Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

chương 189: trò chơi nhỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biết được vị trí của chìa khóa, Nhậm Dật Phi đứng dậy đi về phía lồng sắt.

Sư tử hơi ngốc mặt, nó cứ cảm thấy thanh niên điềm tĩnh này mang theo một loại khí chất rất nguy hiểm. Nhưng càng nguy hiểm, nó lại càng không vội cử động, chỉ yên lặng quan sát đối phương.

Sư tử còn quá nhỏ để biết lòng người là thứ vô cùng đáng sợ, cũng không biết khi thú hai chân phát điên sẽ không có điểm dừng.

“Bang bang bang!” Đột nhiên thú hai chân vung tay gõ móc sắt vào lồng sắt, va chạm như mưa xối phát ra thanh âm bén nhọn chói tai.

Sư tử lập tức sửng sốt, nó nghĩ rằng thú hai chân lên cơn tâm thần.

Móc sắt vẫn còn gõ vào lồng sắt ầm vang, hành động của đối phương đã chọc giận sư tử. Nó hung hăng lao về phía hắn, móng vuốt chụp lên lồng sắt, khiến toàn bộ lồng sắt đều hơi đung đưa.

Dường như móng vuốt sư tử sắp chạm đến chóp mũi Nhậm Dật Phi, song hắn vẫn bình tĩnh không chớp mắt.

Nhậm Dật Phi chờ sư tử nhào qua, đợi lúc nó kề sát gương mặt vào lồng thì bất ngờ duỗi tay chụp lấy dây xích kim loại, sau đó nhanh chóng kéo xuống, kéo theo một nhúm lông sư tử.

Động tác của hắn thành thạo lưu loát, không khác nào ảo thuật gia đã trải qua huấn huyện.

Thậm chí Nhậm Dật Phi còn có thời gian sờ soạng ngón chân sư tử. Khoảng cách giữa các cây sắt quá nhỏ, nó không thể vươn hết toàn bộ móng vuốt. Lông sư tử xù xù, hơi thô ráp, không mềm mại như lông mèo.

Ngày xưa lúc đóng phim điện ảnh, Nhậm Dật Phi từng vào vai một tên trộm vặt. Vì đạo diễn yêu cầu hiệu quả chân thật, hắn đã luyện tập làm sao để ăn cắp dây chuyền vàng trên cổ người khác một cách chuẩn xác không dấu vết, hơn nữa phải nhanh chóng che giấu kỹ xảo.

Cảnh quay đó được cắt nối biên tập, trở thành cảnh quay kinh điển vả vào mặt đám diễn viên lưu lượng, bình thường viết luôn tựa đề khoa trương: “Khách mời của tui ở đẳng cấp khác”.

Lúc ấy Nhậm Dật Phi còn cười tự giễu, hắn học một đống kỹ năng không cái nào dùng được. Không ngờ nhiều kỹ năng tự mang, bây giờ lại có cơ hội lấy dùng.

Bị thú hai chân giật mất lông bờm, thậm chí khuyến mãi sờ soạng ngón chân nhỏ, sư tử tức giận rống thêm một tiếng, hơi thối xông thẳng vào mũi Nhậm Dật Phi. Hắn không nói không rằng xoay người, cầm chìa khóa đi đút vào ổ khóa.

Có lẽ mật thất này muốn kiểm tra lá gan người chơi? Nhậm Dật Phi không quá khẳng định.

Cách một cái lồng sắt, hắn hoàn toàn không biết sợ hãi. Thông thường sợ hãi đều xuất phát từ vấn đề không thể khống chế, trong khi hiện tại Nhậm Dật Phi khống chế mọi chuyện được nên hắn mới thong dong.

Sau khi phát hiện sư tử không có cách nào làm hắn bị thương, cảm giác sợ hãi trời sinh đối với mãnh thú đã bị áp xuống mức thấp nhất.

Lại nói, dường như Nhậm Dật Phi từng trải qua chuyện bị dã thú đói khát ăn thịt. Đó là khi hắn xuyên vào cảnh trong mơ của hệ thống đại ác nhân.

Song Nhậm Dật Phi không chịu nhiều bóng ma tâm lý lắm. Nói chung bởi vì dã thú cắn đứt cổ hắn đầu tiên, nó không để lại cho Nhậm Dật Phi quá nhiều thống khổ.

So với chuyện bị xác sống cắn xé từng miếng thịt, cuối cùng đau chết lúc đang sống sờ sờ thì chuyện này đã rất nhẹ nhàng.

Mặt trang sức hình đóa hoa vừa khớp khe hở ổ khóa. Theo thanh âm bức tường chuyển hướng hai bên, Nhậm Dật Phi nhìn thấy một thanh niên trẻ sắc mặt trắng bệch đứng đầu tường đằng kia, dưới chân cậu ta là một thi thể có tử trạng khủng bố.

“Eww.” Không phải mùi hôi của dã thú hay mùi tanh hôi của lò giết heo, đây là mùi thi thể thối rữa.

Nhậm Dật Phi nghi ngờ người thiết kế trò chơi có thù oán với lỗ mũi con người, ba loại mùi trong mật thất đều rất buồn nôn.

“Là anh?” Thanh niên trẻ chỉ vào hắn.

Trùng hợp vãi, người nọ là em trai đối tượng Chung Lam xem mắt.

Nhìn bức tường sắp sửa đóng lại, Nhậm Dật Phi cầm móc sắt tiến vào không gian của thanh niên.

Thoạt nhìn nơi này giống như một cái nhà xác. Chính giữa có bàn xử lý thi thể, bên cạnh là một dãy tủ đông đựng thi thể, thậm chí có xe đẩy giúp vận chuyển thi thể… Kết hợp với ánh sáng trắng lạnh lẽo trên đỉnh đầu, có vẻ gian mật thất đúng thật là nhà xác.

Bức tường dần đóng, hiện tại bốn phía chỉ còn mùi thi xú nồng nặc. Nhậm Dật Phi lấy một đôi bao tay mỏng trong túi ra rồi cẩn thận mang lên, động tác bình tĩnh vững vàng.

Thanh niên trẻ đã ở cùng thi thể rất lâu, vốn dĩ bị dọa cho quá sức. Bây giờ cậu ta gặp được người quen (?), đối phương mang thêm bộ dáng đáng tin trầm ổn, đột nhiên thanh niên có chút hy vọng.

“Cậu giết?” Nhậm Dật Phi chỉ thi thể trên đất.

Thanh niên nghe thế, cả người lập tức nhảy dựng như bị lửa đốt: “Cái gì? Liên quan gì tới tôi? Tôi vừa tiến vào thì hắn đã như thế!”

“Ồ, những người khác đâu? Cậu có từng gặp những người khác không?”

Thanh niên trẻ lắc đầu. Lúc này trên thi thể có một con ruồi xanh bay lên, cậu ta ghê tởm lùi về sau mấy bước, một tay bịt mũi: “Từ lúc tôi tiến vào đã nhìn thấy thứ đó đầu tiên, có lẽ tầm hơn hai mươi phút trước. Tôi cũng không chắc nữa, ở đây không có đồ vật tính giờ.”

“Từ lúc cậu tiến vào đã thấy? Cậu tiến vào phó bản liền ở đây?” Nhậm Dật Phi khó hiểu, chẳng lẽ cậu ta chưa qua được cái mật thất nào?

“Đúng vậy, anh đã đi qua một cái mật thất? Hình như tôi thấy một con sư tử.” Thanh niên đánh giá Nhậm Dật Phi, “Nhìn không ra đấy. À mà, anh qua đây kiểu gì?”

“Trên tường có một cái khe, chìa khóa treo trên cổ sư tử, lấy chìa khóa thông qua gian lồng sắt là được.” Bỏ đi khó khăn, hắn giải thích ngắn gọn cách mình qua cửa, sau đó hỏi thanh niên, “Cậu thì sao, có phát hiện gì không?”

Tình huống hiện tại cần bọn họ hợp tác với nhau, thanh niên trẻ cũng không dám giấu giếm. Cậu ta chỉ tay về một hướng: “Chỗ đó có cửa nhưng yêu cầu nhập mật mã. Tôi không biết mật mã là gì.”

Nhậm Dật Phi gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hắn bắt đầu mở từng tủ đông thi thể kiểm tra. Bên trong tủ đông trống rỗng, có vẻ như thi thể duy nhất là thi thể dưới đất.

“Trước kia cậu từng chơi trò chạy thoát mật thất bao giờ chưa?” Nhậm Dật Phi hỏi thanh niên trẻ tuổi. Thoạt nhìn bộ dáng đối phương khá sành đời, rất giống người sẽ chơi kiểu trò chơi kích thích.

Quả nhiên vừa nói đến mật thất, cái đuôi của thanh niên lập tức vểnh lên: “Có chứ sao không? Tôi chính là cao thủ. Cho dù mật thất dùng gương phản xạ tia laser, lợi dụng áp suất, các loại âm thanh… đi chăng nữa, không có kịch bản nào là tôi không biết.”

“Vậy à? Thế cậu có ý kiến gì về mật thất này không?”

“Ý kiến?” Thanh niên trẻ tuổi nhìn quanh một lượt. Cậu ta xoa xoa cánh tay, giọng điệu hơi chần chừ: “Nơi đây là mật thất thật à? Bên kia có một cánh cửa cần nhập mật mã. Có điều…”

Thanh niên lắc đầu: “Mật thất bình thường đều sẽ cho nhắc nhở về con số, nhưng mà tôi chưa từng thấy qua con số Ả Rập nào.”

Ngay cả tủ đông để đựng thi thể cũng không có số, bọn họ không sợ lấy nhầm thi thể ư?

Nghĩ tới thanh niên trẻ lăn lộn nửa tiếng không ra được, trong khi mình phải vượt liên tiếp hai mật thất mới tới, Nhậm Dật Phi vừa hâm mộ độ may mắn của người khác, vừa cảm khái mật thất này quá khó khăn.

Xem ra ngay cả người chơi mật thất cao tay còn không được giúp đỡ, trò chơi mật thất vốn không đi theo kịch bản thông thường.

Trên thực tế, hắn cảm thấy thanh niên có thể bình tĩnh đối mặt với thi thể nửa tiếng đã là rất tốt.

Nhậm Dật Phi đi tới bên cạnh cái xác rồi ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu tử trạng khủng bố của thi thể.

Đây là thứ duy nhất mà mật thất để lại cho bọn họ, rất có khả năng dùng để cung cấp manh mối mật mã.

“…Đm, anh làm gì đấy? Anh biến thái vl!” Thanh niên trẻ tuổi không nhịn được kêu lên. Cậu ta nhìn thấy Nhậm Dật Phi cầm móc sắt cạy mở miệng người chết, bên trong là dòi bọ lúc nhúc, còn có ruồi đầu xanh.

Hành động của hắn làm mấy con ruồi đầu xanh bay lên, nhưng chúng không hề bay xa mà là bay xuống dưới đũng quần thi thể. Nơi đó cũng có “hang lỗ” hấp dẫn ruồi bọ.

“Như cậu thấy, tôi đang tìm manh mối.” Nhậm Dật Phi không quay đầu, hắn nghiêm túc quan sát cái xác.

“Ọe.” Thanh niên chưa từng gặp hình ảnh này ở hiện thực nên có chút buồn nôn. Cậu ta quay mặt sang chỗ khác, trong lòng thầm nói chị mình xem mắt không thành thật sự con mẹ nó đúng đắn. Người có thể mặt không đổi sắc đi nghịch thi thể, hơn nữa hắn không phải pháp y chuyên nghiệp, sao là người bình thường cho được?

“Anh không thấy ghê tởm à? Nghe nói anh học tài chính?” Học tài chính mà biết xem thi thể?

“Thi thể không cử động thì có gì ghê gớm? Nó sẽ không đứng lên đánh cậu, sẽ không mở miệng mắng cậu, càng không nấp dưới giường hù cậu giật mình.” Nhậm Dật Phi bình tĩnh đáp.

Rốt cuộc vẫn là một người lớn lên trong xã hội hòa bình, đương nhiên trước đây hắn cũng không thể thích ứng với thi thể. Song tiến vào Hoang Vu Chi Giác hơn một tháng, Nhậm Dật Phi phát hiện sự sợ hãi của mình đã dần giảm xuống đáng kể.

Nguy hiểm rèn luyện người chơi.

Ừ, hoặc có lẽ vì hắn biết bọn họ đều là NPC, thế nên trong đầu tự động xuất hiện hình ảnh NPC hóa thành tượng sáp, từ từ đánh mất cảm giác sợ hãi.

Chỉ cần nghĩ rằng những người nhích tới nhích lui xung quanh mình là tượng sáp nhân tạo, Nhậm Dật Phi liền không thấy sợ nữa, cảm xúc không khác gì lúc diễn cùng đạo cụ phối hợp và diễn viên được trang điểm đặc thù.

Đúng là ngày càng không giống con người nhỉ. Nhậm Dật Phi cảm khái.

Thanh niên trẻ đã bị hắn dọa cho mềm chân. Khi Nhậm Dật Phi đến, cậu ta còn rất vui vì có thêm người chơi giúp đỡ. Chẳng qua bây giờ thanh niên không thể không bắt đầu nghi ngờ: Ở chung một phòng với cha nội này không có vấn đề gì chứ?

Nhậm Dật Phi không để ý thanh niên, hắn đang quan sát đám côn trùng.

Thú thật, Nhậm Dật Phi không có kinh nghiệm nghiên cứu kỹ lưỡng như pháp y côn trùng học, thế nên hắn chỉ đưa ra phán đoán ban đầu là thi thể đã chết bao lâu. Nếu muốn thông tin càng cụ thể, chỉ sợ Nhậm Dật Phi phải mời pháp y chuyên nghiệp đến phân tích.

Thi thể mặc quần áo bình thường, áo thun ngắn tay kết hợp quần tây dài, có lẽ mùa giống với thế giới bên ngoài. Hiện tại đang là đầu hạ, nhiệt độ không khí trung bình khoảng độ C.

Cổ tay thi thể đeo một chiếc đồng hồ, là đồng hồ cơ đã hỏng.

Túi quần đối phương trượt ra một nửa điện thoại di động, trước mắt không biết điện thoại có còn dùng được không.

Trên gương mặt, đặc biệt trên môi có một đám trứng ruồi, đồng thời nhìn thấy cả ấu trùng ruồi bọ đang bò trong khoang mũi thi thể. Ấu trùng ruồi dài nhất là ấu trùng bậc ba, độ dài từ .cm trở lên, hắn không nhìn thấy nhộng.

Đám côn trùng này chỉ xuất hiện trong các lỗ chứa, chứng tỏ thi thể không có vết thương nào.

Nhậm Dật Phi lại cầm móc sắt vén quần áo thi thể lên, bụng người nọ phồng to hơn bình thường.

Sau khi chết, thi thể bắt đầu thối rữa, đương nhiên sẽ sinh ra loại mùi hấp dẫn ruồi bọ đến đẻ trứng. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì trước giờ đã có thể thấy nhóm ấu trùng bậc một đầu tiên, hay còn gọi là dòi. Thêm một ngày nữa, chúng lột da thành ấu trùng bậc hai, cuối cùng là ấu trùng bậc ba.

Hiện tại thi thể đầy trứng, có ấu trùng bậc ba nhưng không có nhộng. Kết hợp với nhiệt độ trung bình và các đặc điểm khác như thi đốm, bụng phồng to, Nhậm Dật Phi đoán ra đại khái người nọ đã tử vong ba ngày.

“Tôi nhớ không lầm thì lúc nhà xác tiếp nhận thi thể, bọn họ đều phải đăng ký, trên đó cần đánh dấu cả thời gian tử vong.”

“Đúng thì sao?” Thanh niên trẻ run rẩy hỏi lại.

Nhậm Dật Phi dùng móc sắt móc điện thoại di động ra rồi “vèo” một phát hất tới dưới chân thanh niên trẻ tuổi, dọa cậu ta giật mình nhảy dựng: “Anh làm gì đấy?!”

“Cậu mở nó ra cho tôi xem lịch.”

“Sao anh không đi mà mở?” Thanh niên trẻ tuổi nhìn hai con dòi bò trên điện thoại di động, suýt chút nữa nhắm mắt nôn ọe.

“À.” Nhậm Dật Phi gõ gõ móc sắt dài, gạt bay dòi bọ bên trên.

Thanh niên trẻ tuổi nín thở, đột nhiên cậu ta có hơi sợ người này.

“Tôi là một người kinh doanh, đương nhiên không làm ăn lỗ vốn.” Nhậm Dật Phi chậm rãi mở miệng, “Nếu cậu không giúp được gì, nói không chừng tôi sẽ gõ gãy chân cậu, sau đó ném cậu ở đây làm bạn với thi thể.”

Thanh âm hắn nhẹ nhàng bình tĩnh, không nghe ra chút cảm xúc phập phồng, thế nhưng lại làm thanh niên sợ tới mức phát run.

“Từ từ, tôi, tôi xem là được chứ gì?”

Truyện Chữ Hay