Nơi này là phim trường, Nhậm Dật Phi lớn lên ở phim trường từ lúc còn bé tí. Hắn cực kỳ quen thuộc với mùi vị trường quay, chỉ cần nhắm mắt ngửi mùi cũng có thể nhận biết.
Phim trường có rất nhiều người đi lại, đạo diễn, phó đạo diễn, nhiếp ảnh gia, biên kịch, người phụ trách,… Nhưng dường như bọn họ không nhìn thấy góc nhỏ của hai người.
“Khi tôi phát hiện cậu cũng đang ở đây, tôi vẫn luôn chờ mong một ngày chúng ta gặp mặt.” Niên Thiên Hỉ ở đối diện nhấc tà áo rồi ngồi xuống, “Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau nhỉ, Nhậm Dật Phi?”
Không biết hắn nghĩ tới chuyện gì, nụ cười trên mặt chợt trở nên trào phúng: “Lần đầu tiên chúng ta gặp là ở buổi đấu giá, cậu đến cùng Salman. Nếu lúc đó tôi kiểm tra thì được rồi.”
Nhậm Dật Phi? Làm sao anh ta biết? Nhậm Dật Phi nhìn lại mới phát hiện chính mình đang mặc áo trường sam, hắn không phải bộ dáng của Chung Lam mà là bộ dáng Nhậm Dật Phi bình thường.
Chẳng qua Nhậm Dật Phi bình tĩnh rất nhanh. Vốn dĩ phó bản lồng phó bản đã rất đặc biệt, xuất hiện thêm một chuyện không có gì kỳ quái.
“Anh chưa chết à?”
“Đã chết, ngày tiến vào Hoang Vu Chi Giác, tôi đã chết. Nơi này giống với Hoang Vu Chi Giác.” Rõ ràng lúc trước Niên Thiên Hỉ hận không thể giết chết Nhậm Dật Phi, bây giờ gặp mặt lại nho nhã ngoài ý muốn.
Nhậm Dật Phi nghe xong, hắn cảm thấy kỳ lạ: “Anh… Không, các anh, thật ra không chết đi thật sự mà là đi ăn máng khác?”
Không hẳn gọi là đi ăn máng khác, dù gì cũng từng có chuyện công nhân nhà máy lương tháng nhảy qua nhà máy lương tháng .
Tuy Nhậm Dật Phi đánh giá Hoang Vu Chi Giác đã đủ khốn nạn, nhưng trong low vẫn có low nhiều hay low ít, low cao hay low thấp, “trò chơi nhỏ giải trí” đã sớm vượt xa giới hạn đạo đức của con người.
Cho nên hắn tự mình phủ nhận: “Không, có lẽ sau khi thất bại, người chơi phải lựa chọn làm chiến lợi phẩm hoặc ở lại làm tù binh.”
Niên Thiên Hỉ giật giật chân mày: Nói chuyện không thèm kiêng nể che giấu ai, nghe đồn người nọ từng là ảnh đế, không biết cậu ta sống sót trong giới giải trí cần EQ cao đó thế nào.
“Từ lúc cậu tiến vào phó bản trò chơi nhỏ, tôi nhìn thấy mọi hành động của cậu. Quả nhiên những gì tôi lo lắng ban đầu không sai, cậu chính là đối thủ một mất một còn của tôi.” Niên Thiên Hỉ lảng tránh đề tài “tù binh”, hắn nói sang chuyện khác.
Chẳng qua Niên Thiên Hỉ không biết Nhậm Dật Phi là người cực kỳ nhạy bén. Hắn nghe đối phương nói một câu, nháy mắt đã có thể phân tích rất nhiều vấn đề.
Nhậm Dật Phi mỉm cười nhìn chằm chằm Niên Thiên Hỉ, hỏi: “Tôi tự tin mình diễn không hề có sơ suất, song các anh vẫn biết người đó là tôi. Thế nên, các anh nhìn thấy bộ dáng linh hồn thật sự của tôi đúng không?”
Niên Thiên Hỉ sửng sốt, gương mặt thoáng lộ ra dấu vết hoang mang. Có điều không đợi hắn che giấu, Nhậm Dật Phi bắt đầu phân tích tiếp.
“Tùy ý quan sát người chơi tiến vào phó bản, đương nhiên là do trò chơi nhỏ trao quyền. Tư bản không bao giờ làm chuyện vô nghĩa, có phải các anh còn một chỉ tiêu công việc, chẳng hạn như xử lý một hai người chơi đến từ Hoang Vu Chi Giác không?”
Niên Thiên Hỉ theo bản năng tránh đi tầm mắt Nhậm Dật Phi, một giây sau cắn răng quay lại nhìn thẳng hắn, khí chất ngoài mạnh trong yếu.
“Anh chọn tôi vì muốn đánh bại tôi trong lĩnh vực chúng ta am hiểu nhất, đúng chứ?”
Nhậm Dật Phi vừa nói vừa nghiên cứu biểu tình biến hóa vi diệu trên mặt Niên Thiên Hỉ. Đối phương bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động, Niên Thiên Hỉ cảm giác chính mình không khác nào con mồi bị rắn độc theo dõi, trong khi rắn độc bất động thật lâu vì đang bận suy nghĩ nên ăn từ chỗ nào mới ngon.
Thỏ Đen và Salman, quả nhiên nồi nào úp vung đó, Niên Thiên Hỉ tự giễu.
Một người chỉ cần để ý hắn vài lần là đã có thể xé rách mặt nạ Niên Thiên Hỉ ngụy trang. Người nọ gian xảo mười phần mười, cố tình giả dạng bản thân là thủ lĩnh đám lưu manh mấy năm, lừa gạt tất cả mọi người, sau đó tung lên quả bom game giả tưởng.
Một người thích quan sát và phân tích người khác, khiến đối phương không khỏi nổi da gà từng trận. Cuối cùng hai kẻ làm người đối diện sởn tóc gáy lại kết bạn với nhau.
“Không, hẳn là Thỏ Đen chưa biết chuyện Salman đang ở đây nhỉ? Người phụ trách quan sát Salman là một người chơi như sói rình mồi, gã thích tra tấn chậm rãi đối thủ đến chết.” Đột nhiên Niên Thiên Hỉ cảm thấy mình vừa tìm được một chuyện khiến Thỏ Đen sốt ruột.
“Trước kia tôi vẫn luôn thắc mắc, cho dù “quỷ” khó tìm đến đâu thì cũng không tới mức khiến người chơi Hoang Vu Chi Giác đoàn diệt. Hóa ra là vậy…”
Nhậm Dật Phi không biết Niên Thiên Hỉ nghĩ gì, hắn nhớ tới một bình luận trên diễn đàn mẹ kế: “Lúc “Trò chơi nhỏ” vừa xuất hiện thì vẫn có vài người chơi sống sót. Xong thời gian gần đây, người chơi tiến vào phó bản tử vong rất nhiều.” Mọi người đều nghĩ Boss phó bản tiến hóa, bây giờ nhìn xem, rõ ràng là toàn bộ phó bản tiến hóa mới phải.
Trọng điểm của phó bản “Trò chơi nhỏ” chưa bao giờ nằm trên người “quỷ”, vấn đề then chốt chính là lập trường đại diện giữa “quỷ” và các người chơi. Hoang Vu Chi Giác và đoàn tàu tuyệt vọng đưa người chơi bọn họ vào vai người chơi, sau đó đánh cờ trên “bàn cờ”.
Niên Thiên Hỉ không khác mấy, ban đầu anh ta là “quân cờ”, sau khi chết trở thành “ma cọp vồ“. Bởi vì sự tồn tại của bọn họ làm gia tăng độ khó cho phó bản. Dù gì bọn họ cũng đến từ Hoang Vu Chi Giác, đương nhiên am hiểu từng chiến tuyến người chơi.
Người bị cọp vồ chết sẽ biến thành ma, sau đó giúp đỡ cọp ăn thịt những người khác.
Dùng tay trái của Hoang Vu Chi Giác để đánh tay phải của Hoang Vu Chi Giác, trò chơi nhỏ đúng là quá thâm độc.
“Ha ha ha ha…” Nhậm Dật Phi bật cười vui vẻ, suýt chút nữa là cười chảy nước mắt.
Đưa trang bị cho kẻ địch mình chơi mình, thì ra Hoang Vu Chi Giác đã “vận chuyển tài nguyên” lâu như vậy.
“Đừng quá đắc ý, Thỏ Đen.” Biểu tình Niên Thiên Hỉ trở nên cực kỳ khó coi. Nhậm Dật Phi cười quá chói mắt, khiến người khác hận không thể hủy hoại gương mặt xinh đẹp lẫn tự tin này đi.
“Xin lỗi, tôi không có cười anh. “Quỷ” ở đây chắc không biết chuyện các anh đâu ha? Cũng phải, chỉ cần làm tốt trách nhiệm quân cờ của mình là được, không cần biết quá nhiều.”
“Cho nên.” Đột nhiên Nhậm Dật Phi thu lại ý cười. Lúc hắn không cười rộ lên nữa, đôi mắt đen nhánh như hồ sâu không đáy, gương mặt tinh xảo mang theo tà khí nhàn nhạt, “Anh chuẩn bị bắt tôi thế nào đây?”
Niên Thiên Hỉ vẫn luôn cảm thấy, Thỏ Đen chẳng qua chỉ là nhân tài vừa nổi. Đối phương có thể uy hiếp hắn, nhưng chắc chắn không đủ tư cách ngồi xuống ăn với hắn.
Song đợi đến hôm nay, ngày Niên Thiên Hỉ đối mặt trực tiếp với Thỏ Đen, hắn lại bị khí thế sắc bén của đối phương áp chế, mồ hôi lạnh làm sau áo ướt đẫm.
“Cậu là ai?” Niên Thiên Hỉ mờ mịt. Chính hắn cũng học diễn xuất, đương nhiên Niên Thiên Hỉ biết sức uy hiếp này nhất định không phải được người ta thổi phồng vài ba câu, hoặc là diễn mấy bộ phim dựa vào thiên phú là có thể có.
Đây là vô vàn chiến thắng ngày một chất chồng, thậm chí là trăm chiến bất bại hình thành một loại khí thế tự tin tuyệt đối “thiên hạ đệ nhất”.
Mà Niên Thiên Hỉ hắn, đường đường là hậu duệ của gia tộc hý kịch, quanh năm diễn kịch trước biển người, cuối cùng bị người nọ dồn vào chân tường không đủ sức chống trả?
Cậu ta còn trẻ như vậy, sao có thể? Cứ cho là mỗi năm Nhậm Dật Phi diễn một bộ phim nổi tiếng, diễn từ lúc sinh ra đến hiện tại cùng lắm trên dưới hai mươi bộ. Vì sao Thỏ Đen lại hình thành được khí chất đáng sợ đó?
“Anh muốn đánh bại tôi, trong khi tôi là ai mà anh còn không biết? Đương nhiên, tôi là ai không phải vấn đề quan trọng. Quan trọng chính là, không phải anh đang muốn đánh bại tôi sao? Tôi cho anh một cơ hội.”
Nhậm Dật Phi buông tay, màu máu trong con ngươi thoáng lóe lên, giây sau liền biến mất không thấy bóng dáng.
Niên Thiên Hỉ nghe xong lời này lập tức khó chịu, “cho anh một cơ hội” là cái gì? Niên Thiên Hỉ hắn cầu xin cậu ta sao?
Nói mấy câu lại bị người chuyển hướng đề tài, Niên Thiên Hỉ tức đến mức bật cười: “Được, tôi cũng muốn xem năng lực cậu có mạnh như miệng cậu hay không!”
Một quyển kịch bản bị ném sang cho Nhậm Dật Phi, trong tay Niên Thiên Hỉ đang cầm một cái: “Kịch bản này tôi chưa từng xem trước, xuất phát điểm của chúng ta như nhau. Nhân vật diễn đã được gạch đỏ.”
Nhậm Dật Phi chụp lấy kịch bản, bên trên viết “Khúc ca đêm”. Hắn lật một trang ra, dường như là kịch bản thời dân quốc. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu: “Trọng tài là NPC?”
“Cùng nhân vật và cảnh tượng, chúng ta mỗi người diễn một lần, đạo diễn không nói “cắt” thì không thể ngưng diễn.” Niên Thiên Hỉ thật sự muốn phân cao cấp với Nhậm Dật Phi. Hắn không có mưu mô chước quỷ, chỉ muốn dùng kỹ thuật diễn so tài đường đường chính chính.
Muốn công bằng tuyệt đối thì không chắc, bởi vì mỗi nhân vật đều liên quan tới vấn đề tương hợp hay không. Có điều nói công bằng tương đối, Nhậm Dật Phi có thể làm được.
“Ai diễn lâu hơn thì thắng?”
“Đúng vậy.” Niên Thiên Hỉ giơ kịch bản, “Chuẩn bị nửa tiếng, cậu được quyền sửa lời thoại, nhưng không thể thoát khỏi hình tượng thiết lập của nhân vật.”
Nhậm Dật Phi gật đầu, hắn bắt đầu nghiêm túc lật xem kịch bản.
Nếu có đủ thời gian, Nhậm Dật Phi sẽ lật kịch bản cho tới khi nhàu bìa. Song bởi vì thời gian không đủ, hắn đành phải đọc nhanh.
Nhậm Dật Phi tìm kiếm nội dung tin tức theo mục đích. Mục đích này bao gồm: Thời gian, địa điểm, nhân vật, nguyên nhân dẫn dắt câu chuyện, phát triển câu chuyện, quá trình chuyển biến, kết quả câu chuyện.
Hắn từng là kiểu người đọc hiểu đọc kỹ. Trước lúc quay phim, Nhậm Dật Phi thuộc làu từng lời thoại kịch bản. Nhưng sau khi tiến vào Hoang Vu Chi Giác, hắn bắt đầu thay đổi cách suy diễn. Đó là đọc hiểu theo kiểu “đọc đề thi”, nhanh chóng tìm kiếm nội dung quan trọng. Không vì cái gì cả, chỉ vì lấy điểm số cao.
Chưa đến hai mươi phút, Nhậm Dật Phi đã xem xong và thuộc đại ý toàn bộ kịch bản. Hắn đã biết trọng tâm câu chuyện nói gì.
Nhân vật Nhậm Dật Phi chuẩn bị đóng vai vốn không phải vai chính, người nọ là một vai phụ bình thường, lúc đặt vào đám đông sẽ không thể nhận ra. Chi tiết không bình thường duy nhất chính là, có lẽ ông đã từng hưởng hết bao quyền uy phú quý, tuổi trẻ từng dạo hết cả nhân thế phồn hoa. Bây giờ người ở độ trung niên, đã nếm trải dư vị nóng lạnh của thời đại, cũng đuổi kịp xã hội biến chuyển.
Nhậm Dật Phi liếc mắt một cái liền nhận ra điểm nhấn trên người nhân vật —— Mâu thuẫn mới cũ.
Thời kỳ niên thiếu gắn bó với xã hội cũ quyền quý, nửa đời sau gắn bó với xã hội mới bình dân, bản thân ông tập trung mâu thuẫn chuyển giao thời đại.
Tuy nhân vật đã từ bỏ chuyện chống cự vận mệnh, ngay cả bím tóc sau lưng cũng cắt đi rồi nhưng ông vẫn còn vài chuyện cố chấp không thể gạt bỏ. Chúng chôn vùi trong tim, lập lòe bùng cháy như ánh lửa quật cường.
Còn lại mười phút, Nhậm Dật Phi tập dợt hành động nhân vật trong đầu qua một lượt. Đợi hắn có ấn tượng chung chung, giờ diễn bắt đầu.
Niên Thiên Hỉ nói mình diễn trước, Nhậm Dật Phi cũng không tranh giành. Hắn có thêm vài phút để đọc kịch bản thì không phải càng tốt hơn sao?
Thế là Nhậm Dật Phi kéo một cái ghế gấp qua ngồi, hắn đọc kịch bản như chính mình lúc trước.
Nhậm Dật Phi không thấy Niên Thiên Hỉ diễn thế nào, chuyện này nói sao nhỉ, chỉ cần xem qua một lần, dù ít hay nhiều cũng sẽ khiến hắn ghi nhớ ánh mắt, cử chỉ, cách phản ứng lời thoại vân vân. Nhưng những điểm nhấn đó là của người khác, nếu Nhậm Dật Phi áp đặt lên bản thân cho được thì rất khó chịu.
Vậy nên hắn dứt khoát không nhìn, Nhậm Dật Phi sợ ảnh hưởng đến suy diễn của hắn.
Song mới mười lăm phút trôi qua, đạo diễn ở bên kia hô cắt. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, hắn nhìn thấy Niên Thiên Hỉ cầm một bịch cá sống, có vẻ đối phương cũng khá sửng sốt vì không biết vì sao mình lại bị kêu dừng.
Chẳng qua Niên Thiên Hỉ không sửng sốt lâu. Hắn trực tiếp đi xuống rồi nhìn sang ra hiệu Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật Phi buông kịch bản, hắn đi về phía ánh mắt mọi người đang tụ tập. Niên Thiên Hỉ trông thấy Nhậm Dật Phi thuận tay cầm theo một cái lồng chim trống rỗng, không biết đối phương đang muốn làm cái gì.
Màn diễn này cũng khá đơn giản. Đầu mùa thu, nhân vật ra ngoài đi dạo, trên đường ông gặp qua vài người, cuối cùng mua một con cá về nhà.
Nhậm Dật Phi cầm một cái lồng rỗng đi qua. Tấm vải xanh phủ xuống lồng chim rồi che khuất bên trong, trông như trong lồng vẫn còn nuôi một con chim vậy.
“Ô kìa tam gia, ngài đi đâu đấy?”
Hắn theo phản xạ muốn phất tay áo cúi chào, nhưng mà nửa đường nhớ ra bây giờ đã là xã hội mới, quy tắc đều được sửa đổi. Nhậm Dật Phi cứng nhắc đổi sang hành động giơ tay, lúng túng vẫy chào: “Tôi sao, tùy ý đi dạo chút.”
“Sao hôm nay con chim bát ca của ngài không kêu nữa?” Đối phương hơi khó hiểu.
Trong kịch bản, trước kia nhân vật có nuôi một con chim bát ca, gần đây ông đã bán nó lấy tiền. Nhậm Dật Phi thêm một đoạn kịch bản quá gãi đúng chỗ ngứa, NPC đối diện cũng ứng diễn trôi chảy.
Biểu tình hắn lộ ra chút ngượng ngùng, Nhậm Dật Phi hơi che lồng chim ra sau lưng, vừa không muốn người nọ nhắc tới chuyện mình bán con bát ca, vừa không muốn tiếp tục đề tài lồng chim nữa.
May là thanh niên bên đường không định tiếp tục đề tài này, cậu ta nói sang chuyện khác: “Tôi nhớ hồi trước kinh thành chúng ta có rất nhiều quạ đen bay lượn, có cả chim sẻ và bồ câu rợp trời. Haiz, vì sao bây giờ không còn trông thấy chúng?”
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn trời, giống như đang nhìn về phía Tử Cấm Thành. Hắn cười khổ: “Quạ đen đã vứt bỏ rồi.”
“Sửa lời thoại?!” Niên Thiên Hỉ ở bên dưới nắm chặt tay.
Lời thoại gốc chính là: Quạ đen đã bay đi nơi khác. Không hiểu sao Nhậm Dật Phi sửa xong một câu thoại, cảm giác bi ai vì “bị thời đại vứt bỏ” càng đau đớn thấu xương.
Đặc biệt là hai chữ “vứt bỏ”, nó không những ám chỉ thứ bị vứt bỏ là kinh thành Bắc Kinh, quạ đen còn vứt bỏ cả “cố nhân” đô thành.
Niên Thiên Hỉ nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi dưới ánh đèn xán lạn. Lúc Niên Thiên Hỉ diễn, hắn vào vai một người đàn ông trung niên không chịu rời bỏ xã hội cũ, nhưng hành động ông thì không thể không chấp nhận sự thật.
Hắn cố tình cong lưng, ánh mắt cất giấu nỗi hoài niệm cổ xưa quê mùa, chỉ thỉnh thoảng ngắm nhìn đồ vật bốn phía.
Thành thật mà nói, cách diễn bằng ánh mắt và cơ thể của Niên Thiên Hỉ không sai, song cảm giác không đủ.
Nhậm Dật Phi thì sao, chỉ với một phân đoạn là đã đánh Niên Thiên Hỉ nửa điểm. Một người thuộc về thời đại cũ, giấu lồng chim trống rỗng ra sau lưng, thêm câu thoại “quạ đen đã vứt bỏ rồi”, hình tượng nhân vật lập tức rõ ràng.
Cắt bỏ tím tóc, ban đầu theo bản năng cúi chào, ông là người thuộc về xã hội xưa.
Cầm theo lồng chim, bên trong trống rỗng không có gì, người nọ đã từng xa hoa nhưng bây giờ túng quẫn. Đối phương không thể quên đi thời gian trong quá khứ.
Thoạt nhìn không biết nên khóc hay nên cười, sau khi cười lên lại xót xa không nói nổi, đúng là cảm giác nhân vật qua đường giáp bị xe ngựa thời đại kéo chạy vội.
Lời thoại Nhậm Dật Phi không nhiều, hắn cũng không có hành động nào khác lạ. Song so sánh đôi bên một lượt, cách Niên Thiên Hỉ diễn kịch không khác gì điếu thuốc đang chậm rãi cháy tàn.
Thiếu sức sống.
“Hóa ra đây là Nhậm Dật Phi.” Mồ hôi lạnh trượt xuống thái dương Niên Thiên Hỉ.