Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

chương 177: trò chơi nhỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cô bé ơi.” Nhậm Dật Phi gọi một bé gái mà hắn từng nhắc nhở bình tĩnh, “Ký hiệu trên thuyền anh là gì vậy?”

“H, H.” Hai tay cô bé nắm chặt hai bên mép thuyền, theo bản năng đáp lời.

Ký hiệu trên thuyền Nhậm Dật Phi là H, vây cá mập chuyển động quanh thuyền là H, vị trí trước sau. Đôi mắt hắn sáng rực tựa sao trời, cá mập đang trầm mặc bên dưới bỗng có chút dự cảm không quá tốt.

Dự cảm của nó lập tức trở thành sự thật, người chơi đáng giận phía trên đột nhiên cầm mái chèo đập vào đầu nó, hơn nữa hắn còn lên tiếng xác nhận: “Cá này là xe.”

[Chỉ ra và xác nhận sai lầm, trừ một điểm tích lũy.]

Nhậm Dật Phi nhún nhún vai, dường như không thèm để ý lắm. Hắn tiếp tục xác nhận lần hai: “Hậu.”

H và H được nối theo chiều dọc, có ba loại tình huống để H ăn H: Xe, hậu, vua.

Nhiều nhất là hai lần sai, Nhậm Dật Phi liền có thể xác minh suy đoán chính mình là sai hay đúng.

Hắn vừa dứt lời thì điện thoại di động rung lên ba giây. Nhậm Dật Phi còn chưa kịp kiểm tra điện thoại, cá mập trong nước đột ngột nhảy lên rồi biến thành bong bóng rực rỡ sắc màu giữa không trung, cuối cùng tan vỡ.

“Em xem ký hiệu trên thuyền anh có thay đổi không?”

“Không ạ.” Thiếu nữ trợn tròn đôi mắt, biểu tình trên mặt mang theo vài phần mê mang, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Xem ra xác nhận xong vẫn không thể làm Nhậm Dật Phi thay đổi được ký hiệu của cá mập, hắn thầm nghĩ.

Yên lặng hai mươi mấy phút, rốt cuộc bây giờ Nhậm Dật Phi cũng bắt đầu hành động. Thuyền nhỏ không khác nào lá cây, cắt mặt hồ dưới ánh trăng thành từng ô vuông nhỏ.

Lúc chèo thuyền đi ngang người thiếu nữ, hắn thấp giọng nói nhanh một câu: “Cảm ơn em, anh cho bé một nhắc nhở nhé: Cờ vua.” Nhậm Dật Phi nói xong thì không bận tâm phản ứng đối phương thế nào, hắn vội chèo thuyền về phía đám cá mập.

Ánh trăng, mặt hồ, thuyền nhỏ, cá mập, tất cả đều rời khỏi thế giới ý thức của Nhậm Dật Phi, chỉ còn lại bóng đêm đen nhánh an tĩnh.

Trước mắt hắn xuất hiện các điểm sáng, các điểm sáng nối thành nhiều đường sáng, cuối cùng giao nhau hợp thành một bàn cờ hình vuông.

Hàng dọc đánh số , hàng ngang đánh dấu abcdefgh.

Đúng vậy, một bàn cờ vua.

Nguyên nhân Nhậm Dật Phi đoán cờ vua mà không phải trò chơi chuỗi thức ăn nào đó tiến hành theo quy luật là bởi vì người chơi đầu tiên rơi xuống nước.

Lúc người chơi đầu tiên rơi xuống nước, trong nước có mười lăm con cá mập nhưng chỉ có một con bơi đến ăn thịt hắn, toàn bộ cá mập khác đều không quan tâm.

Thật ra khi ấy còn có cá mập B đang chuẩn bị bơi sang, nhưng nó bị D giành người nên mới đi tìm một người chơi khác. Sau đó không biết vì lý do gì, nó lại quay đầu trở về tham gia chiến trường.

Do vậy Nhậm Dật Phi đoán ký hiệu giữa cá mập và người chơi có mối quan hệ khắc chế lẫn nhau. Trong đó loại khắc chế này không liên quan gì đến độ lớn nhỏ của con số hay độ lớn nhỏ của chữ cái.

Hắn lập tức nghĩ ngay tới các kiểu cờ và bài, sau khi loại trừ từng trò chơi một, còn lại chính là cờ vua.

Bàn cờ vàng kim quay cuồng, cuối cùng thu nhỏ thành kích thước tiêu chuẩn rồi xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn.

Ở thế giới ý thức, Nhậm Dật Phi đang đứng trên mặt nước, đầu ngón tay nâng một bàn cờ màu vàng trong suốt hình vuông.

Cá mập là cờ trắng, người chơi là cờ đen, cờ trắng đi trước.

Tất cả hình ảnh mà Nhậm Dật Phi cố gắng ghi nhớ đều lần lượt tái hiện, chúng xoay thành vòng tròn trước mặt hắn.

“Người chơi đầu tiên rơi xuống nước, B.” Một bóng trắng lập thể mơ hồ xuất hiện ngay vị trí B.

“D và B đi theo người chơi B, có thể ăn hắn.” Vị trí D và B cũng xuất hiện bóng đen lập thể.

Cứ như vậy, mười lăm người chơi, mười lăm con cá mập, ngoại trừ ba chiếc thuyền phía xa Nhậm Dật Phi không thấy rõ thì tất cả ký hiệu của mọi người đều hiện lên tại vị trí tương ứng trên bàn cờ.

Đây là cách xếp hàng ban đầu.

Nhưng sau khi trải qua một phen chém giết, người chơi tử vong thì con cá mập đổi thành vị trí bọn họ.

bóng dáng mơ hồ thay thế vị trí người chơi tử vong, mang theo quỹ đạo di chuyển hình nét đứt. Các quỹ đạo hình nét đứt trước mặt nói cho Nhậm Dật Phi rằng những bóng đen này thuộc quân cờ nào.

Hắn mở mắt thoát khỏi thế giới ý thức. Ập vào tầm mắt Nhậm Dật Phi vẫn là ánh trăng, mặt hồ, thuyền nhỏ và cá mập. Chỉ có trên mặt hồ là hiện ra đường cong màu vàng nối nhau, đây là một bàn cờ mà chỉ hắn mới có thể thấy.

Cá mập đầu tiên Nhậm Dật Phi trông thấy là B. Lúc trước nó hẳn là D, sau đó nó ăn luôn người chơi B và trở thành B.

Trong cờ vua, chỉ có một quân cờ được đi theo hình chữ nhật (日).

“Mã!” Mái chèo đập tới, lại thêm một con cá mập hóa thành bọt khí tan đi.

Cách cá mập B không xa chính là cá mập B. Nó bị một màn bên này dọa cho giật mình, nhất thời chưa phản ứng kịp.

Không lâu lúc trước, B từng thử bơi đến muốn tấn công người chơi B, nhưng mà nó không giành nhanh bằng cá mập D. Đi qua ba ô vuông và tấn công trên một đường thẳng, không phải “xe” thì cũng là “hậu”.

Thấy ban nãy đã xử lý “hậu” rồi, Nhậm Dật Phi đoán B là một con “xe”.

Cá mập B nhìn Nhậm Dật Phi đằng đằng sát khí từ đâu lao mạnh tới, đàn cá gần nó đều sợ tới mức nhảy dựng lên. Nó nhanh chóng đưa ra quyết định: Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Nhậm Dật Phi sẽ để cá mập sắp dâng đến miệng chuồn mất dễ dàng sao? Đương nhiên không thể!

Thế là mấy người chơi xung quanh liền nhìn thấy cảnh tượng rất khiến lòng người phức tạp, không khỏi lâm vào trầm tư: Một người chơi đuổi theo một đám cá mập. Người chơi này chạy đến chỗ nào, cá mập chỗ đó lập tức giải tán, dỗ ngọt đến mấy cũng không chịu quay đầu.

“Không nghĩ, không nghĩ muốn có điểm còn phải dựa vào thể lực.” Nhậm Dật Phi chèo thuyền hụt hơi nên thở hồng hộc không ngừng. Hoàn cảnh dưới nước không có lợi cho hắn, thật sự Nhậm Dật Phi không theo kịp tốc độ chúng nó.

Cứ như vậy nhìn điểm tích lũy bay mất ư? Hắn có chút không cam lòng.

Nhậm Dật Phi lại xem thời gian, hiện tại còn dư nửa tiếng. Trong nước có ít nhất mười mấy con cá mập, một con ba điểm.

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?” Nhậm Dật Phi ném mái chèo, bản thân chủ động nhảy xuống ao nước. Hắn dùng tốc độ cực nhanh bơi về phía cá mập nào đó ở gần mình.

Lúc này những người chơi khác không kịp chú ý tới hành động dọa người của Nhậm Dật Phi, bọn họ đều đang suy nghĩ ý nghĩa mấy chữ mà hắn hô lên với đám cá mập. Mấy chữ đó rõ ràng… là cờ tướng đúng không!

“Vì sao tôi không nghĩ đến sớm hơn chứ?!” Người chơi am hiểu cờ vua như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu ẩn ý các ký hiệu đánh dấu.

Song vẫn còn nhiều người chưa hiểu vấn đề, cũng không biết rốt cuộc đây là cờ tướng Trung Hoa hay là cờ vua.

Cờ tướng Trung Hoa và cờ vua có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng cũng có không ít điểm tương đồng.

Trước kia quốc tế cho rằng nguồn gốc bàn cờ vua đầu tiên bắt nguồn từ Ấn Độ, nhưng hiện tại càng có nhiều học thuyết bác bỏ xuất hiện trên thế giới, chứng minh nguồn gốc cờ vua bắt nguồn từ Trung Quốc.

Khoảng TK - SCN, hình thức cờ vua ban đầu ở Ấn Độ có tên là chaturaṅga (tiếng Phạn: चतुरङ्ग – một từ tiếng Phạn để chỉ quân đội), được lan rộng sang hướng Đông và Tây theo con đường tơ lụa. Không ít tài liệu chứng minh lịch sử cờ vua sớm nhất xuất phát từ nơi đây. Nhưng sang đến những năm , nhiều học giả và nhà sử học đã phân tích và kết luận cờ vua xuất hiện sớm nhất ở Trung Quốc vào khoảng những năm SCN. Hiện nay, đây vẫn là vấn đề mà các nhà sử học cân nhắc và đưa ra nhiều tranh luận trái chiều.

Song dù sao đi nữa, luật chơi của cả hai loại cờ trên đều không hề giống nhau. Người không am hiểu cờ vua rơi vào màn chơi này sẽ cực kỳ bất lợi.

Người không biết chơi cờ đã sớm tuyệt vọng, không khác nào bị sư tử dồn đến vách núi. Phía trước bọn họ là máy bay trực thăng cứu mạng, là cách duy nhất giúp bọn họ sống sót, nhưng bọn họ lại không biết điều khiển nó thế nào.

Trong khi người chơi biết chơi cờ đang mừng như điên thì lại gặp một vấn đề quan trọng: Bọn họ không thấy được ký hiệu thuyền mình, vậy làm sao để biết cá mập vây quanh là quân cờ gì đây?

“Này này, anh trai ơi, anh có thể nói ký hiệu trên thuyền tôi với không, tôi sẽ nói ký hiệu trên thuyền anh cho anh. Chúng ta trao đổi lẫn nhau, thế nào?” Có người chơi nghĩ ra biện pháp giải quyết là cùng kéo nhau qua ải.

Người chơi đối diện không chút do dự, cậu ta liền gật đầu đồng ý.

Vì vậy bọn họ trao đổi ký hiệu mà mình không thấy, đồng thời xử lý xong cá mập bơi xung quanh thuyền.

Những người chơi không am hiểu cờ vua ở xung quanh dần dần được hướng dẫn. Bọn họ lấy lợi thế là nhìn thấy ký hiệu trên thuyền đối phương, đổi lại người nọ phải trao đổi bằng kiến thức một phần cờ vua và ký hiệu đánh dấu.

Đây là một cuộc mua bán không công bằng. Song sinh tử kề cổ, công bằng hay không công bằng thì sống sót rồi mới có cơ hội nói chuyện.

Nhậm Dật Phi đã để ý thấy nhưng hắn không can thiệp, cũng không đi tìm cá mập quanh thuyền đám người bọn họ. Cá mập mà Nhậm Dật Phi xác nhận đều là cá mập đã giết người chơi và cá mập vô chủ, chỉ ngoại trừ một trường hợp đặc biệt… Cá mập bơi quanh thuyền Hà Tuấn.

Bởi vì liên quan đến chuyện mất đi mái chèo, anh ta ngồi lẻ loi một mình chính giữa hồ nước. Hiện tại Hà Tuấn đã biết cờ vua là manh mối quan trọng, thậm chí anh ta còn hiểu quy tắc chơi cờ nhưng xung quanh không hề có ai, người chơi gần nhất thì cách xa đến năm sáu mét.

Đêm trăng tĩnh mịch, ký hiệu lại nằm dưới con thuyền, chỉ cần cách xa năm sáu mét là quá đủ để đối phương không thấy rõ. Hà Tuấn đã sốt ruột sắp phát điên.

“Tốt.” Không biết Nhậm Dật Phi xuất hiện bên cạnh thuyền anh ta khi nào, cá mập bị xác nhận đúng là cá mập bám theo thuyền Hà Tuấn.

Ký hiệu trên thuyền anh ta là E, cá mập bơi quanh có ký hiệu D, ăn theo đường chéo ô vuông.

Nghe giọng điệu Nhậm Dật Phi hơi không chắc chắn, bởi vì ăn chéo ô vuông có đến bốn quân cờ: Tốt, tượng, vua, hậu. Hắn hoàn toàn đang chơi trò xác suất với Hà Tuấn.

“Cậu!” Hà Tuấn thấy người nọ là ai thì vừa kinh vừa sợ.

Nhậm Dật Phi cảm giác được điện thoại di động rung lên, hắn khẽ cười. Sau đó Nhậm Dật Phi thổi một chuỗi bong bóng ra khỏi miệng, hắn lại lần nữa lặn xuống rồi biến mất bên cạnh thuyền Hà Tuấn.

“Để chứng tỏ hộ lý tiên sinh là người đặc biệt, tôi sẽ luôn canh giữ xung quanh giúp anh. Đảm bảo… Anh sẽ không bị bất kỳ con cá mập nào “quấy rầy”.” Nhậm Dật Phi vui vẻ nghĩ.

Cá mập B bơi vòng vòng mặt ao, nó vẫn còn kinh hồn bạt vía chưa kịp định thần, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, sợ rằng người chơi đáng sợ kia sẽ đột nhiên ngoi khỏi mặt nước.

Chẳng qua xung quanh nó không có thuyền nhỏ của người chơi, nó nghĩ chắc người nọ không tìm được mình.

“Ào!” Một bàn tay mang theo độ ấm của con người từ đâu thò lên đặt trên làn da nó, người đàn ông giống như quỷ nước cứ như vậy xuất hiện trước mặt cá mập đáng thương.

“Chào cậu, xe.”

Cá mập B bị dọa cho hoảng sợ.

Quả thật sau đó Nhậm Dật Phi giết cá mập đến phát nghiện, một mình hắn đưa liền bốn cá mập về trời, lúc này mới lưu luyến bơi trở về vị trí thuyền nhỏ, một thân ướt sũng bò lên thuyền thở dốc.

Bao gồm ba cá mập ban đầu, Nhậm Dật Phi đã xử lý hết bảy cá mập. Năm người chơi khác giải quyết tám cá mập xung quanh, còn ba con nữa là bơi đi đâu mất.

Người duy nhất ở đây vẫn chưa chỉ ra và xác nhận cá mập chính là Hà Tuấn. Anh ta không nhìn thấy ba cá mập vây quanh mình ở đâu, thậm chí còn không biết ký hiệu dưới thuyền là con số gì. Hà Tuấn muốn xác nhận thân phận cá mập vào giây phút cuối cùng cũng khó.

Nhậm Dật Phi vuốt hết tóc mái ướt đẫm ra sau đầu, hắn nhìn chằm chằm Hà Tuấn hoảng loạn múa máy tay chân.

Thời gian kết thúc đếm ngược chưa đến ba phút.

Thất bại liền ở ngay trước mặt.

Tích tắc, tích tắc, Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn điện thoại di động. Mặc dù bị ngâm nước nhưng nó hoàn toàn không hư tổn, trên màn hình đã bắt đầu đếm ngược giây.

“Hình đại ca! Cứu tôi!” Hà Tuấn không chịu nổi áp lực, rốt cuộc gào lên một cái tên kỳ quái.

“Nơi này còn có nội ứng và đồng bọn của anh ta nữa à?”

Càng kỳ quái hơn cái tên Hình đại ca chính là đột nhiên cả người Nhậm Dật Phi và Hà Tuấn đều phát ra ánh sáng. Một đường sáng nối liền hai người bọn họ.

Đôi mắt Hà Tuấn chợt lập lòe như ánh đèn, cách nhìn Nhậm Dật Phi cũng đều thay đổi.

Thông tin liên quan nào đó xẹt nhanh qua trí óc, Nhậm Dật Phi nhíu mày: “Vua xe đổi chỗ.”

Vị trí của hắn là H, vị trí Hà Tuấn là E. Đặt ở trên bàn cờ, vị trí bọn họ tương ứng vị trí khi chưa di chuyển của quân “vua” và “xe”.

Theo quy tắc cờ vua, hai bên sẽ có một cơ hội “vua xe đổi chỗ”. Ban đầu Hà Tuấn vốn ở E, sau khi di chuyển thì sang G. Mà Nhậm Dật Phi vốn ở H, sau khi di chuyển lại sang F.

Đương nhiên, đối phương ra chiêu này không phải vì muốn đổi chỗ hai người. Người kia đang nhắc nhở thân phận và ký hiệu cho Hà Tuấn biết.

“Vạn vật đều có khả năng nằm trong chuỗi thức ăn, đoán xem cá gì ăn bạn, bạn là cá gì, bạn ăn cá gì? Đoán đúng có thể qua màn, một con cá ba điểm tích lũy.” Đây là quy tắc trò chơi.

Quy tắc đã nói rõ, đoán trúng thân phận chính mình cũng xem như qua màn. Cho nên, quả thật trò chơi đã dâng đáp án tới trước mặt Hà Tuấn.

“Hà Tuấn, vua.”

Nụ cười trên mặt anh ta liền cứng đờ, bởi vì đây là một giọng nói mang theo ác mộng chứ không phải thanh âm từ Hà Tuấn.

Thật ra vì từng học chơi cờ vua nên anh ta đã sớm nghĩ tới “vua xe đổi chỗ”. Chẳng qua vậy mà còn có người càng nhanh hơn, đối phương nói xong nửa câu sau cùng trước ánh mắt dại ra vì không thể tin nổi của Hà Tuấn: “Chung Lam, xe.”

“Cho dù kết quả hôm nay thế nào đi nữa, anh cũng phải ở lại đây cho tôi.” Nhậm Dật Phi bình tĩnh mở miệng.

___

Truyện Chữ Hay