Thân phận và nhân vật đều là người chơi, đây quả là chuyện hiếm gặp. Có điều không ngờ nhiệm vụ nhân vật là “trở thành một người không bị lãng quên”, chẳng lẽ nguyên chủ tự thấy mình không đủ mị lực, không được người người yêu thích nên hy vọng càng có nhiều sức hấp dẫn, tốt nhất là khiến người đời ghi nhớ vạn năm?
Nghĩ đến đó, Nhậm Dật Phi lấy ra sơ yếu lý lịch.
Nhân vật tên Chung Lam, là kết quả của một cuộc hôn nhân kinh doanh chính trị điển hình. Mẹ hắn là em gái quan chức, cha là phú nhị đại, sau khi sinh Chung Lam thì cuộc hôn nhân chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Hắn được nuôi lớn bởi người ông luôn nghiêm nghị của mình.
Bởi vì liên quan đến hoàn cảnh sống, tính tình Chung Lam từ nhỏ đến lớn đều rất lãnh đạm, hơn nữa hắn vẫn cứ như thế tới khi tốt nghiệp rồi thừa kế công việc kinh doanh của gia tộc.
Xem từ tư liệu, Chung Lam là một bé ngoan tuân theo nề nếp quy củ, bộ dáng lạnh nhạt nghiêm túc bên ngoài chính là lớp vỏ bảo vệ hắn.
Nếu không có gì thay đổi, tương lai Chung Lam hẳn phải tìm một người vợ môn đăng hộ đối kết hôn, sinh con đẻ cái tiếp tục thừa kế công việc gia tộc. Quả thật hắn đã đi đến giai đoạn này, trước mắt Chung Lam đang chuẩn bị liên hôn với thiên kim tiểu thư một tập đoàn nào đó. Chẳng qua cuối cùng, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
À, không phải đột nhiên Chung Lam diễn câu chuyện tình yêu “tổng tài lạnh lùng yêu tôi” với ai hay thế nào, chuyện ngoài ý muốn ám chỉ “trò chơi nhỏ”.
Mỗi ngày tổng tài lạnh lùng đều bận làm việc, không để tâm tình yêu, ngay cả trò chơi hắn cũng chưa từng chơi qua bao giờ. Nhưng rồi không biết Chung Lam vô tình ấn trúng cái gì, hắn tiến vào thế giới “trò chơi nhỏ”. Kết quả Chung Lam không sống sót khỏi ván đầu tiên.
Chung Lam hiểu biết rất nhiều thứ, nếu may mắn gặp nhiều trò chơi khác thì có lẽ hắn đã qua màn. Chỉ là không ngờ ván đầu tiên Chung Lam gặp lại liên quan đến điểm mù tri thức của hắn – phong tục lịch sử cuối thời nhà Thanh.
Giây cuối cùng cận kề sinh tử, Chung Lam nghĩ về quá khứ chính mình, hắn phát hiện thì ra nửa đời hắn trôi qua nhạt nhẽo như thế —— Chẳng may Chung Lam chết đi, ngoại trừ ông nội có thể sẽ nhớ hắn (cũng có thể là không, bởi vì đối với ông nội Chung Lam mà nói, sự nghiệp gia tộc càng quan trọng hơn cháu trai, huống chi không phải ông chỉ có một đứa cháu nội), tất cả mọi người đều sẽ quên hắn rất nhanh, bao gồm cả cha mẹ Chung Lam.
Hắn chưa từng sống vì bản thân, những gì Chung Lam lựa chọn đều là người khác lựa chọn cho hắn.
Mà ấn tượng của bọn họ về Chung Lam cũng chỉ như vậy: Mặc dù diện mạo nổi bật, có năng lực làm việc nhưng bản thân hắn quá mức nhạt nhẽo. Chung Lam không thú vị, chẳng khác gì con rối bị người đẩy ra.
“Nếu có kiếp sau, tôi muốn trở thành một người không bị lãng quên, có thể làm chuyện mà chính mình thật sự muốn làm.” Đó là suy nghĩ của Chung Lam trước khi chết.
Không ngờ sơ yếu lý lịch hiện tại còn mang theo cả “di chúc” nguyên chủ nữa?
Hiếm khi gặp một nhân vật “bình thường” không có gì che giấu, song hắn nói không bị quên đi… Mỗi người đều có một vẻ đẹp tiềm ẩn, đương nhiên Chung Lam cũng vậy.
Một vài người sở hữu mị lực hấp dẫn như khổng tước xòe đuôi, cực kỳ bắt mắt mạnh mẽ. Nhưng một vài người mang mị lực hấp dẫn không khác nào hoa bách hợp trên núi, chỉ thích lẳng lặng nở rộ. Không được người khác chú ý không chứng tỏ mình không có mị lực, sẽ bị người quên đi dễ dàng.
Nhậm Dật Phi nghĩ, có lẽ Chung Lam hiểu lầm gì đó với bản thân hắn.
“Hm?” Điện thoại di động thông báo tin nhắn đến, người gửi là “Lão Hồ”. Đối phương gửi cho Chung Lam một dãy số, nói là diễn đàn người chơi trò chơi nhỏ, muốn hắn cùng tham gia.
Nhậm Dật Phi không vội vào diễn đàn, hắn mở ứng dụng trò chơi ra xem qua một lượt.
Người chơi: Chung Lam.
Cấp bậc: Lv.
Điểm tích lũy: .
Đây là ba tin tức cố định. Ngoại trừ ba tin tức này, bên dưới còn có vài tin tức khác.
Thời gian màn chơi tiếp theo: giờ .
Nhắc nhở màn chơi: ×.
Trong thời gian không chơi trò chơi, không thể tiết lộ sự tồn tại của trò chơi với người không phải người chơi, nếu không xóa bỏ.
Mười phút trước khi màn chơi bắt đầu, có thể gửi mã mời cho người không phải người chơi, thành công một lần sẽ được một cơ hội miễn vào trò chơi.
Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm tin tức cuối cùng thật lâu, hắn nhớ rõ sơ yếu lý lịch đề cập không biết nguyên chủ đụng phải cái gì, cuối cùng Chung Lam tiến vào thế giới trò chơi nhỏ.
Với tính cách đứa trẻ ngoan của Chung Lam, hẳn là hắn không vượt tường lửa xem bậy xem bạ hoặc xem web lậu rác rưởi các loại.
Có khi nào bị người gài bẫy không?
Nghĩ đến chuyện này, Nhậm Dật Phi lập tức mở mấy phần mềm thông tin xem ai liên hệ với hắn gần nhất, thậm chí mở hộp thư ra nhìn một lần, xem lần cuối Chung Lam mở hộp thư là khi nào.
Nhậm Dật Phi tỉnh lại trong xe là giờ rưỡi, lúc đó hắn còn liếc xem đồng hồ nên rất chắc chắn.
Nhưng mà lịch sử Chung Lam không liên hệ ai, hắn cũng không mở ra hòm thư.
“Chẳng lẽ xem xong mã mời thì nó liền biến mất?”
Nhậm Dật Phi tạm gác đi hoài nghi, tiếp tục đọc thông tin bên dưới.
“? Không đúng, cố ý để “phép nhân”… hay là ký hiệu này có hàm nghĩa gì đặc biệt?” Suy nghĩ cẩn thận nửa ngày cũng không ra đáp án, Nhậm Dật Phi quyết định lên diễn đàn trang mạng hỏi xin giúp đỡ.
Không thể để lộ thông tin trò chơi với người không phải người chơi, nhưng nó không nói không thể hỏi thăm một phần thông tin trong tin tức.
Nhậm Dật Phi rất am hiểu cách chơi chữ, hắn lấy ra đạo cụ bảo vệ rồi gõ lạch cạch: Mọi người nhìn thấy × sẽ nghĩ đến thứ gì?
Một giây, hai giây, ba giây, không có gì xảy ra. Nhậm Dật Phi thu lại đạo cụ bùa hộ mệnh. Hắn vươn tay sờ trán đã đổ một ít mồ hôi mỏng. Thì ra Nhậm Dật Phi đang rất khẩn trương.
“Xe bọc thép tám bánh?”
“Khối rubik?”
Nhậm Dật Phi để chế độ khen thưởng kếch xù hấp dẫn không ít người, rất nhanh đã có nhiều người bình luận trên diễn đàn giao lưu tri thức.
Song hắn đợi một lúc cũng không thấy nhiều bình luận hợp lý. Mọi người suy đoán phong phú đủ loại, chẳng qua không có cái nào là ưu thế áp đảo.
“Nếu diễn đàn mạng không được thì người chơi lâu năm có thể giúp đỡ không nhỉ?” Hắn suy nghĩ, sau đó nhấp vào diễn đàn người chơi, biệt danh “cuồng công việc”. Bên trên diễn đàn là một thông báo: Người chơi được giao lưu thoải mái với nhau.
“Chào mừng người mới~”
“Úi, hình như là một anh trai.”
Nhậm Dật Phi vừa tiến vào, bên trong liền bay ra một đống bong bóng chào mừng người chơi mới. Hắn tiện tay phát phong bì lì xì năm chữ số, kết quả ba giây đã bị cướp sạch.
Diễn đàn có khoảng hai mươi người chơi, Nhậm Dật Phi không xác định hai mươi người đó trong tổng số bao nhiêu người và bọn họ đang ở cấp bậc nào.
Hắn bận suy tư mãi, cuối cùng không xin giúp đỡ ai. Nhậm Dật Phi tắt điện thoại di động, hắn muốn tìm ra nguyên do nguyên chủ bị kéo vào trò chơi thông qua thời gian đứt đoạn, đồng thời thăm dò cơ hội sống sót trong thế giới vô hạn lưu này.
Xe ô tô dừng lại trước cửa một tiểu khu xa hoa chưa đến một giây, sau đó thuận lợi chạy qua cổng, tiến vào khu biệt thự.
Hơn giờ, con đường đi đèn đuốc sáng trưng. Ánh đèn chỉ chiếu sáng đường xe chạy, ánh sáng hắt ra đều bị cây cối hai bên ngăn cản, sẽ không ảnh hưởng đến các hộ gia đình.
Hai bên đường đều là biệt thự, mỗi khu biệt thự đều có cây lớn ngay ngắn chỉnh tề bao quanh tạo thành rào chắn, bọn họ không thể nhìn thấy lẫn nhau, chỉ trông thấy màu gạch mơ hồ.
Cấu cách xây dựng của từng biệt thự đều giống nhau, chẳng qua cách bày trí trang hoàng thì hoàn toàn không giống. Khoảng cách từng biệt thự rất xa, đương nhiên không có cảm giác chen chúc ngột ngạt.
“Ông chủ, đến rồi.” Không bao lâu sau, thanh âm tài xế vang lên ở ghế trước. Bản chắn trước sau và chính giữa chậm rãi hạ dần, Nhậm Dật Phi nhìn ra ngoài sân. Đập vào tầm mắt hắn là một khoảng sân trồng đầy hoa hồng nguyệt quý, phía trên ban công cũng là hoa cỏ sum sê, thực vật tím rủ xuống phất phơ trong gió.
Xe ngừng đằng trước một biệt thự cực kỳ sang trọng. Bên này vừa dừng, bảo vệ ngoài cửa đột nhiên chạy chậm về phía Nhậm Dật Phi rồi mở cửa cho hắn: “Thiếu gia, mừng ngài trở về.”
“…” Xưng hô này làm hắn hơi không quen.
Nhậm Dật Phi vốn nghĩ nguyên chủ hắn trẻ tuổi nên ở một mình, ai ngờ vào nhà mới thấy còn một ông lão. Mặc dù đối phương đã lớn tuổi nhưng ánh mắt cực kỳ có thần, mang theo một loại khí thế uy nghiêm.
“Ông nội.” Nhậm Dật Phi vừa nhìn liền biết ông mới là chủ nhân chân chính của ngôi nhà, như vậy người nọ là ai, không cần nói cũng rõ.
“Ừ, về rồi đấy à? Phòng bếp hầm canh đi.”
Ông lão vừa lên tiếng, toàn bộ căn nhà như ấn vào chốt mở. Người thì đi vào bếp, người thì đẩy xe lăn ông lão qua đây… Mỗi người đều yên lặng làm tốt công việc chính mình.
Ban đầu Nhậm Dật Phi còn cân nhắc thái độ nguyên chủ nhiệt tình một chút có thích hợp hay không. Bây giờ hắn nhìn thấy liền hiểu, Nhậm Dật Phi trầm mặc kiệm lời mới là thích hợp nhất.
Chẳng qua gia đình Chung Lam có thói quen ăn khuya sau giờ sao? Hắn vốn nghĩ những người giàu có thường quan tâm chăm sóc sức khỏe, sau giờ đã không ăn bất kỳ thứ gì.
“Thiếu gia.” Một người phụ nữ mặc váy dài sẫm màu đi tới, nhìn hành động giống như muốn cầm áo khoác trong tay Nhậm Dật Phi. Hắn đưa áo khoác cho đối phương, trong lòng hơi mất tự nhiên. Nhậm Dật Phi không thích quá nhiều người xa lạ đi tới đi lui xung quanh mình.
Cho dù bọn họ là những người được đào tạo chuyên nghiệp, mười mấy người trong nhà nhưng lại tạo nên không khí “kim rơi xuống đất cũng có thể nghe”.
Ông lão không nói gì thêm nữa, Nhậm Dật Phi cũng không mở miệng. Nhìn biểu tình của những người xung quanh, thoạt nhìn như thế mới giống bình thường.
Nếu nguyên chủ hắn lớn lên trong hoàn cảnh này thì Chung Lam trở thành một người lạnh lùng ít nói cũng rất dễ hiểu.
Ông lão ngồi ở vị trí trên cùng của bàn vuông dài, bên tay trái ông là vị trí dành cho Nhậm Dật Phi. Bởi vì dao nĩa đã đặt sẵn, hắn không cần phải tìm kiếm vị trí.
Lúc Nhậm Dật Phi đi qua, người hầu trong nhà liền kéo ghế dựa ra cho hắn, động tác từ đầu đến cuối đều rất thuần thục, tựa như bọn họ đã làm hàng trăm nghìn lần.
Đợi chốc lát, canh nóng được bưng lên bàn. Ngôi nhà chỉ có hai chủ nhân duy nhất song canh dùng trước mặt lại không giống nhau. Bát canh của ông lão là cháo gạo dễ tiêu hóa, trong khi Nhậm Dật Phi là canh nấm, cũng không biết sở thích của Chung Lam hay là thói quen của ông lão.
“Tối mai nhớ mời An tiểu thư đi ăn cơm.”
An tiểu thư chính là đối tượng hẹn hò của nguyên chủ trong sơ yếu lý lịch, hai người rất môn đăng hộ đối.
Bàn tay đang múc canh của Nhậm Dật Phi hơi dừng lại: “Ngày mai con có việc.”
“Ta đã hỏi trợ lý, tối mai con không có lịch trình gì cả.” Ông lão vẫn tiếp tục sắp xếp theo ý mình, “Cũng đâu phải gặp mặt một cái liền đính hôn. Nếu hai đứa không có ý đó, chúng ta thân là trưởng bối sẽ không ép buộc. Dù sao đây là kết hôn chứ không phải kết thù.”
Người đã nói đến đây, đương nhiên tiếp tục từ chối không phù hợp với tính cách Chung Lam. Nhậm Dật Phi đành nhẹ giọng đáp: “Con sẽ cho người thu xếp.”
Ông lão ngẩng đầu nhìn hắn, thở dài: “Con cứ xử lý việc công theo phép công, chẳng trách con gái nhà người ta đều không thích. Nói chung phải cầm quà hoặc tặng một bó hoa có biết chưa. Con bé là vợ tương lai của con, ít nhiều gì con cũng phải tôn trọng nó.”
Nhậm Dật Phi: “…” Cạn lời.
Hắn cầm thìa khuấy đều tán nhiệt, trước sau có quy luật, chưa một lần đụng vào vách chén. Bởi vì Nhậm Dật Phi không biết quy tắc ăn cơm ở đây như thế nào nên hắn quyết định áp dụng tất cả kiến thức mình học được vào thực tế.
Đây chính là nguyên nhân mà Nhậm Dật Phi không thích ở cùng người khác, quá mức gò bó trói buộc.
Ăn xong bát canh khoảng mười mấy phút thì ông lão dừng tay, Nhậm Dật Phi cũng buông muỗng.
“Nếu không có thời gian thật thì gọi Tiểu Ngụy đem danh sách quà tặng đến cho con chọn một món.” Ông lão liếc nhìn hắn. Mặc dù ánh mắt đối phương rất bình thường nhưng Nhậm Dật Phi có thể đọc ra ý tứ “hận rèn sắt không thành thép” trong mắt ông.
“…” Không phải chứ, đừng nói bữa cơm này là để bảo hắn suy xét chuyện đó nha?
Nhìn thời gian đã gần giờ, xe lăn của ông lão được người đẩy về phía thang máy nhỏ. Nhậm Dật Phi cũng đi lên cầu thang.
Hắn không biết rốt cuộc nguyên chủ ở tầng nào và phòng nào. Vốn dĩ Nhậm Dật Phi còn định nhìn sàn nhà xem thử có dấu vết chỉ đường dẫn lối gì hay không, ai ngờ sàn nhà đều được lau chùi sạch sẽ.
Lúng túng quá, rất nhanh sẽ đến tầng hai, làm sao để giải thích chuyện mình quên mất số phòng?
Mặc dù Nhậm Dật Phi rất muốn được người nhắc nhở nhưng hiện thực thì luôn luôn tàn khốc. Đám người hầu đều đứng ở đó, chẳng qua không một ai tiến lên nhắc nhở hắn, rốt cuộc Nhậm Dật Phi đã đi đến tầng hai.
Bên trái hay bên phải? Tầng hai hay tầng ba?
Một bài toán nhức đầu.
Hắn trầm mặc một giây, làm bộ chính mình cảm nhận điện thoại di động rung lên trong túi. Nhậm Dật Phi cúi đầu, tự nhiên rút điện thoại rồi dùng biểu tình lạnh nhạt mở xem tìm kiếm manh mối, bộ dáng giống như đang xem tài liệu hợp đồng ở công ty.
“Tiểu Ngụy” là cái tên mà ông lão đã nhắc ban nãy. Nói không chừng đối phương chính là trợ lý của Chung Lam, có lẽ sẽ giúp được gì cho hắn.
Nhậm Dật Phi tìm ra thông tin Tiểu Ngụy rất nhanh, quả nhiên người nọ là trợ lý nguyên chủ. Có điều thông tin toàn xoay quanh chuyện công việc lớn bé, không có nội dung nào liên quan tới sinh hoạt Chung Lam, càng đừng nói đến chuyện giám đốc ở phòng số mấy.
Vì dừng lại trước cửa tầng hai quá lâu, hắn cảm nhận được ánh mắt đám người giúp việc đều đang nhìn về bên này.
Giúp đỡ giúp đỡ, năn nỉ ai đó kể chuyện sinh hoạt nguyên chủ cho tôi đi mà?
Nhậm Dật Phi lạnh mặt, không khác nào người bị bắt làm việc trong thời gian nghỉ ngơi. Chỉ có nội tâm hắn là vẫn luôn phát ra tín hiệu SOS: Cứu cứu em bé với.
___