ Lưu Kim Kiệt không phải kiểu người thô lỗ mất lịch sự như thế. Có điều ngay lần đầu gặp học bá vừa chuyển trường đến kia, cậu ta nhìn mặt đã thấy ghét.
Đó là một loại cảm xúc không nói nên lời, làm Lưu Kim Kiệt không thích Hạ Xuyên, nhưng mà lại không muốn hoàn toàn đắc tội đối phương.
“Dù sao cũng đều tốt nghiệp rồi.” Cậu ta nghĩ.
Cùng một thời gian, ở cách cách phòng Lưu Kim Kiệt.
“Shhh ——” Nhậm Dật Phi đứng trong phòng tắm, hắn xé ra lớp keo trong suốt trên đầu ngón tay, xé nát, vứt vào bồn cầu.
Nhìn lớp keo bị xé nát đang nổi trên mặt nước, Nhậm Dật Phi nhớ tới những chuyện vừa xảy ra ban nãy.
Khi ấy hắn chạm mặt đám nam sinh da ngăm, Nhậm Dật Phi đã cố ý chọc tức bọn họ, sau đó lấy trộm điện thoại di động của Trì Ba.
Lúc sau hắn quay lại nhà nghỉ du khách, làm như không có việc gì mà vào bếp ăn cơm, trở về phòng ngủ, kết nối laptop với điện thoại để tránh nhập mật khẩu, cuối cùng sao lưu tất cả video, ảnh chụp và tư liệu từ điện thoại cậu ta.
Xong xuôi, Nhậm Dật Phi đi ra ngoài một chuyến nhằm ném điện thoại trên đường, đồng thời bình tĩnh trở lại thả gói thuốc trước cửa nhà nghỉ làm mồi nhử.
Vì nguyên chủ đã chuẩn bị trước nhiều việc, Nhậm Dật Phi liền tiết kiệm thật nhiều bước đi, chỉ cần người nọ lấy gói thuốc đánh rơi là đã tính thành công.
Thật ra bên trong nhà nghỉ du khách không có camera quan sát, song vì an toàn vạn nhất, hắn vẫn đặt gói thuốc trên con đường bắt buộc phải đi về nhà nghỉ.
Những người khác không hút thuốc, tài xế ở trong nhà nghỉ không đi ra ngoài, có lẽ khả năng cao sẽ bị Trì Ba nhặt được. Giả sử không phải Trì Ba nhặt mà là học sinh khác đi nữa, dựa vào “tình bạn” giữa đám người, dù sao gói thuốc lá cũng sẽ về tới tay Trì Ba mà thôi.
Đương nhiên, chuyện sắp đặt trên thế giới này chưa chắc sẽ thành công một trăm phần trăm, vậy nên Nhậm Dật Phi đã chuẩn bị tinh thần nếu hắn không may thất bại. Khi đó hắn sẽ tìm biện pháp khác.
Công khai đồn đại tình huống cô bé sau khi làm nhục cô, hơn nữa làm tổn thương thể xác lẫn tâm hồn Hàn Phỉ Phỉ, rốt cuộc lại vì “không đủ chứng cứ” mà thoát khỏi sự truy cứu của pháp luật, còn có thể tiếp tục đi học.
“Trì Ba.” Nhậm Dật Phi lẩm bẩm cái tên này, sau đó hắn tháo mắt kính xuống, đôi mắt đen nhánh như bị che khuất bởi tầng kính mờ ảo, vừa nặng nề vừa âm trầm, không phản chiếu lấy một chút tia sáng.
Như vậy, ai sẽ là người tiết lộ chuyện đó cho Trì Ba, còn chính mình toàn thân lui về?
Nhất định người nọ rất hiểu rõ Trì Ba, biết cậu ta cầu mà không có, biết cậu ta tâm lý bệnh hoạn. Nhất định người nọ cũng hiểu rõ Phỉ Phỉ, biết cô bé ngây thơ đơn thuần, biết cô bé yếu đuối và không thể phản kháng.
Trong “cuộc trò chuyện” của Hàn Phỉ Phỉ, cô bé vẫn luôn chơi cùng Hương Tuyết và Tiểu Mẫn, hơn nữa Hương Tuyết cũng là sinh viên nghệ thuật giống cô, chuẩn bị đến học tại một học viện nghệ thuật.
Nhậm Dật Phi đoán các cô không chỉ là bạn học hay là bạn cùng phòng đơn thuần. Bạn cùng phòng có lợi thế tự nhiên, có thể chơi cùng nhau rất nhanh, hơn nữa trở thành bạn bè, thậm chí là bạn thân.
Tại một lớp học, tất cả học sinh được sắp xếp theo chữ cái đầu tiên trong tên. Trường học sẽ xếp lại số học sinh sau khi chia thành nhiều lớp nên số thứ tự học sinh sẽ nối liền nhau. Em gái nguyên chủ tên là Hàn Phỉ Phỉ, chữ cái mở đầu là H. (Han Feifei)
Giữa Hà Hương Tuyết (He Xiangxue) và Tưởng Mẫn (Jiang Min) thiếu một số thứ tự, so sánh một lượt thì họ H phù hợp nhất.
Nói như vậy, lúc trường học sắp xếp phòng ngủ nội trú, họ đều sẽ xếp theo số thứ tự học sinh. Quả nhiên các cô là bạn cùng phòng.
Sau khi loại trừ học bá kiệm lời không hay giao tiếp với mọi người, người còn lại có cơ hội biết chuyện, hơn nữa tiết lộ cho Trì Ba chỉ có hai người Hương Tuyết và Tiểu Mẫn.
Hương Tuyết là hoa khôi, cô luôn xây dựng và duy trì hình tượng bên ngoài hoàn mỹ, ngay cả với Hạ Xuyên là một bạn học không được người yêu thích, Hương Tuyết cũng sẽ quan tâm hỏi một câu “có phải cậu bị say xe không”.
Một thiếu nữ thông minh như vậy, cho dù muốn tiết lộ chuyện gì thì cũng sẽ không để lại nhược điểm.
Ngược lại Tiểu Mẫn, hình tượng của cô là nữ sinh “tùy tiện”, “không có tâm cơ”, hơn nữa thiếu nữ này chơi với đám nam sinh rất tốt. Nếu một ngày nào đó Tiểu Mẫn không cẩn thận “lỡ miệng” nói cho Trì Ba nghe, dĩ nhiên vẫn có thể lý giải hoàn toàn.
“Tìm Trì Ba xác nhận một chút.”
Nhậm Dật Phi ấn nút xả nước ào ào, nhìn lớp keo nát vụn bị dòng nước cuốn đi.
Trong tiếng nước xả lớn, hắn chậm rãi ngẩng đầu. Gương mặt thiếu niên không đeo mắt kính có khác biệt rất lớn, đọng lại bên trên đó chỉ còn là biểu tình tĩnh lặng.
Lúc người bình thường đối mặt với con đường chết chóc không lối thoát, họ sẽ như thế nào?
Bi thương. Bi thương vì không muốn chấp nhận hiện thực.
Căm phẫn. Căm phẫn vì không thể thay đổi quá khứ.
Đau đớn. Nỗi đau vì mất mát mà giãy giụa không ngừng, cuối cùng ôm trên mình thương tích khắp người.
“Còn có trả thù nữa.” Gương mặt thiếu niên dần lộ ra nụ cười, đây là nụ cười của kiểu người trời sinh ác nghiệt, cố chấp, điên cuồng, thích ăn miếng trả miếng.