Cuối cùng vì không muốn chết, giáo viên NPC nhắm mắt lại, cô lựa chọn con đường giải thích rõ ràng: “Tôi sẽ nói nhiều thêm hai câu, nhưng bao nhiêu đó đã đủ. Nếu như thế mà còn không được thì phải trách bản thân các người vô dụng.”
“Đương nhiên.” Nhậm Dật Phi gật gật đầu, hắn biết NPC đang ở điểm giới hạn nên không nói gì thêm.
Song dù vậy thì đám người chơi vẫn cực kỳ vui mừng, NPC giải thích nhiều thêm hai câu liền làm độ khó của màn chơi giảm xuống năm mươi phần trăm.
NPC giáo viên tiếp tục vẽ, tất cả hình vẽ lúc sau đều không khó lắm, nói chung khá chi tiết dễ hiểu nên rất nhiều người đoán được, thậm chí ngay cả Nhậm Dật Phi cũng tranh đáp chính xác hai lần.
phút trôi qua rất nhanh, chuông tan học reo lên vang vọng, các người chơi trở lại đoàn tàu trong nháy mắt.
Chín người tiến vào màn chơi, rốt cuộc có ba người tử vong. Một người tử vong vì tập kích NPC, hai người còn lại tử vong vì tới lúc cuối chưa gom đủ điểm.
Song tình huống hiện tại cũng rất tốt rồi, bởi vì không ít người tuyệt vọng cho rằng màn chơi này sẽ bị diệt toàn quân. Giả sử không có Nhậm Dật Phi nghĩ ra biện pháp thì chuyện đoàn diệt… Nói không chừng đã trở thành sự thật.
“Á, mọi người xem cửa hàng đạo cụ đi!” Một người chơi đột ngột kêu lên.
Những người khác và Nhậm Dật Phi đều mở điện thoại di động rồi ấn vào cửa hàng. Bọn họ nhìn thấy dây tơ hồng sinh tử đồng tâm mười điểm tích lũy đã được tăng giá lên đến hai mươi điểm, hơn nữa nó còn nghiêm túc ghi chú: Cấm sử dụng với NPC!
Mấy người chơi định cọ bug lần sau không khỏi thất vọng, Nhậm Dật Phi nghĩ thầm: Mình giúp bọn họ sửa được một cái bug mà đến chút khen thưởng cũng không chịu thưởng, mệt.
Chẳng qua hắn liền có hứng dạo chơi cửa hàng đạo cụ một lượt, có lẽ đạo cụ dùng tốt hay không còn phải xem tình huống sử dụng như thế nào. Dùng đạo cụ rác rưởi đúng lúc, nó chính là châu báu.
Năm người chơi sống sót đều chạy qua xin số Nhậm Dật Phi. Bọn họ cực kỳ tò mò về con người hắn, bởi vì trông qua thanh niên rất giống thành phần tri thức cao lãnh tinh anh, chỉ có chuyện hắn làm là khiến bọn họ trợn mắt há miệng.
“Lời hứa của tôi ban nãy vẫn còn hiệu lực, anh có thể tìm tôi chơi game bất cứ khi nào.” UP chủ khu trò chơi kích động muốn ôm ôm Nhậm Dật Phi.
Hắn lễ độ từ chối cái ôm, bộ dáng lãnh đạm vì không quen tiếp xúc gần gũi với người khác.
Đến giờ trở về, Nhậm Dật Phi rời khỏi thế giới trò chơi. Hắn vươn tay lau mặt, không lãng phí nửa phút mà lập tức gọi ngay cho số điện thoại bí mật vừa gửi thông tin tư liệu.
“Không phải Hình Minh, cậu ta không phải người tham gia, có lẽ Hình Minh đã chết rồi, nói chung chắc chắn loại trừ được. Tôi không thể nói cho các anh biết cách tôi nghiệm chứng nhưng khẳng định người kia không phải là cậu ta.”
“Chúng tôi cũng vừa điều tra xong chuyện này.” Bên kia đáp.
“Chuyện này?” Nhậm Dật Phi nắm tóc mái trên trán, hắn thoáng thả lỏng cả người rồi ngã vào ghế dựa.
Đối phương không giấu giếm Nhậm Dật Phi, anh ta nói thẳng: “Nửa tiếng trước, thi thể Hình Minh bị người phát hiện. Cậu ta xuất hiện trong bãi đỗ xe ngầm của một tòa cao ốc đang thi công. Nơi đó không có camera giám sát, khu vực lân cận cũng không có người dân, nếu không phải trùng hợp có người xách chó chạy bộ thì nói không chừng đến tận khuya mới biết.”
Nhậm Dật Phi nhíu mày thật sâu: “Cậu ta tử vong trước giờ rưỡi?”
“Xem mức độ biến dạng của thi thể, thời gian tử vong khoảng từ giờ tối hôm qua đến giờ khuya. Hình Minh rất cẩn thận, thi thể không tồn tại bất kỳ dấu vết gì khả nghi.”
“Cậu ta chết thế nào?”
“Đột tử.”
Chết đột ngột, quả thật không khỏi làm người ta nghĩ ngay tới Hà Tuấn. Bởi vì hậu quả của việc thất bại trong trò chơi chính là đột tử. Cho nên Hình Minh tử vong trong trò chơi? Như vậy giờ tối qua, hẳn là nhật ký đã được đưa cho cậu ta tiếp xúc đầu tiên.
Quỷ cũng có thẻ bài thân phận, gã nhìn thấy tin tức nhắc nhở “tú tài thi trượt”, đương nhiên biết thân phận Hình Minh không thể gạt nổi đám người chơi Hoang Vu Chi Giác. Đây là gã cố tình làm cho chính phủ thế giới này xem, khiến bọn họ lúng túng.
Có phải hành động của quỷ đang ám chỉ ở thế giới nguyên bản, phía chính phủ đã đem lại không ít phiền phức, thậm chí trực tiếp gây ra cái chết cho gã không?
Nhậm Dật Phi cảm thấy có khi lắm.
Nhưng mà, chẳng lẽ quỷ không biết khả năng người chơi Hoang Vu Chi Giác sẽ lựa chọn hợp tác với chính phủ sao?
“Căn cứ vào thi ban, Hình Minh xuất hiện ở tầng hầm ngầm trước giờ. Vì thi ban hình thành từ đến tiếng, thi thể chuyển động khiến vị trí thi ban thay đổi.”
“Do liên quan tới việc xây dựng công trình nên rất nhiều con đường không thể sử dụng, chỉ có hai đường đi chính dẫn vào tòa cao ốc. Chúng tôi đã theo dõi tình huống ngoài đường từ giờ tối qua đến trước giờ chiều hôm nay. Nếu có phát hiện gì thì sẽ nhanh chóng thông báo cho cậu.”
Bây giờ cảm xúc Nhậm Dật Phi đã bình tĩnh trở lại, hắn xóa sạch ký ức không nên nhớ về màn chơi bạn vẽ tôi đoán, đáp lời: “Cảm ơn các anh đã nói chuyện này cho tôi biết.”
Bên kia cười rộ lên: “Không thể làm đồng chí của chúng ta buồn lòng.”
Người nọ nói bâng quơ một câu lại không khác nào một lời hứa hẹn: Đừng sợ, cậu cứ làm việc mình cần làm, chỉ cần đó là chuyện đúng đắn thì bọn họ sẽ cố gắng giúp đỡ hết mình.
Nhậm Dật Phi sửng sốt, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào mới phải. Hơn nửa ngày hắn mới lên tiếng: “Ngày mai, tôi sẽ kiểm tra và loại trừ ba người còn lại.”
Tắt đi điện thoại, trước mặt Nhậm Dật Phi vẫn là văn phòng bốn phía an tĩnh. Bên ngoài lớp kính mờ là một mảnh tối tăm, không khác nào tương lai đám người chơi.
Từ lúc cẩn thận đi theo quy tắc trò chơi ban đầu đến lợi dụng lỗ hổng trò chơi lúc sau, thật ra Nhậm Dật Phi đang ngày càng trưởng thành. Hắn tin rằng người chơi khác cũng sẽ như thế, mặc kệ bọn họ đến từ đâu.
Đều là kinh nghiệm rút ra được từ vô vàn sinh mệnh.
Có lẽ người chơi ở thế giới nguyên bản sẽ được chính phủ giúp đỡ, rốt cuộc có thể rời khỏi ác mộng và trở về cuộc sống thực tại. Nhưng người chơi bọn họ ở Hoang Vu Chi Giác thì sao? Đột nhiên tiến vào thế giới vô hạn, bị bắt phải chơi từ phó bản này sang phó bản khác.
Nhậm Dật Phi thích diễn kịch mà vẫn có lúc cảm thấy mệt mỏi, càng đừng nói đến những người chơi ngoài kia.
“Không biết có thể dùng trò chơi nhỏ để luyện tay không nhỉ.” Hắn nghĩ thầm.
Người chơi: Chung Lam
Cấp bậc: Lv.
Điểm tích lũy:
Thời gian trò chơi tiếp theo: giờ
Nhắc nhở trò chơi tiếp theo: Người X hiềm nghi
Trong thời gian không chơi trò chơi, không thể tiết lộ sự tồn tại của trò chơi với người không phải người chơi bằng bất kỳ cách nào, dù trực tiếp hay gián tiếp, nếu không xóa bỏ.
Mười phút trước khi màn chơi bắt đầu, có thể gửi mã mời cho người không phải người chơi, thành công một lần sẽ được một cơ hội miễn vào trò chơi.
Tầm mắt Nhậm Dật Phi không dừng lại trên “người X hiềm nghi” đầu tiên mà là thay đổi “bằng bất kỳ cách nào, dù trực tiếp hay gián tiếp…”
Xem ra trò chơi vô hạn lưu nhỏ đã phát hiện hành vi trốn chui quy tắc của đám người chơi. Dù sao chỉ là vô hạn lưu non trẻ chưa đủ kinh nghiệm, cũng để lại quá nhiều lỗ hổng, nó vốn không ngờ người chơi sẽ dùng nhiều cách ám chỉ và ẩn ý để tiết lộ dấu vết trò chơi ra thế giới bên ngoài.
Nói chung không liên quan gì hết, thứ gì nên tiết lộ đều đã bị tiết lộ. Hiện giờ chuyện khiến bọn họ rối rắm là quản lý nào là quỷ chứ không phải bản thân trò chơi nữa.
Trò chơi quy định không thể tiết lộ sự tồn tại của nó chứ không hề quy định bọn họ không thể tiết lộ sự tồn tại của người chơi.
Đó, chỉ cần tìm nghiêm túc một hồi, bọn họ vẫn có lỗ hổng để lách luật.
Nhậm Dật Phi há miệng ngáp dài, hắn loay hoay đi tắm rồi ngủ ngay. Đêm qua thức suốt đêm làm cả ngày hắn rất không thoải mái, dù Nhậm Dật Phi ngủ buổi chiều rồi cũng không thể bù lại.
Chuyện tin tức ngày mai lại nói, ngủ.
Hắn ngủ một mạch, trực tiếp ngủ đến giờ sáng hôm sau, tới khi Tiểu Ngụy đi lên gõ cửa thì mới chịu tỉnh giấc.
Sau khi Nhậm Dật Phi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng xong xuôi, đồng hồ đã gần giờ. Nhóm nhân viên bắt đầu lục đục đi vào công ty, tiếp tục một ngày làm việc bận rộn.
“Đúng rồi.” Nhậm Dật Phi gọi Tiểu Ngụy, “Chọn một bộ mỹ phẩm năm chữ số rồi gửi cho thư ký Tiểu Trương giúp tôi.”
“Dạ?” Tiểu Ngụy không kịp phản ứng.
Lúc nào ông chủ của cậu ta cũng cuồng công việc, giữ mình trong sạch, không bao giờ cho ai có cơ hội đến gần. Sao bây giờ ngài ấy lại đi đưa đồ trang điểm, còn là đồ trang điểm năm chữ số? Phong cách “tổng tài” này hơi không chuyên nghiệp he?
Chọn một bộ trang sức mà rẻ vậy?
“Hôm qua mượn phấn phủ của cô ấy.” Nhậm Dật Phi giải thích rõ ràng, không cho Tiểu Ngụy suy nghĩ vớ va vớ vẩn.
Trợ lý Tiểu Ngụy gật đầu ghi nhớ, cậu ta hỏi sang chuyện khác: “Tổng giám đốc, khi nào ngài xuống lầu kiểm tra công việc các bộ phận?”
“Như lần trước, khi nào đến giờ thì nhắc tôi.”
“Vâng.”
Tiểu Ngụy cẩn thận đóng cửa lại, văn phòng rộng lớn chỉ còn Nhậm Dật Phi.
Hắn lấy thẻ ra bài thân phận:
[Đêm thứ tư: Lấy sách làm nghiệp.]
[ người chơi tử vong, quỷ giải khóa phần phong ấn.]
Số lượng người chơi tử vong vượt hơn một nửa, xem ra khó khăn của trò chơi hôm qua lại tăng mạnh, kéo theo không ít người chơi đã bắt đầu thích ứng xuống nước.
Đừng nói đâu xa, nếu không phải trò chơi tồn tại một lỗ hổng nho nhỏ —— Trong phó bản có thể mua sắm đạo cụ, thậm chí sử dụng đạo cụ được với NPC thì phó bản thần khóc quỷ khóc cũng sẽ bị đoàn diệt.
Giáp cốt văn? Kiến thức văn học chữ Hán cực kỳ hiếm gặp, người chơi biết còn không tới %.
Chuyện này là phản ứng phía trên, bởi vì nhóm người chơi đến từ thế giới vô hạn Hoang Vu Chi Giác bọn họ quá uy hiếp tới nó, khiến trò chơi nhỏ không khỏi luống cuống tay chân.
“Không biết màn chơi tiếp theo có khó hơn nhiều không.” Nhậm Dật Phi thở dài, khó khăn tăng mạnh là điều chắc chắn.
Vì rảnh rỗi không có việc gì làm nên Nhậm Dật Phi mở diễn đàn người chơi lướt xem, lúc này hắn mới biết chuyện huyền thoại âm nhạc vừa ra ca khúc “đoàn tàu tuyệt vọng”. Ngoại trừ cái này, rất nhiều người nổi tiếng đều dùng đủ cách ám chỉ thế giới vô hạn.
Chẳng trách trò chơi nhỏ sửa hết quy tắc dễ chui, bởi vì sự tồn tại của nó đã bị kéo ra ánh sáng rõ ràng như con rận bò trên mái đầu người trụi tóc.
“Mua hai lá bùa đồng hành, mười điểm tích lũy một lá, tới trước lấy trước.”
Nhậm Dật Phi gửi yêu cầu lên diễn đàn. Còn chưa đến nửa giây, một người chơi dùng tốc độ nhanh khó tin lập tức giành việc. Hắn liếc qua giao diện, không ngờ đối phương lại là người chơi hôm trước.
“Đổi mấy lá?” Anh ta tự tin hỏi, giọng điệu mang theo vẻ kiêu ngạo “lúc nào tui cũng có hàng tồn”.
Nhậm Dật Phi rất tò mò không biết người nọ lấy đâu ra nhiều bùa: “Không phải mỗi ngày người chơi chỉ được mua một lá hay sao?”
“Mua lại.” Anh ta giải thích.
À, hóa ra là mua bán trung gian. Nhưng mà vì cần gấp nên Nhậm Dật Phi cũng không rảnh cò kè mặc cả. Cuối cùng hắn dùng “giá chát” hai mươi điểm tích lũy đổi lấy hai lá bùa đồng hành, sau đó mua thêm một lá trên cửa hàng cho đủ ba.
“Cốc cốc.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, người gõ là trợ lý Tiểu Ngụy. Cậu ta nhắc nhở Nhậm Dật Phi đã đến giờ kiểm tra.
Nhậm Dật Phi đóng giao diện trò chuyện rồi đợi máy tính tắt máy, xong xuôi hắn mới đi cùng Tiểu Ngụy xuống lầu, chuẩn bị kiểm tra từ tầng trệt lên trên.
“Chào ngài, đây là chuyển phát nhanh của cô XX, anh XXX…”
Không khéo cho lắm, Nhậm Dật Phi vừa ra khỏi thang máy thì gặp ngay nhân viên chuyển phát nhanh, một chồng mười mấy đơn hàng, đều là của nhân viên công ty.
Bảo vệ ngoài cửa chuẩn bị ký giúp.
Nhậm Dật Phi chỉ liếc mắt qua rồi thôi. Lúc đang định bỏ đi, đột nhiên hắn hơi dừng bước, tầm mắt lướt nhanh về phía một trong số nhân viên chuyển phát.
Trợ lý Tiểu Ngụy cảm giác được Nhậm Dật Phi tạm dừng, song cậu ta vừa ngẩng đầu thì đã thấy tổng giám đốc chậm rãi đi về phía quầy lễ tân.
“Sao công ty không sắp xếp một quầy hàng tạm thời cho nhân viên nhận đơn? Để hàng chất chồng lộn xộn nơi này quá khó coi.” Nhậm Dật Phi mở miệng, hắn nhìn xem từng người.
“Là anh ta.” Nhậm Dật Phi bình tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng, “Anh ta là người sau màn, hay cũng chỉ là công cụ bị người khác lợi dụng?”